Sát Thần
Chương 1325: Quỷ địa
trong Hư không loạn lưu có rất nhiều hung hiểm, nổ mạnh, hủy diệt, trận gió thiên địa, hỏa diễm, băng hàn đầy rẫy, ngay cả người cảnh giới đạt tới bất hủ vô ý bị nhốt ở đây cũng rất khó thoát ra.
Khôi thủ Sâm La Năm đó đạt tới cảnh giới bất hủ, bởi vì tìm kiếm di cốt của Thi Huyết mà lọt vào đây, vì không thể hấp thu lực lượng, bản thân khi hoạt động lại tiêu hao thần lực trong cơ thể, cuối cùng dần dần lực lượng khô kiệt, bị nhốt trong hư không loạn lưu vực, cho đến khi triệt để tiêu vẫn.
Sâm La là bất hủl vẫn dưới sự ăn mòn dần dần của sông dài thời gian đi tới diệt vong.
Tử Diệu chỉ là cảnh giới Hư Thần tam trọng thiên, tuy rằng tu luyện áo nghĩa kỳ lạ, nhưng mất đi liên hệ với hắn, nếu gặp phải đại hung hiểm không thể tránh được, hoặc là gặp cường giả gì đó thì hậu quả sẽ khó lường.
Nơi này không phải là chỉ có hắn có thể đi vào.
Chỉ cần người tu luyện không gian áo nghĩa có thành tựu, cơ hồ đều có thể xâm nhập nơi này, ngay cả một số người không tu luyện không gian áo nghĩa, nếu có thể tìm được cửa vào thi cũng có thể xâm nhập.
Năm đó toái toái tinh vực, vì không gian sụp đổ vỡ nát, hắn bị kéo vào trong một khe hở không gian của Mã Gia tinh vực, gặp Tạp Lạc Tư, Y Ba Tạp, Khắc Lý Sâm, ba người này nhục thân bạo toái, chỉ còn linh hồn tồn tại.
Người Mất đi nhục thân, linh hồn có thể dễ bay hơn, nhưng giao chiến với người có nhục thân thì lực lượng sẽ có hạn chế.
Theo hắn biết, rất nhiều người vô ý bị kéo vào nơi này, đều sẽ trước khi bạo diệt thần thể, dùng phương thức u hồn để tồn tại ở đây.
Đương nhiên, người đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù rơi vào nơi này thì cũng có thế lực kháng sự ăn mòn dần dần của hư không loạn lưu, có thể kiên trì mấy ngàn năm bất diệt.
Sâm La ít nhất cũng sống sót ở đây mấy ngàn năm, sau đó mới tiêu hao quang thần lực chậm rãi diệt vong.
Thạch Nham sắc mặt trầm tĩnh như nước, trong lòng một lần nữa gọi tên Tử Diệu.
"Xì xì xì."
Từng giọt ma huyết trong suốt bồng bềnh ngay trước mi tâm của hắn, sắp hàng chỉnh tề, như hình dạng Kim Tự Tháp, trên nhọn dưới rộng.
Đạt tới Thủy Thần nhị trọng thiên, lúc trước lại hấp thu đầy đủ lực lượng khổng lồ, lúc này Bất tử ma huyết của hắn đã trải rộng tứ chi bách hải, ma huyết trong suốt lấp lánh như ngưng đọng, một khi hắn thôi phát lực lượng thì ma huyết sẽ biến thành trạng thái dịch, nháy mắt phát ra sinh mệnh cơ năng mênh mông.
Hắn Hôm nay, ma huyết đã tràn đầy toàn thân, có thể tiêu xài bừa bãi.
Bởi vậy, Kim Tự Tháp đó dùng ba mươi sáu giọt ma huyết tổ hợp mà thành.
Dùng ba mươi sáu giọt ma huyết để đi tìm người, quả thực chính là lãng phí, nhưng lúc này hắn không bận tâm nhiều như vậy, niệm đầu biến ảo kêu gọi tên Tử Diệu, ma huyết hình thái Kim Tự Tháp trước mắt dần dần như nhập vào thành một khối, chiếu ra những chùm tia sáng màu máu.
"Vù!"
Đột nhiên tất cả ma huyết hóa thành ấn ký màu máu hình thái chữ Kim, đi về phía trước chợt lóe rồi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Tử Diệu chỉ là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, dùng số lượng ma huyết lớn như vậy để cảm giác sinh mệnh từ trường của nàng ta, cho dù Tử Diệu ở tinh vực khác, cách hắn vô số vách tường tinh vực, hắn cũng có lòng tin có thể đem tỏa định lại1
Hạ Tâm Nghiên trầm mặc, không quấy rầy, con mắt sáng lấp lánh tò mò , thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Đợi cho Kim Tự Tháp do ma huyết chồng thành hình thành ấn ký kỳ diệu rồi bay ra, trong đôi mắt nàng ta thoáng hiện ánh sáng kinh dị, phương tâm chấn động, một khắc đó sinh cơ mênh mông mà thần thể của Thạch Nham phát ra quả thực có thể so với cường giả đạt tới cảnh giới Thủy Thần đỉnh phong, tựa hồ còn lờ mờ cao hơn.
Điều này khiến cho nàng ta chấn động, lúc này nàng ta mới ý thức được, theo thời gian trôi qua, chậm rãi, thanh niên ngày xưa thủy chung không thể siêu việt nàng ta, hiện giờ đã trưởng thành tới độ cao mà nàng ta không thể đuổi kịp rồi.
"Đúng là kỳ quái, dùng ba mươi sáu giọt ma huyết để tìm kiếm nàng ta, quá mấy tinh vực cũng có thể tỏa định, không ngờ vẫn không thể lập tức tìm được vị trí của nàng ta, quỷ dị, thật sự có chút quỷ dị."
Thạch Nham bỗng nhiên nghi hoặc hô khẽ một tiếng, lập tức không đợi Hạ Tâm Nghiên nhiều lời, ôm lấy eo nàng ta, thân ảnh liên tục lấp lánh.
"Vù vù!"
Hạ Tâm Nghiên chợt thấy trận gió xung quanh mãnh liệt đáng sợ, từng cảnh tượng kỳ quái không ngừng biến ảo, như thuấn di xuyên qua trong kẽ hở không gian, nhanh tới mức nàng ta quả thực khó có thể tưởng tượng.
" Ta không thể tỏa định vị trí chuẩn xác của nàng ta, chỉ có thể cảm giác được phương vị đại khái, ta chắc không phải là gặp phải cường địchl mà là ở một chỗ thần diệul nơi đó Có thể ngăn cách cảm giác của ta." Thạch Nham trầm giọng hô khẽ, tế đài nhẹ nhàng xoay chuyển, tạo ra sóng gợn không gian quanh người.
Hư không loạn lưu vực rộng lớn vô ngần, không có điểm cuối, chưa bao giờ được người ta chân chính thăm dò, ở đây, chỉ có hoang vắng vô tận, đại khủng bố, võ giả đặt chân ở đây, hơi vô ý là hình thần câu diệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cũng chỉ có người tinh thông không gian áo nghĩa như Thạch Nham, hơn nữa đạt tới cảnh giới bất phàm mới có thể rong chơi nơi này.
Như một đạo ánh sáng xuyên qua sông dài cổ kim, Thạch Nham ôm Hạ Tâm Nghiên thuấn di trong sóng xung như hủy diệt.
Sắc mặt hắn trở nên ác liệt, hắn không dự đoán được Tử Diệu không ngờ cách hắn xa như vậy, bởi vì hiện giờ khoảng cách mà hắn xuyên qua, so với từ cực tây tới cực đông của Mã Gia tinh vực còn xa hơn, sao trong thời gian ngắn như vậy, Tử Diệu không biết không gian áo nghĩa, hơn nữa chỉ có cảnh giới Hư Thần đỉnh phong lại đi qua được khoảng cách xa như vậy.
Phút chốc, hắn đột nhiên ngừng lại.
" Nơi này rất cổ quái." Hạ Tâm Nghiên duyên dáng gọi to, nhẹ nhàng dạo qua một vòng tại chỗ, mắt lộ vẻ kinh dị.
" Đích xác có chút quỷ dị." Thạch Nham nhíu chặt mày.
Nơi này chính là cực hạn cảm giác của hắn rồi, hắn thông qua ma huyết chỉ có thể truy tìm tới đây, xung quanh phủ kín vân đoàn đặc như mực nước, hư không như bỗng nhồi, mưa đục ngầu. Cách đó không xa lôi đình tia chớp như cự thú rít gào, kinh tâm động phách, còn cả trận gió mãnh liệt thổi tới, có thể thổi linh hồn tế đài ra khỏi thần thể, xa hơn là nổ mạnh phát sinh, một khi sinh ra, đã làm hư không loạn lưu nổ tung ra một lỗ hổng, như hình thành một cửa vào tiến vào hư không loạn lưu.
Nơi này ngay cả Hạ Tâm Nghiên không tu luyện không gian áo nghĩa cũng nhìn ra được sự kì.
"Hả?"
Thạch Nham sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhìn về một phía, mây đen như mực rất âm hàn.
Như một đạo tinh quang, hắn nháy mắt đã tới chỗ đám mây, vừa tới gần, từ đáy lòng sinh ra hàn ý, gân mạch xương cốt truyền đến tiếng răng rắc, hàn lực của đám vân đoàn đó rất mạnh.
Hắn không thể không vận dụng thiên hỏa căn nguyên, thiên hỏa thiên hỏa cửu chuyển trong cơ thể, lúc này mới triệt tiêu được hàn ý.
Hắn ngưng thần nhìn về phía sâu trong vân đoàn, vẻ mặt chấn động, mặt trở nên âm u khó coi.
Đám mây như chất lỏng, dán chặt vào một người, người bị dính phủ đầy mày xám, tạo cho người ta một loại cảm giác tử khí trầm trầm.
Người này Thạch Nham nhận ra được, hắn là Tinh Hỏa!
Trưởng lão của trưởng lão hội thần tộc, cường giả đạt tới cảnh giới ngụy Bất Hủ đó lúc trước bị hắn trọng kích Thiên tinh băng ngọc phiến, bất đắc dĩ trốn vào hư không loạn lưu tìm chí bảo bản mạng, với tu vi của Tinh Hỏa, cho dù là linh hồn bị thương, ở trong hư không loạn lưu cũng không tới nỗi chật vật như vậy.
Mà lúc này, hắn bị đám mây dính vào, như mất đi ý thức, đôi mắt xám trắng không có sinh cơ, không có sắc thái cảm xúc như người bình thường, chỉ còn lại có sự chết lặng.
Nhìn hắn, Thạch Nham như nhìn một khối khôi lỗi, khôi lỗi không có linh hồn.
Hắn bỗng nhiên lạnh toát người.
Nơi này quá mức quỷ dị!
Hắn sở dĩ phát hiện Tinh Hỏa là vì trên người Tinh Hỏa còn sinh mệnh ba động mỏng manh.
Tâm niệm biến ảo, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, đột nhiên nhảy tới gần một đám mây, cẩn thận bảo trì khoảng cách với đám mây, đứng ở phía trên chăm chú nhìn.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn.
Bởi vì trong đám vân đoàn, cũng có một người bị dính, người đó rất xa lạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cũng bị trói như Tinh Hỏa, sinh cơ đã sớm không còn, như một pho tượng, cũng không biết bị dính ở đây bao năm rồi.
Hắn không ngừng biến ảo phương vị, thoáng hiện trong những vân đoàn phụ cận, một lát sau bỗng nhiên dừng lại ở chỗ Tinh Hỏa.
Vân đoàn Xung quanh trải rộng ở vùng ngoại vi chỗ này, e là phải tới cả vạn, hắn điều tra qua thì phát hiện trong rất nhiều vân đoàn đều dính một võ giả, cũng có rất nhiều vân đoàn trống rỗng, như yêu ma há miệng đợi nuốt người.
Hắn nổi lên cảm giác mao cốt tủng nhiên, sắc mặt âm hàn, đáy lòng lạnh như băng.
" Người này ngươi quen à?" Hạ Tâm Nghiên lặng lẽ tới, cẩn thận né qua vân đoàn khiến nàng ta cảm thấy rất không thoải mái này, đứng bên cạnh Thạch Nham.
" Hắn tên là Tinh Hỏa, một trưởng lão bí mật của trưởng lão hội thần tộc, cảnh giới ngụy Bất Hủ, cường giả ẩn núp ở Hỏa Vũ tinh vực khiến Úc Nam, Huyết Ma cảm thấy khó giải quyết chính là người này." Thạch Nham hít sâu một hơi, nói: "trong vân đoàn Xung quanh có rất nhiều võ giả bị dính, nhưng đại đa số võ giả đều không có sinh mệnh ba động, chỉ có hắn còn lại một chút..."
Hạ Tâm Nghiên hoảng sợ biến sắc.
Đúng vào lúc này, khuôn mặt Tinh Hỏa vặn vẹo, mắt đột nhiên hiện ra vài tia thần sắc thanh tỉnh, hắn đột nhiên mấp máy, nhìn chằm chằm vào Thạch Nham rồi phát ra một tiếng rít: "Giết ta! Mau giết ta đi!"
Hạ Tâm Nghiên như chim sợ cành cong vội vàng thối lui, bị Tinh Hỏa bỗng nhiên tỉnh lại dọa cho sắc mặt tái nhợt.
Thạch Nham thì vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Tinh Hỏa: "Ngươi làm sao biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ở đây, ngươi có nhìn thấy một cô nương mặc tử y hay không, nói cho ta biết đi."
" Giết ta! Lập tức rời khỏi nơi này! Đây là lời khuyên ta giành cho ngươi! Mau giết ta đi." Tinh Hỏa rít lên, trong tiếng thét chói tai, gân mạch và ruột trong cơ thể hắn như đang mấp máy, như biến thành xúc tua lấy mạng, không ngờ vỡ ra khỏi thần thể của hắn, từ trong khoang bụng chui ra, như dây thừng trường tiên, muốn quấn lấy Thạch Nham.
"A!" Tinh Hỏa kêu thảm, một tia thanh tỉnh trong ánh mắt biến mất, một lần nữa biến thành bộ dạng chết lặng như khôi lỗi.
Như người bị đoạt hồn rồi.
Khôi thủ Sâm La Năm đó đạt tới cảnh giới bất hủ, bởi vì tìm kiếm di cốt của Thi Huyết mà lọt vào đây, vì không thể hấp thu lực lượng, bản thân khi hoạt động lại tiêu hao thần lực trong cơ thể, cuối cùng dần dần lực lượng khô kiệt, bị nhốt trong hư không loạn lưu vực, cho đến khi triệt để tiêu vẫn.
Sâm La là bất hủl vẫn dưới sự ăn mòn dần dần của sông dài thời gian đi tới diệt vong.
Tử Diệu chỉ là cảnh giới Hư Thần tam trọng thiên, tuy rằng tu luyện áo nghĩa kỳ lạ, nhưng mất đi liên hệ với hắn, nếu gặp phải đại hung hiểm không thể tránh được, hoặc là gặp cường giả gì đó thì hậu quả sẽ khó lường.
Nơi này không phải là chỉ có hắn có thể đi vào.
Chỉ cần người tu luyện không gian áo nghĩa có thành tựu, cơ hồ đều có thể xâm nhập nơi này, ngay cả một số người không tu luyện không gian áo nghĩa, nếu có thể tìm được cửa vào thi cũng có thể xâm nhập.
Năm đó toái toái tinh vực, vì không gian sụp đổ vỡ nát, hắn bị kéo vào trong một khe hở không gian của Mã Gia tinh vực, gặp Tạp Lạc Tư, Y Ba Tạp, Khắc Lý Sâm, ba người này nhục thân bạo toái, chỉ còn linh hồn tồn tại.
Người Mất đi nhục thân, linh hồn có thể dễ bay hơn, nhưng giao chiến với người có nhục thân thì lực lượng sẽ có hạn chế.
Theo hắn biết, rất nhiều người vô ý bị kéo vào nơi này, đều sẽ trước khi bạo diệt thần thể, dùng phương thức u hồn để tồn tại ở đây.
Đương nhiên, người đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù rơi vào nơi này thì cũng có thế lực kháng sự ăn mòn dần dần của hư không loạn lưu, có thể kiên trì mấy ngàn năm bất diệt.
Sâm La ít nhất cũng sống sót ở đây mấy ngàn năm, sau đó mới tiêu hao quang thần lực chậm rãi diệt vong.
Thạch Nham sắc mặt trầm tĩnh như nước, trong lòng một lần nữa gọi tên Tử Diệu.
"Xì xì xì."
Từng giọt ma huyết trong suốt bồng bềnh ngay trước mi tâm của hắn, sắp hàng chỉnh tề, như hình dạng Kim Tự Tháp, trên nhọn dưới rộng.
Đạt tới Thủy Thần nhị trọng thiên, lúc trước lại hấp thu đầy đủ lực lượng khổng lồ, lúc này Bất tử ma huyết của hắn đã trải rộng tứ chi bách hải, ma huyết trong suốt lấp lánh như ngưng đọng, một khi hắn thôi phát lực lượng thì ma huyết sẽ biến thành trạng thái dịch, nháy mắt phát ra sinh mệnh cơ năng mênh mông.
Hắn Hôm nay, ma huyết đã tràn đầy toàn thân, có thể tiêu xài bừa bãi.
Bởi vậy, Kim Tự Tháp đó dùng ba mươi sáu giọt ma huyết tổ hợp mà thành.
Dùng ba mươi sáu giọt ma huyết để đi tìm người, quả thực chính là lãng phí, nhưng lúc này hắn không bận tâm nhiều như vậy, niệm đầu biến ảo kêu gọi tên Tử Diệu, ma huyết hình thái Kim Tự Tháp trước mắt dần dần như nhập vào thành một khối, chiếu ra những chùm tia sáng màu máu.
"Vù!"
Đột nhiên tất cả ma huyết hóa thành ấn ký màu máu hình thái chữ Kim, đi về phía trước chợt lóe rồi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Tử Diệu chỉ là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, dùng số lượng ma huyết lớn như vậy để cảm giác sinh mệnh từ trường của nàng ta, cho dù Tử Diệu ở tinh vực khác, cách hắn vô số vách tường tinh vực, hắn cũng có lòng tin có thể đem tỏa định lại1
Hạ Tâm Nghiên trầm mặc, không quấy rầy, con mắt sáng lấp lánh tò mò , thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Đợi cho Kim Tự Tháp do ma huyết chồng thành hình thành ấn ký kỳ diệu rồi bay ra, trong đôi mắt nàng ta thoáng hiện ánh sáng kinh dị, phương tâm chấn động, một khắc đó sinh cơ mênh mông mà thần thể của Thạch Nham phát ra quả thực có thể so với cường giả đạt tới cảnh giới Thủy Thần đỉnh phong, tựa hồ còn lờ mờ cao hơn.
Điều này khiến cho nàng ta chấn động, lúc này nàng ta mới ý thức được, theo thời gian trôi qua, chậm rãi, thanh niên ngày xưa thủy chung không thể siêu việt nàng ta, hiện giờ đã trưởng thành tới độ cao mà nàng ta không thể đuổi kịp rồi.
"Đúng là kỳ quái, dùng ba mươi sáu giọt ma huyết để tìm kiếm nàng ta, quá mấy tinh vực cũng có thể tỏa định, không ngờ vẫn không thể lập tức tìm được vị trí của nàng ta, quỷ dị, thật sự có chút quỷ dị."
Thạch Nham bỗng nhiên nghi hoặc hô khẽ một tiếng, lập tức không đợi Hạ Tâm Nghiên nhiều lời, ôm lấy eo nàng ta, thân ảnh liên tục lấp lánh.
"Vù vù!"
Hạ Tâm Nghiên chợt thấy trận gió xung quanh mãnh liệt đáng sợ, từng cảnh tượng kỳ quái không ngừng biến ảo, như thuấn di xuyên qua trong kẽ hở không gian, nhanh tới mức nàng ta quả thực khó có thể tưởng tượng.
" Ta không thể tỏa định vị trí chuẩn xác của nàng ta, chỉ có thể cảm giác được phương vị đại khái, ta chắc không phải là gặp phải cường địchl mà là ở một chỗ thần diệul nơi đó Có thể ngăn cách cảm giác của ta." Thạch Nham trầm giọng hô khẽ, tế đài nhẹ nhàng xoay chuyển, tạo ra sóng gợn không gian quanh người.
Hư không loạn lưu vực rộng lớn vô ngần, không có điểm cuối, chưa bao giờ được người ta chân chính thăm dò, ở đây, chỉ có hoang vắng vô tận, đại khủng bố, võ giả đặt chân ở đây, hơi vô ý là hình thần câu diệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cũng chỉ có người tinh thông không gian áo nghĩa như Thạch Nham, hơn nữa đạt tới cảnh giới bất phàm mới có thể rong chơi nơi này.
Như một đạo ánh sáng xuyên qua sông dài cổ kim, Thạch Nham ôm Hạ Tâm Nghiên thuấn di trong sóng xung như hủy diệt.
Sắc mặt hắn trở nên ác liệt, hắn không dự đoán được Tử Diệu không ngờ cách hắn xa như vậy, bởi vì hiện giờ khoảng cách mà hắn xuyên qua, so với từ cực tây tới cực đông của Mã Gia tinh vực còn xa hơn, sao trong thời gian ngắn như vậy, Tử Diệu không biết không gian áo nghĩa, hơn nữa chỉ có cảnh giới Hư Thần đỉnh phong lại đi qua được khoảng cách xa như vậy.
Phút chốc, hắn đột nhiên ngừng lại.
" Nơi này rất cổ quái." Hạ Tâm Nghiên duyên dáng gọi to, nhẹ nhàng dạo qua một vòng tại chỗ, mắt lộ vẻ kinh dị.
" Đích xác có chút quỷ dị." Thạch Nham nhíu chặt mày.
Nơi này chính là cực hạn cảm giác của hắn rồi, hắn thông qua ma huyết chỉ có thể truy tìm tới đây, xung quanh phủ kín vân đoàn đặc như mực nước, hư không như bỗng nhồi, mưa đục ngầu. Cách đó không xa lôi đình tia chớp như cự thú rít gào, kinh tâm động phách, còn cả trận gió mãnh liệt thổi tới, có thể thổi linh hồn tế đài ra khỏi thần thể, xa hơn là nổ mạnh phát sinh, một khi sinh ra, đã làm hư không loạn lưu nổ tung ra một lỗ hổng, như hình thành một cửa vào tiến vào hư không loạn lưu.
Nơi này ngay cả Hạ Tâm Nghiên không tu luyện không gian áo nghĩa cũng nhìn ra được sự kì.
"Hả?"
Thạch Nham sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhìn về một phía, mây đen như mực rất âm hàn.
Như một đạo tinh quang, hắn nháy mắt đã tới chỗ đám mây, vừa tới gần, từ đáy lòng sinh ra hàn ý, gân mạch xương cốt truyền đến tiếng răng rắc, hàn lực của đám vân đoàn đó rất mạnh.
Hắn không thể không vận dụng thiên hỏa căn nguyên, thiên hỏa thiên hỏa cửu chuyển trong cơ thể, lúc này mới triệt tiêu được hàn ý.
Hắn ngưng thần nhìn về phía sâu trong vân đoàn, vẻ mặt chấn động, mặt trở nên âm u khó coi.
Đám mây như chất lỏng, dán chặt vào một người, người bị dính phủ đầy mày xám, tạo cho người ta một loại cảm giác tử khí trầm trầm.
Người này Thạch Nham nhận ra được, hắn là Tinh Hỏa!
Trưởng lão của trưởng lão hội thần tộc, cường giả đạt tới cảnh giới ngụy Bất Hủ đó lúc trước bị hắn trọng kích Thiên tinh băng ngọc phiến, bất đắc dĩ trốn vào hư không loạn lưu tìm chí bảo bản mạng, với tu vi của Tinh Hỏa, cho dù là linh hồn bị thương, ở trong hư không loạn lưu cũng không tới nỗi chật vật như vậy.
Mà lúc này, hắn bị đám mây dính vào, như mất đi ý thức, đôi mắt xám trắng không có sinh cơ, không có sắc thái cảm xúc như người bình thường, chỉ còn lại có sự chết lặng.
Nhìn hắn, Thạch Nham như nhìn một khối khôi lỗi, khôi lỗi không có linh hồn.
Hắn bỗng nhiên lạnh toát người.
Nơi này quá mức quỷ dị!
Hắn sở dĩ phát hiện Tinh Hỏa là vì trên người Tinh Hỏa còn sinh mệnh ba động mỏng manh.
Tâm niệm biến ảo, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, đột nhiên nhảy tới gần một đám mây, cẩn thận bảo trì khoảng cách với đám mây, đứng ở phía trên chăm chú nhìn.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn.
Bởi vì trong đám vân đoàn, cũng có một người bị dính, người đó rất xa lạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cũng bị trói như Tinh Hỏa, sinh cơ đã sớm không còn, như một pho tượng, cũng không biết bị dính ở đây bao năm rồi.
Hắn không ngừng biến ảo phương vị, thoáng hiện trong những vân đoàn phụ cận, một lát sau bỗng nhiên dừng lại ở chỗ Tinh Hỏa.
Vân đoàn Xung quanh trải rộng ở vùng ngoại vi chỗ này, e là phải tới cả vạn, hắn điều tra qua thì phát hiện trong rất nhiều vân đoàn đều dính một võ giả, cũng có rất nhiều vân đoàn trống rỗng, như yêu ma há miệng đợi nuốt người.
Hắn nổi lên cảm giác mao cốt tủng nhiên, sắc mặt âm hàn, đáy lòng lạnh như băng.
" Người này ngươi quen à?" Hạ Tâm Nghiên lặng lẽ tới, cẩn thận né qua vân đoàn khiến nàng ta cảm thấy rất không thoải mái này, đứng bên cạnh Thạch Nham.
" Hắn tên là Tinh Hỏa, một trưởng lão bí mật của trưởng lão hội thần tộc, cảnh giới ngụy Bất Hủ, cường giả ẩn núp ở Hỏa Vũ tinh vực khiến Úc Nam, Huyết Ma cảm thấy khó giải quyết chính là người này." Thạch Nham hít sâu một hơi, nói: "trong vân đoàn Xung quanh có rất nhiều võ giả bị dính, nhưng đại đa số võ giả đều không có sinh mệnh ba động, chỉ có hắn còn lại một chút..."
Hạ Tâm Nghiên hoảng sợ biến sắc.
Đúng vào lúc này, khuôn mặt Tinh Hỏa vặn vẹo, mắt đột nhiên hiện ra vài tia thần sắc thanh tỉnh, hắn đột nhiên mấp máy, nhìn chằm chằm vào Thạch Nham rồi phát ra một tiếng rít: "Giết ta! Mau giết ta đi!"
Hạ Tâm Nghiên như chim sợ cành cong vội vàng thối lui, bị Tinh Hỏa bỗng nhiên tỉnh lại dọa cho sắc mặt tái nhợt.
Thạch Nham thì vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Tinh Hỏa: "Ngươi làm sao biến thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ở đây, ngươi có nhìn thấy một cô nương mặc tử y hay không, nói cho ta biết đi."
" Giết ta! Lập tức rời khỏi nơi này! Đây là lời khuyên ta giành cho ngươi! Mau giết ta đi." Tinh Hỏa rít lên, trong tiếng thét chói tai, gân mạch và ruột trong cơ thể hắn như đang mấp máy, như biến thành xúc tua lấy mạng, không ngờ vỡ ra khỏi thần thể của hắn, từ trong khoang bụng chui ra, như dây thừng trường tiên, muốn quấn lấy Thạch Nham.
"A!" Tinh Hỏa kêu thảm, một tia thanh tỉnh trong ánh mắt biến mất, một lần nữa biến thành bộ dạng chết lặng như khôi lỗi.
Như người bị đoạt hồn rồi.