Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sát Thần

Chương 1344: loại lực lượng này



Khi Mọi người có nói chuyện với nhau. Thế công của Hủy kỳ thật không đình trệ, không gian này vẫn tràn ngập ba động nổ mạnh hủy thiên diệt địa.
Nhưng đám Huyền Hà hợp lực phong ấn, khống chế được lực lượng trùng kích tới, về phần tộc nhân thần tộc cảnh giới hơi thấp thì cũng được Tứ Đại Thiên Vương che chở, tạm thời không chịu ảnh hưởng.
Lúc này, Thạch Nham ffsc sớm khôi phục hình thái bình thường, bộ dạng dữ tợn lúc trước hiện ra theo tâm niệm của tâm niệm biến ảo, rất nhanh biến đi.
Hình thái ddps giống như là biểu hiện cường hóa của bất tử chi thân, có thể thi triển tùy tâm sở dục, có thể trong một ý niệm khôi phục như lúc ban đầu.
Tộc nhân Minh Hoàng tộc tới, nháy mắt hấp dẫn sự sự chú ý của mọi người, A Đại Lạp dẫn theo cường giả của Minh Hoàng tộc, tìm kiếm đám người trong tầm mắt, lập tức đem sự chú ý đặt ở trên người Thạch Nham, kinh hãi trước cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên của Thạch Nham.
" Thời gian cũng không nhiều!" Ánh mắt Địch Tạp La lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng như đổ chì, trầm trọng đến cực điểm.
Nói như vậy nói như vậy, mọi người mới nhận rõ sự thật, đều một lần nữa tập trung sự chú ý lên người Hủy.
Mụn thịt nở ra trên người Hủy, lúc này đang mấp máy, giống như là có hàng tỉ con sân nhỏ đang hoạt động, muốn từ trong thân thể khổng lồ như tinh cầu của nó chui ra.
Trên thực tế cũng đích xác là như vậy!
"Bộp bộp bộp!"
Theo những tiếng nổ, mụn thịt nứt ra, từng đạo thân thể cứng ngóc lạnh như băng từ bên trong bay ra.
Đó là những võ giả lúc trước bị kéo vào, bị hấp thu tất cả sinh mệnh tinh lực, những người đó hiển nhiên đã sớm chết rồi, nhưng lúc này từ trong cơ thể bọn họ lại phát ra một loại năng lượng quỷ dị, loại năng lượng này âm hàn thấu xương, lạnh buốt, như thức tỉnh quỷ.
Vẻ mặt Bọn họ đều đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng không có sắc thái, có người tứ chi cũng không toàn vẹn. Thiếu tay thiếu chân cũng có không ít.
Số lượng của Những người này không ngờ tới mấy trăm ngàn. Thân thể tàn phế lạnh như băng, trong cơ thể lưu chuyển ba động không rõ ràng, lặng lẽ nổi trên người Hủy. Dần dần khuếch tán ra xung quanh.
" Phì Liệt Đặc, Thi tộc các ngươi dùng thủ pháp luyện thi để thối luyện Thi Nô ư?" Huyền Hà da mặt giật giật, quay đầu lại nhìn về phía Phì Liệt Đặc.
" Không phải." Phì Liệt Đặc thần sắc ngưng trọng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, "Thi Nô Chúng ta luyện chế còn có sinh mệnh ba động mỏng manh, nhưng những người này không có một chút dấu hiệu nào của sinh mệnh, bọn họ chính là người chết, nhưng trong cơ thể lại có năng lượng quỷ dị."
Ngừng lại một chút, Phì Liệt Đặc lại nói: "Có mấy tên gia hỏa. Năng lượng Trong cơ thể cực kỳ đáng sợ, không hề kém người cảnh giới Bất Hủ."
Huyền Hà sắc mặt khẽ biến.
" Huyền Hà, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" A Đại Lạp trợn mắt. Cắn đôi môi đỏ khẽ kêu. Dáng người gợi cảm nhoáng lên một cái, tới bên cạnh Huyền Hà. Bộ dạng khởi binh vấn tội: "Các ngươi rốt cuộc làm cái gì ở hư không loạn lưu vực thế? Các ngươi cũng biết mười một tinh vực đã xảy ra nhiều thay đổi, đã chết bao nhiêu người rồi không?"
Nàng ta và Huyền Hà là tình nhân cũ, vạn năm trước từng thề non hẹn biển, qua nhiều năm, nàng ta khi đối đãi với Huyền Hà vẫn không khách khí như xưa.
Đây kỳ thật cũng là một loại biểu hiện của quan hệ thân mật.
"Chỉ chết có ít người thôi, có gì đâu." Huyền Hà bĩu môi: "Nếu phân thân của người này tụ tập, các tinh vực của chúng ta có thể bảo trì đầy đủ hay không cũng rất khó nói."
Lời vừa nói ra, tộc nhân của Minh Hoàng tộc vừa tới đều sợ hãi biến sắc.
Bọn họ hiển nhiên không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lúc này, Áo Đại Lệ khẽ động, bóng hình xinh đẹp ngưng hiện ra bên cạnh Thạch Nham, mắt đẹp đảo quanh, nói: "Thực sự nghiêm trọng như vậy ư?"
Thạch Nham nhìn về phía nàng ta, trong lòng thầm khen vẻ thoát tục tuyệt mỹ của nàng ta, cười khổ nói: "Ngươi dung hợp căn nguyên của Thần Trạch đại lục, ngươi dùng căn nguyên của mìnhđể thể ngộ đi, có lẽ ngươi có thể biết được sự đáng sợ của người này."
Áo Đại Lệ mắt đẹp thâm u, lộ ra vẻ oán trách, thầm nghĩ vào lúc này mà ánh mắt của người này vẫn không đứng đắn như vậy.
Nữ nhân đều là mẫn cảm, khi ánh mắt càn rỡ của Thạch Nham quét trên người nàng ta, nàng ta đã thấy rõ.
Nhưng nàng ta lúc này hiển nhiên không thể tính toán, nghe vậy, Áo Đại Lệ ngưng thần thể ngộ, trong linh hồn tế đài u hồn lắc lư, từng đợt từng đợt hỏa diễm màu xanh biếc tỏa ra, nhưng sóng điện lan về phía Hủy.
Nửa ngày sau, thân thể mềm mại của Áo Đại Lệ rung mạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ kinh hãi, không nhịn được quát: "Thái sơ sinh linh!"
Nàng ta đối với dung hợp thiên hỏa thì gần bằng Hắc Cách, so với Thạch Nham thì còn cao hơn một bậc, đã sắp đạt tới trình độ hoàn toàn hợp nhất thiên hỏa, sau khi ngưng thần cảm ứng, lập tức mượn dùng lạc ấn ký ức trong căn nguyên thấy rõ chỗ huyền diệu của Hủy,
" Nó có thể hủy tất cả thế gian." Thạch Nham trầm giọng quát.
" Huyền Hà, Minh Hạo ở đâu? Vào thời khắc mấu chốt Như vậy hắn sao có thể không xuất hiện?" Bên kia, A Đại Lạp vẫn đang chất vấn Huyền Hà.
Huyền Hà phong lưu một đời, là nhân vật anh hùng cỡ nào, nhưng đối mặt với A Đại Lạp, luôn lộ ra có chút không thể hiện được, cười khổ nói: "Minh Hạo và thần chủ nhất tịnh biến mất."
Hắn nhìn về phía Thạch Nham, giải thích: "Nghe tiểu tử đó nói, Minh Hạo và thần chủ có thể bị HỦy kéo vào Hư vô vực hải, ta cũng không biết là thật hay giả."
Mắt phượng của A Đại Lạp đột nhiên nhìn về phía bên này.
" Thật sự là như vậy ư?" Áo Đại Lệ thuận thế hỏi.
"Chắc vậy, ta cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, chỉ có thể lờ mờ bắt giữ được một hai." Thạch Nham gật đầu.
" Ngươi làm sao có thể cảm nhận được?" A Đại Lạp không hài lòng với đáp án này, tiếp tục truy hỏi.
Thạch Nham lạnh lùng cười, không giải thích, cũng không cho rằng nên giải thích với nàng ta.
Minh Hoàng tộc không tuyên bố ngang nhiên liên thủ với Thi Huyết nhất mạch, tất nhiên không có giao tình gì với hắn, hắn không việc gì phải nể nang A Đại Lạp.
" Tiểu tử ngươi có thái độ gì vậy?" A Đại Lạp diễm dung lạnh lùng: "Ngươi thực sự coi ngươi là tôn chủ Thi Huyết mới ư? Cho dù là Minh Hạo, Huyền Hà nói chuyện với ta cũng phải khách khí, ngươi ra vẻ cái gì?"
" Minh Hạo là thân ca ca của ngươi, Huyền Hà là tình nhân cũ của ngươi, đối với ngươi tất nhiên là khách khí, nhưng ta thì có liên quan đéo gì?" Thạch Nham hừ lạnh, sắc mặt trở nên lãnh đạm, không quan tâm tới A Đại Lạp đang bất mãn, tương tự, hắn đối với Áo Đại Lệ bên cạnh cũng không có hoà nhã gì, cau mày trầm mặc.
" Huyền Hà! Người Ngươi chọn lựa bản sự thì không có, nhưng khệnh khạng quả nhỉ? Không ngờ đối với trưởng bối mà bất kính như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta giáo huấn ư?" A Đại Lạp mặt lạnh lùng khẽ kêu.
" Mẫu thân đừng nóng." Áo Đại Lệ bất đắc dĩ khuyên giải.
" Ngay cả ngươi cũng nói đỡ cho tiểu tử đó ư?" Nàng ta không khuyên còn đỡ, nàng ta nói như vậy, A Đại Lạp không ngờ càng tức giận, phụng phịu nói: "Cát Lạp Tháp, để ta giáo huấn hắn một chút! Cho hắn biết đừng tưởng mình là tôn chủ Thi Huyết mới, để hắn nhận rõ sự thật, cách ngày hắn tác uy tác phúc còn xa lắm."
" Đừng náo loạn." Huyền Hà cười khổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Ta cứ náo loạn đấy." A Đại Lạp khẽ kêu.
Cát Lạp Tháp thân là tộc nhân của Minh Hoàng tộc, căn bản không thể cãi mệnh lệnh của nàng ta, mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng cũng chỉ có thể xuất thủ.
Như một đạo ám ảnh xẹt qua, hắn đột nhiên dần hiện ra trên đỉnh đầu Thạch Nham, giơ tay lên tóm một cái, đầu ngón tay trút xuống vô số u hồn tà lực, như muốn kéo linh hồn tế đài của Thạch Nham ra khỏi thức hải.
Lúc này, những võ giả ai nấy từ trong cơ thể Hủy nhô ra đã phân tán, hướng tới thần tộc, đám người Huyền Hà, nhưng A Đại Lạp coi như không thấy, không ngờ vẫn muốn giáo huấn Thạch Nham.
" Cát thúc, ngàn vạn lần đừng xằng bậy." Áo Đại Lệ hô.
Nhưng đã muộn rồi.
A Đại Lạp mặt lạnh lùng nhìn Thạch Nham, lại nhìn về phía Huyền Hà, cũng không biết tức Thạch Nham hay là tức Huyền Hà.
Cát Lạp Tháp đâm lao phải theo lao, chỉ có thể bất đắc dĩ xuất thủ, muốn giáo huấn Thạch Nham một chút.
Thần kỳ, dưới thế công của Cát Lạp Tháp, Thạch Nham không ngờ vẫn bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn u hồn tà lực đang ùa tới thiên linh cái, trong đôi mắt lộ ra những điểm sáng dị.
Cảm giác của hắn lúc này đích xác cực kỳ kỳ lạ, u hồn tà lực này có ảo diệu câu hồn, có thể dẫn dắt chủ hồn, kéo chủ hồn ra khỏi tế đài, trên thực tế, chủ hồn của hắn cũng quả thật có loại cảm giác này, có một loại bất đắc dĩ muốn bay ra.
Chủ hồn một khi thoát ly tế đài, bị người ta giam cầm, vậy có nghĩa là sinh tử do đối phương nắm giữ, đây tuyệt đối không phải là một chuyện hay.
Đương nhiên, hắn cũng tin Cát Lạp Tháp sẽ không thực sự dám làm gì hắn, nhưng lúc hắn vẫn ngưng thần muốn phản kích, thần thức chi lực biến dị trong thức hải đột nhiên từ trong thức hải bay ra, giống như nước vỡ đê, ầm ầm thổi quét về phía u hồn tà lực mà Cát Lạp Tháp phóng thích.
"Xì xì xì!"
Đột nhiên, u hồn tà lực Cát Lạp Tháp phóng thích thiêu đốt thành hỏa diễm, thần thức chi lực như bóng với hình, không ngờ xuyên thấu u hồn tà lực này, tới thẳng ngực Cát Lạp Tháp.
Một cỗ bất an khiến Cát Lạp Tháp sợ hãi, vội vàng thi triển đủ loại lực lượng phòng ngự, lại phát hiện một cỗ năng lượng vô hình đang lặng lẽ thẩm thấu tới.
Hắn cả người cứng đờ, đợi cho khi phát hiện không ổn thì trong cơ thể đã bị loại năng lượng này xâm nhập, huyết nhục, thần lực, tinh khí, linh hồn, đủ loại năng lượng bỗng nhiên sụp đổ, nhục thân và linh hồn tế đài như muốn phân liệt băng giải, muốn trực tiếp nổ tung.
Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, không nhịn được hét lên: "Lực lượng quỷ quái gì vậy."
Lực lượng đó hắn rõ ràng biết đang lưu động phá hoại trong cơ thể, nhưng lại không có cảm giác chân thật, giống như là có người dùng đao thương đâm ngươi, ngươi chỉ không biết đau đớn đến từ nơi nào, lại không biết đao kiếm ở nơi nào.
Nhưng ngươi lại biết một điểm, thân thể và tế đài của ngươi đang bị phá hoại, hơn nữa rất nhanh sẽ sụp đổ tan rã.
Đây là một loại năng lượng cực kỳ quỷ dị, khiến cho người ta có thể tâm thần sụp đổ, một loại năng lượng vô ảnh vô hình, khó có thể cảm giác.
Trong Mọi người, hai mắt thánh thú Thanh Long đột nhiên sáng ngời, hắn bỗng nhiên hô khẽ: "Thạch Nham thủ hạ lưu tình!"
Thạch Nham chìm vào trong thần thức chi lực kỳ diệu, bị hắn hét vậy thì hoàn toàn tỉnh ngộ, niệm đầu khẽ động, từng dòng thần thức một lần nữa thu hồi.
Cát Lạp Tháp lập tức khôi phục bình thường, sợ tới nỗi một thân đầm đìa mồ hôi lạnh, khi nhìn về phía Thạch Nham thì như gặp quỷ, sắc mặt trở nên tái nhợt, sau mấy giây, hắn chấn động, không tự kìm hãm được hét lên: "Là, là loại lực lượng này, lực lượng Thi Huyết năm đó nắm giữ."
Lời vừa nói ra, mọi người, ngay cả tộc nhân thần tộc cũng toàn bộ ngây người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...