Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sát Thần

Chương 170: Đắc thủ!



Bát Cực Tà Linh trận bởi vì yêu tinh màu lam vỡ vụn, tám tầng hoa văn ánh sáng lần lượt tiêu tán.
Tại bảy góc khác của Bát Cực Tà Linh Trận, bởi vì yêu tinh màu lam vỡ vụn, năng lượng dao động của bảy viên yêu tinh còn lại cũng đột nhiên yếu đi, quang mang bảy viên yêu tinh phát ra cũng lặng lẽ ảm đạm.
Bát Cực Tà Linh trận bị phá, Thạch Nham không hề do dự thò tay chộp lấy Tụ Hồn châu.
- Chờ một chút đã.
Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn giới vội vàng truyền tin.
Thạch Nham giật mình, bàn tay đang chộp tới Tụ Hồn châu dừng lại nửa chừng.
Đột nhiên, vô số u hồn lệ quỷ bên trong Tụ hồn đầm lao đến, hóa thành từng luồng ánh sáng đen chui vào Tụ Hồn châu thật nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Khi tất cả linh hồn trở về, là khi linh hồn công kích do Tụ Hồn châu tạo thành nhỏ yếu nhất! Mới có thể động thủ! Nhớ kỹ phải dùng giả hồn ngăn cản một đợt linh hồn công kích.
Huyền Băng Hàn Diễm nhanh chóng dặn dò
- Hãy nhớ! Một khi lấy được Tụ Hồn châu thì phải nhổ nước bọt lên ngay lập tức. Nhất định phải nhớ! Khi ngươi lấy được Tụ hồn châu, sau đó nhổ nước bọt lên thì Tụ Hồn châu mới không phát ra linh hồn công kích nữa.
- Mẹ nó! Ở trong này ta nhổ thế nào? Nơi đây toàn là nước a!
- Ta sẽ tạo thành một tầng vách chắn bằng băng cứng, lúc ngươi nắm lấy Tụ Hồn châu, ta sẽ ngăn cách ngươi và dòng nước ngay.
- Được!
Sau một hồi trao đổi ngắn ngủi với Huyền Băng Hàn Diễm, bàn tay Thạch Nham duỗi ra một phần hai lại nhanh như chớp chộp vào Tụ Hồn châu, cầm lấy Tụ Hồn châu vào trong lòng bàn tay.
Trong chốc lát, như có vô số linh hồn công kích, giống như thanh kiếm sắc bén từ bên trong Tụ Hồn châu bắn mạnh ra, điên cuồng tấn công linh hồn Thạch Nham.
Trong khoảng khắc Tụ Hồn châu bị Thạch Nham chộp vào tay, linh hồn công kích bên trong đó dường như tìm được nơi phát tiết, điên cuồng bắn ra mạnh mẽ. Dọc theo cánh tay Thạch Nham, một mạch ra sức bắn phá, nhanh như chớp lao đến đầu Thạch Nham.
Chỉ trong cái chớp mắt, tâm thần Thạch Nham nhứ trống rỗng, không còn chút ý nghĩ nào trong đầu, tiến vào trạng thái hư vô mờ mịt.
Nhưng trái lại giả hồn được tạo thành trong đầu hắn đột nhiên sinh động lên một cách lạ thường. Phát ra dao động cừu hận cực kỳ mãnh liệt.
Hàng tỉ lực lượng linh hồn từ Tụ Hồn châu tuôn ra, sau khi nhanh chóng chạy tới đầu Thạch Nham, như đã tìm đúng mục tiêu, toàn bộ đánh vào giữa giả hồn.
Trong đầu Thạch Nham đột nhiên cực kỳ đau đớn, linh hồn lạc ấn từ bên trong tầng lớp ảo giác của giả hồn bị lực lượng linh hồn lực của Tụ Hồn châu đánh cho vỡ nát! Chân hồn của Thạch Nham cũng có chung cảm giác, giống như là đã chết đi vô số lần.
Thạch Nham đờ đẫn trong chốc lát, từ lúc linh hồn lạc ấn trong giả hồn vỡ nát. Dường như hắn đang liên tục phải nếm trải tư vị linh hồn tử vong nên trong thời gian ngắn, ý thức của chủ hồn không thể thanh tỉnh.
- Nhổ nước bọt!
Ngay vào lúc này, Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn giới đột nhiên truyền ra một ý niệm lạnh lùng. Thạch Nham lập tức tỉnh lại, phát hiện không biết từ khi nào thì dòng nước trong Tụ hồn đầm đã bị chia cắt.
Không suy nghĩ nhiều, Thạch Nham lập tức nhổ một bãi nước bọt lên trên Tụ Hồn châu. Chuyện vô cùng kỳ diệu đã xảy ra!
Nước bọt vừa dính lên Tụ Hồn châu lập tức tạo thành một lớp màng mỏng trắng tinh, bao phủ khoảng một phần năm Tụ hồn châu.
- Tiếp tục phun lên, nhưng không được phủ kín Tụ Hồn châu.
Huyền Băng Hàn Diễm lại thúc giục lần nữa.
Không dám chần chờ, Thạch Nham tiếp tục nhổ ra hai bãi nước bọt lên Tụ hồn châu, hai bãi nước bọt này vừa dính lên Tụ hồn châu lại tạo thành lớp màng mỏng, lần này đã bao phủ ba phần năm Tụ hồn châu. Suy nghĩ một lát, Thạch Nham còn cảm thấy không chắc chắn, lại chuẩn bị nhổ thêm một bãi nước bọt nữa.
- Một khi lớp màng mỏng do nước bọc tạo thành bao phủ toàn bộ Tụ Hồn châu, thì năng lực hấp thu linh hồn của Tụ Hồn châu cũng sẽ bị phong ấn tạm thời.
Huyền Băng Hàn Diễm vừa thấy Thạch Nham lại muốn hành động, vội vàng nhắc nhở.
Thạch Nham ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tụ hồn châu đang nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy Tụ hồn châu bị lớp màng mỏng trắng tinh bao phủ ba phần năm, chỗ chưa bị lớp màng mỏng bao phủ còn đang tiếp tục truyền ra năng lượng hấp thu linh hồn.
Bên trong Tụ hồn đàm, một đám u hồn lệ quỷ cùng nhau lao tới, từng con nối tiếp từng con chui vào Tụ hồn châu.
Tụ hồn đầm tối đen như mực, dần dần trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, những hồn phách kia biến mất tiến vào Tụ hồn châu mà nước đầm nơi này cũng bắt đầu dần dần khôi phục vẻ bình thường.
Trên đỉnh đầu, hồn kính do mấy vạn hồn phách tạo thành bắt đầu xuất hiện vết rạn, hình như có dấu hiệu sụp đổ.
- Rất nhanh hồn phách nơi này cũng sẽ bị Tụ hồn châu thu lại, hồn kính cũng sắp biến mất.
Huyền Băng Hàn Diễm vô cùng đắc ý
- Chỉ có ta biêt cách phong ấn Tụ hồn châu, nếu là người không biết gì, nhỏ máu lên Tụ hồn châu, lập tức sẽ bị mấy vạn linh hồn trong Tụ hồn châu cắn nuốt cho đến chút cặn bã cũng không còn. Tụ hồn châu không giống với bí bảo bình thường. Vốn không thể nhỏ máu nhận chủ, chỉ có thể dùng nước bọt phong ấn, mỗi khi sử dụng, mở ra một chút phong ấn của nước bọt là đủ.
Tụ hồn châu bị Thạch Nham lấy được, từng hồn phách trong Tụ hồn đàm cũng bị Tụ hồn châu hấp thu, mọi chuyện đều đi vào nề nếp, Huyền Băng Hàn Diễm lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
Thạch Nham cũng thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện thu lấy bảy viên yêu tinh còn lại của Bát Cực Tà Linh trận, sau đó mới từ từ di chuyển lên mặt nước.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Bầu trời Vân Hà đảo.
Bên trong ma vân dày đặc, một linh hồn băng hàn tà ác mới đánh nhau vài lần với Mạc Đoạn Hồn, còn chưa phá hủy được linh hồn Mạc Đoạn Hồn, lại đột nhiên nhận được tin tức của Cổ Liệt.
Ma Kỳ Tha lập tức hoang mang, bỏ qua Mạc Đoạn Hồn, vội vàng vọt tới chỗ Thạch Nham ở Tụ hồn đàm.
Cổ Liệt đưa tin xong, cũng không dám ở lại trong sơn cốc, cùng Cổ Kiếm Ca bắt đầu lẩn trốn, ngồi trong một góc kín, sợ Huyền Băng Hàn Diễm kia đột nhiên làm loạn.
Cổ Liệt và Cổ Kiếm Ca đều biết sự đáng sợ của Thiên hỏa. Hơn nữa, nếu đoạt được thân thể thích hợp, Thiên hỏa lại càng trở thành một sinh vật khủng bố nhất thế gian.
Bất luận là Cổ Liệt hay Cổ Kiếm Ca, sau khi phát hiện Thạch Nham có thể sử dụng hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm, đều cho rằng Thạch Nham đã bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá. Làm sao có thể tưởng tượng nổi Huyền Băng Hàn Diễm lại bị Huyết Văn giới của Thạch Nham phong ấn, ý thức bị giam cầm. Băng hàn lực nó có thể phóng ra là có hạn.
Nếu Huyền Băng Hàn Diễm không bị Huyết Văn giới giam cầm, nó mà phóng ra toàn bộ băng hàn lực thì dù Vân Hà đảo to như thế cũng sẽ nhanh chóng bị đóng băng. Nay Huyền Băng Hàn Diễm chỉ có thể vẻn vẹn phong ấn một sơn cốc, rõ ràng là lực lượng đã yếu đi rất nhiều.
Chẳng qua, Cổ Liệt và Cổ Kiếm Ca lại không có suy nghĩ sâu xa được như vậy. Hai người này cực kỳ sợ hãi Huyền Băng Hàn Diễm, hơn nữa từ khi phát hiện Thạch Nham dám tiến vào Tụ hồn đàm, cả hai càng khẳng định Thạch Nham đã chết. Bên trong thể xác hắn bây giờ chính là Huyền Băng Hàn Diễm đang khống chế mọi thứ. Điểm đáng sợ và bí hiểm của Tụ hồn đàm, hai người đã thể hội rất rõ, chỉ là một tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, mà lại dám tiến vào Tụ hồn đàm phá rối sao?
Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca sốt ruột âm thầm nẩn nấp, đợi linh hồn Ma chủ Ma Kỳ Tha trở lại cứu viện.
Trên Vân Hà đảo, sắc mặt Mạc Đoạn Hồn tái nhợt, lơ lững trên bầu trời, thả ra thần thức cảm ứng.
Sơn cốc bị Huyền Băng Hàn Diễm đóng băng, cũng là hướng đi của linh hồn Ma chủ Ma Kỳ Tha. Mạc Đoạn Hồn mở rộng thần thức, tự nhiên cũng tập trung vào sơn cốc kia. Đợi đến khi hắn cảm ứng được băng hàn khí vô cùng dày đặc, lập tức nhớ tới lời Hạ Tâm Nghiên đã từng nói với hắn.
Mạc Đoạn Hồn biết, bên trong sơn cốc chắc là sẽ có Thạch Nham ở đó.
Thạch Nham bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào chỗ sâu trong sông băng, băng hàn khí bên trong sơn cốc đáng sợ như thế, hiển nhiên là thuộc về Huyền Băng Hàn Diễm, nhớ lại lúc trước, hắn từ những lời truyền trong miệng Dương Thanh Đế, biết Thạch Nham còn chưa tử vong, còn có thể xuất hiện ở trên Vân Hà đảo, qua những việc đó Mạc Đoạn Hồn lập tức đoán ra Thạch Nham ngay tại trong sơn cốc.
Sắc mặt Mạc Đoạn Hồn phức tạp, ngạo nghễ đứng thẳng trên không trung, đang nhanh chóng suy xét.
- Tiểu tử kia tiền đồ vô lượng, chính là lương đống anh tài của Dương gia. Bất luận như thế nào cũng nhất định phải đưa Thạch Nham an toàn trở về Bất Tử đảo.
Lời nói của Dương Thanh Đế đột nhiên xuất hiện trong lòng Mạc Đoạn Hồn. Hắn đứng cao trên không trung hơi chần chờ chốc lát, bỗng chốc thân thể biến thành một vệt xanh lao về hướng sơn cốc.
Ở tại ba quặng mỏ của Cổ gia, trong khoảng thời gian này, Võ Giả thuộc về Cổ gia bị Tu La Huyết Vệ và Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn tàn sát sạch sẽ.
Lúc này, Tu La Huyết Vệ và Phong lôi phi Sư vẫn luôn bay lượn trên không trung, tìm kiếm tung tích Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca trên Vân Hà đảo.
- Ồ!
Hạ Tâm Nghiên đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng
- Ma chủ Ma Kỳ Tha và Mạc đại nhân đều đi tới sơn cốc đó.
Hà Thanh Mạn hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn về phía sơn cốc cách đó không xa, cũng cảm thấy kỳ quái
- Đã xảy ra chuyện gì? Ma chủ Ma Kỳ Tha lợi hại như vậy, tại sao bỗng dưng lại tới sơn cốc kia? Mạc đại nhân cũng thế, không nhân cơ hội này rời khỏi Vân Hà đảo mà lại đi theo hắn chứ?
- Mạc đại nhân không dùng thần lực phá tan ma diễm đang phong ấn Vân Hà đảo, chúng ta cũng không thể rời khỏi Vân Hà đảo.
Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một lát, nói:
- Chúng ta lại gần một chút, xem rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì.
- Được!
Hà Thanh Mạn khẽ động đôi chân đẹp, Phong lôi phi sư lập tức hiểu ý, bay về hướng sơn cốc kia.
- Lạnh quá!
Mới bay vài phút, Hà Thanh Mạn hơi rùng mình một cái, rụt cổ, khẽ kêu lên:
- Sao lại thế này? Vì sao sơn cốc kia lại lạnh như vậy? Ồ, Tâm Nghiên tỷ, tỷ sao thế?
Thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên run rẩy, chẳng biết từ lúc nào vành mắt nàng đã ươn ướt, đôi mắt đẹp còn long lanh nước mắt, giọng điệu nức nở nói:
- Là hắn! Là hắn! Hắn ở trong sơn cốc bên dưới!
- Ai chứ?
Lông mày đen của Hà Thanh Mạn khẽ nhíu lại, đột nhiên hiểu ra, kinh hãi kêu lên:
- Ý tỷ là cái tên Thạch Nham đó sao?
- Nhất định là hắn!
Hạ Tâm Nghiên gật đầu thật mạnh, giống như khóc lại tựa như đang cười, nói:
- Lúc trước hắn bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào khe nứt, hàn khí của sơn cốc kia rõ ràng là của Huyền Băng Hàn Diễm, nếu Huyền Băng Hàn Diễm đã ở đây, chắc chắn hắn cũng vậy!
- Nếu là Huyền Băng Hàn Diễm, hắn còn có thể sống được sao?
Hà Thanh Mạn cảm thấy khó có thể tưởng tượng, hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt có vẻ quái dị, nói:
- Linh hồn bị Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá, thân xác vẫn còn, cũng... cũng không thể coi là đã chết. Tỷ nói gia chủ Dương gia nói Thạch Nham còn sống, có phải là như thế không?
Thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên lại run lên, đột nhiên oán hận nhìn chằm chằm Hà Thanh Mạn, phẫn nộ nói:
- Thanh Mạn, không được đùa kiểu này với tỷ! Không thú vị tý nào đâu!
Hà Thanh Mạn hoảng sợ, biết Hạ Tâm Nghiên tức giận thật sự rồi, vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.
Chỉ là, trong lòng nàng khẽ than, hàn khí bên trong sơn cốc nặng như vậy, hiển nhiên Huyền Băng Hàn Diễm vẫn còn tồn tại, nếu Huyền Băng Hàn Diễm vẫn còn tồn tại, một tên Thạch Nham chỉ có tu vi Bách Kiếp, làm sao có thể tránh được kiếp nạn này chứ?
Cho dù tên kia còn sống, chỉ sợ cũng sẽ trở thành tên đần độn thôi?
Chương trước Chương tiếp
Loading...