Sát Thần
Chương 310: Không phải là người chịu tù túng trong ao hồ
Trên sườn núi của Thánh Quang Sơn
Đường Uyên Nam và mấy vị trưởng lão Tam thần giáo cùng đứng trên một nhánh cây tùng nhỏ, thân mình đung đưa theo gió giống như không có chút trọng lượng.
Vẻ mặt của những vị trưởng lão Tam Thần giáo hơi toát lên vẻ kinh ngạc. Nhìn Thạch Nham đang đi về phía Hạ Tâm Nghiên ở bên dưới, trong lòng mọi người đều ngập tràn nghi ngờ nên nhỏ giọng lẩm bẩm :
"Tuy bất Tử Võ Hồn của Dương gia rất mạnh, nhưng ở những giai đoạn đầu chỉ có tác dụng tự hồi phục chứ không có tác dụng tăng thêm sức mạnh cho cơ thể." Một vị trưởng lão mặt rỗ sững sờ một lúc rồi đột nhiên nói:"Theo như ta biết Bất Tử Võ Hồn phải đạt đến hậu kì mới trở nên đáng sợ. Mỗi khi đột phá một tầng, sức mạnh của Bất Tử Võ Hồn lại tăng lên mấy chục lần. Nhưng trước đó, công hiệu của nó cũng chỉ đơn thuần là tăng khả năng hồi phục của da thịt và tăng một chút độ mềm dẻo của gân cốt mà thôi."
Mấy vị trưởng lão khác cũng gật đầu.
" "Hoang Cổ Man Thể" của Man Cổ lại khác, sự ghê gớm của Man Cổ được thể hiện qua sức mạnh của cơ thể. Cho dù không dùng Tinh Nguyên, sức mạnh của "Hoang Cổ Man Thể" cũng có thể sánh với một đòn toàn lực của võ giả cấp Địa Vị thông thường. Nếu Man Cổ dùng toàn lực ra tay thì có thể đánh lui một Võ giả Niết Bàn. Trong tình huống chiến đấu chính diện, ta không thể hiểu nổi tại sao hắn lại thua."
Vị trưởng lão đó im lặng một lúc rồi nói tiếp:"Hai người này lại không hề dùng bí bảo. Man Cổ thua đúng là quá vô lý."
Vẻ mặt Đường Uyên Nam vẫn thản nhiên, hắn nói:" Trên người tiểu tử này đúng là có vài điều kỳ lạ. Ta vẫn luôn chú ý đến hắn thì phát hiện sức mạnh trên người hắn vô cùng hỗn tạp, dường như có một số sức mạnh không giống nhau cùng tồn tại."
"Giáo chủ, tiểu tử này không phải là người chịu ở trong ao tù." Sau khi vị trưởng lão đó suy nghĩ một lúc mới gật đầu thừa nhận tiềm lực của Thạch Nham.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
Đường Uyên Nam bật cười, hắn nói:" Hắn vẫn chưa biết cách sử dụng Tinh Thần Võ Hồn."
Mắt mọi người đều sáng lên.
"Bên trong Võ Hồn mà Tinh Thần để lại có dấu ấu tinh thần của ngài. Một khi Thạch Nham biết được cách khởi động bí pháp từ chỗ ta, vậy thì ....." Đường Uyên Nam không nói tiếp.
Mà trong lòng các trưởng lão Tam Thần Giáo đều run sợ, vẻ mặt đều trở nên kỳ lạ.
"Việc này, phải đợi đến khi chúng ta đến Nguyệt đảo tổ chức đại hội tông giáo mới quyết định được liệu hắn có thể trở thành Tinh Thần mới hay không." Đường Uyên Nam im lặng một lúc rồi đột nhiên nói.
Mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp gật đầu.
........
Trong góc khuất của khu mua bán, quần áo Lâm Đạt đã ướt sủng, tóc rũ xuống hai má, đôi mắt si mê đang nhìn thân ảnh cao lớn kia.
Bên cạnh nàng, hai mắt của một nữ giáo đồ của Tam Thần giáo cũng sáng lên, bộ dạng hưng phấn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Lâm Đạt, ngươi thật sự quen hắn sao? Lợi hại thật." Cô bé này tên là Giang Lê. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, hai tay nắm chặt có vẻ rất căng thẳng, cô bé giục Lâm Đạt : "Đi đi, đến tìm hắn đi"
Thân hình yêu kiều của Lâm Đạt bỗng run lên, khóe miệng bỗng lộ ra vẻ đau khổ, nàng khẽ lắc đầu : "Không"
"Vì sao?" Giang Lê không hiểu nên siết chặt nắm đấm, cô bé oán hận nói:" Ngươi đã quen hắn thì tất nhiên phải nắm bắt cơ hội. Ta muốn có cơ hội như vậy còn không được. Lâm Đạt, ta nói cho ngươi biết trong tương lai người này sẽ là một nhân vật lớn. Ngươi không nhân cơ hội giữ chặt hắn thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
"Ta kém hắn quá xa." Lâm Đạt than thở, vẻ mặt ngán ngẩm, nàng nói: "Chỉ có phụ nữ đẹp và có quyền lực như Tào Chỉ Lam, Hạ Tâm Nghiên mới xứng với hắn, ta không xứng...."
"Nói vậy cũng đúng" Giang Lê im lặng, cô bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tiu nghỉu nói:"Người này quá lợi hại. Ôi, ở bên người như vậy cũng không phải là việc đơn giản. Nhưng mà nếu là ta, chỉ cần có thể đi theo hắn thì cho dù phải làm vợ bé hay gì đó, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ người ta không thèm để mắt tới."
Lúc nói chuyện, Giang Lê lấy một cái gương đồng ra, sau đó bắt đầu đếm mụn trên mặt mình, một lúc sau cô bé mới dẹp sự cáu kỉnh sang một bên, ai oán nói:"Thôi, bản cô nương không nghĩ nữa."
Lâm Đạt ngẩn ngơ nhìn ngắm bóng hình cao lớn đang thu hút ánh mắt của cả vạn người, cuối cùng nàng vẫn không đủ can đảm bước tới nên chỉ âm thầm đứng trong góc tối dõi theo thân hình dường như có thần quang bao quanh của Thạch Nham.
……
Bên bãi tắm, ánh mắt của Tào Chỉ Lam trở nên kỳ quặc, miệng nhếch lên, nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Thạch Nham, nhìn hắn nở nụ cười đi về phía Hạ Tâm Nghiên.
"Không vì quyền lợi mà bán rẻ bản thân, không vì thế lực Tào gia ta mà chấp nhận ta, Thạch Nham, ta bắt đầu thích ngươi rồi."
Tào Chỉ Lam nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó đôi môi động lòng người khẽ mấp máy, trên mặt lại nở nụ cười mê người.
Dường như đến lúc này, nàng mới thật sự nảy sinh chút tình cảm với Thạch Nham. Những hành động trước kia chỉ là giao dịch bằng lí trí. Nàng chưa từng động lòng mà chỉ xem Thạch Nham như minh hữu trong tương lai, muốn lợi dụng hôn nhân để trói buộc hắn, bên trong không pha lẫn chút tư tình nào.
Nhưng khi Thạch Nham lạnh lùng cự tuyệt nàng trước mặt vô số người, những câu vô tình của Thạch Nham như một hạt giống kì lạ gieo vào trong tim nàng, gợi lên một loại dao động kì lạ.
"Xem ra ta cần cư xử thật lòng với ngươi."
Tào Chỉ Lam nở nụ cười xinh xắn, sóng mắt lăn tăn ngập tràn vẻ tự tin.
Trước mặt mọi người, cánh tay ngọc của nàng không ngừng vỗ lên thân hình Man Cổ rồi đổ hết thuốc trong mấy chục cái bình nhỏ lên người hắn.
Một vài người đàn ông có dáng người to lớn, trên người khoác da thú bỗng nhiên xuất hiện rồi xếp thành hàng chữ nhất ở sau lưng Man Cổ.
"Đợi hắn tỉnh dậy thì cho hắn uống thuốc trong bình ngọc này." Tào Chỉ Lam đứng dậy, uể oải vươn vai. Ánh sáng rực rỡ quanh người từ từ biến mất làm hiện ra một chiếc váy màu xanh nước biển đang ôm lấy những đường cong động lòng người trên thân thể nàng. Khi nàng uể oải vươn vai, đường cong nhô lên nơi ngực áo khiến linh hồn mọi người đều rung động.
Những cự hán của Hoang Man giáo bỗng nhiên thở gấp, sắc mặt ửng hồng nhưng không dám nảy sinh ý nghĩ kinh nhờn.
Cùng là thế lực của hải vực Đồ Tháp, bọn họ biết rõ Tào gia ghê gớm như thế nào, càng biết rõ địa vị của nữ nhân trước mặt trong Tào gia. Tuy thực lực của Hoang Man giáo hùng hậu, nhưng nếu thật sự đối mặt với Tào gia thì họ cũng chỉ biết thần phục. Tuy người của hải vực khác biết Tào gia rất lợi hại nhưng không hề biết thế lực thật sự của Tào gia còn khủng bố hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.
Nhưng những võ giả Đồ Tháp Hải Vực này lại biết rất rõ, cho dù Man Cổ vì nàng ta mà bị thương, bọn họ cũng không dám biểu lộ một chút ý nghĩ trả thù.
"Chăm sóc Man Cổ cẩn thận, hắn chỉ bị tổn thương da thịt mà thôi. Sau khi dùng mấy loại thuốc của ta, với thể xác của hắn thì bảy ngày sau chắc chắn sẽ khỏi." Tào Chi Lam hờ hững dặn dò một câu, bộ dạng của nàng giống như xem bọn người Hoang Man giáo là thuộc hạ của mình, sau đó mới dời gót hồng bước đi.
Những giáo đồ ngang ngược của Hoang Man giáo lại liên tục gật đầu, dường như không một chút tức giận vì Tào Chỉ Lam xem mình như người hầu của Tào gia.
.........
"Ha ha, không ngờ ngươi cũng lợi hại thật."
Dạ Trường Phong nâng cốc rượu lên uống một ngụm, trên mặt nở nụ cười rất không đứng đắn, sau đó hắn xông lại gần Thạch Nham đang bước tới, nói:"Ta đã trông chừng phụ nữ của ngươi rất cẩn thận, không hư hao chút nào, ngươi không cần cảm ơn ta đâu, ha ha."
Hạ Tâm Nghiên đỏ mặt, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
Dạ Trường Phong không hề để ý, hắn tiếp tục cười đùa :" Không cần phải xấu hổ, lúc tiểu thư của Tào gia cướp người của ngươi, ngươi không phải rất chủ động hay sao? Bây giờ sự việc đã đâu vào đấy, chẳng lẽ ngươi còn định phủ nhận à? Ha ha, nữ nhân các người đều là giả dối, ta biết hết."
" Câm mồm"
Lâm Nhã Kỳ mắng một câu :" Cái miệng thối của nhà ngươi có thể ngậm lại một lát không? Người ta khó khăn lắm mới gặp nhau, sắp nói những lời tình cảm ngọt ngào đáng buồn nôn thì lại bị tên khốn khiếp nhà ngươi phá hỏng bầu không khí, ngươi nói làm sao ta xem kịch được?"
"Xem kịch?" Dạ Trường Phong hừ một tiếng "Sư tỷ, mấy chuyện này tỷ ít xem lại thì hơn. Tuổi tác tỷ vẫn còn nhỏ, ta sợ tỷ không khống chế được sẽ rạo rực lòng xuân, đến lúc đó sư phụ trách lây sang ta thì ta chịu không nổi đâu. Tỷ tốt hơn hết bỏ đi, ta biết tỷ cũng rất mong chờ một mối tình thuần khiết. Nhưng bản chất khiến người ta phun máu của tỷ chỉ có thể thu hút cầm thú thôi."
"Tiểu Bạch, hình như chúng ta đã lâu rồi chưa tỉ thí." Đôi mắt Lâm Nhã Kỳ híp lại như trăng khuyết, bên trong ngập tràn hàn ý.
Mặt Dạ Trường Phong hơi biến sắc, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời rồi lẩm bẩm một mình:"Ơ, trời gần tối rồi. Sao cũng sắp mọc, đến lúc tìm nơi nghỉ ngơi rồi."
Lâm Nhã Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, nàng hừ lạnh một tiếng rồi chuyển sự chú ý lên Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, gương mặt ngập tràn vẻ mong chờ.
"Chúng ta đi thôi."
Sau khi Thạch Nham bước đến, hắn mỉm cười rồi nói với Hạ Tâm Nghiên:"Ta muốn gặp ông nội nàng, ta có chút chuyện cần nói vơi người."
Hạ Tâm Nghiên mỉm cười gật đầu:"Được"
Nói xong nàng không để ý mọi người xung quanh mà đi thẳng ra bên ngoài.
Gương mặt Lâm Nhã Kỳ ngập tràn thất vọng, nàng chán nản nói:"Không phải vậy chứ......"
"Không lẽ tỷ còn muốn xem cảnh nóng?" Dạ Trường Phong cười hì hì. Trước khi Lâm Nhã Kỳ nổi giận, hắn vội vàng nói:"Sư tỷ, dù sao tỷ cũng rảnh rỗi không có việc gì, chi bằng cùng ta đi qua đó xem thử."
"Ừ, ta sẽ đi theo ngươi." Lâm Nhã Kỳ gật đầu, sau đó vội vàng thúc giục hắn: "Còn không mau đuổi theo!"
"Tất nhiên, tất nhiên!" Dạ Trường Phong gượng cười, sau đó hắn vội vàng chạy theo Thạch Nham gọi to "Huynh đệ tốt, chờ ta với."
....
Trong một góc của khu mua bán.
Cổ Linh Lung đang nghiến hàm răng trắng như bạc, thân hình nàng khẽ run rẩy, đôi mắt như muốn bắn ra lửa, còn miệng thì không ngừng nguyền rủa:"Thạch Nham, người là tên khốn nạn. Ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng đâu. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi bị chém thành trăm mảnh, nguyền rủa ngươi thần hồn câu diệt."
Nàng vừa nguyền rủa vừa lau chùi vết bẩn trên mình, cả thân người nàng ướt sũng để lộ ra những đường cong đẹp lung linh, nhưng trên vải ướt dán sát người lại dính đầy dầu mỡ, nhìn có vẻ rất nhếch nhác.
Trước khi quán rượu bị đổ, vì nàng mải mê vẫy tay cổ vũ cho Man Cổ nên nhảy ra ngoài chậm mất một chút, do đó nàng bị cuốn theo quán rượu, rơi xuống ngay đống thức ăn thừa đang trôi nổi trong nước nên bộ dạng mới trở nên nhếch nhác như thế này.
Tất nhiên nàng đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Thạch Nham. Khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thạch Nham, nàng bỗng giận đến mức toàn thân run lên.
"Đừng hét nữa, hắn đã đi rồi."
Cù Nghiên Tinh thì lại sạch sẽ, ánh mắt của nàng toát lên vẻ phức tạp nhìn theo Thạch Nham đang bỏ đi, sau đó nàng đột nhiên nhớ đến gì đó nên quay đầu nhìn lại phía đám thanh niên lúc nãy đã ra mặt vì nàng, nhìn thấy bộ dạng thê thảm, tóc tai rồi bù của bọn họ, rồi lại so sánh với vẻ lạnh lùng vô tình của Thạch Nham, trong tim nàng không hiểu vì sao bỗng cảm thấy chán nản.
Mặc dù hắn là tên khốn nạn nhưng dẫu sao hắn cũng mạnh mẽ hơn mấy trứng mềm kia nhiều.
Trác Nghiên Tình thầm nghĩ, sau đó đôi mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng kì dị, không biết nàng vừa nghĩ ra điều gì.
Đường Uyên Nam và mấy vị trưởng lão Tam thần giáo cùng đứng trên một nhánh cây tùng nhỏ, thân mình đung đưa theo gió giống như không có chút trọng lượng.
Vẻ mặt của những vị trưởng lão Tam Thần giáo hơi toát lên vẻ kinh ngạc. Nhìn Thạch Nham đang đi về phía Hạ Tâm Nghiên ở bên dưới, trong lòng mọi người đều ngập tràn nghi ngờ nên nhỏ giọng lẩm bẩm :
"Tuy bất Tử Võ Hồn của Dương gia rất mạnh, nhưng ở những giai đoạn đầu chỉ có tác dụng tự hồi phục chứ không có tác dụng tăng thêm sức mạnh cho cơ thể." Một vị trưởng lão mặt rỗ sững sờ một lúc rồi đột nhiên nói:"Theo như ta biết Bất Tử Võ Hồn phải đạt đến hậu kì mới trở nên đáng sợ. Mỗi khi đột phá một tầng, sức mạnh của Bất Tử Võ Hồn lại tăng lên mấy chục lần. Nhưng trước đó, công hiệu của nó cũng chỉ đơn thuần là tăng khả năng hồi phục của da thịt và tăng một chút độ mềm dẻo của gân cốt mà thôi."
Mấy vị trưởng lão khác cũng gật đầu.
" "Hoang Cổ Man Thể" của Man Cổ lại khác, sự ghê gớm của Man Cổ được thể hiện qua sức mạnh của cơ thể. Cho dù không dùng Tinh Nguyên, sức mạnh của "Hoang Cổ Man Thể" cũng có thể sánh với một đòn toàn lực của võ giả cấp Địa Vị thông thường. Nếu Man Cổ dùng toàn lực ra tay thì có thể đánh lui một Võ giả Niết Bàn. Trong tình huống chiến đấu chính diện, ta không thể hiểu nổi tại sao hắn lại thua."
Vị trưởng lão đó im lặng một lúc rồi nói tiếp:"Hai người này lại không hề dùng bí bảo. Man Cổ thua đúng là quá vô lý."
Vẻ mặt Đường Uyên Nam vẫn thản nhiên, hắn nói:" Trên người tiểu tử này đúng là có vài điều kỳ lạ. Ta vẫn luôn chú ý đến hắn thì phát hiện sức mạnh trên người hắn vô cùng hỗn tạp, dường như có một số sức mạnh không giống nhau cùng tồn tại."
"Giáo chủ, tiểu tử này không phải là người chịu ở trong ao tù." Sau khi vị trưởng lão đó suy nghĩ một lúc mới gật đầu thừa nhận tiềm lực của Thạch Nham.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
Đường Uyên Nam bật cười, hắn nói:" Hắn vẫn chưa biết cách sử dụng Tinh Thần Võ Hồn."
Mắt mọi người đều sáng lên.
"Bên trong Võ Hồn mà Tinh Thần để lại có dấu ấu tinh thần của ngài. Một khi Thạch Nham biết được cách khởi động bí pháp từ chỗ ta, vậy thì ....." Đường Uyên Nam không nói tiếp.
Mà trong lòng các trưởng lão Tam Thần Giáo đều run sợ, vẻ mặt đều trở nên kỳ lạ.
"Việc này, phải đợi đến khi chúng ta đến Nguyệt đảo tổ chức đại hội tông giáo mới quyết định được liệu hắn có thể trở thành Tinh Thần mới hay không." Đường Uyên Nam im lặng một lúc rồi đột nhiên nói.
Mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp gật đầu.
........
Trong góc khuất của khu mua bán, quần áo Lâm Đạt đã ướt sủng, tóc rũ xuống hai má, đôi mắt si mê đang nhìn thân ảnh cao lớn kia.
Bên cạnh nàng, hai mắt của một nữ giáo đồ của Tam Thần giáo cũng sáng lên, bộ dạng hưng phấn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Lâm Đạt, ngươi thật sự quen hắn sao? Lợi hại thật." Cô bé này tên là Giang Lê. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, hai tay nắm chặt có vẻ rất căng thẳng, cô bé giục Lâm Đạt : "Đi đi, đến tìm hắn đi"
Thân hình yêu kiều của Lâm Đạt bỗng run lên, khóe miệng bỗng lộ ra vẻ đau khổ, nàng khẽ lắc đầu : "Không"
"Vì sao?" Giang Lê không hiểu nên siết chặt nắm đấm, cô bé oán hận nói:" Ngươi đã quen hắn thì tất nhiên phải nắm bắt cơ hội. Ta muốn có cơ hội như vậy còn không được. Lâm Đạt, ta nói cho ngươi biết trong tương lai người này sẽ là một nhân vật lớn. Ngươi không nhân cơ hội giữ chặt hắn thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
"Ta kém hắn quá xa." Lâm Đạt than thở, vẻ mặt ngán ngẩm, nàng nói: "Chỉ có phụ nữ đẹp và có quyền lực như Tào Chỉ Lam, Hạ Tâm Nghiên mới xứng với hắn, ta không xứng...."
"Nói vậy cũng đúng" Giang Lê im lặng, cô bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tiu nghỉu nói:"Người này quá lợi hại. Ôi, ở bên người như vậy cũng không phải là việc đơn giản. Nhưng mà nếu là ta, chỉ cần có thể đi theo hắn thì cho dù phải làm vợ bé hay gì đó, ta cũng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ người ta không thèm để mắt tới."
Lúc nói chuyện, Giang Lê lấy một cái gương đồng ra, sau đó bắt đầu đếm mụn trên mặt mình, một lúc sau cô bé mới dẹp sự cáu kỉnh sang một bên, ai oán nói:"Thôi, bản cô nương không nghĩ nữa."
Lâm Đạt ngẩn ngơ nhìn ngắm bóng hình cao lớn đang thu hút ánh mắt của cả vạn người, cuối cùng nàng vẫn không đủ can đảm bước tới nên chỉ âm thầm đứng trong góc tối dõi theo thân hình dường như có thần quang bao quanh của Thạch Nham.
……
Bên bãi tắm, ánh mắt của Tào Chỉ Lam trở nên kỳ quặc, miệng nhếch lên, nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Thạch Nham, nhìn hắn nở nụ cười đi về phía Hạ Tâm Nghiên.
"Không vì quyền lợi mà bán rẻ bản thân, không vì thế lực Tào gia ta mà chấp nhận ta, Thạch Nham, ta bắt đầu thích ngươi rồi."
Tào Chỉ Lam nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó đôi môi động lòng người khẽ mấp máy, trên mặt lại nở nụ cười mê người.
Dường như đến lúc này, nàng mới thật sự nảy sinh chút tình cảm với Thạch Nham. Những hành động trước kia chỉ là giao dịch bằng lí trí. Nàng chưa từng động lòng mà chỉ xem Thạch Nham như minh hữu trong tương lai, muốn lợi dụng hôn nhân để trói buộc hắn, bên trong không pha lẫn chút tư tình nào.
Nhưng khi Thạch Nham lạnh lùng cự tuyệt nàng trước mặt vô số người, những câu vô tình của Thạch Nham như một hạt giống kì lạ gieo vào trong tim nàng, gợi lên một loại dao động kì lạ.
"Xem ra ta cần cư xử thật lòng với ngươi."
Tào Chỉ Lam nở nụ cười xinh xắn, sóng mắt lăn tăn ngập tràn vẻ tự tin.
Trước mặt mọi người, cánh tay ngọc của nàng không ngừng vỗ lên thân hình Man Cổ rồi đổ hết thuốc trong mấy chục cái bình nhỏ lên người hắn.
Một vài người đàn ông có dáng người to lớn, trên người khoác da thú bỗng nhiên xuất hiện rồi xếp thành hàng chữ nhất ở sau lưng Man Cổ.
"Đợi hắn tỉnh dậy thì cho hắn uống thuốc trong bình ngọc này." Tào Chỉ Lam đứng dậy, uể oải vươn vai. Ánh sáng rực rỡ quanh người từ từ biến mất làm hiện ra một chiếc váy màu xanh nước biển đang ôm lấy những đường cong động lòng người trên thân thể nàng. Khi nàng uể oải vươn vai, đường cong nhô lên nơi ngực áo khiến linh hồn mọi người đều rung động.
Những cự hán của Hoang Man giáo bỗng nhiên thở gấp, sắc mặt ửng hồng nhưng không dám nảy sinh ý nghĩ kinh nhờn.
Cùng là thế lực của hải vực Đồ Tháp, bọn họ biết rõ Tào gia ghê gớm như thế nào, càng biết rõ địa vị của nữ nhân trước mặt trong Tào gia. Tuy thực lực của Hoang Man giáo hùng hậu, nhưng nếu thật sự đối mặt với Tào gia thì họ cũng chỉ biết thần phục. Tuy người của hải vực khác biết Tào gia rất lợi hại nhưng không hề biết thế lực thật sự của Tào gia còn khủng bố hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.
Nhưng những võ giả Đồ Tháp Hải Vực này lại biết rất rõ, cho dù Man Cổ vì nàng ta mà bị thương, bọn họ cũng không dám biểu lộ một chút ý nghĩ trả thù.
"Chăm sóc Man Cổ cẩn thận, hắn chỉ bị tổn thương da thịt mà thôi. Sau khi dùng mấy loại thuốc của ta, với thể xác của hắn thì bảy ngày sau chắc chắn sẽ khỏi." Tào Chi Lam hờ hững dặn dò một câu, bộ dạng của nàng giống như xem bọn người Hoang Man giáo là thuộc hạ của mình, sau đó mới dời gót hồng bước đi.
Những giáo đồ ngang ngược của Hoang Man giáo lại liên tục gật đầu, dường như không một chút tức giận vì Tào Chỉ Lam xem mình như người hầu của Tào gia.
.........
"Ha ha, không ngờ ngươi cũng lợi hại thật."
Dạ Trường Phong nâng cốc rượu lên uống một ngụm, trên mặt nở nụ cười rất không đứng đắn, sau đó hắn xông lại gần Thạch Nham đang bước tới, nói:"Ta đã trông chừng phụ nữ của ngươi rất cẩn thận, không hư hao chút nào, ngươi không cần cảm ơn ta đâu, ha ha."
Hạ Tâm Nghiên đỏ mặt, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
Dạ Trường Phong không hề để ý, hắn tiếp tục cười đùa :" Không cần phải xấu hổ, lúc tiểu thư của Tào gia cướp người của ngươi, ngươi không phải rất chủ động hay sao? Bây giờ sự việc đã đâu vào đấy, chẳng lẽ ngươi còn định phủ nhận à? Ha ha, nữ nhân các người đều là giả dối, ta biết hết."
" Câm mồm"
Lâm Nhã Kỳ mắng một câu :" Cái miệng thối của nhà ngươi có thể ngậm lại một lát không? Người ta khó khăn lắm mới gặp nhau, sắp nói những lời tình cảm ngọt ngào đáng buồn nôn thì lại bị tên khốn khiếp nhà ngươi phá hỏng bầu không khí, ngươi nói làm sao ta xem kịch được?"
"Xem kịch?" Dạ Trường Phong hừ một tiếng "Sư tỷ, mấy chuyện này tỷ ít xem lại thì hơn. Tuổi tác tỷ vẫn còn nhỏ, ta sợ tỷ không khống chế được sẽ rạo rực lòng xuân, đến lúc đó sư phụ trách lây sang ta thì ta chịu không nổi đâu. Tỷ tốt hơn hết bỏ đi, ta biết tỷ cũng rất mong chờ một mối tình thuần khiết. Nhưng bản chất khiến người ta phun máu của tỷ chỉ có thể thu hút cầm thú thôi."
"Tiểu Bạch, hình như chúng ta đã lâu rồi chưa tỉ thí." Đôi mắt Lâm Nhã Kỳ híp lại như trăng khuyết, bên trong ngập tràn hàn ý.
Mặt Dạ Trường Phong hơi biến sắc, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời rồi lẩm bẩm một mình:"Ơ, trời gần tối rồi. Sao cũng sắp mọc, đến lúc tìm nơi nghỉ ngơi rồi."
Lâm Nhã Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, nàng hừ lạnh một tiếng rồi chuyển sự chú ý lên Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, gương mặt ngập tràn vẻ mong chờ.
"Chúng ta đi thôi."
Sau khi Thạch Nham bước đến, hắn mỉm cười rồi nói với Hạ Tâm Nghiên:"Ta muốn gặp ông nội nàng, ta có chút chuyện cần nói vơi người."
Hạ Tâm Nghiên mỉm cười gật đầu:"Được"
Nói xong nàng không để ý mọi người xung quanh mà đi thẳng ra bên ngoài.
Gương mặt Lâm Nhã Kỳ ngập tràn thất vọng, nàng chán nản nói:"Không phải vậy chứ......"
"Không lẽ tỷ còn muốn xem cảnh nóng?" Dạ Trường Phong cười hì hì. Trước khi Lâm Nhã Kỳ nổi giận, hắn vội vàng nói:"Sư tỷ, dù sao tỷ cũng rảnh rỗi không có việc gì, chi bằng cùng ta đi qua đó xem thử."
"Ừ, ta sẽ đi theo ngươi." Lâm Nhã Kỳ gật đầu, sau đó vội vàng thúc giục hắn: "Còn không mau đuổi theo!"
"Tất nhiên, tất nhiên!" Dạ Trường Phong gượng cười, sau đó hắn vội vàng chạy theo Thạch Nham gọi to "Huynh đệ tốt, chờ ta với."
....
Trong một góc của khu mua bán.
Cổ Linh Lung đang nghiến hàm răng trắng như bạc, thân hình nàng khẽ run rẩy, đôi mắt như muốn bắn ra lửa, còn miệng thì không ngừng nguyền rủa:"Thạch Nham, người là tên khốn nạn. Ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng đâu. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi bị chém thành trăm mảnh, nguyền rủa ngươi thần hồn câu diệt."
Nàng vừa nguyền rủa vừa lau chùi vết bẩn trên mình, cả thân người nàng ướt sũng để lộ ra những đường cong đẹp lung linh, nhưng trên vải ướt dán sát người lại dính đầy dầu mỡ, nhìn có vẻ rất nhếch nhác.
Trước khi quán rượu bị đổ, vì nàng mải mê vẫy tay cổ vũ cho Man Cổ nên nhảy ra ngoài chậm mất một chút, do đó nàng bị cuốn theo quán rượu, rơi xuống ngay đống thức ăn thừa đang trôi nổi trong nước nên bộ dạng mới trở nên nhếch nhác như thế này.
Tất nhiên nàng đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Thạch Nham. Khi tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thạch Nham, nàng bỗng giận đến mức toàn thân run lên.
"Đừng hét nữa, hắn đã đi rồi."
Cù Nghiên Tinh thì lại sạch sẽ, ánh mắt của nàng toát lên vẻ phức tạp nhìn theo Thạch Nham đang bỏ đi, sau đó nàng đột nhiên nhớ đến gì đó nên quay đầu nhìn lại phía đám thanh niên lúc nãy đã ra mặt vì nàng, nhìn thấy bộ dạng thê thảm, tóc tai rồi bù của bọn họ, rồi lại so sánh với vẻ lạnh lùng vô tình của Thạch Nham, trong tim nàng không hiểu vì sao bỗng cảm thấy chán nản.
Mặc dù hắn là tên khốn nạn nhưng dẫu sao hắn cũng mạnh mẽ hơn mấy trứng mềm kia nhiều.
Trác Nghiên Tình thầm nghĩ, sau đó đôi mắt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng kì dị, không biết nàng vừa nghĩ ra điều gì.