Sát Thần
Chương 864: Tự Tại Thiên Vương điện
Chỉ là, hiện tại mà nhìn thì cung điện tàn phá không còn mỹ cảm, ngược lại sẽ cảm thấy tà ác quỷ bí, tựa hồ ẩn chứa sự khủng bố vô danh nào đó, tất cả lược đoạt giả đều kinh sợ, ánh mắt sáng quắc nhìn kỳ quan đột nhiên hiện ra này, đều trầm mặc.
Không ai dám lao xuống cung điện tàn phá đó.
Mọi người đều trầm mặc nhìn, ánh mắt kính sợ, vẫn duy trì khoảng cách với cung điện tàn phá bên dưới, sợ lại có hung hiểm vô danh nào đó đột nhiên thò lên.
Bốn người Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc cũng nghiêm cấm thuộc hạ đi thám hiểm, chỉ mở thần thức để tìm kiếm.
Thạch Nham cau mày, từng dòng thần thức kèm với có không gian áo nghĩa chui ra, tìm tất cả vật chất có sinh cơ và năng lượng.
"ồ!"
Hắn chợt có phát giác, mắt vừa động, ba đoàn tinh quang từ trong lòng bàn tay hắn liên tiếp chiểu ra, lao xuống cung điện phía dưới.
Ba đoàn tinh quang kéo dài, diễn biến thành ba tinh thần quái thủ, lục lộ trong cát đá của phế tích trong chốc lát,nhấc ra ba tấm biển đá , bên trên khắc ba chữ Thiên Vương điện.
Ba tấm biển đá ước chừng to trăm mét, dưới sự-lôi kéo của tinh thần quái thủ, ngưng trệ trên hư không, ba chữ to khắc ứên tấm biển, thanh quang ảm đạm, chỉ có khí tức mỏng manh, ba khối nối liền trên hư không rồi hợp thành một khối.
Thanh quang đột nhiên hiện ra.
Một cỗ ba động mãnh liệt từ trong xoáy nước giữa cung điện truyền ra, trong tiếng bọt nước vỡ tan, có từng khối thi cốt trong suốt hiện ra.
Lại có hai khối đá biển bốc lên, cũng khắc tự phù: Tự Tại.
Niệm đầu vừa động, hai khối biển đá bay lên, gắn với Thiên Vương điện, biến thành năm chữ to màu xanh Tự Tại Thiên Vương điện.
" Tự Tại Thiên Vương điện!" Năm chữ to hợp thành một khối, cung điện tàn phá ầm ầm nổ vang, khe rãnh của đại địa màu xanh như sống lại, phun khí âm hàn„ cả phế tích của cung điện. Cung điện Bạo toái như bị lực lượng không tên chữa trị, trong bóng tối tựa hồ có vô số quỷ thủ đang hoạt động, từng khối đá vụn một lần nữa tụ tập lại, cung điện sụp đổ hợp lại, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dựng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không đến Một canh giờ, cung điện bạo toái khôi phục như lúc ban đầu, dãy núi bồng bềnh bên trên ngừng lại, sinh cơ nồng đậm từ trên núi tỏa ra, cây cối không biết đã chết héo bao nhiêu năm giống như nẩy mầm, sinh cơ hiện ra.
Mọi người vẻ mặt đờ đẫn nhìn biến cố bên dưới, không ai nói gì, tựa hồ kinh hãi quá độ.
Tấm biển khắc Tự Tại Thiên Vương điện, thoát khỏi sự trói buộc của Thạch Nham, khảm phía trên chủ điện, tạo cho người ta một loại rung động trong tâm linh.
Xoáy nước đang sôi trào bắn ra, thuần hương thủy dịch xuống, bay ngược với thiên địa chí lý, rót vào trong những tòa núi đang bồng bềnh.
Sinh cơ nồng đậm từ trên núi truyền đến, cung điện đã khôi phục như lúc baụ đầu bắt đầu rực sáng, lưu chuyển trong ánh sáng mênh mông, như mộng như ảo.
" Tự Tại Thiên Vương điện!"
Kiệt Tư Đặc không nhịn được hét to, sắc mặt cực kỳ kinh hãi, luống cuống tay chân cầm một quyển sách cổ, run rẩy lật xem, tựa hồ muốn xác định gì đó.
Mọi người ngạc nhiên, không tự chủ được nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Không bao lâu, Kiệt Tư Đặc hít sâu một hơi, quát: "Là Tự Tại Thiên Vương điện,
"Hả?" Phong Khả nhíu mày, cũng không minh bạch: "Rốt cuộc là sao? Kiệt Tư Đặc, ngươi nhận ra cung điện này ư?"
" Nghe qua về thần tộc chưa?" Kiệt Tư Đặc cầm sách cổ, tay run run, ngữ khí kích động không thôi: "Trong truyền thuyết xa xưa của Liệt Diễm tinh vực từng xuất hiện một tộc tên là thần tộc, đã nghe bao giờ chưa?"
Phong Khả lắc đầu.
Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông cũng vẻ mặt mờ mịt, không biết gi.
Cường giả của Liệt Diễm tinh vực mờ mịt không biết, Thạch Nham thì ngược lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, quát: "Nói tỉ mỉ đi."
"là thể này." Kiệt Tư Đặc trầm ngâm trong chốc lát, chỉnh lý lại mạch suy nghĩ: "Truyền thừa võ đạo của Liệt Diễm tinh vực Chúng ta đến từ chủng tộc, trước khi chủng tộc đó tới, Liệt Diễm tinh vực chúng ta vân còn là man di, không hiểu không hiểu áo nghĩa, không biết pháp môn tu luyện. Tiền bối thời kì đó vân còn ở giai đoạn bộ lạc nguyên thủy, căn bản không biết vận dụng thiên địa chi lực như thế nào, tổ tiên khi đó, cực kỳ nhỏ yếu!"
Mọi người lộ ra vẻ động đung, trầm mặc nhìn về phía hắn, nghiêm túc lắng nghe.
" Một chủng tộc tự xưng là thần, hàng lâm Liệt Diễm tinh vực, truyền bá võ đạo áo nghĩa, dạy tiền bối của chúng ta vận dụng thiên địa chi lực, khiến chúng ta thoát ly Man hoang, tiến tới tìm pháp môn tu luyện thích hợp. Chủng tộc này là người truyền bá võ đạo cho tiền bối của Liệt Diễm tinh vực chúng ta, sự xuất hiện của bọn họ mới tạo nên sự cường uy của Liệt Diễm tinh vực, và sự xuất hiện của võ giả." Kiệt Tư Đặc hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy giải thích.
" Chủng tộc này về sau thế nào?" Phong Khả cũng lần đầu tiên nghe nói, vẻ mặt khiếp sợ, thần thái lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.
" Biến mất." Kiệt Tư Đặc cười khổ: "Biến mất một cách Mạc danh kỳ diệu, không có một chút dấu hiệu nào, tựa hồ trong một đêm, triệt để xóa sạch ở Liệt Diễm tinh vực. Ta bởi vì tính thích sách cổ, mấy năm nay có rất nhiều điển tịch, mới biết được tiền bối của chúng ta, khởi nguyên của võ đạo đều bởi vì chủng tộc bỗng nhiên hàng lâm này mà xuất hiện."
" Sao lại đột nhiên biến mất?" Thạch Nham trầm tư nói.
Kiệt Tư Đặc vẻ mặt chua sót." Đây là bí ẩn mà bất kỳ sách cổ nào cũng không thể ghi chép được, vô số năm qua, rất nhiều người cũng muốn biết vì nguyên nhân gì, đáng tiếc, tựa hồ đã chìm sâu trong sông dài lịch sử, một chút tung tích cũng không có."
" Tự Tại Thiên Vương điện có liên quan gì tới chủng tộc đó?" Thạch Nham trong lòng vừa động, rụt rè hỏi.
" Chủng tộc Tự xưng là thần, năm đó hàng lâm Liệt Diễm tinh vực chỉ có một tiểu đội, không đến trăm người, có hai thủ lĩnh, phân biệt là Tự Tại Thiên vương và Tiêu Diêu Thiên vương, hai đại thiên vương này chính là thuỷ tổ truyền thừa võ đạo cho Liệt Diễm tinh vực." Kiệt Tư Đặc vẻ mặt kính sợ: "Hai gã thiên vương của thiên vương cũng có chiến hạm của riêng mình, là cung điện di động cực lớn, phân biệt là Tự Tại Thiên Vương điện và Tiêu Diêu Thiên vương điện, so với chiến hạm cấp cao nhất của Liệt Diễm tinh vực chúng ta thì lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần."
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cung điện đã khôi phục như lúc ban đầu phía dưới.
Nếu cung điện được tu phục này năm đó là hành cung của mh truyền bá thần tộc, dựa theo lời nói của Kiệt Tư Đặc, giá trị của cung điện lớn cỡ nào.
" Như vậy, Tự Tại Thiên Vương điện này liệu có phải là hành cung của Tự Tại Thiên vương đó hay không?" Thanh âm của Phong Khả cũng có chút kinh hãi, ánh mắt nóng rực, nhìn xuống dưới không chớp mắt.
"Ta không biết." Kiệt Tư Đặc lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ có thể nói, nếu Tự Tại Thiên Vương điện này quả thực là của một thiên vương lành tụ của thần tộc năm đó, vậy cung điện này tất nhiên rất trân quý!"
Đuôi lông mày củạ Thạch Nham nhướn lên, không khỏi nhìn về phía xoáy nước đã biến mất-, nhìn những khung xương trong suốt, bình tĩnh nói: "Khung xương này liệu có khối nào thuộc về thiên vương của thần tộc không?"
" Không thể, khung xương đều là của nữ tử, ta là luyện dược sư, cái này ta rõ nhất." Kiệt Tư Đặc phủ quyết: " Theo những tin tức mà ta biết được cho thấy, Tự Tại Thiên vương rất mê gái, trong cung điện của hắn có mấy mỹ tì không phải là người của thần tộc, là khi hắn hàng lâm Liệt Diễm tinh vực, trong cung điện còn có mỹ tì sinh hoạt, nếu nơi này đúng là hành cung di động của hắn thì bạch cốt nữ tử này chắc là của những mỹ tì đó."
Thần tộc thiên vương, hành cung di động, người truyền thừa võ đạo.
Những lời của Kiệt Tư Đặc khiến Thạch Nham khiếp sợ, ánh mắt trở nên hoảng hốt.
Kiệt Tư Đặc không nhịn được hét to, sắc mặt cực kỳ kinh hăi.
Trên Thần Ân đại lục cũng có truyền thuyết về thần tộc.
Thần tộc, trong mười đại tộc thời cổ là chủng tộc cường đại nhất, bị chín tộc còn lại liên hợp khu trừ, để đuổi chủng tộc này đi, phân nhánh cường đại nhất của ma tộc: bất tử ma tộc cơ hồ đã diệt tộc, mấy tộc còn lại cũng tổn thất thảm trọng, cả vạn năm cũng đều không khôi phục lại.
Thần tộc, được xưng là chủng tộc hoàn mỹ nhất, sau khi rời khỏi Thân An đại lục chăng lẽ đã tới Liệt Diễm tinh vưc?
Người truyền đạo thần tộc của Liệt Diễm tinh vực rốt cuộc là thần tộc đã rời khỏi Thần Ân đại lục hay không thuộc về nhánh khác?
Trong tinh không vô hạn, Sinh mệnh chi tinh như giọt nước trong biển cả, không nhất định chỉ Thần Ân đại lục là có thần tộc.
Trên đại lục cổ Khác, nói không chừng cũng có chủng tộc hoàn mỹ này xuất hiện, trên Liệt Diễm tinh vực từng xuất hiện thần tộc, có lẽ cũng không phải là thần tộc như trên trên Thần Ân đại lục, mà nếu không phải là một, vậy chủng tộc này vì sao biến mất trong một đêm?
Những nghi vấn liên tiếp thoáng hiện trong đầu hắn, hắn không thể nào nghĩ được rõ, càng nghĩ càng thấy phức tạp khó hiểu.
" Thần tộc đột nhiên biến mất, vậy Tự Tại Thiên Vương điện này vì sao lại xuất hiện ở sâu trong cấm địa? Chẳng lẽ phương hướng bọn họ biến mất là ở giữa cấm địa ư?" Phong Khả sững sờ một hồi lâu rồi bỗng nhiên theo bản năng lầm bầm, mắt hiện ra vẻ sợ hài bất an.
Hắn bỗng nhiên hoài nghi thăm dò tinh thần liệu có phải là sáng suốt hay không.
Phương hướng Tinh đồ đánh dấu, cần đi qua trung tâm của cấm địa, đây cũng là nguyên nhân hắn kiên trì đòi đi.
Chỉ là, ngay cả người truyền bá võ đạo áo nghĩa cho Liệt Diễm tinh vực, thần tộc Tự Tại Thiên vương hành cung cũng chìm ở đây, nơi này còn chưa phải là nơi sâu nhất trong cấm địa, cách khu vực tinh đồ ghi còn một đoạn dài, vậy càng đi sâu vào càng khủng bố hung hiểm cỡ nào.
Phong Khả sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
" Nếu có người lựa chọn rời khỏi thì hiện tại có thể theo đường cũ mà về, ta... nghĩ... ở chỗ sâu nhất trong cấm địa, hung hiểm khủng bố sẽ đề thăng cũng không chỉ gấp mười lần. Ta không dám bảo đảm có bao nhiêu người có thể sống sót, cung không dám khẳng định có thật sự tìm được nơi mà tinh đồ ghi hay không. Có lẽ lúc này rời khôi chưa biết chừng là lựa chọn sáng suốt nhất." Phong Khả đột nhiên quát khẽ, sắc mặt nghiêm túc.
Mọi người đều trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hắn.
Cảnh tượng Nơi này rất khoa trương, những lời của Kiệt Tư Đặc cũng kinh thiên động địa, khiển cho bọn họ lần đầu tiên nổi lên cảm giác con đường phía trước quá xa vời.
" Hiện tại nếu về thì chỉ sợ sẽ gặp phải tam đại thế lực, nếu như vậy, chẳng thà tiếp tục đi tiếp!" Ba Lôi Đặc cắn răng quát.
Vẻ mặt của Mọi người rúng động, đột nhiên cả người rét run, khí tức suy kiệt.
Vào lúc này, bọn họ nhận thức rõ ràng thật sự đã không còn đường lui nữa rồi.
Không ai dám lao xuống cung điện tàn phá đó.
Mọi người đều trầm mặc nhìn, ánh mắt kính sợ, vẫn duy trì khoảng cách với cung điện tàn phá bên dưới, sợ lại có hung hiểm vô danh nào đó đột nhiên thò lên.
Bốn người Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc cũng nghiêm cấm thuộc hạ đi thám hiểm, chỉ mở thần thức để tìm kiếm.
Thạch Nham cau mày, từng dòng thần thức kèm với có không gian áo nghĩa chui ra, tìm tất cả vật chất có sinh cơ và năng lượng.
"ồ!"
Hắn chợt có phát giác, mắt vừa động, ba đoàn tinh quang từ trong lòng bàn tay hắn liên tiếp chiểu ra, lao xuống cung điện phía dưới.
Ba đoàn tinh quang kéo dài, diễn biến thành ba tinh thần quái thủ, lục lộ trong cát đá của phế tích trong chốc lát,nhấc ra ba tấm biển đá , bên trên khắc ba chữ Thiên Vương điện.
Ba tấm biển đá ước chừng to trăm mét, dưới sự-lôi kéo của tinh thần quái thủ, ngưng trệ trên hư không, ba chữ to khắc ứên tấm biển, thanh quang ảm đạm, chỉ có khí tức mỏng manh, ba khối nối liền trên hư không rồi hợp thành một khối.
Thanh quang đột nhiên hiện ra.
Một cỗ ba động mãnh liệt từ trong xoáy nước giữa cung điện truyền ra, trong tiếng bọt nước vỡ tan, có từng khối thi cốt trong suốt hiện ra.
Lại có hai khối đá biển bốc lên, cũng khắc tự phù: Tự Tại.
Niệm đầu vừa động, hai khối biển đá bay lên, gắn với Thiên Vương điện, biến thành năm chữ to màu xanh Tự Tại Thiên Vương điện.
" Tự Tại Thiên Vương điện!" Năm chữ to hợp thành một khối, cung điện tàn phá ầm ầm nổ vang, khe rãnh của đại địa màu xanh như sống lại, phun khí âm hàn„ cả phế tích của cung điện. Cung điện Bạo toái như bị lực lượng không tên chữa trị, trong bóng tối tựa hồ có vô số quỷ thủ đang hoạt động, từng khối đá vụn một lần nữa tụ tập lại, cung điện sụp đổ hợp lại, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dựng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không đến Một canh giờ, cung điện bạo toái khôi phục như lúc ban đầu, dãy núi bồng bềnh bên trên ngừng lại, sinh cơ nồng đậm từ trên núi tỏa ra, cây cối không biết đã chết héo bao nhiêu năm giống như nẩy mầm, sinh cơ hiện ra.
Mọi người vẻ mặt đờ đẫn nhìn biến cố bên dưới, không ai nói gì, tựa hồ kinh hãi quá độ.
Tấm biển khắc Tự Tại Thiên Vương điện, thoát khỏi sự trói buộc của Thạch Nham, khảm phía trên chủ điện, tạo cho người ta một loại rung động trong tâm linh.
Xoáy nước đang sôi trào bắn ra, thuần hương thủy dịch xuống, bay ngược với thiên địa chí lý, rót vào trong những tòa núi đang bồng bềnh.
Sinh cơ nồng đậm từ trên núi truyền đến, cung điện đã khôi phục như lúc baụ đầu bắt đầu rực sáng, lưu chuyển trong ánh sáng mênh mông, như mộng như ảo.
" Tự Tại Thiên Vương điện!"
Kiệt Tư Đặc không nhịn được hét to, sắc mặt cực kỳ kinh hãi, luống cuống tay chân cầm một quyển sách cổ, run rẩy lật xem, tựa hồ muốn xác định gì đó.
Mọi người ngạc nhiên, không tự chủ được nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Không bao lâu, Kiệt Tư Đặc hít sâu một hơi, quát: "Là Tự Tại Thiên Vương điện,
"Hả?" Phong Khả nhíu mày, cũng không minh bạch: "Rốt cuộc là sao? Kiệt Tư Đặc, ngươi nhận ra cung điện này ư?"
" Nghe qua về thần tộc chưa?" Kiệt Tư Đặc cầm sách cổ, tay run run, ngữ khí kích động không thôi: "Trong truyền thuyết xa xưa của Liệt Diễm tinh vực từng xuất hiện một tộc tên là thần tộc, đã nghe bao giờ chưa?"
Phong Khả lắc đầu.
Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông cũng vẻ mặt mờ mịt, không biết gi.
Cường giả của Liệt Diễm tinh vực mờ mịt không biết, Thạch Nham thì ngược lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, quát: "Nói tỉ mỉ đi."
"là thể này." Kiệt Tư Đặc trầm ngâm trong chốc lát, chỉnh lý lại mạch suy nghĩ: "Truyền thừa võ đạo của Liệt Diễm tinh vực Chúng ta đến từ chủng tộc, trước khi chủng tộc đó tới, Liệt Diễm tinh vực chúng ta vân còn là man di, không hiểu không hiểu áo nghĩa, không biết pháp môn tu luyện. Tiền bối thời kì đó vân còn ở giai đoạn bộ lạc nguyên thủy, căn bản không biết vận dụng thiên địa chi lực như thế nào, tổ tiên khi đó, cực kỳ nhỏ yếu!"
Mọi người lộ ra vẻ động đung, trầm mặc nhìn về phía hắn, nghiêm túc lắng nghe.
" Một chủng tộc tự xưng là thần, hàng lâm Liệt Diễm tinh vực, truyền bá võ đạo áo nghĩa, dạy tiền bối của chúng ta vận dụng thiên địa chi lực, khiến chúng ta thoát ly Man hoang, tiến tới tìm pháp môn tu luyện thích hợp. Chủng tộc này là người truyền bá võ đạo cho tiền bối của Liệt Diễm tinh vực chúng ta, sự xuất hiện của bọn họ mới tạo nên sự cường uy của Liệt Diễm tinh vực, và sự xuất hiện của võ giả." Kiệt Tư Đặc hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy giải thích.
" Chủng tộc này về sau thế nào?" Phong Khả cũng lần đầu tiên nghe nói, vẻ mặt khiếp sợ, thần thái lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.
" Biến mất." Kiệt Tư Đặc cười khổ: "Biến mất một cách Mạc danh kỳ diệu, không có một chút dấu hiệu nào, tựa hồ trong một đêm, triệt để xóa sạch ở Liệt Diễm tinh vực. Ta bởi vì tính thích sách cổ, mấy năm nay có rất nhiều điển tịch, mới biết được tiền bối của chúng ta, khởi nguyên của võ đạo đều bởi vì chủng tộc bỗng nhiên hàng lâm này mà xuất hiện."
" Sao lại đột nhiên biến mất?" Thạch Nham trầm tư nói.
Kiệt Tư Đặc vẻ mặt chua sót." Đây là bí ẩn mà bất kỳ sách cổ nào cũng không thể ghi chép được, vô số năm qua, rất nhiều người cũng muốn biết vì nguyên nhân gì, đáng tiếc, tựa hồ đã chìm sâu trong sông dài lịch sử, một chút tung tích cũng không có."
" Tự Tại Thiên Vương điện có liên quan gì tới chủng tộc đó?" Thạch Nham trong lòng vừa động, rụt rè hỏi.
" Chủng tộc Tự xưng là thần, năm đó hàng lâm Liệt Diễm tinh vực chỉ có một tiểu đội, không đến trăm người, có hai thủ lĩnh, phân biệt là Tự Tại Thiên vương và Tiêu Diêu Thiên vương, hai đại thiên vương này chính là thuỷ tổ truyền thừa võ đạo cho Liệt Diễm tinh vực." Kiệt Tư Đặc vẻ mặt kính sợ: "Hai gã thiên vương của thiên vương cũng có chiến hạm của riêng mình, là cung điện di động cực lớn, phân biệt là Tự Tại Thiên Vương điện và Tiêu Diêu Thiên vương điện, so với chiến hạm cấp cao nhất của Liệt Diễm tinh vực chúng ta thì lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần."
Lời vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cung điện đã khôi phục như lúc ban đầu phía dưới.
Nếu cung điện được tu phục này năm đó là hành cung của mh truyền bá thần tộc, dựa theo lời nói của Kiệt Tư Đặc, giá trị của cung điện lớn cỡ nào.
" Như vậy, Tự Tại Thiên Vương điện này liệu có phải là hành cung của Tự Tại Thiên vương đó hay không?" Thanh âm của Phong Khả cũng có chút kinh hãi, ánh mắt nóng rực, nhìn xuống dưới không chớp mắt.
"Ta không biết." Kiệt Tư Đặc lắc đầu cười khổ: "Ta chỉ có thể nói, nếu Tự Tại Thiên Vương điện này quả thực là của một thiên vương lành tụ của thần tộc năm đó, vậy cung điện này tất nhiên rất trân quý!"
Đuôi lông mày củạ Thạch Nham nhướn lên, không khỏi nhìn về phía xoáy nước đã biến mất-, nhìn những khung xương trong suốt, bình tĩnh nói: "Khung xương này liệu có khối nào thuộc về thiên vương của thần tộc không?"
" Không thể, khung xương đều là của nữ tử, ta là luyện dược sư, cái này ta rõ nhất." Kiệt Tư Đặc phủ quyết: " Theo những tin tức mà ta biết được cho thấy, Tự Tại Thiên vương rất mê gái, trong cung điện của hắn có mấy mỹ tì không phải là người của thần tộc, là khi hắn hàng lâm Liệt Diễm tinh vực, trong cung điện còn có mỹ tì sinh hoạt, nếu nơi này đúng là hành cung di động của hắn thì bạch cốt nữ tử này chắc là của những mỹ tì đó."
Thần tộc thiên vương, hành cung di động, người truyền thừa võ đạo.
Những lời của Kiệt Tư Đặc khiến Thạch Nham khiếp sợ, ánh mắt trở nên hoảng hốt.
Kiệt Tư Đặc không nhịn được hét to, sắc mặt cực kỳ kinh hăi.
Trên Thần Ân đại lục cũng có truyền thuyết về thần tộc.
Thần tộc, trong mười đại tộc thời cổ là chủng tộc cường đại nhất, bị chín tộc còn lại liên hợp khu trừ, để đuổi chủng tộc này đi, phân nhánh cường đại nhất của ma tộc: bất tử ma tộc cơ hồ đã diệt tộc, mấy tộc còn lại cũng tổn thất thảm trọng, cả vạn năm cũng đều không khôi phục lại.
Thần tộc, được xưng là chủng tộc hoàn mỹ nhất, sau khi rời khỏi Thân An đại lục chăng lẽ đã tới Liệt Diễm tinh vưc?
Người truyền đạo thần tộc của Liệt Diễm tinh vực rốt cuộc là thần tộc đã rời khỏi Thần Ân đại lục hay không thuộc về nhánh khác?
Trong tinh không vô hạn, Sinh mệnh chi tinh như giọt nước trong biển cả, không nhất định chỉ Thần Ân đại lục là có thần tộc.
Trên đại lục cổ Khác, nói không chừng cũng có chủng tộc hoàn mỹ này xuất hiện, trên Liệt Diễm tinh vực từng xuất hiện thần tộc, có lẽ cũng không phải là thần tộc như trên trên Thần Ân đại lục, mà nếu không phải là một, vậy chủng tộc này vì sao biến mất trong một đêm?
Những nghi vấn liên tiếp thoáng hiện trong đầu hắn, hắn không thể nào nghĩ được rõ, càng nghĩ càng thấy phức tạp khó hiểu.
" Thần tộc đột nhiên biến mất, vậy Tự Tại Thiên Vương điện này vì sao lại xuất hiện ở sâu trong cấm địa? Chẳng lẽ phương hướng bọn họ biến mất là ở giữa cấm địa ư?" Phong Khả sững sờ một hồi lâu rồi bỗng nhiên theo bản năng lầm bầm, mắt hiện ra vẻ sợ hài bất an.
Hắn bỗng nhiên hoài nghi thăm dò tinh thần liệu có phải là sáng suốt hay không.
Phương hướng Tinh đồ đánh dấu, cần đi qua trung tâm của cấm địa, đây cũng là nguyên nhân hắn kiên trì đòi đi.
Chỉ là, ngay cả người truyền bá võ đạo áo nghĩa cho Liệt Diễm tinh vực, thần tộc Tự Tại Thiên vương hành cung cũng chìm ở đây, nơi này còn chưa phải là nơi sâu nhất trong cấm địa, cách khu vực tinh đồ ghi còn một đoạn dài, vậy càng đi sâu vào càng khủng bố hung hiểm cỡ nào.
Phong Khả sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
" Nếu có người lựa chọn rời khỏi thì hiện tại có thể theo đường cũ mà về, ta... nghĩ... ở chỗ sâu nhất trong cấm địa, hung hiểm khủng bố sẽ đề thăng cũng không chỉ gấp mười lần. Ta không dám bảo đảm có bao nhiêu người có thể sống sót, cung không dám khẳng định có thật sự tìm được nơi mà tinh đồ ghi hay không. Có lẽ lúc này rời khôi chưa biết chừng là lựa chọn sáng suốt nhất." Phong Khả đột nhiên quát khẽ, sắc mặt nghiêm túc.
Mọi người đều trầm mặc, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hắn.
Cảnh tượng Nơi này rất khoa trương, những lời của Kiệt Tư Đặc cũng kinh thiên động địa, khiển cho bọn họ lần đầu tiên nổi lên cảm giác con đường phía trước quá xa vời.
" Hiện tại nếu về thì chỉ sợ sẽ gặp phải tam đại thế lực, nếu như vậy, chẳng thà tiếp tục đi tiếp!" Ba Lôi Đặc cắn răng quát.
Vẻ mặt của Mọi người rúng động, đột nhiên cả người rét run, khí tức suy kiệt.
Vào lúc này, bọn họ nhận thức rõ ràng thật sự đã không còn đường lui nữa rồi.