Sát Thần
Chương 76: Kiêu hùng
Sắc trời tờ mờ sáng.
Thượng phòng số ba ở Yên Vũ Lâu, Hạ Tâm Nghiên từ từ tỉnh lại.
Một đôi mắt trong vắt như hồ nước, chứa đầy hoang mang, tầm mắt nàng quét qua trong sương phòng một vòng, cuối cùng rơi xuống tấm chăn hồng trên chiếc giường lớn.
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên không khỏi rùng mình, đột nhiên từ trên tấm thảm ngồi dậy, hơi chút kinh hoảng nhìn chiếc giường lớn kia.
Trên giường, hai cùng cô nương Yên Vân và Nhu Nhi của Yên Vũ Lâu, ngọc thể nằm ngang dọc, cảnh xuân hiện ra, trong phòng tràn ngập một mùi vị kỳ dị.
Thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên liên tục biến đổi, vội vàng kiểm tra thân thể của mình, đợi sau khi phát hiện mình như ngọc không tỳ vết, nàng mới âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nàng cùng Bắc Minh Thương chiến đấu đã bị thương không nhẹ, lúc rơi vào Bích Nguyệt hồ, nàng chỉ kịp nuốt vào một viên Bổ Thiên Đan.
Bởi vì dược hiệu của Bổ Thiên Đan không có thể lập tức phát huy, cho nên lúc nàng chưa kịp đi lên bờ thì đã không chịu nổi ngất đi.
Ký ức trước khi ngất đi, dần dần rõ ràng, nàng chậm rãi nhớ lại Thạch Nham đứng bên bờ...
-- đây cũng là ký ức duy nhất của nàng trước khi ngất đi.
Ngay sau đó, Hạ Tâm Nghiên cảm thấy được trên mặt hình như có cái gì, đưa tay lên nàng liền kéo xuống một mảnh vải mà Thạch Nham dùng che khuất hai má tuyệt mỹ của nàng.
Nhìn mảnh vải đầy mùi mồ hôi hôi thối này, Hạ Tâm Nghiên không khỏi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng nhiều.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Hạ Tâm Nghiên đứng lên, dừng ở trước có hai cô nương đã ngủ say trên chiếc giường lớn, trầm ngâm một chút, nàng từ cổ tay áo lấy ra một khăn tay trắng thuần che đi dung nhan của mình, lúc này mới đi đến cửa đẩy nhẹ ra quát nhẹ: "Có người không?"
"Đến đây!" Thanh âm của Tú bà lập tức vang lên.
Không bao lâu, tú bà mang Thạch Nham tiến vào một gian thượng phòng này, cười mỉm chi đi tới.
Sau khi vào phòng, tú bà cười ngây ngô liếc mắt xem xét chiếc giường lớn kia, bỗng nhiên kinh hô: "Ồ, vị tiểu thiếu gia kia đâu?"
"Tiểu thiếu gia?" Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại, dị quang trong hai mắt chợt lóe rồi biến mất, "Nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta tới đây?"
"Cô nương, cái gì cô cũng không nhớ sao?"
Tú bà ngẩn ngơ, trên mặt quét đầy son phấn, biểu tình rất cổ quái, nàng nhìn Tâm Nghiên từ trên xuống dưới một lát, bỗng nhiên cười duyên nói: "Cô nương, tiểu thiếu gia kia sẽ không phải ăn xong, lau miệng chạy lấy người chứ? Ha ha, tiểu thiếu gia kia ta cũng không biết là ai, cô tốt nhất không nên tìm ta phiền toái."
Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên cái bàn trong sương phòng.
"Ầm!"
Cái bàn vuông bằng gỗ kia, trong khoảnh khắc vỡ nát, từng mảnh gỗ rơi xuống đất.
Tú bà đột nhiên biến sắc, như sắp phải khóc lên thành tiếng, hoảng sợ hét lên: "Bỏ qua cho ta! Ta không làm gì hết! Cô nương, cô buông tha ta đi!"
"Ta hỏi ngươi nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta đến đây?" Hạ Tâm Nghiên mâu trung tràn đầy không kiên nhẫn.
"Chuyện là thế này..."
Tú bà khóc sướt mướt, vẻ mặt hoảng sợ miêu tả chuyện đã qua, liên tục lắc đầu phủ nhận: "Cô nương, thật sự không liên quan đến ta! Cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!"
Nàng cứ cho rằng Hạ Tâm Nghiên là bị Thạch Nham cưỡng hiếp, lo lắng Hạ Tâm Nghiên phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng, cho nên vẫn cứ khóc lóc cầu xin.
Nghe xong lời tú bà nói, Hạ Tâm Nghiên sửng sờ tại chỗ, ánh mắt cực kỳ cổ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người nọ rốt cuộc là ai?
Đưa ta đến thanh lâu, còn không cố kỵ ta ở bên cạnh, thế mà lại to gan lớn mật tìm vui hưởng lạc, quả nhiên là quỷ háo sắc!
Hạ Tâm Nghiên đối với dung mạo của mình, có sự tự tin trăm phần trăm!
Đến bây giờ, nàng gặp qua đủ loại nam nhân thèm nhỏ dãi dung mạo nàng, nàng biết rõ dung mạo của mình, có lực hấp dẫn trí mạng cỡ nào với nam nhân.
Chính là bởi vì như thế nàng mới che mặt, để tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Người nọ hiển nhiên là tên quỷ cực kỳ háo sắc, điểm này từ việc hắn mang mình vào thanh lâu là có thể nhìn ra, nhưng sao một tên quỷ háo sắc này lại chỉ làm hai nữ thanh lâu son phấn tầm thường, mà không có động thủ với mình?
Vì sao?
Cảm thấy khó hiểu đồng thời trong lòng Hạ Tâm Nghiên còn xuất hiện một tia tức giận bị giấu đi.
Chẳng lẽ ta còn không bằng hai nữ tử thanh lâu sao? Mắt hắn bị mù sao?
"Không liên quan đến ta! Thật sự không liên quan đến ta!" Tú bà còn đang khổ sở cầu xin, vừa ồn ào, vừa vụng trộm đánh giá Hạ Tâm Nghiên, thử nói: "Cô nương, tiểu tử kia làm gì cô?"
Hạ Tâm Nghiên ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt quét qua tú bà.
Tú bà như rơi vào khe sâu, toàn thân phát lạnh run rẩy, cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Hạ Tâm Nghiên sửng sốt trong chốc lát, thấy sắc trời dần sáng, cũng theo cửa sổ mà Thạch Nham đi bay ra ngoài.
Trên ngã tư đường lúc sáng sớm, thân hình nàng lắc mấy cái, rồi không thấy tung tích.
Tú bà ngơ ngác nhìn thân ảnh nàng rời đi, âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Ta làm tú bà lâu năm như vậy, còn chưa gặp qua nữ nhân có dáng người đẹp như vậy. Tiểu thiếu gia kia thật sự là tích đức đời trước, thế nên mới có thể hưởng cực phẩm nữ nhân tiêu hồn thấu cốt như vậy."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bàn Thạch Điện, Thạch gia.
Thạch Kiên nổi trận lôi đình, rít gào nói: "Tìm! Dốc sức tìm cho ta! Mọi người tạm thời không cần quản Mặc gia, nhất định phải tìm được Thạch Nham cho ta! Tìm không ra Thạch Nham, cũng đừng trở về gặp ta!"
Thạch Thiết, Thạch Nãng, Hàn Phong một đám cao thủ Thạch gia, một đám cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.
"Gia chủ, đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt Nham thiếu gia." Hàn Phong cúi thấp đầu, trong ánh mắt đầy âm trầm, "Đan dược của Huyết Thủ chỉ kéo dài một canh giờ, bây giờ dược lực đã hết, ta sẽ xách đầu Huyết Thủ trở về."
"Huyết Thủ chắc chắn không thể còn sống rời khỏi Thiên Vẫn thành!"
Thạch Kiên hai mắt đỏ đậm, đằng đằng sát khí nói: "Nhưng mà tạm thời không cần quản Huyết Thủ, Thạch Nham vẫn quan trọng hơn! Tất cả mọi người đi đến chỗ đó, cho dù là đào tung Thiên Vẫn thành lên ba mét, cũng phải tìm ra Thạch Nham cho ta! Thạch Nham trên người còn có một loại Võ Hồn khác, hắn tuyệt không sẽ dễ dàng chết như vậy, đều toàn lực tìm kiếm cho ta!"
"Còn có một loại Võ Hồn khác?"
Hai người Thạch Thiết, Thạch Nãng có vẻ mặt kinh hãi, mãi đến giờ phút này hai người bọn họ mới biết được vì sao Thạch Kiên sẽ nổi giận lôi đình.
Song Võ Hồn chính là trong vạn người không có một, gần như mỗi một Võ Giả có Song Võ Hồn, tương lai đều sẽ trở thành kiêu hùng một phương!
-- đây cũng là nguyên do mà Bắc Minh Thương an bài hai người Âm Khuê cùng Cưu Sơn cho Bắc Minh Sách.
Một đệ tử gia tộc có Song Võ Hồn nếu không có gì bất ngờ, tương lai khẳng định là người chấp chưởng gia tộc tương lai, tất nhiên có thể làm một gia tộc tiến xa hơn.
Một nhân vật như vậy, nếu như đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với một cái gia tộc mà nói chính là đả kích đau đớn nhất!
"Đại ca, ta tự mình đi tìm!" Thạch Thiết cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt trầm xuống, sắp rời khỏi Bàn Thạch Điện.
"Gia chủ, Nham thiếu gia đã trở lại."
Nhưng vào lúc này, Hàn Chung thình lình xông ra, hưng phấn nói: "Nham thiếu gia không có chuyện gì, lập tức sẽ vào Bàn Thạch Điện."
"Ha ha ha!"
Thạch Kiên ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt từ cơn thịnh nở lại biến thành trời quang sáng sủa, "Ta biết kia tiểu tử sẽ không sao! Các ngươi xem, không phải đã bình yên đã trở lại sao?"
Đám người Thạch Thiết sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ: "Không biết vừa rồi là ai hoang mang lo sợ, so với cha mẹ đã chết còn kinh hoảng hơn chứ."
Không bao lâu, Thạch Nham vẻ mặt tự nhiên đi vào Bàn Thạch Điện, sau khi tiến vào, liền nói thẳng: "Mặc Kỳ cùng Lý Hàn đã chết."
"Ngươi giết hai người bọn họ sao?" Thạch Thiết ngẩn ngơ, nhìn Thạch Nham không thể tin được, cả kinh nói: "Lý Hàn chính là Võ Giả cảnh giới Nhân Vị đó! Ngươi có thể giết được hắn sao?"
"Trong chiến đấu, ta đột nhiên tiến vào cảnh giới Nhân Vị, sau đó chuyện lập tức đơn giản." Thạch Nham lạnh nhạt cười nói.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều cao thủ Thạch gia bên trong Bàn Thạch Điện, một đám đờ như cây cơ, há to miệng, nhìn Thạch Nham cực kỳ cổ quái.
Thạch Kiên sửng sốt một lát, đột nhiên bay đến bên cạnh hắn, cầm lấy cánh tay Thạch Nham dò xét một hồi, đột nhiên lại cuồng tiếu ha ha: "Ông trời lần này thật không có bạc đãi Thạch gia ta! Ta đã biết tiểu tử này là một mầm tốt! Tốt lắm tốt lắm! Mười bảy tuổi, cảnh giới Nhân Vị! Không uổng phí ta khổ tâm bồi dưỡng ngươi! Tương lai tất là một thế hệ kiêu hùng!"
"Mặc Đà đâu?" Thạch Nham nhíu mày hỏi.
"Trọng thương! Lại dùng Huyết Độn Chi Thuật trốn trở về Mặc gia, ba năm cũng mơ tưởng khôi phục lại! Bây giờ chắc là ở Mặc gia làm con rùa đen rút đầu, phỏng chừng trong thời gian ngắn không dám rời đi Mặc gia." Thạch Thiết hừ lạnh một tiếng, còn có chút tức giận bất bình nói: "Nếu hai tên Phiêu Miểu Các tiếp tục truy kích, Mặc Đà muốn trốn cũng trốn không thoát, thật sự là đáng tiếc không có thể diệt được Mặc Đà."
"Cũng không tệ rồi. Lần này Mặc Đà trọng thương, Mặc Chiến cùng Mặc Kỳ cũng đều bị giết, Mặc gia còn có rất nhiều hảo thủ chết thảm, từ hôm nay trở đi Mặc gia không còn có tư cách tranh hùng với Thạch gia chúng ta! Hừ, bây giờ là lúc chúng ta tận lực mở rộng chiến quả! Cha, chúng ta có phải nên toàn diện động thủ hay không?" Thạch Nãng nói.
"Truyền lời của ta, cao thủ các đại thành từ giờ trở đi lập tức công kích cứ điểm của Mặc gia! Khu vực Thiên Vẫn thành cũng lập tức xuất kích, ngoại trừ đại bản doanh Mặc gia tạm thời không đụng, còn lại đánh thật mạnh cho ta!" Thạch Kiên hét to nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tả gia.
Trong mật thất, Xích Tiêu vẻ mặt chật vật, khóe miệng đầy cười khổ.
Tả Hư uống trà, cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Quên đi, ai biết nha đầu kia lại có thực lực cảnh giới Thiên Vị, xem ra phải nghĩ biện pháp khác."
"Cảnh giới chân thật của nha đầu kia chắc là ở cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên, nhưng mà Võ Hồn của nàng cực kỳ quái dị, hình như có thể mượn lực lượng của kiếp trước, trong thời gian ngắn đưa cảnh giới trực tiếp bước vào cảnh giới Thiên Vị, vô cùng đáng sợ! Loại Võ Hồn này, ở khu vực chúng ta còn chưa có xuất hiện, xem ra Vô Tận hải bên kia đích thực thần kỳ."
Xích Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, lại bất đắc dĩ thở dài: "Nha đầu kia có thể ở nháy mắt đem thực lực tăng lên tới cảnh giới Thiên Vị, cơ bản Thiên Vẫn thành đã không ai có thể dễ dàng cướp đi tàn đồ từ trong tay nàng. Tuy rằng ta không sợ nàng, nhưng là không muốn lưỡng bại câu thương với nàng, nếu vậy ta thân phận tất nhiên sẽ bại lộ, lão hồ ly Bắc Minh Thương kia khẳng định sẽ nhận ra."
"Hy vọng Phiêu Miểu Các không biết là chúng ta làm, bằng không chuyện này thật đúng là phiền phức." Tả Hư thở dài.
"Thạch gia bên kia, phải nói như thế nào?" Xích Tiêu trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi nói.
"Ta sẽ nói cho Thạch Kiên, chờ trận này qua đi ta sẽ phái người đi Phiêu Miểu Các, hy vọng có thể hợp tác. Ài, nha đầu kia thế mà lại có thể nháy mắt tiến vào cảnh giới Thiên Vị, xem ra cũng chỉ có thể như vậy."
"Ừm, chỉ có thể như vậy, hy vọng nha đầu kia đừng ghi hận ta. Ài, xuống tay với một tiểu nha đầu, ta vẫn cảm thấy có chút áy náy bất an."
Thượng phòng số ba ở Yên Vũ Lâu, Hạ Tâm Nghiên từ từ tỉnh lại.
Một đôi mắt trong vắt như hồ nước, chứa đầy hoang mang, tầm mắt nàng quét qua trong sương phòng một vòng, cuối cùng rơi xuống tấm chăn hồng trên chiếc giường lớn.
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên không khỏi rùng mình, đột nhiên từ trên tấm thảm ngồi dậy, hơi chút kinh hoảng nhìn chiếc giường lớn kia.
Trên giường, hai cùng cô nương Yên Vân và Nhu Nhi của Yên Vũ Lâu, ngọc thể nằm ngang dọc, cảnh xuân hiện ra, trong phòng tràn ngập một mùi vị kỳ dị.
Thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên liên tục biến đổi, vội vàng kiểm tra thân thể của mình, đợi sau khi phát hiện mình như ngọc không tỳ vết, nàng mới âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nàng cùng Bắc Minh Thương chiến đấu đã bị thương không nhẹ, lúc rơi vào Bích Nguyệt hồ, nàng chỉ kịp nuốt vào một viên Bổ Thiên Đan.
Bởi vì dược hiệu của Bổ Thiên Đan không có thể lập tức phát huy, cho nên lúc nàng chưa kịp đi lên bờ thì đã không chịu nổi ngất đi.
Ký ức trước khi ngất đi, dần dần rõ ràng, nàng chậm rãi nhớ lại Thạch Nham đứng bên bờ...
-- đây cũng là ký ức duy nhất của nàng trước khi ngất đi.
Ngay sau đó, Hạ Tâm Nghiên cảm thấy được trên mặt hình như có cái gì, đưa tay lên nàng liền kéo xuống một mảnh vải mà Thạch Nham dùng che khuất hai má tuyệt mỹ của nàng.
Nhìn mảnh vải đầy mùi mồ hôi hôi thối này, Hạ Tâm Nghiên không khỏi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng nhiều.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Hạ Tâm Nghiên đứng lên, dừng ở trước có hai cô nương đã ngủ say trên chiếc giường lớn, trầm ngâm một chút, nàng từ cổ tay áo lấy ra một khăn tay trắng thuần che đi dung nhan của mình, lúc này mới đi đến cửa đẩy nhẹ ra quát nhẹ: "Có người không?"
"Đến đây!" Thanh âm của Tú bà lập tức vang lên.
Không bao lâu, tú bà mang Thạch Nham tiến vào một gian thượng phòng này, cười mỉm chi đi tới.
Sau khi vào phòng, tú bà cười ngây ngô liếc mắt xem xét chiếc giường lớn kia, bỗng nhiên kinh hô: "Ồ, vị tiểu thiếu gia kia đâu?"
"Tiểu thiếu gia?" Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại, dị quang trong hai mắt chợt lóe rồi biến mất, "Nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta tới đây?"
"Cô nương, cái gì cô cũng không nhớ sao?"
Tú bà ngẩn ngơ, trên mặt quét đầy son phấn, biểu tình rất cổ quái, nàng nhìn Tâm Nghiên từ trên xuống dưới một lát, bỗng nhiên cười duyên nói: "Cô nương, tiểu thiếu gia kia sẽ không phải ăn xong, lau miệng chạy lấy người chứ? Ha ha, tiểu thiếu gia kia ta cũng không biết là ai, cô tốt nhất không nên tìm ta phiền toái."
Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên cái bàn trong sương phòng.
"Ầm!"
Cái bàn vuông bằng gỗ kia, trong khoảnh khắc vỡ nát, từng mảnh gỗ rơi xuống đất.
Tú bà đột nhiên biến sắc, như sắp phải khóc lên thành tiếng, hoảng sợ hét lên: "Bỏ qua cho ta! Ta không làm gì hết! Cô nương, cô buông tha ta đi!"
"Ta hỏi ngươi nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta đến đây?" Hạ Tâm Nghiên mâu trung tràn đầy không kiên nhẫn.
"Chuyện là thế này..."
Tú bà khóc sướt mướt, vẻ mặt hoảng sợ miêu tả chuyện đã qua, liên tục lắc đầu phủ nhận: "Cô nương, thật sự không liên quan đến ta! Cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!"
Nàng cứ cho rằng Hạ Tâm Nghiên là bị Thạch Nham cưỡng hiếp, lo lắng Hạ Tâm Nghiên phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng, cho nên vẫn cứ khóc lóc cầu xin.
Nghe xong lời tú bà nói, Hạ Tâm Nghiên sửng sờ tại chỗ, ánh mắt cực kỳ cổ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người nọ rốt cuộc là ai?
Đưa ta đến thanh lâu, còn không cố kỵ ta ở bên cạnh, thế mà lại to gan lớn mật tìm vui hưởng lạc, quả nhiên là quỷ háo sắc!
Hạ Tâm Nghiên đối với dung mạo của mình, có sự tự tin trăm phần trăm!
Đến bây giờ, nàng gặp qua đủ loại nam nhân thèm nhỏ dãi dung mạo nàng, nàng biết rõ dung mạo của mình, có lực hấp dẫn trí mạng cỡ nào với nam nhân.
Chính là bởi vì như thế nàng mới che mặt, để tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Người nọ hiển nhiên là tên quỷ cực kỳ háo sắc, điểm này từ việc hắn mang mình vào thanh lâu là có thể nhìn ra, nhưng sao một tên quỷ háo sắc này lại chỉ làm hai nữ thanh lâu son phấn tầm thường, mà không có động thủ với mình?
Vì sao?
Cảm thấy khó hiểu đồng thời trong lòng Hạ Tâm Nghiên còn xuất hiện một tia tức giận bị giấu đi.
Chẳng lẽ ta còn không bằng hai nữ tử thanh lâu sao? Mắt hắn bị mù sao?
"Không liên quan đến ta! Thật sự không liên quan đến ta!" Tú bà còn đang khổ sở cầu xin, vừa ồn ào, vừa vụng trộm đánh giá Hạ Tâm Nghiên, thử nói: "Cô nương, tiểu tử kia làm gì cô?"
Hạ Tâm Nghiên ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt quét qua tú bà.
Tú bà như rơi vào khe sâu, toàn thân phát lạnh run rẩy, cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Hạ Tâm Nghiên sửng sốt trong chốc lát, thấy sắc trời dần sáng, cũng theo cửa sổ mà Thạch Nham đi bay ra ngoài.
Trên ngã tư đường lúc sáng sớm, thân hình nàng lắc mấy cái, rồi không thấy tung tích.
Tú bà ngơ ngác nhìn thân ảnh nàng rời đi, âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Ta làm tú bà lâu năm như vậy, còn chưa gặp qua nữ nhân có dáng người đẹp như vậy. Tiểu thiếu gia kia thật sự là tích đức đời trước, thế nên mới có thể hưởng cực phẩm nữ nhân tiêu hồn thấu cốt như vậy."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bàn Thạch Điện, Thạch gia.
Thạch Kiên nổi trận lôi đình, rít gào nói: "Tìm! Dốc sức tìm cho ta! Mọi người tạm thời không cần quản Mặc gia, nhất định phải tìm được Thạch Nham cho ta! Tìm không ra Thạch Nham, cũng đừng trở về gặp ta!"
Thạch Thiết, Thạch Nãng, Hàn Phong một đám cao thủ Thạch gia, một đám cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.
"Gia chủ, đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt Nham thiếu gia." Hàn Phong cúi thấp đầu, trong ánh mắt đầy âm trầm, "Đan dược của Huyết Thủ chỉ kéo dài một canh giờ, bây giờ dược lực đã hết, ta sẽ xách đầu Huyết Thủ trở về."
"Huyết Thủ chắc chắn không thể còn sống rời khỏi Thiên Vẫn thành!"
Thạch Kiên hai mắt đỏ đậm, đằng đằng sát khí nói: "Nhưng mà tạm thời không cần quản Huyết Thủ, Thạch Nham vẫn quan trọng hơn! Tất cả mọi người đi đến chỗ đó, cho dù là đào tung Thiên Vẫn thành lên ba mét, cũng phải tìm ra Thạch Nham cho ta! Thạch Nham trên người còn có một loại Võ Hồn khác, hắn tuyệt không sẽ dễ dàng chết như vậy, đều toàn lực tìm kiếm cho ta!"
"Còn có một loại Võ Hồn khác?"
Hai người Thạch Thiết, Thạch Nãng có vẻ mặt kinh hãi, mãi đến giờ phút này hai người bọn họ mới biết được vì sao Thạch Kiên sẽ nổi giận lôi đình.
Song Võ Hồn chính là trong vạn người không có một, gần như mỗi một Võ Giả có Song Võ Hồn, tương lai đều sẽ trở thành kiêu hùng một phương!
-- đây cũng là nguyên do mà Bắc Minh Thương an bài hai người Âm Khuê cùng Cưu Sơn cho Bắc Minh Sách.
Một đệ tử gia tộc có Song Võ Hồn nếu không có gì bất ngờ, tương lai khẳng định là người chấp chưởng gia tộc tương lai, tất nhiên có thể làm một gia tộc tiến xa hơn.
Một nhân vật như vậy, nếu như đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với một cái gia tộc mà nói chính là đả kích đau đớn nhất!
"Đại ca, ta tự mình đi tìm!" Thạch Thiết cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt trầm xuống, sắp rời khỏi Bàn Thạch Điện.
"Gia chủ, Nham thiếu gia đã trở lại."
Nhưng vào lúc này, Hàn Chung thình lình xông ra, hưng phấn nói: "Nham thiếu gia không có chuyện gì, lập tức sẽ vào Bàn Thạch Điện."
"Ha ha ha!"
Thạch Kiên ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt từ cơn thịnh nở lại biến thành trời quang sáng sủa, "Ta biết kia tiểu tử sẽ không sao! Các ngươi xem, không phải đã bình yên đã trở lại sao?"
Đám người Thạch Thiết sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ: "Không biết vừa rồi là ai hoang mang lo sợ, so với cha mẹ đã chết còn kinh hoảng hơn chứ."
Không bao lâu, Thạch Nham vẻ mặt tự nhiên đi vào Bàn Thạch Điện, sau khi tiến vào, liền nói thẳng: "Mặc Kỳ cùng Lý Hàn đã chết."
"Ngươi giết hai người bọn họ sao?" Thạch Thiết ngẩn ngơ, nhìn Thạch Nham không thể tin được, cả kinh nói: "Lý Hàn chính là Võ Giả cảnh giới Nhân Vị đó! Ngươi có thể giết được hắn sao?"
"Trong chiến đấu, ta đột nhiên tiến vào cảnh giới Nhân Vị, sau đó chuyện lập tức đơn giản." Thạch Nham lạnh nhạt cười nói.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều cao thủ Thạch gia bên trong Bàn Thạch Điện, một đám đờ như cây cơ, há to miệng, nhìn Thạch Nham cực kỳ cổ quái.
Thạch Kiên sửng sốt một lát, đột nhiên bay đến bên cạnh hắn, cầm lấy cánh tay Thạch Nham dò xét một hồi, đột nhiên lại cuồng tiếu ha ha: "Ông trời lần này thật không có bạc đãi Thạch gia ta! Ta đã biết tiểu tử này là một mầm tốt! Tốt lắm tốt lắm! Mười bảy tuổi, cảnh giới Nhân Vị! Không uổng phí ta khổ tâm bồi dưỡng ngươi! Tương lai tất là một thế hệ kiêu hùng!"
"Mặc Đà đâu?" Thạch Nham nhíu mày hỏi.
"Trọng thương! Lại dùng Huyết Độn Chi Thuật trốn trở về Mặc gia, ba năm cũng mơ tưởng khôi phục lại! Bây giờ chắc là ở Mặc gia làm con rùa đen rút đầu, phỏng chừng trong thời gian ngắn không dám rời đi Mặc gia." Thạch Thiết hừ lạnh một tiếng, còn có chút tức giận bất bình nói: "Nếu hai tên Phiêu Miểu Các tiếp tục truy kích, Mặc Đà muốn trốn cũng trốn không thoát, thật sự là đáng tiếc không có thể diệt được Mặc Đà."
"Cũng không tệ rồi. Lần này Mặc Đà trọng thương, Mặc Chiến cùng Mặc Kỳ cũng đều bị giết, Mặc gia còn có rất nhiều hảo thủ chết thảm, từ hôm nay trở đi Mặc gia không còn có tư cách tranh hùng với Thạch gia chúng ta! Hừ, bây giờ là lúc chúng ta tận lực mở rộng chiến quả! Cha, chúng ta có phải nên toàn diện động thủ hay không?" Thạch Nãng nói.
"Truyền lời của ta, cao thủ các đại thành từ giờ trở đi lập tức công kích cứ điểm của Mặc gia! Khu vực Thiên Vẫn thành cũng lập tức xuất kích, ngoại trừ đại bản doanh Mặc gia tạm thời không đụng, còn lại đánh thật mạnh cho ta!" Thạch Kiên hét to nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tả gia.
Trong mật thất, Xích Tiêu vẻ mặt chật vật, khóe miệng đầy cười khổ.
Tả Hư uống trà, cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Quên đi, ai biết nha đầu kia lại có thực lực cảnh giới Thiên Vị, xem ra phải nghĩ biện pháp khác."
"Cảnh giới chân thật của nha đầu kia chắc là ở cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên, nhưng mà Võ Hồn của nàng cực kỳ quái dị, hình như có thể mượn lực lượng của kiếp trước, trong thời gian ngắn đưa cảnh giới trực tiếp bước vào cảnh giới Thiên Vị, vô cùng đáng sợ! Loại Võ Hồn này, ở khu vực chúng ta còn chưa có xuất hiện, xem ra Vô Tận hải bên kia đích thực thần kỳ."
Xích Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, lại bất đắc dĩ thở dài: "Nha đầu kia có thể ở nháy mắt đem thực lực tăng lên tới cảnh giới Thiên Vị, cơ bản Thiên Vẫn thành đã không ai có thể dễ dàng cướp đi tàn đồ từ trong tay nàng. Tuy rằng ta không sợ nàng, nhưng là không muốn lưỡng bại câu thương với nàng, nếu vậy ta thân phận tất nhiên sẽ bại lộ, lão hồ ly Bắc Minh Thương kia khẳng định sẽ nhận ra."
"Hy vọng Phiêu Miểu Các không biết là chúng ta làm, bằng không chuyện này thật đúng là phiền phức." Tả Hư thở dài.
"Thạch gia bên kia, phải nói như thế nào?" Xích Tiêu trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi nói.
"Ta sẽ nói cho Thạch Kiên, chờ trận này qua đi ta sẽ phái người đi Phiêu Miểu Các, hy vọng có thể hợp tác. Ài, nha đầu kia thế mà lại có thể nháy mắt tiến vào cảnh giới Thiên Vị, xem ra cũng chỉ có thể như vậy."
"Ừm, chỉ có thể như vậy, hy vọng nha đầu kia đừng ghi hận ta. Ài, xuống tay với một tiểu nha đầu, ta vẫn cảm thấy có chút áy náy bất an."