Sát Thần
Chương 80: Hành tung
Đêm đó, cổng thành Bắc Thiên Vẫn thành.
Ba người Thạch Nham, Hàn Phong, Khô Long vào lúc canh ba lặng lẽ đi đến cổng thành Bắc để ra ngoài Thiên Vẫn thành.
Một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa to kéo đậu gần khu mộ cô linh ngoài thành Bắc, ngoài xe một lão giả khuôn mặt thẫn thờ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong thùng xe, truyền ra tiếng nhỏ giọng nói thầm.
Rất nhiều nấm mồ cao thấp khác nhau rải rác chung quanh xe ngựa, bên cạnh một ít ngôi mộ lại lóe lên ma trơi kỳ dị, trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ hơi đáng sợ.
"Xe ngựa của Tả gia." Khô Long đi vào khu mộ hỗn loạn, chỉ nhìn lướt qua từ xa, liền thấp giọng hô nhỏ.
Thạch Nham gật gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra chúng ta đã đến muộn."
Tiếng nói chuyện bên này, hiển nhiên bị lão giả trên xe ngựa nghe thấy, hắn thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, từ xa liếc qua bên này, giơ giơ roi ngựa trong tay lên.
Thạch Nham ba người đi qua.
"Tiểu thư, người Thạch gia tới." Lão giả hạ giọng, hướng vào thùng xe bẩm báo.
"Chờ bọn hắn đến đây đi." Thanh âm của Tả Thi từ trong thùng xe truyền ra.
Một mỹ phụ dáng vẻ đoan trang, phong tư yểu điệu, lặng lẽ từ trong thùng xe chui ra, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Thạch Nham, mỉm cười với Tả Thi trong thùng xe nói: "Tiểu tử kia đến đây."
"Liên di!" Tả Thi duyên dáng gọi to một tiếng, tức giận nói: "Con đã nói, con không có gì với hắn, không cho người trêu đùa con nữa!"
"Ha ha, biết rồi." Mỹ phụ cười cười, đứng ở bên cạnh thùng xe hướng tới Thạch Nham phất tay, đợi sau khi Thạch Nham tới gần, mới nói: "Nham thiếu gia, ba người các ngươi không có xe ngựa sao?"
"Đợi đến Tuyết Lai thành phương Bắc, bên kia sẽ có người an bài." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua người mỹ phụ, trong lòng thầm khen một chút, mới không vội không chậm đi đến thùng xe, đưa tay cầm lên một cái bao lớn để vào thùng xe, nói: "Tiểu Thi, đây là Long Quy Linh Giáp của cô, gia gia ta bảo ta trả cho cô."
"À." Tả Thi đáp một câu, lại nhỏ giọng nói thầm: "Tên không biết tốt xấu, lãng phí lòng tốt chúng ta, vậy mà không có dùng..."
Thạch Nham cười khanh khách, "Lúc trước cô đã nói, ai dùng này Long Quy Linh Giáp thì chính là con rùa, ta không muốn làm rùa."
"Ha ha!"
Trong thùng xe truyền đến tiếng cười nhỏ của Tả Thi, "Cái tên này, chuyện này ngươi nhớ rõ thật. Lúc trước là ta muốn đưa Long Quy Linh Giáp cho ngươi, thế nên mới cố ý chọc giận gia gia của ta. Ngươi giúp ta cởi bỏ bí mật mai rùa, khiến ta có được bảo bối, Long Quy Linh Giáp này cho ngươi mới đúng."
"Võ Hồn Thạch gia ta am hiểu phòng ngự, không cần mang vào thêm một bộ mai rùa như vậy." Thạch Nham lắc lắc đầu.
"Tiểu thư, có thể đi rồi chứ?" Cung phụng Tả gia kia lên xe ngựa, vung roi ngựa, nhẹ giọng hỏi.
"Ừa, đi thôi."
"Chậm đã, giới thiệu một chút vị này là Chử Bình cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, ta là Ngô Vận Liên." Mỹ phụ đoan trang kia, thản nhiên cười, nói với Hàn Phong: "Hàn đại ca ta đã gặp qua, vị này là?" Nàng nhìn về phía Khô Long.
"Khô Long, cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên." Khô Long vui vẻ giới thiệu mình, vò đầu nói: "Trước kia đều ở ngoài thành, lần này là vì Võ Đấu Hội mới trở về, hà, cô khẳng định chưa gặp ta."
"Hóa ra là Khô Long đại ca." Ngô Vận Liên hé miệng cười, gật đầu nói: "Có thể cùng đi với Hàn đại ca cùng Khô Long đại ca, thật sự là vinh hạnh của tiểu muội, trên đường xin hai vị đại ca chiếu cố nhiều hơn."
"Cô khách khí." Hàn Phong và Khô Long cùng nói.
Nữ nhân này đoan trang xinh đẹp, thoải mái hào phóng, nhưng cũng có tu vi cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, nghe nói chính là Võ Giả của Vân Vụ sơn mạch.
Bởi vì từng chịu ân huệ của Xích Tiêu, được Xích Tiêu giới thiệu dưới tiến vào Tả gia, nàng rất được Tả Hư coi trọng cũng quan hệ cực kỳ thân thiết với Tả Thi.
Hàn Phong cùng Khô Long biết lợi hại của nàng, cũng không dám chậm trễ, lời nói cử chỉ đều không có tí xem thường.
"Vậy chúng ta đi thôi." Thạch Nham ngẩng đầu, nhìn trời đột nhiên nhướng mày, chỉ vào một điểm đen dưới ánh trăng, nói: "Ồ, đó là cái gì?"
Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, Ngô Vận Liên cùng nhau ngẩng đầu.
"Vân điêu!"
Hàn Phong sắc mặt khẽ biến, quát khẽ: "Là Bắc Minh gia nuôi! Vân điêu nhãn lực rất tốt, ở trên trời cao vẫn có thể thấy rõ tướng mạo người dưới mặt đất!"
"Bắc Minh gia đang chú ý chúng ta?" Khô Long ngẩn ngơ, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu, "Chẳng lẽ Bắc Minh gia biết chúng ta rời thành?"
"Không nhất định." Chử Bình cũng có chút kinh ngạc, nhìn vân điêu kia dần dần đi xa, nói: "Cũng có thể vân điêu là từ nơi khác trờ về Bắc Minh gia, trùng hợp đi ngang qua nơi này, không nhất định là đặc biết giám sát nơi này."
"Xem ra mọi người phải cẩn thận hơn." Ngô Vận Liên nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi, cho dù là Bắc Minh gia chú ý chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, bọn họ cũng khó phát hiện hành tung của chúng ta."
"Ừm."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đêm khuya, Hàn Băng Các, Bắc Minh gia.
"Cha, thu được tin tức, người Thạch gia cùng Tả gia, lặng lẽ theo cổng thành Bắc rời đi. Người Thạch gia có Hàn Phong, Khô Long, Thạch Nham, Tả gia có Chử Bình cùng Ngô Vận Liên, trong xe ngựa còn có một người, không có gì bất ngờ chắc là tiểu thư Tả Thi của Tả gia."
Bắc Minh Khiết vội vàng đi vào Hàn Băng Các, sau khi cúi chào, vội vã bẩm báo tin tức mới nhất.
Bắc Minh Sách đã ở Hàn Băng Các, đang mượn hàn khí của Hàn Băng Các tu luyện, nghe vậy cũng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Không ngờ là Thạch gia và Tả gia!"
Bắc Minh Thương sắc mặt âm trầm, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt lại bắn ra hàn quang.
Hồi lâu sau, Bắc Minh Thương nói: "Nửa phần bảo đồ khác, chắc là trong tay Tả gia cùng Thạch gia, đi Phiêu Miểu Các cướp bảo đồ, không có gì bất ngờ thì là Xích Tiêu. Nha đầu Phiêu Miểu Các kia tâm cơ thật lợi hại, đánh Mặc Đà để dương đông kích tây, nếu không phải chúng ta cẩn thận, vân điêu trải rộng toàn thành cổng thành, thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa gạt."
"Cha, làm sao bây giờ?"
"Ta cùng Sách nhi lặng lẽ đi, xem bọn hắn đến tột cùng sẽ đi chỗ nào."
"Sách nhi cũng đi?"
"Gần đây Thiên Vẫn thành có chút loạn, ta lần này muốn dẫn Âm Khuê cùng Cưu Sơn, để Sách nhi ở trong thành ta lo lắng." Bắc Minh Thương gật gật đầu, nói: "Ngươi tọa trấn gia tộc, tuyên bố ra ngoài ta bế quan khôi phục, đừng để người khác nghi ngờ."
"Vâng."
"Gia gia, Tả gia, Thạch gia nhất định cùng Phiêu Miểu Các đạt thành hiệp nghị, Xích Tiêu nếu cùng nữ nhân kia liên thủ, một mình người đối mặt hai người bọn họ, có thể nguy hiểm hay không?" Bắc Minh Sách khó hiểu nói.
Bắc Minh Sách hít một hơi, thản nhiên nói: "Ta đã sớm có chuẩn bị."
Ánh mắt Bắc Minh Sách sáng lên.
"Minh chủ Ám Minh, thời gian trước đã đưa đến đây tin tức, nói rõ muốn nha đầu Mục Ngữ Điệp kia, nhưng ta chậm chạp không có đáp lời." Bắc Minh Thương trầm ngâm một chút, nhìn Bắc Minh Sách thật sâu, nói: "Minh chủ Ám Minh đã có cảnh giới Thiên Vị, hơn nữa có hắn... sẽ không thành vấn đề. Xích Tiêu cùng nha đầu kia cho dù là muốn liên thủ đối phó ta cũng khó đắc thủ, chỉ có thể cùng chúng ta thăm dò Thiên Môn."
"Minh chủ Ám Minh!"
Bắc Minh Sách vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt có chút vẻ lo lắng, hồi mới lẩm bẩm nói: "Gia gia, rốt cuộc là người có ý gì?"
"Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp tuy rằng lợi hại nhưng đối với chúng ta Bắc Minh gia vô dụng, ngược lại nha đầu kêu Địch Nhã Lan kia, mới có khả năng cùng Võ Hồn 'Cực Hàn Băng Diễm' của Bắc Minh gia chúng ta dung hợp biến hóa." Bắc Minh Thương nhìn chằm hắn, quát: "Chỉ một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không bỏ xuống được?"
Bắc Minh Sách nhướng mày, lắc lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là có chút bất ngờ thôi, vì cơ nghiệp của Bắc Minh gia, cái gì con cũng có thể bỏ qua."
"Ừm, tương lai ngươi phải chấp chưởng Bắc Minh gia, không được xử trí theo cảm tính." Bắc Minh Thương vừa lòng gật gật đầu, lại trấn an nói: "Ngươi yên tâm đi, Minh chủ Ám Minh kia chỉ muốn dùng Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp để luyện công, sẽ không để ý nàng có còn trong sạch hay không, trước khi giao Mục Ngữ Điệp cho hắn, ta sẽ cho ngươi hưởng dụng ba ngày."
"Đa tạ gia gia." Bắc Minh Sách bỗng nhiên nở nụ cười.
"Lúc này, ngươi cũng mang theo Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, sau đó ta sẽ trực tiếp giao Mục Ngữ Điệp cho Minh chủ Ám Minh, sẽ không để Địch Nhã Lan biết." Bắc Minh Thương phân phó nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôn nhi hiểu."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bắc Minh Sách ra Hàn Băng Các, không để ý đêm hôm khuya khoắc, trực tiếp đi đến hòn đảo giữa hồ trong Bắc Minh gia.
Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cũng chưa có đi ngủ, còn đang lẳng lặng tu luyện.
Sau khi phát hiện Bắc Minh Sách đến đây, hai nàng sửa soạn lại dung nhan, đi ra đón tiếp.
Bắc Minh Sách khóe miệng mỉm cười, nói: "Các ngươi thu thập một chút, trước hừng đông chúng ta phải ra khỏi thành."
"Chuyện gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.
"Bảo đồ Thiên Môn chắc là đã hợp lại, đã có người đi ra ngoài thăm dò, chúng ta sẽ lặng lẽ đuổi theo." Bắc Minh Sách vẻ mặt chân thành, nói với Mục Ngữ Điệp: "Tiểu Điệp, bên trong Thiên Môn có khả năng ẩn chứa bí bảo, gia gia của ta cảm thấy nàng cùng Nhã Lan có thể gặp được kỳ ngộ, nói không chừng có thể có thu hoạch từ trong Thiên Môn, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhất định không thể bỏ qua!"
Ánh mắt Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan đồng thời sáng lên.
"Đa tạ Sách công tử." Mục Ngữ Điệp cúi người hành lễ, trên mặt tươi cười tràn đầy vui sướng, "Nếu như có thể ở trong Thiên Môn có được thu hoạch, Tiểu Điệp nhất định khắc ghi ân huệ của Sách công tử."
"Nói cái gì chứ?" Bắc Minh Sách giả bộ tức giận, "Giữa chúng ta, cần nói mấy thứ đó sao?"
"Tiểu Điệp biết sai rồi, bây giờ ta đi thu dọn." Mục Ngữ Điệp cười khanh khách nói.
"Ừm, ta ra bên ngoài chờ các người, nhưng phải nhanh một chút. Nhớ rõ, đừng cho người khác phát hiện, chuyện này phải bí ẩn tiến hành." Bắc Minh Sách trấn an một câu, trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp, rất nhanh đã ra ven hồ.
"Tiểu Điệp, tỷ đột nhiên nhớ tới..." vẻ mặt của Địch Nhã Lan chậm rãi ảm đạm, vẻ mặt buồn bã, "Bảo đồ hợp nhất, ý nghĩa Đinh Nham khẳng định bị tìm được rồi, lấy phương pháp làm việc của ngũ đại thế gia, Đinh Nham, sợ là hắn đã bị..."
Bị nàng nhắc nhở, Mục Ngữ Điệp lúc này mới nghĩ tới một tầng quan hệ đó, sắc mặt cũng đúng hơi đổi, cũng có chút thương cảm.
Nhưng mà, nghĩ đến trong Thiên Môn ẩn chứa bí bảo mà tương lai nàng có thể sẽ có được, sự thương cảm trong lòng Mục Ngữ Điệp, lập tức bị giảm bớt không ít.
"Đừng lo lắng, có lẽ hắn không có việc gì, người ta chỉ cần bảo đồ cũng không nhất định sẽ lấy tánh mạng hắn. Lan tỷ, lần này chúng ta nhất định phải nắm chắc! Nói không chừng có thể mượn lần thăm dò Thiên Môn này đạt được kỳ ngộ tốt, có thể báo thù hay không thì phải xem lần này!" Mục Ngữ Điệp nắm tay siết chặt, dã tâm bừng bừng nói.
"Ài, hy vọng hắn thật sự không có việc gì." Địch Nhã Lan lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Đừng nghĩ đến hắn, chúng ta phải tính toán thật kỹ, xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể thu được lợi ích lớn nhất." Mục Ngữ Điệp hào hứng lên cao.
Nàng giống như thấy được Ám Minh, tương lai chẳng không lâu sau bị nàng làm cho hôi phi yên diệt, nhìn thấy một đám cừu nhân ngã trong vũng máu.
Mỗi khi nghĩ vậy, nàng lập tức âm thầm khoái ý -- nàng đã bị cừu hận che mất đầu óc.
Ba người Thạch Nham, Hàn Phong, Khô Long vào lúc canh ba lặng lẽ đi đến cổng thành Bắc để ra ngoài Thiên Vẫn thành.
Một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa to kéo đậu gần khu mộ cô linh ngoài thành Bắc, ngoài xe một lão giả khuôn mặt thẫn thờ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trong thùng xe, truyền ra tiếng nhỏ giọng nói thầm.
Rất nhiều nấm mồ cao thấp khác nhau rải rác chung quanh xe ngựa, bên cạnh một ít ngôi mộ lại lóe lên ma trơi kỳ dị, trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ hơi đáng sợ.
"Xe ngựa của Tả gia." Khô Long đi vào khu mộ hỗn loạn, chỉ nhìn lướt qua từ xa, liền thấp giọng hô nhỏ.
Thạch Nham gật gật đầu, thản nhiên nói: "Xem ra chúng ta đã đến muộn."
Tiếng nói chuyện bên này, hiển nhiên bị lão giả trên xe ngựa nghe thấy, hắn thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, từ xa liếc qua bên này, giơ giơ roi ngựa trong tay lên.
Thạch Nham ba người đi qua.
"Tiểu thư, người Thạch gia tới." Lão giả hạ giọng, hướng vào thùng xe bẩm báo.
"Chờ bọn hắn đến đây đi." Thanh âm của Tả Thi từ trong thùng xe truyền ra.
Một mỹ phụ dáng vẻ đoan trang, phong tư yểu điệu, lặng lẽ từ trong thùng xe chui ra, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Thạch Nham, mỉm cười với Tả Thi trong thùng xe nói: "Tiểu tử kia đến đây."
"Liên di!" Tả Thi duyên dáng gọi to một tiếng, tức giận nói: "Con đã nói, con không có gì với hắn, không cho người trêu đùa con nữa!"
"Ha ha, biết rồi." Mỹ phụ cười cười, đứng ở bên cạnh thùng xe hướng tới Thạch Nham phất tay, đợi sau khi Thạch Nham tới gần, mới nói: "Nham thiếu gia, ba người các ngươi không có xe ngựa sao?"
"Đợi đến Tuyết Lai thành phương Bắc, bên kia sẽ có người an bài." Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua người mỹ phụ, trong lòng thầm khen một chút, mới không vội không chậm đi đến thùng xe, đưa tay cầm lên một cái bao lớn để vào thùng xe, nói: "Tiểu Thi, đây là Long Quy Linh Giáp của cô, gia gia ta bảo ta trả cho cô."
"À." Tả Thi đáp một câu, lại nhỏ giọng nói thầm: "Tên không biết tốt xấu, lãng phí lòng tốt chúng ta, vậy mà không có dùng..."
Thạch Nham cười khanh khách, "Lúc trước cô đã nói, ai dùng này Long Quy Linh Giáp thì chính là con rùa, ta không muốn làm rùa."
"Ha ha!"
Trong thùng xe truyền đến tiếng cười nhỏ của Tả Thi, "Cái tên này, chuyện này ngươi nhớ rõ thật. Lúc trước là ta muốn đưa Long Quy Linh Giáp cho ngươi, thế nên mới cố ý chọc giận gia gia của ta. Ngươi giúp ta cởi bỏ bí mật mai rùa, khiến ta có được bảo bối, Long Quy Linh Giáp này cho ngươi mới đúng."
"Võ Hồn Thạch gia ta am hiểu phòng ngự, không cần mang vào thêm một bộ mai rùa như vậy." Thạch Nham lắc lắc đầu.
"Tiểu thư, có thể đi rồi chứ?" Cung phụng Tả gia kia lên xe ngựa, vung roi ngựa, nhẹ giọng hỏi.
"Ừa, đi thôi."
"Chậm đã, giới thiệu một chút vị này là Chử Bình cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, ta là Ngô Vận Liên." Mỹ phụ đoan trang kia, thản nhiên cười, nói với Hàn Phong: "Hàn đại ca ta đã gặp qua, vị này là?" Nàng nhìn về phía Khô Long.
"Khô Long, cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên." Khô Long vui vẻ giới thiệu mình, vò đầu nói: "Trước kia đều ở ngoài thành, lần này là vì Võ Đấu Hội mới trở về, hà, cô khẳng định chưa gặp ta."
"Hóa ra là Khô Long đại ca." Ngô Vận Liên hé miệng cười, gật đầu nói: "Có thể cùng đi với Hàn đại ca cùng Khô Long đại ca, thật sự là vinh hạnh của tiểu muội, trên đường xin hai vị đại ca chiếu cố nhiều hơn."
"Cô khách khí." Hàn Phong và Khô Long cùng nói.
Nữ nhân này đoan trang xinh đẹp, thoải mái hào phóng, nhưng cũng có tu vi cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên, nghe nói chính là Võ Giả của Vân Vụ sơn mạch.
Bởi vì từng chịu ân huệ của Xích Tiêu, được Xích Tiêu giới thiệu dưới tiến vào Tả gia, nàng rất được Tả Hư coi trọng cũng quan hệ cực kỳ thân thiết với Tả Thi.
Hàn Phong cùng Khô Long biết lợi hại của nàng, cũng không dám chậm trễ, lời nói cử chỉ đều không có tí xem thường.
"Vậy chúng ta đi thôi." Thạch Nham ngẩng đầu, nhìn trời đột nhiên nhướng mày, chỉ vào một điểm đen dưới ánh trăng, nói: "Ồ, đó là cái gì?"
Chử Bình, Hàn Phong, Khô Long, Ngô Vận Liên cùng nhau ngẩng đầu.
"Vân điêu!"
Hàn Phong sắc mặt khẽ biến, quát khẽ: "Là Bắc Minh gia nuôi! Vân điêu nhãn lực rất tốt, ở trên trời cao vẫn có thể thấy rõ tướng mạo người dưới mặt đất!"
"Bắc Minh gia đang chú ý chúng ta?" Khô Long ngẩn ngơ, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu, "Chẳng lẽ Bắc Minh gia biết chúng ta rời thành?"
"Không nhất định." Chử Bình cũng có chút kinh ngạc, nhìn vân điêu kia dần dần đi xa, nói: "Cũng có thể vân điêu là từ nơi khác trờ về Bắc Minh gia, trùng hợp đi ngang qua nơi này, không nhất định là đặc biết giám sát nơi này."
"Xem ra mọi người phải cẩn thận hơn." Ngô Vận Liên nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn phải nhanh chóng rời đi, cho dù là Bắc Minh gia chú ý chúng ta, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, bọn họ cũng khó phát hiện hành tung của chúng ta."
"Ừm."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đêm khuya, Hàn Băng Các, Bắc Minh gia.
"Cha, thu được tin tức, người Thạch gia cùng Tả gia, lặng lẽ theo cổng thành Bắc rời đi. Người Thạch gia có Hàn Phong, Khô Long, Thạch Nham, Tả gia có Chử Bình cùng Ngô Vận Liên, trong xe ngựa còn có một người, không có gì bất ngờ chắc là tiểu thư Tả Thi của Tả gia."
Bắc Minh Khiết vội vàng đi vào Hàn Băng Các, sau khi cúi chào, vội vã bẩm báo tin tức mới nhất.
Bắc Minh Sách đã ở Hàn Băng Các, đang mượn hàn khí của Hàn Băng Các tu luyện, nghe vậy cũng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Không ngờ là Thạch gia và Tả gia!"
Bắc Minh Thương sắc mặt âm trầm, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trong đôi mắt lại bắn ra hàn quang.
Hồi lâu sau, Bắc Minh Thương nói: "Nửa phần bảo đồ khác, chắc là trong tay Tả gia cùng Thạch gia, đi Phiêu Miểu Các cướp bảo đồ, không có gì bất ngờ thì là Xích Tiêu. Nha đầu Phiêu Miểu Các kia tâm cơ thật lợi hại, đánh Mặc Đà để dương đông kích tây, nếu không phải chúng ta cẩn thận, vân điêu trải rộng toàn thành cổng thành, thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa gạt."
"Cha, làm sao bây giờ?"
"Ta cùng Sách nhi lặng lẽ đi, xem bọn hắn đến tột cùng sẽ đi chỗ nào."
"Sách nhi cũng đi?"
"Gần đây Thiên Vẫn thành có chút loạn, ta lần này muốn dẫn Âm Khuê cùng Cưu Sơn, để Sách nhi ở trong thành ta lo lắng." Bắc Minh Thương gật gật đầu, nói: "Ngươi tọa trấn gia tộc, tuyên bố ra ngoài ta bế quan khôi phục, đừng để người khác nghi ngờ."
"Vâng."
"Gia gia, Tả gia, Thạch gia nhất định cùng Phiêu Miểu Các đạt thành hiệp nghị, Xích Tiêu nếu cùng nữ nhân kia liên thủ, một mình người đối mặt hai người bọn họ, có thể nguy hiểm hay không?" Bắc Minh Sách khó hiểu nói.
Bắc Minh Sách hít một hơi, thản nhiên nói: "Ta đã sớm có chuẩn bị."
Ánh mắt Bắc Minh Sách sáng lên.
"Minh chủ Ám Minh, thời gian trước đã đưa đến đây tin tức, nói rõ muốn nha đầu Mục Ngữ Điệp kia, nhưng ta chậm chạp không có đáp lời." Bắc Minh Thương trầm ngâm một chút, nhìn Bắc Minh Sách thật sâu, nói: "Minh chủ Ám Minh đã có cảnh giới Thiên Vị, hơn nữa có hắn... sẽ không thành vấn đề. Xích Tiêu cùng nha đầu kia cho dù là muốn liên thủ đối phó ta cũng khó đắc thủ, chỉ có thể cùng chúng ta thăm dò Thiên Môn."
"Minh chủ Ám Minh!"
Bắc Minh Sách vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt có chút vẻ lo lắng, hồi mới lẩm bẩm nói: "Gia gia, rốt cuộc là người có ý gì?"
"Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp tuy rằng lợi hại nhưng đối với chúng ta Bắc Minh gia vô dụng, ngược lại nha đầu kêu Địch Nhã Lan kia, mới có khả năng cùng Võ Hồn 'Cực Hàn Băng Diễm' của Bắc Minh gia chúng ta dung hợp biến hóa." Bắc Minh Thương nhìn chằm hắn, quát: "Chỉ một nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không bỏ xuống được?"
Bắc Minh Sách nhướng mày, lắc lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là có chút bất ngờ thôi, vì cơ nghiệp của Bắc Minh gia, cái gì con cũng có thể bỏ qua."
"Ừm, tương lai ngươi phải chấp chưởng Bắc Minh gia, không được xử trí theo cảm tính." Bắc Minh Thương vừa lòng gật gật đầu, lại trấn an nói: "Ngươi yên tâm đi, Minh chủ Ám Minh kia chỉ muốn dùng Võ Hồn của Mục Ngữ Điệp để luyện công, sẽ không để ý nàng có còn trong sạch hay không, trước khi giao Mục Ngữ Điệp cho hắn, ta sẽ cho ngươi hưởng dụng ba ngày."
"Đa tạ gia gia." Bắc Minh Sách bỗng nhiên nở nụ cười.
"Lúc này, ngươi cũng mang theo Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, sau đó ta sẽ trực tiếp giao Mục Ngữ Điệp cho Minh chủ Ám Minh, sẽ không để Địch Nhã Lan biết." Bắc Minh Thương phân phó nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôn nhi hiểu."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bắc Minh Sách ra Hàn Băng Các, không để ý đêm hôm khuya khoắc, trực tiếp đi đến hòn đảo giữa hồ trong Bắc Minh gia.
Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cũng chưa có đi ngủ, còn đang lẳng lặng tu luyện.
Sau khi phát hiện Bắc Minh Sách đến đây, hai nàng sửa soạn lại dung nhan, đi ra đón tiếp.
Bắc Minh Sách khóe miệng mỉm cười, nói: "Các ngươi thu thập một chút, trước hừng đông chúng ta phải ra khỏi thành."
"Chuyện gì?" Mục Ngữ Điệp kinh ngạc.
"Bảo đồ Thiên Môn chắc là đã hợp lại, đã có người đi ra ngoài thăm dò, chúng ta sẽ lặng lẽ đuổi theo." Bắc Minh Sách vẻ mặt chân thành, nói với Mục Ngữ Điệp: "Tiểu Điệp, bên trong Thiên Môn có khả năng ẩn chứa bí bảo, gia gia của ta cảm thấy nàng cùng Nhã Lan có thể gặp được kỳ ngộ, nói không chừng có thể có thu hoạch từ trong Thiên Môn, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nhất định không thể bỏ qua!"
Ánh mắt Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan đồng thời sáng lên.
"Đa tạ Sách công tử." Mục Ngữ Điệp cúi người hành lễ, trên mặt tươi cười tràn đầy vui sướng, "Nếu như có thể ở trong Thiên Môn có được thu hoạch, Tiểu Điệp nhất định khắc ghi ân huệ của Sách công tử."
"Nói cái gì chứ?" Bắc Minh Sách giả bộ tức giận, "Giữa chúng ta, cần nói mấy thứ đó sao?"
"Tiểu Điệp biết sai rồi, bây giờ ta đi thu dọn." Mục Ngữ Điệp cười khanh khách nói.
"Ừm, ta ra bên ngoài chờ các người, nhưng phải nhanh một chút. Nhớ rõ, đừng cho người khác phát hiện, chuyện này phải bí ẩn tiến hành." Bắc Minh Sách trấn an một câu, trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp, rất nhanh đã ra ven hồ.
"Tiểu Điệp, tỷ đột nhiên nhớ tới..." vẻ mặt của Địch Nhã Lan chậm rãi ảm đạm, vẻ mặt buồn bã, "Bảo đồ hợp nhất, ý nghĩa Đinh Nham khẳng định bị tìm được rồi, lấy phương pháp làm việc của ngũ đại thế gia, Đinh Nham, sợ là hắn đã bị..."
Bị nàng nhắc nhở, Mục Ngữ Điệp lúc này mới nghĩ tới một tầng quan hệ đó, sắc mặt cũng đúng hơi đổi, cũng có chút thương cảm.
Nhưng mà, nghĩ đến trong Thiên Môn ẩn chứa bí bảo mà tương lai nàng có thể sẽ có được, sự thương cảm trong lòng Mục Ngữ Điệp, lập tức bị giảm bớt không ít.
"Đừng lo lắng, có lẽ hắn không có việc gì, người ta chỉ cần bảo đồ cũng không nhất định sẽ lấy tánh mạng hắn. Lan tỷ, lần này chúng ta nhất định phải nắm chắc! Nói không chừng có thể mượn lần thăm dò Thiên Môn này đạt được kỳ ngộ tốt, có thể báo thù hay không thì phải xem lần này!" Mục Ngữ Điệp nắm tay siết chặt, dã tâm bừng bừng nói.
"Ài, hy vọng hắn thật sự không có việc gì." Địch Nhã Lan lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Đừng nghĩ đến hắn, chúng ta phải tính toán thật kỹ, xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể thu được lợi ích lớn nhất." Mục Ngữ Điệp hào hứng lên cao.
Nàng giống như thấy được Ám Minh, tương lai chẳng không lâu sau bị nàng làm cho hôi phi yên diệt, nhìn thấy một đám cừu nhân ngã trong vũng máu.
Mỗi khi nghĩ vậy, nàng lập tức âm thầm khoái ý -- nàng đã bị cừu hận che mất đầu óc.