Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sát Thần

Chương 877: Thức tỉnh



Trong Cấm Hồn đài.
Xích sắt như giao long phiên đàng, từng người của tam đại thế lực, lược đoạt giả bị giết chết, đều hóa thành huyết nhục tinh năng, chảy vào trong những tấm bia đá.
Một tấm bia đá Trong đó, bên trong lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ, đang nhắm mắt lại, nở nụ cười quỷ dị băng hàn, tựa hồ ngay sau đó sẽ mở mắt lao ra.
Tuyệt vọng và khủng hoảng lan tràn, bất luận là lược đoạt giả hay là cường giả của tam đại thế lực, đều lộ ra vẻ bất an, không biết nên ứng phó như thế nào.
Lúc mọi người sợ hãi bất an nhất, trước mắt Thạch Nham, một đạo khe hở không gian mở ra, một thanh thần kiếm không biết từ không gian xa xôi cỡ nào xuyên qua bay đến, trực tiếp hướng về lòng bàn tay hắn.
Giết!
Hồng quang Màu máu thu liễm, lực lượng Huyết Văn Giới phóng xuất ra rút đi như thủy triều, Klíông còn lại chút nào.
Huyết Văn Giới lâm vào yên lặng, tựa hồ tiêu hao lực lượng nhiều lắm quá nhiều, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại.
Đặc tính Trói buộc linh hồn tế đài lại ảnh hưởng lên người Thạch Nham, khiến linh hồn của hắn hoạt động rất khó, lực lượng trong cơ thể một lần nữa ngưng trệ bất động.
Chỉ là, Diệt Thiên thần kiếm đã bị hắn nắm chặt trong tay.
Thần kiếm vào tay, một cỗ dị năng tà ác trong nháy mắt đã thẩm thấu vào, đạt thành liên hệ với phụ diện chi lực trong huyệt khiếu của hắn.
Từng con ắt đỏ rực như máu từ trong Diệt Thiên thần kiếm mở ra, yêu dị tà ác, giống như yêu ma đang lạnh lùng nhìn sinh linh thế gian, muốn chọn người mà nuốt.
Bốp bốp bốp.
Xích sắt lượn vòng như rắn như rồng, hung hăng quấn quanh rồi chặt xuống.
Tay cầm thần kiếm, Thạch Nham sắc mặt lạnh như băng, hai mắt hiện ra màu đỏ thâm, trên người ùa ra một cô khí tức cuồng bạo, khế hợp kỳ diệu với Diệt Thiên thần kiếm.
Cổ tay chấn động, con mắt màu máu trên thần kiếm hồng quang đại uy, thần kiếm như lợi nhận vô kiên bất tồi rạch một cái trong hư không.
Băng!
Một chiếc xích sắt lập tức bị chấn vỡ, mảnh sắt văng ra, tấm bia đá trăm mét nối với xích sắt cũng truyền đến chấn động mãnh liệt.
Huyết đồng của Thạch Nham lóe sáng, ánh mắt lạnh như băng, nhìn lên tấm bia đá.
Vù!
Điện quang hiện lên, tay cầm thần kiếm, dưới tình huống không thể vận dụng tinh nguyên và tinh thần chi lực trong cơ thể, lực lượng của hắn vẫn rất mạnh. Thần kiếm đập tới tấm bia đá.
Ầm!
Hai phần ba huyết nhãn trên Diệt Thiên thần kiếm đã mở, yêu dị tà ác, một dải lụa màu đỏ dài vài trăm thước như lôi đình ầm ầm nổ tung.
Ầm ầm
Tấm bia đá cao trăm mét bị trúng một kích của thần kiếm, nháy mắt đã vỡ tan, loạn thạch bay tán loạn.
Một đóa Minh ngục yêu hoa yêu dị từ trong tấm bia đá hiện ra, nam tử thần tộc bên trong thần thái khô kiệt, sinh cơ mới thoáng khôi phục được một chút, ý thức thì vẫn chưa tỉnh lại.
Vù!
Thiên hỏa trong nháy mắt ùa tới bao phủ yêu hoa, điên cuồng luyện hóa.
Mọi người hoảng sợ.
Bất luận là đám lược đoạt giả Phong Khả hay là đám người Phạm Hạc, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong của tam đại thế lực, tất cả đều bỗng nhiên ngây dại.
Linh hồn tế đài của mọi người bị trói buộc, lực lượng căn bản khó có thể thi triển ra được, tấm bia đá đó lại là vật thần tộc thối luyện, cho dù là lực lượng vẫn còn thì cũng rất khó phá vỡ.
Nhưng Thạch Nham, đồng dạng cũng bị giam cầm linh hồn tế đài, chỉ bằng vào một người một kiếm, không ngờ đánh nát một tấm bia đá, đây là lực lượng gì?
Mọi người bỗng nhiên có chút phát run
Hành động Kinh người tựa hồ chỉ mới bắt đầu.
Huyết đồng của Thạch Nham bắn ra tà quang, sắc mặt băng hàn lãnh khốc, tay cầm thần kiếm, qua lại trong xích sắt đầy trời, cánh tay không ngừng vung chặt chém.
Từng sợi xích sắt, một khi tới gần sẽ bị thần kiếm của hắn cắt một phát, trực tiếp vỡ nát.
những tấm bia đá bên đường dưới sự oanh kích của thần kiếm, lộ ra vẻ yếu ớt không chịu nổi, đều nổ tung, đá vụn bay đầy trời.
Từng đóa Minh ngục yêu hoa yêu dị lúc tấm bia đá vỡ thì từ bên trong thò đầu ra, trong nháy mắt bị thiên hỏa bao vây, trong nhất thời không tìm được tấm bia đá mới để ký sinh, Địa Tâm Hỏa, Chu Tước Chân Hỏa thì dấy lên biển lửa cực nóng, nuốt gọn yêu hoa, tận tình luyện hóa và đốt cháy.
Từng tấm bia đá vỡ tan, Thạch Nham nhìn chàm chằm về một phía rồi chậm rãi tới gần.
Khuôn mặt tuấn mỹ như khảm trên tấm bia đá, sắc mặt quỷ dị, nụ cười lạnh như băng, không biết từ khi nào đã triệt để biến mất.
Miệng hắn lộ ra vẻ trầm trọng, tựa hồ ý thức được không ổn, khuôn mặt mấp máy trong tấm bia đá, ý đồ bay ra.
Thần kiếm như phong nhận, kéo ra dải lụa lôi đình dài vài trăm thước, trảm sát bất kỳ vật chất nào, tựa hồ cả trời cũng muốn chém rụng.
Xì xỉ xì
Huyết quang như huyết khí nồng đậm, khuếch tán ra, một mùi máu tươi khiến cho người ta da đầu run lên.
Rắc rắc rắc
Tấm bia đá chủ động vỡ ra, yêu hoa lúc trước tiến vào lại hiện ra! tên thần tộc bị thương nặng trốn trong yêu hoa không ngừng hoạt động, trong xích sắt bay múa đầy trời, nhanh chóng nuốt hết thân thể máu thịt của võ giả.
Thạch Nham sắc mặt lãnh khốc, không lập tức áp dụng hành động, không bị lừa dối, bản tâm cứng cỏi như sắt đá.
Hắn chỉ phá hủy từng tấm bia đá, bức Minh ngục yêu hoa ẩn núp trong đó ra, những yêu hoa không thể không chủ động nhảy ra khỏi bia đá và người bị thương nặng trong yêu hoa sau khi đi ra, hoạt động bị hạn chế, căn bản không thể tránh né sự đốt cháyc thiên hỏa.
Chỉ có Minh ngục yêu hoa đầu tiên dùng lực lượng của mình nhảy ra, và tên thần tộc dung mạo rõ ràng ở bên trong là lực lượng đầy đủ, có thể dưới sự bao trùm của thiên hỏa vân hoạt động tự nhiên.
Thạch Nham cũng không quan tâm tới người này.
Hắn ghi nhớ phân phó của Huyết Văn Giới, phá hủy tất cả tấm bia đá trong cấm địa, hắn rất tỉnh táo, biết tấm bia đá chính là mắt trận của cấm địa, là căn bản của trận pháp.
Một khi tấm bia đá toàn bộ vỡ hết, cấm địa giam cầm linh hồn tế đài sẽ mất đi công hiệu kỳ diệu nhất.
Đến một khắc đó, bất luận là tam đại thế lực hay là lược đoạt giả đều sẽ khôi phục lực lượng, tuyệt không giống như lúc này, bị người ta tùy ý tàn sát.
Mục tiêu rõ ràng, hắn liền không để ý tới ngoại vật, cũng mặc kệ đóa Minh ngục yêu hoa cực kỳ tà dị đó cắn nuốt lược, đoạt giả và võ giả của tam đại thế lực, trong xích sắt đầy trời, đánh thẳng về phía trước, phá vỡ từng tấm bia đá.
Cũng không biết Diệt Thiên thân kiêm rôt cuộc là thân vật câp bậc gì, tấm bia đá mà ngay cả thiên hỏa cũng không thể đốt cháy, mắt trận pháp được thần tộc thối luyện tỉ mỉ, tấm bia đá cực kỳ cứng cỏi, dưới sự chém bổ của nó, yếu ớt tới mức khiến Thạch Nham cảm thấy có chút quái dị.
Bất kỳ tấm bia đá nào, bất luận cứng cỏi cỡ nào, một khi bị thần kiếm oanh kích. Lập tức vỡ ra.
Rất nhanh, một tấm bia đá cao trăm mét, dưới sự phá hoại của hắn, đều vỡ thành đá vụn.
Cường giả trong cấm Hồn đài dần dần cảm thấy linh hồn tế đài đã có dấu hiệu được buông lỏng, sững sờ một chút, bỗng nhiên hiểu ra, sắc mặt kinh hỉ.
Bọn họ cũng đều ý thức được Thạch Nham đã phá bỏ căn bản của trận pháp, chỉ cần tấm bia đá vỡ hết, giam cầm chi lực tồn tại trên người bọn họ chắc chắn sẽ triệt để biến mất.
Một khi lực lượng áo nghĩa có thể thi triển, bọn họ sẽ không để mặc người ta xâm lược nữa, sẽ có sức đánh một trận.
Những người này chính là tinh nhuệ của Liệt Diễm tinh vực, lực lượng không bị trói buộc, có thể phát huy tác dụng thì sẽ phi thường khả quan.
Thạch Nham buông bỏ thành kiến, biết chỉ có mọi người toàn bộ khôi phục, chỉ có Phong Khả và Phạm Hạc, Áo cổ Đa, Lý Nhạc Phong thoát khốn, mới có thể bảo toàn bản thân trong cấm Hồn đài, không bị thần tộc hóa thành lương thực huyết nhục.
Phá hoại Điên cuồng!
hơn Ba trăm tấm bia đá đã bị hắn phá vỡ hết.
Mỗi khi một tấm bia đá vỡ, tất có một đóa Minh ngục yêu hoa hiện ra, mà thiên hỏa thì lập tức lan tới, nuốt hết yêu hoa, dùng hỏa diễm cực nóng đốt cháy và luyện hóa.
Đóa hoa duy nhât có thể thoát khỏi sự luyện hóa của thiên hỏa, bên trong bọc tên thần tộc bị thương nặng, bắt đầu sốt ruột, khóe miệng hiện ra vẻ bất an.
Yêu hoa tiếp tục cắn nuốt thân thể máu thịt, tiếng nhai xương trong nụ hoa càng lúc càng vội vàng, ý thức của tên thần tộc bị thương nặng tựa hồ đã tới thời khắc mấu chốt nhất, linh hồn tế đài giống như sắp khôi phục bình thường.
Ngay khi Thạch Nham trùng kích một mảng khu cấm chế cuối cùng, phá vỡ tấm bia đá cuối cùng, hai mắt vân luôn nhắm chặt của nam tử tuấn mỹ trong yêu hoa đột nhiên mở ra.
Ánh mắt như cột sáng từ trong con ngươi của hắn bắn ra, chỗ cột sáng bắn trúng, mấy tên lược đoạt giả trong nháy mắt bị xuyên thấu thần thể, bỏ mình tại chỗ.
Mấy loại lực lượng áo nghĩa cực kỳ sắc bén khủng bố nhất tịnh từ trên người tên thần tộc bị thương nặng mở ra, mọi người đều trong lòng hoảng sợ, đều không tự chủ được nhìn về phía hắn.
Năm loại thuộc tính lực lượng áo nghĩa là kim, trọng lực, gió lôi điện, ánh sáng, không ngờ cùng nhau lưu chuyển trên người hắn, điều này nằm ngoài thưởng thức của người trên Liệt Diễm tinh vực, hắn không phải chủ tu một loại lực lượng áo nghĩa, mà là đồng thời tu luyện cả mấy loại, tựa hồ còn có thể vận dụng hoàn mỹ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tên thần tộc bị thương nặng trong mắt bắn ra thần quang, rồi lập tức thu liễm, tròng mắt nâu đậm vô tình, trong con ngươi có thêm vẻ tàn nhẫn.
Yêu hoa Bao trùm thần thể hắn lập tức khép lại, hóa thành một kiện áo giáp sáng ngời, dán trên thần thể của hắn, trên bả vai và đầu gối có mũi nhọn màu bạc hiện ra, sắc bén như đao, không ngờ có đặc tính thần kỳ của kim tuyệt áo nghĩa, giống như có thể xuyên thấu tất cả.
Tộc nhân của thần tộc này ánh mắt đảo qua, nhìn Thạch Nham, trong miệng truyền đến một tiếng hét to.
Lôi đình chi lực chợt lóe rồi biến mất, vô số lôi điện quấn trên người hắn, hắn giống như một con điện long xẹt qua đỉnh đầu mọi người, lao về phía Thạch Nham.
" Phá bia đá nhanh lên!"
Tất cả mọi người hét lên, thúc giục Thạch Nham nhanh giải quyết lực giam cầm trong cấm Hồn đài, Phong Khả, Phạm Hạc đều điên cuồng hét lên, ánh mắt hội tụ trên người Thạch Nham.
Mọi người trong lòng minh bạch, tộc nhân của thần tộc đó tất nhiên cực kỳ cường hãn,trong nháy mắt hắn đã hiển lộ ra năm loại lực lượng áo nghĩa, đã triệt để làm đảo lộn nhận tri của bọn họ, lực lượng của người này không chịu ảnh hưởng của cấm Hồn đài, Thạch Nham há có thể là đối thủ?
Chỉ có Cấm Hồn đài triệt để vỡ nát, mất đi năng lực trói hồn, đợi cho bọn họ khôi phục như lúc ban đầu rồi, cùng nhau liên thủ, có lẽ mới có một đường sinh cơ.
Chỉ là, mặc dù đang hét lên, nhưng bọn họ lại biết không thể giúp Thạch Nham được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hy vọng Thạch Nham nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích có thể lại cho bọn họ một kinh hỉ cuối cùng.
Từng giọt máu tươi phun lên thần kiếm, những huyết đồng yêu dị vẫn đang nhắm chặt trên thần kiếm đột nhiên run run mở ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...