Sát Thần
Chương 357: Nói với nàng rằng ta vẫn còn sống
Trong rừng sâu núi thẳm.
Thạch Nham phiêu dật bất định tựa như ma quỷ, nhanh chóng lẻn vào rừng.
Hắn bay cực nhanh nhưng không phải theo một đường thẳng mà ngược lại giống như một hình vòng cung, phiêu dật vô thường.
Gần đây, hắn đã thử đồng thời thi triển Dật Điện Biến và Tinh Diệu và đáng mừng là hắn đã phát hiện hai chiêu thức này có thể kết hợp được với nhau, khiến cho tốc độ bay của hắn tiến cao thêm được một bước, quỹ đạo bay ngày càng khó lường.
Dật Diện Biến di chuyển theo đường thẳng, lấy sự bùng nổ tức thời của tinh nguyên làm động lực. Tinh Diệu không bàn mà hợp với quỹ tích vận chuyển của những ngôi sao trên trời, phương hướng và thời gian đều có biến ảo.
Trong khi giao chiến, Tinh Diệu có một hiệu quả kì lạ là khiến có người ta khó có thể phân biệt được thế công và hành tung, thế nhưng nếu đem nó ra di chuyển bình thường thì khá là lãng phí.
Sau khi kết hợp Dật Điện Biến và Tinh Diệu, hắn phải dùng tinh nguyên làm động lực, dựa theo quy luật bay của Tinh Diệu, khiến cho thân hình bay theo đường cong, như vậy không chỉ tốn ít sức mà tốc độ lại tăng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt có thể thay đổi được quỹ đạo, chuyển hóa thành Tinh Diệu.
Bởi vậy, nếu hắn gặp kẻ địch trên đường là có thể tiến tới, dựa vào sự quỷ dị khó lường của Tinh Diệu để phá tan mọi công kích của kẻ địch.
Cái tin các thế lực ở hải vực Viên La liên thủ với nhau để tiêu diệt hắn sớm đã lan truyền khắp Vô Tận hải, bất cứ một võ giả nào cũng biết.
Thời gian này hắn đang nghe ngóng tung tích của người nhà Hạ gia, đương nhiên cũng dò la được tin tức của đối phương, sau khi ba loại sinh mệnh thể kì dị ở trong cơ thể hắn tách ra, hắn đã không còn năng lực đương đầu với cường giả Thần cảnh.
Trong hoàn cảnh như thế này, hắn phải khôn khéo chọn đường mà đi, hơn nữa dị biến trên người đã hoàn chỉnh, hắn không cần phải tiếp tục mạo hiểm, cho nên hắn chọn cách rời khỏi hải vực Viên La đi tìm Hạ Tâm Nghiên.
Trên đường đi, hắn luôn đề cao cảnh giác, một khi cảm nhận được hơi thở của võ giả cảnh giới cao hơn là chủ động né tránh, tránh việc bại lộ hành tung và bị kẻ thù biết được phương hướng di chuyển.
Ở trong rừng, hắn bay nhẹ nhàng như một làn khói, thoát ẩn thoắt hiện như ma quỷ, dẫn dần đã đi vào trong rừng sâu núi cao.
Đâu đâu cũng là những cây cổ thụ cao vút, cành lá um tùm, rậm rạp. Ở trong rừng sâu tuy rằng thiên địa linh khí không nồng đậm, nhưng thực vật lại sinh trưởng rất tốt, thường xuyên nhìn thấy một số yêu thú xuất hiện, nhưng mà phần lớn đều là những loài đẳng cấp thấp, hắn không coi chúng ra gì cả.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại ở một cây cổ thụ, ẩn thân trong đám lá cây rậm rạp, lạnh lùng nhìn về phía trước, im lặng chờ đợi một thứ gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không bao lâu sau, một bóng từ từ xuất hiện cảnh giác nhìn về bốn hướng, sau đó ánh mắt ấy đột nhiên sáng lên, nhìn về chỗ mà hắn đang ẩn thân.
"Bằng hữu kia đến từ đâu vậy?"
Chu Vũ hít sâu một hơi, âm thầm đề phòng, tinh nguyên ở trong cơ thể được dồn tới hai bàn tay.
"Sàn sạt!"
Thạch Nham đẩy đám lá cây rậm rạp rồi bước ra, nhìn về phía vị cung phụng có cảnh giới Thiên Vị của Hạ gia nói:
"Ngươi là người của Hạ gia phải không?"
"Biết rồi còn hỏi."
Chu vũ hừ lạnh một tiếng, hai lòng bàn tay đột nhiên phát ra một luồng sáng tím chói mắt lơ lửng như những đám khói mù mịt, giống như độc chướng khí ở trong đầm lầy bắn về phía Thạch Nham.
Trong luồng sáng tím giống như đám khói đó có vô số những mảnh vỡ màu xanh va chạm vào nhau phát ra một luồng năng lượng kinh người, khiến cho phạm vi bao phủ của đám khói tử sắc đó càng ngày càng lớn. Một lực trói buộc mạnh mẽ được truyền ra từ đám khói tím kia, kín đáo bao phủ 50 mét quanh Thạch Nham.
Nét mặt của Thạch Nham hiện lên sự lo lắng, ánh mắt chợt lóe lên một tia kì dị, trong nháy mắt da thịt của hắn đã chuyển sáng màu đó tía.
Trong phút chốc, khí thế cuồng bạo tỏa ra từ người hắn, từng luồng tinh quang được tinh luyện tới cực điểm bắn ra từ 5 ngón tay của hắn, giống như những thanh thanh tinh kiếm phá tan đám khói màu tím kia.
Ánh mắt Chu Vũ sáng lên, trong lòng không khỏi thất kinh, không nhịn được định tiếp tục ra tay lần nữa
Người này rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn nhưng lại có thế phá nát Thúc Phược Chi Võng (lưới trói buộc) mà hắn phóng ra, hơn nữa không mấy cao thủ cảnh giới Niết Bàn nào có được lực lượng mạnh như vậy.
Một võ giả cảnh giới Niết Bàn mà có thể gây áp lực cho một võ giả cảnh giới Thiên Vị như Chu Vũ, điều này đã khiến hắn lập tức rút lại ánh mắt khinh thường lúc trước, chuẩn bị dốc toàn lực ra tay để giết chết cái tên tiểu tử xa không rõ tên tuổi kia.
"Ta là Thạch Nham"
Trong lúc Chu Vũ định hạ sát thủ thì người thanh niên ở trên cây kia đột nhiên trầm giọng, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chu Vũ đang tập trung lực lượng nghe thấy đối phương nói vậy thì ánh mắt hắn sáng lên, lập tức dừng công kích, sắc mặt vui vẻ nói:
"Cậu là Nham thiếu gia đó ư?"
Khẽ gật đầu, Thạch Nham cẩn thận quan sát những thay đổi trên nét mặt của Chu Vũ, cho đến lúc chắc chắn là ông ta thật lòng hắn mới cảm thấy yên tâm nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt của ông ta thản nhiên nói:
"Ta muốn biết tiểu thư nhà các ngươi bây giờ đang ở đâu."
"Ta cũng không biết"
Chu Vũ đột nhiên lắc đầu cười khổ, nói:
"Mấy ngày trước, chúng ta đang trên đường tới Tuyết Long đảo thì nhận được tin của tiểu thư, người muốn chúng ta lập tức dừng việc tới Tuyết Long đảo trở lại hải vực Viên La. Sau khi nhận được tin đó, chúng ta liền lập tức quay về, từ đó tới nay vẫn chưa nhận được tin tức gì của tiểu thư nữa, chúng ta cũng không biết được tiểu thư hiện tại ở đâu".
Sắc mặt Thạch Nham bỗng nhiên trầm xuống.
"Nham thiếu gia, có lời đồn liên quan đến gia chủ…, không biết có phải là thật không?"
Ánh mắt của Chu Vũ bỗng nhiên ánh lên sự bi thương.
Tin đồn Xích Diêm giết chết Hạ Thần Xuyên đã sớm truyền khắp hải vực Viên La, chỉ có điều là Chu Vũ không cam tâm tin rằng đó là sự thật, ông ta cho rằng Cổ gia, Đông Phương gia đang giở trò nhằm chia rẽ Hạ gia.
Bây giờ nhìn thấy Thạch Nham, Chu Vũ không kìm nén được nỗi nghi hoặc ở trong lòng, cuối cùng cũng hỏi.
"Tin đồn là thật."
Thạch Nham ánh mắt lãnh đạm, gật đầu nói:
"Ông ấy bị tên Xích Diêm kia phá hủy linh hồn ngay trước mặt ta.."
Đôi mắt Chu Vũ lập tức rưng rưng, cắn chặt răng, sắc mặt đanh lại, không nói lên được một lời.
"Các người, các người hiện giờ ra sao?"
Thạch Nham trầm mặc hỏi.
"Hạ gia chia làm hai phe, một phe do chi thứ của Hạ Thụy Hưng đứng đầu, sau khi biết tin gia chủ bị chết đã chọn cách quy thuận Thánh Linh giáo và Linh Bảo động thiên của hải vực Hắc Thủy, còn phe của chúng ta tiếp tục ở lại những vùng biển bình yên chờ tiểu thư. Nhưng mà, tiểu thư hiện giờ vẫn chưa tới, chúng tôi rất lo lắng, không biết liệu tiểu thư có gặp phải chuyện gì không..."
Chu Vũ cô đơn nói.
"Tiểu thư của các người sẽ không có chuyện gì đâu, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nàng ấy sẽ tìm tới chỗ mấy người".
Thạch Nham trầm ngâm, nói với Chu Vũ:
"Đừng nói với người khác rằng ta từng qua đây, hiện nay các thế lực ở Vô Tận hải đều đang muốn giết ta, các ngươi cũng phải cẩn thận, nếu như tiểu thư của các người truyền tin tới đây, hãy nhớ nói cho nàng biết ... rằng ta vẫn còn sống".
"Nham thiếu gia…"
Chu Vũ kinh ngạc, định nói điều gì đó rồi lại thôi.
"Ừ, cứ như vậy đi, hãy bảo trọng, Hạ gia các người không sẽ không phải trốn tránh lâu nữa đâu, ta tin rằng sẽ không lâu nữa, Hạ gia sẽ quật khởi".
Thạch Nham không nói nhiều tới chuyện Hạ Khinh Hậu, hắn sợ rằng nếu mình để cho Chu Vũ hi vọng quá nhiều, đến khi Hạ Khinh Hậu dùng Linh Hư đan vẫn không hồi phục được thì hi vọng sẽ biến thành đả kích.
Nói xong, không đợi Chu Vũ hỏi thêm, Thạch Nham đã phất tay rời đi một cách nhanh nhẹn dứt khoát, không hề có chút dây dưa.
Chu Vũ ngây người nhìn bóng dáng Thạch Nham dần biến mất, vẻ mặt đầy ưu tư, đây là lần đầu tiên ông ta gặp Thạch Nham, cảm nhận thấy Thạch Nham quả là không hổ danh là hậu nhân của Dương Thanh Đế Thanh Mị, đúng là có lực lượng để kiêu ngạo.
"Chu Vũ, ai vừa mới tới đây đó?"
Một bóng hiện lên, Hạ Thần Mưu từ dãy núi bên trong bay tới, vẻ mặt âm trầm nói:
"Có phải là bọn Thụy Hưng lại tới đây khuyên bảo không? Bọn họ rời đi thì cứ việc, lại còn muốn khuyên chúng ta cùng họ quy thuận Thánh Linh giáo, Linh Bảo động thiên kia nữa, thật là không biết xấu hổ! Năm đó, khi Hạ gia chúng ta còn đang mạnh, Thánh Linh giáo và Linh Bảo động thiên luôn bị chúng ta áp chế, vậy mà tới giờ chúng lại quy thuận đối phương, thật là không biết xấu hổ! Nếu như đại ca mà biết, không tức chết mới lạ!"
"Gia chủ đã mất rồi."
Mắt Chu Vũ đỏ hoe, lí nhí nói:
"Vừa rồi hắn đã chứng thực tin đồn đó, chủ nhân đúng là bị Xích Diêm giết, linh hồn cũng đã bị câu diệt."
Thân hình của Hạ Thần Mưu bị chấn động mạnh, như bị dính một đòn trọng kích, loạng choạng bước lùi về sau vài bước, nói một cách vô hồn:
"Không thể nào, không thể nào, chuyện này là giả…là giả."
"Người vừa mới tới đây chính là Thạch Nham."
Chu Vũ thở dài:
"Hắn không hổ danh là người mạnh nhất của Dương gia, hắn đã có tu vi Niết Bàn nhị trùng thiên rồi, hơn nữa sức mạnh cũng thật đáng sợ, không chỉ dừng lại ở cảnh giới của hắn bây giờ đâu".
"Có lẽ lời đồn đúng là thật."
Lại một cung phụng nữa của Hạ gia bước tới, trên tay cầm một phong thư nói với giọng khiếp sợ:
"Mật thám của chúng ta vừa mới gửi một tin, nói rằng Thạch Nham tuy lẻ loi một mình ở hải vực Viên La nhưng đã giết chết hàng trăm võ giả! Những Võ giả đó là người của các thế lực ở Vô Tận hải, còn có cả Ma nhân! Điều mà khiến người ta không dám tin nhất là trong thư còn nói rằng, hắn đã chặt đứt một cánh tay của Ma chủ Ma Kỳ Độn, đồng thời còn đả thương giáo chủ Thanh Minh của Thi Thần giáo và Thiên Hậu Phạm Hương Vân của Âm Dương động thiên."
"Cái gì?"
Hạ Thần Mưu và Chu Vũ toàn thân run rẩy, đồng thời hét lên một tiếng, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
Trên một chiến thuyền nhẹ.
Thạch Nham ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thờ ơ, tránh qua những hải vực náo nhiệt, cứ thế tiếp tục đi về hướng Đông.
Một ánh sao chói sáng chiếu rọi xuống, hắn lặng lẽ lĩnh ngộ sự ảo diệu của võ hồn Tinh Thần, dùng nó để hấp thu những tinh lực của trời đất, để tinh thần đắm chìm vào trong võ hồn Tinh Thần, cảm nhận quỹ đạo của những ngôi sao, ngộ ra được nguyên lí vận chuyển của những ngôi sao trong thiên địa.
Những luồng lực lượng tinh thần người thường không thể nhìn thấy được, từ từ truyền vào người hắn, trở thành thứ nuôi dưỡng cho võ hồn Tinh Thần.
Bài học đau đớn ở Nhật đảo khiến hắn ý thức được rằng chỉ có sức mạnh chí cường vượt lên trên tất cả mọi người mới có thể muốn làm gì thì làm trên cái thế giới này. Chỉ có vượt qua tất cả những trở ngại của cảnh giới tu vi mới có thể khiến tất cả mọi chuyện tiến hành theo ý của mình.
Hắn không muốn nhìn thấy người mà hắn quan tâm phải trở thành một thi thể, cái chết của Tiêu Hàn Y, Lâm Đạt, Hạ Thần Xuyên đã châm lên ngọn lửa khát vọng được trở nên mạnh mẽ của hắn.
Từ sau khi rời khỏi Nhật đảo, tất cả những gì mà hắn làm đều là nhằm nâng cao sức mạnh của bản thân.
Cho dù là giết Ma nhân, võ giả của Vô Tận hải hay là phải sử dụng dục vọng thô bạo trà đạp ngoại tộc, nguyên nhân cũng chỉ vì để bản thân trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất.
Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi khắc (15 phút) hắn đều suy nghĩ, suy nghĩ về sự ảo diệu của các loại võ kỹ, thể nghiệm những gì tinh túy của các loại sức mạnh, cố gắng lĩnh ngộ, cố gắng cảm thụ.
Hắn chưa từng thư giãn.
Mà giống như đã nhập ma.
Thạch Nham phiêu dật bất định tựa như ma quỷ, nhanh chóng lẻn vào rừng.
Hắn bay cực nhanh nhưng không phải theo một đường thẳng mà ngược lại giống như một hình vòng cung, phiêu dật vô thường.
Gần đây, hắn đã thử đồng thời thi triển Dật Điện Biến và Tinh Diệu và đáng mừng là hắn đã phát hiện hai chiêu thức này có thể kết hợp được với nhau, khiến cho tốc độ bay của hắn tiến cao thêm được một bước, quỹ đạo bay ngày càng khó lường.
Dật Diện Biến di chuyển theo đường thẳng, lấy sự bùng nổ tức thời của tinh nguyên làm động lực. Tinh Diệu không bàn mà hợp với quỹ tích vận chuyển của những ngôi sao trên trời, phương hướng và thời gian đều có biến ảo.
Trong khi giao chiến, Tinh Diệu có một hiệu quả kì lạ là khiến có người ta khó có thể phân biệt được thế công và hành tung, thế nhưng nếu đem nó ra di chuyển bình thường thì khá là lãng phí.
Sau khi kết hợp Dật Điện Biến và Tinh Diệu, hắn phải dùng tinh nguyên làm động lực, dựa theo quy luật bay của Tinh Diệu, khiến cho thân hình bay theo đường cong, như vậy không chỉ tốn ít sức mà tốc độ lại tăng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt có thể thay đổi được quỹ đạo, chuyển hóa thành Tinh Diệu.
Bởi vậy, nếu hắn gặp kẻ địch trên đường là có thể tiến tới, dựa vào sự quỷ dị khó lường của Tinh Diệu để phá tan mọi công kích của kẻ địch.
Cái tin các thế lực ở hải vực Viên La liên thủ với nhau để tiêu diệt hắn sớm đã lan truyền khắp Vô Tận hải, bất cứ một võ giả nào cũng biết.
Thời gian này hắn đang nghe ngóng tung tích của người nhà Hạ gia, đương nhiên cũng dò la được tin tức của đối phương, sau khi ba loại sinh mệnh thể kì dị ở trong cơ thể hắn tách ra, hắn đã không còn năng lực đương đầu với cường giả Thần cảnh.
Trong hoàn cảnh như thế này, hắn phải khôn khéo chọn đường mà đi, hơn nữa dị biến trên người đã hoàn chỉnh, hắn không cần phải tiếp tục mạo hiểm, cho nên hắn chọn cách rời khỏi hải vực Viên La đi tìm Hạ Tâm Nghiên.
Trên đường đi, hắn luôn đề cao cảnh giác, một khi cảm nhận được hơi thở của võ giả cảnh giới cao hơn là chủ động né tránh, tránh việc bại lộ hành tung và bị kẻ thù biết được phương hướng di chuyển.
Ở trong rừng, hắn bay nhẹ nhàng như một làn khói, thoát ẩn thoắt hiện như ma quỷ, dẫn dần đã đi vào trong rừng sâu núi cao.
Đâu đâu cũng là những cây cổ thụ cao vút, cành lá um tùm, rậm rạp. Ở trong rừng sâu tuy rằng thiên địa linh khí không nồng đậm, nhưng thực vật lại sinh trưởng rất tốt, thường xuyên nhìn thấy một số yêu thú xuất hiện, nhưng mà phần lớn đều là những loài đẳng cấp thấp, hắn không coi chúng ra gì cả.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại ở một cây cổ thụ, ẩn thân trong đám lá cây rậm rạp, lạnh lùng nhìn về phía trước, im lặng chờ đợi một thứ gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không bao lâu sau, một bóng từ từ xuất hiện cảnh giác nhìn về bốn hướng, sau đó ánh mắt ấy đột nhiên sáng lên, nhìn về chỗ mà hắn đang ẩn thân.
"Bằng hữu kia đến từ đâu vậy?"
Chu Vũ hít sâu một hơi, âm thầm đề phòng, tinh nguyên ở trong cơ thể được dồn tới hai bàn tay.
"Sàn sạt!"
Thạch Nham đẩy đám lá cây rậm rạp rồi bước ra, nhìn về phía vị cung phụng có cảnh giới Thiên Vị của Hạ gia nói:
"Ngươi là người của Hạ gia phải không?"
"Biết rồi còn hỏi."
Chu vũ hừ lạnh một tiếng, hai lòng bàn tay đột nhiên phát ra một luồng sáng tím chói mắt lơ lửng như những đám khói mù mịt, giống như độc chướng khí ở trong đầm lầy bắn về phía Thạch Nham.
Trong luồng sáng tím giống như đám khói đó có vô số những mảnh vỡ màu xanh va chạm vào nhau phát ra một luồng năng lượng kinh người, khiến cho phạm vi bao phủ của đám khói tử sắc đó càng ngày càng lớn. Một lực trói buộc mạnh mẽ được truyền ra từ đám khói tím kia, kín đáo bao phủ 50 mét quanh Thạch Nham.
Nét mặt của Thạch Nham hiện lên sự lo lắng, ánh mắt chợt lóe lên một tia kì dị, trong nháy mắt da thịt của hắn đã chuyển sáng màu đó tía.
Trong phút chốc, khí thế cuồng bạo tỏa ra từ người hắn, từng luồng tinh quang được tinh luyện tới cực điểm bắn ra từ 5 ngón tay của hắn, giống như những thanh thanh tinh kiếm phá tan đám khói màu tím kia.
Ánh mắt Chu Vũ sáng lên, trong lòng không khỏi thất kinh, không nhịn được định tiếp tục ra tay lần nữa
Người này rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn nhưng lại có thế phá nát Thúc Phược Chi Võng (lưới trói buộc) mà hắn phóng ra, hơn nữa không mấy cao thủ cảnh giới Niết Bàn nào có được lực lượng mạnh như vậy.
Một võ giả cảnh giới Niết Bàn mà có thể gây áp lực cho một võ giả cảnh giới Thiên Vị như Chu Vũ, điều này đã khiến hắn lập tức rút lại ánh mắt khinh thường lúc trước, chuẩn bị dốc toàn lực ra tay để giết chết cái tên tiểu tử xa không rõ tên tuổi kia.
"Ta là Thạch Nham"
Trong lúc Chu Vũ định hạ sát thủ thì người thanh niên ở trên cây kia đột nhiên trầm giọng, nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chu Vũ đang tập trung lực lượng nghe thấy đối phương nói vậy thì ánh mắt hắn sáng lên, lập tức dừng công kích, sắc mặt vui vẻ nói:
"Cậu là Nham thiếu gia đó ư?"
Khẽ gật đầu, Thạch Nham cẩn thận quan sát những thay đổi trên nét mặt của Chu Vũ, cho đến lúc chắc chắn là ông ta thật lòng hắn mới cảm thấy yên tâm nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt của ông ta thản nhiên nói:
"Ta muốn biết tiểu thư nhà các ngươi bây giờ đang ở đâu."
"Ta cũng không biết"
Chu Vũ đột nhiên lắc đầu cười khổ, nói:
"Mấy ngày trước, chúng ta đang trên đường tới Tuyết Long đảo thì nhận được tin của tiểu thư, người muốn chúng ta lập tức dừng việc tới Tuyết Long đảo trở lại hải vực Viên La. Sau khi nhận được tin đó, chúng ta liền lập tức quay về, từ đó tới nay vẫn chưa nhận được tin tức gì của tiểu thư nữa, chúng ta cũng không biết được tiểu thư hiện tại ở đâu".
Sắc mặt Thạch Nham bỗng nhiên trầm xuống.
"Nham thiếu gia, có lời đồn liên quan đến gia chủ…, không biết có phải là thật không?"
Ánh mắt của Chu Vũ bỗng nhiên ánh lên sự bi thương.
Tin đồn Xích Diêm giết chết Hạ Thần Xuyên đã sớm truyền khắp hải vực Viên La, chỉ có điều là Chu Vũ không cam tâm tin rằng đó là sự thật, ông ta cho rằng Cổ gia, Đông Phương gia đang giở trò nhằm chia rẽ Hạ gia.
Bây giờ nhìn thấy Thạch Nham, Chu Vũ không kìm nén được nỗi nghi hoặc ở trong lòng, cuối cùng cũng hỏi.
"Tin đồn là thật."
Thạch Nham ánh mắt lãnh đạm, gật đầu nói:
"Ông ấy bị tên Xích Diêm kia phá hủy linh hồn ngay trước mặt ta.."
Đôi mắt Chu Vũ lập tức rưng rưng, cắn chặt răng, sắc mặt đanh lại, không nói lên được một lời.
"Các người, các người hiện giờ ra sao?"
Thạch Nham trầm mặc hỏi.
"Hạ gia chia làm hai phe, một phe do chi thứ của Hạ Thụy Hưng đứng đầu, sau khi biết tin gia chủ bị chết đã chọn cách quy thuận Thánh Linh giáo và Linh Bảo động thiên của hải vực Hắc Thủy, còn phe của chúng ta tiếp tục ở lại những vùng biển bình yên chờ tiểu thư. Nhưng mà, tiểu thư hiện giờ vẫn chưa tới, chúng tôi rất lo lắng, không biết liệu tiểu thư có gặp phải chuyện gì không..."
Chu Vũ cô đơn nói.
"Tiểu thư của các người sẽ không có chuyện gì đâu, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nàng ấy sẽ tìm tới chỗ mấy người".
Thạch Nham trầm ngâm, nói với Chu Vũ:
"Đừng nói với người khác rằng ta từng qua đây, hiện nay các thế lực ở Vô Tận hải đều đang muốn giết ta, các ngươi cũng phải cẩn thận, nếu như tiểu thư của các người truyền tin tới đây, hãy nhớ nói cho nàng biết ... rằng ta vẫn còn sống".
"Nham thiếu gia…"
Chu Vũ kinh ngạc, định nói điều gì đó rồi lại thôi.
"Ừ, cứ như vậy đi, hãy bảo trọng, Hạ gia các người không sẽ không phải trốn tránh lâu nữa đâu, ta tin rằng sẽ không lâu nữa, Hạ gia sẽ quật khởi".
Thạch Nham không nói nhiều tới chuyện Hạ Khinh Hậu, hắn sợ rằng nếu mình để cho Chu Vũ hi vọng quá nhiều, đến khi Hạ Khinh Hậu dùng Linh Hư đan vẫn không hồi phục được thì hi vọng sẽ biến thành đả kích.
Nói xong, không đợi Chu Vũ hỏi thêm, Thạch Nham đã phất tay rời đi một cách nhanh nhẹn dứt khoát, không hề có chút dây dưa.
Chu Vũ ngây người nhìn bóng dáng Thạch Nham dần biến mất, vẻ mặt đầy ưu tư, đây là lần đầu tiên ông ta gặp Thạch Nham, cảm nhận thấy Thạch Nham quả là không hổ danh là hậu nhân của Dương Thanh Đế Thanh Mị, đúng là có lực lượng để kiêu ngạo.
"Chu Vũ, ai vừa mới tới đây đó?"
Một bóng hiện lên, Hạ Thần Mưu từ dãy núi bên trong bay tới, vẻ mặt âm trầm nói:
"Có phải là bọn Thụy Hưng lại tới đây khuyên bảo không? Bọn họ rời đi thì cứ việc, lại còn muốn khuyên chúng ta cùng họ quy thuận Thánh Linh giáo, Linh Bảo động thiên kia nữa, thật là không biết xấu hổ! Năm đó, khi Hạ gia chúng ta còn đang mạnh, Thánh Linh giáo và Linh Bảo động thiên luôn bị chúng ta áp chế, vậy mà tới giờ chúng lại quy thuận đối phương, thật là không biết xấu hổ! Nếu như đại ca mà biết, không tức chết mới lạ!"
"Gia chủ đã mất rồi."
Mắt Chu Vũ đỏ hoe, lí nhí nói:
"Vừa rồi hắn đã chứng thực tin đồn đó, chủ nhân đúng là bị Xích Diêm giết, linh hồn cũng đã bị câu diệt."
Thân hình của Hạ Thần Mưu bị chấn động mạnh, như bị dính một đòn trọng kích, loạng choạng bước lùi về sau vài bước, nói một cách vô hồn:
"Không thể nào, không thể nào, chuyện này là giả…là giả."
"Người vừa mới tới đây chính là Thạch Nham."
Chu Vũ thở dài:
"Hắn không hổ danh là người mạnh nhất của Dương gia, hắn đã có tu vi Niết Bàn nhị trùng thiên rồi, hơn nữa sức mạnh cũng thật đáng sợ, không chỉ dừng lại ở cảnh giới của hắn bây giờ đâu".
"Có lẽ lời đồn đúng là thật."
Lại một cung phụng nữa của Hạ gia bước tới, trên tay cầm một phong thư nói với giọng khiếp sợ:
"Mật thám của chúng ta vừa mới gửi một tin, nói rằng Thạch Nham tuy lẻ loi một mình ở hải vực Viên La nhưng đã giết chết hàng trăm võ giả! Những Võ giả đó là người của các thế lực ở Vô Tận hải, còn có cả Ma nhân! Điều mà khiến người ta không dám tin nhất là trong thư còn nói rằng, hắn đã chặt đứt một cánh tay của Ma chủ Ma Kỳ Độn, đồng thời còn đả thương giáo chủ Thanh Minh của Thi Thần giáo và Thiên Hậu Phạm Hương Vân của Âm Dương động thiên."
"Cái gì?"
Hạ Thần Mưu và Chu Vũ toàn thân run rẩy, đồng thời hét lên một tiếng, ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
Trên một chiến thuyền nhẹ.
Thạch Nham ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thờ ơ, tránh qua những hải vực náo nhiệt, cứ thế tiếp tục đi về hướng Đông.
Một ánh sao chói sáng chiếu rọi xuống, hắn lặng lẽ lĩnh ngộ sự ảo diệu của võ hồn Tinh Thần, dùng nó để hấp thu những tinh lực của trời đất, để tinh thần đắm chìm vào trong võ hồn Tinh Thần, cảm nhận quỹ đạo của những ngôi sao, ngộ ra được nguyên lí vận chuyển của những ngôi sao trong thiên địa.
Những luồng lực lượng tinh thần người thường không thể nhìn thấy được, từ từ truyền vào người hắn, trở thành thứ nuôi dưỡng cho võ hồn Tinh Thần.
Bài học đau đớn ở Nhật đảo khiến hắn ý thức được rằng chỉ có sức mạnh chí cường vượt lên trên tất cả mọi người mới có thể muốn làm gì thì làm trên cái thế giới này. Chỉ có vượt qua tất cả những trở ngại của cảnh giới tu vi mới có thể khiến tất cả mọi chuyện tiến hành theo ý của mình.
Hắn không muốn nhìn thấy người mà hắn quan tâm phải trở thành một thi thể, cái chết của Tiêu Hàn Y, Lâm Đạt, Hạ Thần Xuyên đã châm lên ngọn lửa khát vọng được trở nên mạnh mẽ của hắn.
Từ sau khi rời khỏi Nhật đảo, tất cả những gì mà hắn làm đều là nhằm nâng cao sức mạnh của bản thân.
Cho dù là giết Ma nhân, võ giả của Vô Tận hải hay là phải sử dụng dục vọng thô bạo trà đạp ngoại tộc, nguyên nhân cũng chỉ vì để bản thân trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất.
Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi khắc (15 phút) hắn đều suy nghĩ, suy nghĩ về sự ảo diệu của các loại võ kỹ, thể nghiệm những gì tinh túy của các loại sức mạnh, cố gắng lĩnh ngộ, cố gắng cảm thụ.
Hắn chưa từng thư giãn.
Mà giống như đã nhập ma.