Sát Thần
Chương 851: Giáp mặt giết người
Ở mặt sau của Thần Phạt chi địa, ba đại thống lĩnh của ba tề tụ, là vì cướp tinh đồ mà đến.
Thạch Nham bị kẹp ở giữa, không hề tỏ vẻ hoang mang bất an, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Bác Ny Tháp, thần thái không tốt.
Mạc Ny Tạp Am hiểu tâm linh áo nghĩa, không thể mê hoặc tâm trí của hắn, mắt thấy Bích Thiên muốn che chở, trong nhất thời cũng có chút vô kế khả thi, không mò được ý đồ chân chính của Bích Thiên.
" Bích Thiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hắn không phải người của U Minh chúng ta, lại cấu kết với lược đoạt giả, cùng Thiên Niết thần quốc liên lụy có dính dáng, ngươi thực sự muốn che chở hắn ư!" Thác Hải vẻ mặt âm trầm: "Chúng ta trước khi tới đây, minh chủ đã phân phó, tinh đồ đặt ở hàng đầu, những thứ còn lại không quan trọng, ngươi muốn vi phạm ý nguyên của minh chủ ư?"
" Tranh đoạt tinh đồ cũng cũng thế ắt phải làm, nhưng Thạch Nham.. Ta cũng phải che chở, tinh đồ cũng không ở ở trên tay hắn, hai việc không xung đột gì cả." Bích Thiên hừ lạnh một tiếng, giống như cũng không quá sợ hãi U Minh minh chủ: "Phía trước Áo cổ Đa, Lý Nhạc Phong đang truy kích Phong Khả, các ngươi có thể tới đó, ta sẽ không ngăn cản."
" Lược đoạt giả chạy ra khỏi Thần Phạt chi địa ư?" Mạc Ny Tạp mắt sáng lên: "Nói như vậy, chúng ta co thể phóng tay mà làm Không cần lo lắng cường giả trong bóng tối."
" Người đó.. Không tiếp tục xuống tay, ta nghĩ hắn chỉ quản sự vụ trong Thiên Phạt thành, một khi lỵ khai Thiên Phạt thành thì sẽ không sẽ không hỏi đến." Bích Thiên gật đầu.
Thác Hải và Mạc Ny Tạp nghe hắn nói như vậy thì ánh mắt biến ảo, tựa hồ chuẩn bị chen chân vào.
" Bác Ny Tháp,ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi, nhất định!" Đúng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên vươn tay ra chỉ vào luyện dược sư, hờ hững nói: "Ngươi không sống được lâu nữa không, ngươi dám đến Thần Phạt chi địa, nên đoán trước được sẽ gặp phải ta, ta sẽ không cho ngươi sống sót rời khỏi đâu."
Nếp nhăn trên mặt Bác Ny Tháp run run, trong lòng sợ hãi bất an, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Thác Hải.
" Hừ, ngữ khí cũng cuồng vọng lắm, ta cũng muốn xem xem ngươi có năng lực gì mà có thể tránh qua ta giết chết Bác Ny Tháp!" Thác Hải mặt âm trầm!" lườm Bích Thiên: "Bác Ny Tháp được ta mời đến, tiểu tử ngươi che chở nếu dám làm càn thì đừng trách ta không nể mặt ngươi, tự tay giết hắn!"
" Bích Thiên, ngươi và ta đều là người của U Minh , ngươi sẽ không bởi vì hắn mà thật sự vi phạm ý tứ của minh chủ chứ!" Mạc Ny Tạp cười duyên, trao đổi một ánh mắt với Thác Hải, tựa hồ âm thầm có ăn ý.
Đều là U Minh đại thống lĩnh, Bích Thiên tuy rằng so với hai người thì cường hãn hơn một chút, những rất hữu hạn, một đối một thì Bích Thiên không sợ, nhưng nếu Thác Hải và Mạc Ny Tạp liên thủ thì hắn sẽ rất mệt.
Mắt thấy Thác Hải và Mạc Ny Tạp tựa hồ đạt thành nhất trí, hắn cũng có chút đau đầu.
Nguyên nhân chủ yếu Nhất là cho đến giờ phút này hắn vẫn không thể khẳng định suy nghĩ của Thạch Nham, không biết Thạch Nham liệu có đi chung đường với hắn không.
Nếu Thạch Nham gật đầu, đồng ý hôn ước với nữ nhi Bích Nhu của hắn, hắn cũng có thể phóng tay đánh một trận.
Nhưng Thạch Nham nếu không muốn, hắn xuất thủ không công, không phải là ngược lại sẽ khiến cho người ta chê cười có?
" Chuyện của ta ta tất nhiên sẽ xử lý, không nhọc Bích Thiên đại nhân quan tâm." Thạch Nham lạnh lùng cười rồi bình tĩnh nói: "Hảo ý của Bích Thiên tiền bối, tại hạ tâm lĩnh, nhưng ta tạm thời không có ý định cưới vợ, xin lỗi."
Bích Thiên nhíu mày.
Đột nhiên, đầu ngón tay Thạch Nham bốc ra ánh lửa màu bạc thần kỳ, một đạo tia chớp xẹt qua thương khung, trước mắt hắn hiện ra một khe hở không gian dài nhỏ, bên trong có quang hoa bắn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếng kêu to Chói tai bỗng dưng vang vọng trong đám người, có một cỗ ý cảnh mê hoặc lòng người.
"Hỏng rồi!"
Đồng tử Mạc Ny Tạp co rút lại, không nhịn được hét to, hai mắt nhìn về phía Bác Ny Tháp.
Thác Hải cũng có phát hiện, sắc mặt thay đổi, đột nhiên ngưng luyện lực lượng.
Phốc xích!
Ở cổ Bác Ny Tháp, một chùm tia sáng chợt lóe rồi biến mất, trên cái cổ đầy nếp nhăn của bà ta, một dòng máu tươi bắn ra.
Vù vù.
hai mũi nhọn trắng ngần hiện lên, đầu và tim Bác Ny Tháp đột nhiên
Linh hồn tế đài và thần thể của bà ta bị ba hào quang tái nhợt xẹt qua, trực tiếp vẫn lạc.
Máu tươi như mưa xuống, chủ nhân của dược tinh thứ sáu, luyện dược sư thần cấp của U Minh căn bản chưa kịp phòng ngự đã bị trực tiếp giết chết.
Luyện dược sư không am hiểu giao chiến, nhất là đối mặt với loại người thủ đoạn tàn nhân như Thạch Nham, càng thêm không thể phòng bị, bị ba cây gai xương mang theo không gian chi lực lập tức đâm thủng thần thể và linh hồn tế đài, chết thảm tại chỗ.
Thác Hải và Mạc Ny Tạp Đạt tới cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, căn bản chưa kịp phòng bị, đợi cho phát hiện không ổn thì Bác Ny Tháp chết thảm chết thảm rồi,.
"Ả năm đó thiếu chút nữa hại chết ta, hôm nay ta giết ả chỉ là báo thù!" Thạch Nham cao giọng quát, khi nó, người đã chui vào trong khe hở không gian.
Thác Hải, Mạc Ny Tạp cùng nhau phóng thích ra lực lượng áo nghĩa, nhưng chờ bọn họ kích phát ra áo nghĩa thì Thạch Nham đã biến mất trong khe hở không gian, khí tức hoàn toàn không còn.
Khe hở không gian đó cũng chậm rãi khép lại, không để lại dấu vết
Thạch Nham bị kẹp ở giữa, không hề tỏ vẻ hoang mang bất an, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Bác Ny Tháp, thần thái không tốt.
Mạc Ny Tạp Am hiểu tâm linh áo nghĩa, không thể mê hoặc tâm trí của hắn, mắt thấy Bích Thiên muốn che chở, trong nhất thời cũng có chút vô kế khả thi, không mò được ý đồ chân chính của Bích Thiên.
" Bích Thiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hắn không phải người của U Minh chúng ta, lại cấu kết với lược đoạt giả, cùng Thiên Niết thần quốc liên lụy có dính dáng, ngươi thực sự muốn che chở hắn ư!" Thác Hải vẻ mặt âm trầm: "Chúng ta trước khi tới đây, minh chủ đã phân phó, tinh đồ đặt ở hàng đầu, những thứ còn lại không quan trọng, ngươi muốn vi phạm ý nguyên của minh chủ ư?"
" Tranh đoạt tinh đồ cũng cũng thế ắt phải làm, nhưng Thạch Nham.. Ta cũng phải che chở, tinh đồ cũng không ở ở trên tay hắn, hai việc không xung đột gì cả." Bích Thiên hừ lạnh một tiếng, giống như cũng không quá sợ hãi U Minh minh chủ: "Phía trước Áo cổ Đa, Lý Nhạc Phong đang truy kích Phong Khả, các ngươi có thể tới đó, ta sẽ không ngăn cản."
" Lược đoạt giả chạy ra khỏi Thần Phạt chi địa ư?" Mạc Ny Tạp mắt sáng lên: "Nói như vậy, chúng ta co thể phóng tay mà làm Không cần lo lắng cường giả trong bóng tối."
" Người đó.. Không tiếp tục xuống tay, ta nghĩ hắn chỉ quản sự vụ trong Thiên Phạt thành, một khi lỵ khai Thiên Phạt thành thì sẽ không sẽ không hỏi đến." Bích Thiên gật đầu.
Thác Hải và Mạc Ny Tạp nghe hắn nói như vậy thì ánh mắt biến ảo, tựa hồ chuẩn bị chen chân vào.
" Bác Ny Tháp,ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi, nhất định!" Đúng vào lúc này, Thạch Nham đột nhiên vươn tay ra chỉ vào luyện dược sư, hờ hững nói: "Ngươi không sống được lâu nữa không, ngươi dám đến Thần Phạt chi địa, nên đoán trước được sẽ gặp phải ta, ta sẽ không cho ngươi sống sót rời khỏi đâu."
Nếp nhăn trên mặt Bác Ny Tháp run run, trong lòng sợ hãi bất an, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Thác Hải.
" Hừ, ngữ khí cũng cuồng vọng lắm, ta cũng muốn xem xem ngươi có năng lực gì mà có thể tránh qua ta giết chết Bác Ny Tháp!" Thác Hải mặt âm trầm!" lườm Bích Thiên: "Bác Ny Tháp được ta mời đến, tiểu tử ngươi che chở nếu dám làm càn thì đừng trách ta không nể mặt ngươi, tự tay giết hắn!"
" Bích Thiên, ngươi và ta đều là người của U Minh , ngươi sẽ không bởi vì hắn mà thật sự vi phạm ý tứ của minh chủ chứ!" Mạc Ny Tạp cười duyên, trao đổi một ánh mắt với Thác Hải, tựa hồ âm thầm có ăn ý.
Đều là U Minh đại thống lĩnh, Bích Thiên tuy rằng so với hai người thì cường hãn hơn một chút, những rất hữu hạn, một đối một thì Bích Thiên không sợ, nhưng nếu Thác Hải và Mạc Ny Tạp liên thủ thì hắn sẽ rất mệt.
Mắt thấy Thác Hải và Mạc Ny Tạp tựa hồ đạt thành nhất trí, hắn cũng có chút đau đầu.
Nguyên nhân chủ yếu Nhất là cho đến giờ phút này hắn vẫn không thể khẳng định suy nghĩ của Thạch Nham, không biết Thạch Nham liệu có đi chung đường với hắn không.
Nếu Thạch Nham gật đầu, đồng ý hôn ước với nữ nhi Bích Nhu của hắn, hắn cũng có thể phóng tay đánh một trận.
Nhưng Thạch Nham nếu không muốn, hắn xuất thủ không công, không phải là ngược lại sẽ khiến cho người ta chê cười có?
" Chuyện của ta ta tất nhiên sẽ xử lý, không nhọc Bích Thiên đại nhân quan tâm." Thạch Nham lạnh lùng cười rồi bình tĩnh nói: "Hảo ý của Bích Thiên tiền bối, tại hạ tâm lĩnh, nhưng ta tạm thời không có ý định cưới vợ, xin lỗi."
Bích Thiên nhíu mày.
Đột nhiên, đầu ngón tay Thạch Nham bốc ra ánh lửa màu bạc thần kỳ, một đạo tia chớp xẹt qua thương khung, trước mắt hắn hiện ra một khe hở không gian dài nhỏ, bên trong có quang hoa bắn ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiếng kêu to Chói tai bỗng dưng vang vọng trong đám người, có một cỗ ý cảnh mê hoặc lòng người.
"Hỏng rồi!"
Đồng tử Mạc Ny Tạp co rút lại, không nhịn được hét to, hai mắt nhìn về phía Bác Ny Tháp.
Thác Hải cũng có phát hiện, sắc mặt thay đổi, đột nhiên ngưng luyện lực lượng.
Phốc xích!
Ở cổ Bác Ny Tháp, một chùm tia sáng chợt lóe rồi biến mất, trên cái cổ đầy nếp nhăn của bà ta, một dòng máu tươi bắn ra.
Vù vù.
hai mũi nhọn trắng ngần hiện lên, đầu và tim Bác Ny Tháp đột nhiên
Linh hồn tế đài và thần thể của bà ta bị ba hào quang tái nhợt xẹt qua, trực tiếp vẫn lạc.
Máu tươi như mưa xuống, chủ nhân của dược tinh thứ sáu, luyện dược sư thần cấp của U Minh căn bản chưa kịp phòng ngự đã bị trực tiếp giết chết.
Luyện dược sư không am hiểu giao chiến, nhất là đối mặt với loại người thủ đoạn tàn nhân như Thạch Nham, càng thêm không thể phòng bị, bị ba cây gai xương mang theo không gian chi lực lập tức đâm thủng thần thể và linh hồn tế đài, chết thảm tại chỗ.
Thác Hải và Mạc Ny Tạp Đạt tới cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, căn bản chưa kịp phòng bị, đợi cho phát hiện không ổn thì Bác Ny Tháp chết thảm chết thảm rồi,.
"Ả năm đó thiếu chút nữa hại chết ta, hôm nay ta giết ả chỉ là báo thù!" Thạch Nham cao giọng quát, khi nó, người đã chui vào trong khe hở không gian.
Thác Hải, Mạc Ny Tạp cùng nhau phóng thích ra lực lượng áo nghĩa, nhưng chờ bọn họ kích phát ra áo nghĩa thì Thạch Nham đã biến mất trong khe hở không gian, khí tức hoàn toàn không còn.
Khe hở không gian đó cũng chậm rãi khép lại, không để lại dấu vết