Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sát Thần

Chương 139: Thanh trường



"Lúc ta khổ tu, có hàn khí xâm nhập phải không?" Thạch Nham cau mày, nhìn phía Hạ Tâm Nghiên.
"Có, hơn nữa có rất nhiều", Hạ Tâm Nghiên kể lại dị thường trên người hắn lúc ban đêm cho hắn nghe.
Thạch Nham ngạc nhiên.
Lúc lực lượng kỳ dị kia dung nhập máu tươi, thế nhưng đều đưa hàn khí, sóng gợn khuếch tán ra dung nhập vào máu tươi, khiến máu tươi trong cơ thể hắn chẳng những có thể thích ứng lực lượng tiêu cực dung hợp, còn có chứa thuộc tính băng hàn khí.
Việc này, rốt cuộc là tốt là xấu?
Nét mặt Thạch Nham liên tục thay đổi.
"Ngươi không nên tu luyện cái loại võ kỹ này nữa", Hạ Tâm Nghiên trầm ngâm một lát, "Ta vẫn cảm thấy loại võ kỹ này quá mức tà ác âm trầm, tuy rằng uy lực kinh người, nhưng lực cắn trả cũng quá mức đáng sợ. Chờ ngươi trở lại Dương gia, sẽ có rất nhiều võ kỹ thích hợp với ngươi, lúc tu luyện những võ kỹ đó sẽ không làm ngươi đau đớn như vậy", ở trên con thuyền sắt của Âm Dương Động Thiên, Hạ Tâm Nghiên đã biết võ kỹ Thạch Nham tu luyện không thích hợp, lần này tận mắt thấy Thạch Nham đau đớn như chết đi sống lại, nàng càng thêm tin tưởng loại võ kỹ này tà ác, nhìn thấy Thạch Nham lúc tu luyện đau đớn, trong lòng nàng cũng không thoải mái, thế nên mới khuyên can.
"Trong lòng ta đã biết", Thạch Nham trầm mặc một lát, thản nhiên nói.
Trong quá trình tu luyện võ kỹ Bạo Tẩu này, quả thật rất quái dị, mỗi lần đều kèm theo đau đớn vô cùng. Nhưng mà, thi triển lực lượng bạo tăng sau khi thi triển Bạo Tẩu, lại khiến Thạch Nham khó có thể dứt bỏ.
Võ Hồn thần bí trong cơ thể, có được đủ loại lực lượng tiêu cực, bắt đầu vận dụng luồng lực lượng này, có thể làm cho thực lực hắn bạo tăng, có thể vượt cấp giết người.
Hắn không chống đỡ được dụ hoặc này.
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên yếu ợt thở dài, biết Thạch Nham sẽ không nghe lời của nàng, nàng biết Thạch Nham người có tâm chí cứng cỏi như thế, quyết định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, cho nên cũng không có tiếp tục khuyên bảo.
"Tảng băng kia, phỏng chừng sắp bị phá ra rồi, nhiều nhất hai đêm, lực lượng cấm chế bên trong tảng băng khẳng định sẽ bị hao hết. Đến lúc đó, cũng không biết bên trong tảng băng có cái gì, chúng ta phải cẩn thận một chút."
"Ừm, ta hiểu rồi", Thạch Nham gật đầu, trầm ngâm một lát, mới cười nói: "Cám ơn cô đã hộ pháp cho ta."
Khóe miệng Hạ Tâm Nghiên hiện ra nụ cười nhạt, "Xem như ngươi có chút lương tâm."
Thạch Nham nhếch miệng, ha ha nói: "Ta có thể không có lương tâm với người khác, nhưng với cô đương nhiên không giống", trong lòng Hạ Tâm Nghiên ngọt ngào, quyến rũ liếc mắt, "Nói năng ngọt xớt", Thạch Nham liên tục cười ha ha.
Lúc chính ngọ.
Võ Giả bốn thế lực gần tảng băng, trải qua một thời gian khôi phục, giống như lại muốn rục rịch.
Đoàn người bên kia thấp giọng nói chuyện với nhau trong chốc lát, không bao lâu, Đông Phương Hạp của Đông Phương gia, vẻ mặt lạnh lùng đi tới phía bên ngoài, mắt lạnh lùng quét qua Võ Giả phân tán tụ tập chung quanh, quát: "Người không liên quan, nhanh cóng rời khỏi nơi này! Trong chốc lát nơi này sẽ đất rung núi chuyển, sẽ có càng nhiều người chết thảm, nếu không muốn chết, hãy cút xa một chút!"
Bên cạnh Đông Phương Hạp, vài tên Võ Giả của Đông Phương gia đằng đằng sát khí, mắt lạnh lùng nhìn Võ Giả gần đó.
Khóe miệng Cổ Kiếm Ca ẩn chứa nụ cười ôn hòa, chắp tay nói với mọi người: "Các vị, nơi này đích thực không an toàn, chúng ta cũng muốn tốt cho các ngươi, không nên ở trong này chịu chết vô ích. Các ngươi có thể đạt đến cảnh giới bây giờ cũng không dễ dàng, vứt bỏ sinh mệnh ở trong này, đích thực không đáng a", bốn gã Võ Giả cảnh giới Niết Bàn bên cạnh Cổ Kiếm Ca, vẻ mặt cay nghiệt.
"Đuổi người sao", trong hai mắt Hạ Tâm Nghiên có chút tức giận, thấp giọng nói: "Bốn thế lực lớn thấy cấm chế bên trong tảng băng sắp bị phá vỡ, có ý niệm muốn độc hưởng, không muốn người bên ngoài nhặt được tí lợi. Trước khi tảng băng bị phá vỡ, bọn họ chuẩn bị thanh trường", khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, lạnh lùng nhìn người của bốn thế lực lớn.
Trần Phong của Linh Bảo Động Thiên, tươi cười khả ái, liên tục chắp tay, thản nhiên nói: "Các vị nhìn đến giờ cũng được rồi, nên lui thì lui lại đi", lời tuy như thế, nhưng uy hiếp trong mắt hắn lại cực kỳ rõ ràng.
Trác Nghiên Tình thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa, nhắm mắt dưỡng thần, hình như lười quan tâm mọi người, còn đang tiếp tục điều tức khôi phục, vài tên thiếu phụ xinh đẹp của Thiên Trì Thánh Địa, thì lại lạnh lùng nhìn quanh bốn phía.
Gần 1500 mét tảng băng, bây giờ còn tụ tập mười mấy tên Võ Giả, vẻ mặt những người này đều tức giận, nhưng không dám nhiều lời.
Trầm mặc trong chốc lát, những người này bị bốn thế lực lớn uy hiếp, than thở, chửi thầm mắng bốn thế lực lớn bá đạo, ủ rũ lần lượt rời đi.
"Các ngươi cũng cút đi!" Ánh mắt Đông Phương Hạp như điện, từ xa rơi xuống trên người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, cười lạnh nói: "Tiểu bối nếu không muốn chết, lập tức cút đi! Bằng không, không đợi tảng băng vỡ, ta lấy mạng các ngươi trước!"
"Ài...", Cổ Kiếm Ca thở dài một tiếng, cười khổ hướng về Hạ Tâm Nghiên, Thạch Nham lắc lắc đầu, nói: "Không phải ta muốn đuổi các ngươi, Hạp thúc cũng có ý tốt, các ngươi... vẫn sớm rời đi đi."
"Đi", Hạ Tâm Nghiên chịu đựng tức giận trong lòng, kéo góc áo của Thạch Nham, yên lặng đi ra bên ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Thạch Nham âm trầm, không nói được một lời.
"Đều cút xa một chút! Đừng để ta nhìn thấy các ngươi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Đông Phương Hạp nhìn chằm chằm bóng dáng hai người Thạch Nham, quát lạnh nói.
"Hạp thúc, hai người này không biết có lai lịch gì, hai người hình như là ngồi con thuyền của Âm Dương Động Thiên", sau khi thân ảnh hai người Thạch Nham biến mất, Cổ Kiếm Ca nhướng mày nói, "Thi Thần Giáo và Âm Dương Động Thiên cùng nhau lên tiếng, chỉ cần bắt giữ hai người này, tất có hậu tạ."
"Sao?" Đông Phương Hạp sửng sốt một lát, hừ một tiếng, mới nói: "Trước hết không cần để ý tới bọn chúng, chờ chuyện tảng băng giải quyết xong, thuận tay bắt hai người này. tuy rằng chúng ta không có giao tình gì với Thi Thần Giáo, Âm Dương Động Thiên, nhưng mà đã có hậu tạ, có thể thuận tiện giúp bọn chúng một chút."
"Con cũng có ý này", Cổ Kiếm Ca cười cười, "Nữ nhân kia lá gan lá gan thật không nhỏ, có thể có chỗ dựa, nhưng mà có Hạp thúc ở đây, có lẽ bọn họ muốn trốn cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta. Trước khi giao nữ nhân kia cho Âm Dương Động Thiên, con muốn hỏi nàng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra", bên trong đồng tử của Cổ Kiếm Ca, hiện lên một tia dâm quang kín đáo.
"Kiếm Ca à, tiểu tử ngươi thật là không an phận", Đông Phương Hạp lạnh nhạt cười, cũng không thèm để ý, "Mỹ nữ kia dáng người nổi bật, chắc là tướng mạo bất phàm, ngươi muốn đùa giỡn thì không sao, nhưng mà không thể nghiêm túc.
Ngươi và nha đầu Tiểu Tước kia đã có hôn ước, nếu hơi quá đáng rơi vào trong tai Tiểu Tước, ta cũng không thể giúp ngươi."

"Hạp thúc nói đùa, con người con thúc còn không rõ sao?" Cổ Kiếm Ca ngượng ngùng cười nói.
"Chính là quá rõ ràng, cho nên mới hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu", Đông Phương Hạp tựa tiếu phi tiếu nói.
Cổ Kiếm Ca liên tục chắp tay, cười làm lành nói: "Con biết Hạp thúc rất tốt với con, Hạp thúc yên tâm, con làm việc rất có chừng mực."
"Ân", Đông Phương Hạp gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người Thạch Nham, rời đi đứng chỗ khe sâu cách tảng băng kia hơn ba ngàn mét, chỉ có thể từ xa nhìn thấy một góc tảng băng.
Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
"Thế nào, tức lắm sao?" Hạ Tâm Nghiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.
"Tứ đại gia quả nhiên bá đạo", Thạch Nham gật gật đầu, cười lạnh nói: "Thấy bí mật tảng băng sắp hiển lộ, lập tức thanh trường, đây vốn không muốn để cho người khác coi trọng, xem ra chuyến này chúng ta đến vô ích."
"Bá đạo sao?" Hạ Tâm Nghiên cười cười, "Dương gia các ngươi chuyện càng bá đạo hơn đều đã làm! Hôm nay nếu có tam đại Tu La vương Dương gia các ngươi ở đây, cam đoan những người đó không dám nói một câu. Ha ha, nói không chừng, người Dương gia các ngươi khiến cho mấy nhà tham dự ngay cả tâm tư cũng không có, ngay cả Linh Bảo Động Thiên, Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, Cổ gia cũng có khả năng đều bị đuổi đi."
"Sặc, Dương gia bá đạo như vậy sao?" Thạch Nham ngạc nhiên.
"Ngươi về sau sẽ biết", Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu, "Cao thủ Dương gia ở đây, sẽ không động thủ ở trước lúc tảng băng sắp phá vỡ, một khi bọn họ đến đây trước tiên sẽ không quản tảng băng, chuyện thứ nhất chính là thanh trường. Chỉ có người sống sót dưới tay người Dương gia, mới có tư cách cùng bọn họ cùng hưởng bí mật tảng băng, những tên đó ở đây, trước tiên sẽ giày vò bốn thế lực lớn khổ không nói nổi, mới có thể cho phép bọn họ tham dự, ngươi nói Dương gia bá đạo hay không?"
"Trong mười lăm thế lực lớn của Vô Tận hải, Dương gia rất mạnh sao?"
"Rất mạnh! Nếu mười lăm thế lực lớn cũng có thứ hạng bài danh, Dương gia có thể xếp hạng thứ ba! Thậm chí thứ hai!" Vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên ngưng trọng ngập ngừng nói.
"Dương Thanh Đế gia chủ Dương gia, không phải vài chục năm trước mới bước vào cảnh giới Thông Thần sao? Ta nghe cô nói, đám người giáo chủ Thi Thần Giáo, Thiên Hậu, Địa Hoàng của Âm Dương Động Thiên, đã sớm bước vào Thần cảnh mà? thời gian đứng đầu Dương gia tiến vào Thần cảnh, rõ ràng chậm hơn một ít a?"
"Ha ha, cụ thể như thế nào, ngươi đến Dương gia tự nhiên sẽ biết, ta không nói nhiều. Kỳ thật, thân là minh hữu của Dương gia các ngươi, hiểu biết của về Dương gia các ngươi cũng không quá nhiều, Dương gia thủ đoạn bí mật, đúng là rất lợi hại, sau khi đến Dương gia, ngươi sẽ biết nội tình thâm sâu của Dương gia..."
"Rầm rầm rầm!" Nhưng vào lúc này, từ phương hướng tảng băng kiia, lại truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa.
Từng luồng quang mang phóng ra, các loại bí bảo bay tứ tung trên trời, hào quang đan xen, đều đánh lên trên tảng băng.
Cao thủ bốn thế lực lớn, sau khi yên lặng trong chốc lát, lại ra tay!
Cách xa nhau khá xa, Thạch Nham chỉ nhìn thấy phù văn thần bí trên tảng băng, hào quang càng lúc càng ảm đạm, hình như rất nhanh sẽ hỏng mất.
"Lại bắt đầu", khuôn mặt Hạ Tâm Nghiên bình tĩnh, ngưng trọng nói: "Chúng ta không nên tới gần, bằng không người của bốn thế lực lớn, sẽ lập tức ra tay đối phó chúng ta."
"Ân", Thạch Nham gật đầu.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, liên tục từ tảng băng kia truyền đến, tảng băng lại khuếch tán ra tầng tầng sóng gợn băng giá, hàn khí nồng đậm.
Cách ba ngàn mét, Thạch Nham vẫn có thể cảm ứng được hàn khí kinh người ở bên kia.
Từng luồng hào quang tụ tập lên tảng băng, dần phù văn thần bí trong tảng băng bắt đầu run rẩy.
Rốt cuộc, từng phù văn thần bí ở trong tảng băng nối tiếp nhau nổ tung hoàn toàn vỡ vụn.
Băng sơn lộ ra một góc, xuất hiện từng vết rạn, càng nhiều hàn mang trong suốt từ bên trong tảng băng bắn ra, khiến cho mọi người của bốn thế lực lớn có chút lúng túng, ứng phó mệt mỏi.
"Rắc rắc rắc!" Bên trong tảng băng, truyền ra tiếng vỡ vụn thật lớn, một luồng băng hàn khí vô cùng, lấy sông băng làm trung tâm, quét qua tám phương!
Chương trước Chương tiếp
Loading...