Sát Thần
Chương 1320: Dẫn đường tà ác
Hư không Vỡ tan, như gương được gắn lại, dần dần khôi phục bình thường.
Thạch Nham vẻ mặt chuyên chú, đem thể ngộ của hắn đối với không gian áo nghĩa nhiều năm qua, dùng đủ loại pháp quyết kỳ diệu thi triển ra, hóa thành một đôi tay thần có thể nối không gian.
Không gian như vết thương được khép lại, nước lũ trút xuống vực ngoại thì thì đổ ra bên ngoài.
Từng đạo thần thức như không gian lợi nhận, xuyên qua xem xét xung quanh tinh hải, khiến cho rất nhiều toái phiến đã vỡ tan của tinh hải bị dắt nhảy vào vực ngoại loạn lưu.
Sau nửa canh giờ, lỗ thủng hư không do một kích của hắn và Tinh Hỏa gây ra được hắn chữa trị hoàn toàn, Hỏa Vũ tinh vực xem như tránh khỏi sụp đổ và biến mất.
Hắn nhìn về phía xung quanh, nhìn hài cốt của chiến hạm thần tộc, hiện lên hiện lên nụ cười.
Tâm thần khẽ động, huyệt khiếu như cự kình hút nước, đột nhiên truyền đến lực hút khổng lồ.
Năng lượng chưa tiêu tan hết của tộc nhân thần tộc sau khi chết thảm như những dòng suối năng lượng cực nhanh ùa vào huyệt khiếu của hắn, khiến huyệt khiếu của huyệt khiếu lại được lấp đầy năng lượng, sinh ra cảm giác đau đớn.
Cảm giác Năng lượng lấp đầy toàn thân khiến hắn thần thanh khí sảng, không nhịn được nhếch miệng bật cười hắc hắc.
"Buồn cười lắm à?"
Thanh âm quỷ dị của Duy Đức Sâm vang lên, trong hiểm cảnh vực sâu, khí lực mãnh liệt của hắn bắn ra, cơ hồ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt bất thiện.
Lúc này, tộc nhân thần tộc còn sống sót đều độn tới vực hải, ngay cả võ giả của Lục Lăng tinh địa cũng đều lao về phía vực hải.
Nơi này Hiện giờ chỉ còn một mình Thạch Nham. Sau khi Duy Đức Sâm tới, hai mắt ẩn chứa hỏa diễm hừng hực, nhưng không lập tức hạ sát thủ.
Hắn hung hăng nhìn về phía Thạch Nham, ánh mắt bỗng nhiên thoáng hiện một cỗ bi ai và bất đắc dĩ, nhìn tàn thi di động trong tinh hải, Duy Đức Sâm nói: "Những người này đều vì ta mà chết ư?"
Đám người Tác Đốn vẫn không làm rõ được sau khi Duy Đức Sâm điên cuồng, dùng phương thức nào đánh chết người trong nhà, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.
Bản thân bản nhân Cũng không biết sau khi hắn phát cuồng đã phát sinh điều gì, nhưng hắn sau khi tỉnh dậy có thể nghĩ một chút là hay có rất nhiều người đã vì hắn mà phải chết.
Lần này. Hắn xem như đã minh bạch, bởi vì lần phát cuồng này thời gian rất dài. Đài tới mức hắn cuối cùng không ngờ lờ mờ tỉnh táo lại trong một thoáng.
Một thoáng đó đã khiến hắn minh bạch rất nhiều điều.
Duy Đức Sâm vốn không phải kẻ hiếu sát thành tính, khi hắn biết bởi vì hắn phát cuồng, dẫn tới những người dưới trướng hắn bạo tử biến mất, hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
Tuy nói những người đó thường ngày trong ánh mắt nhìn hắn ẩn chưa vẻ khinh thường, nhưng là thành viên của Tiềm Thần hạm, ở chung với hắn nhiều năm, ít nhiều vẫn có có một chút cảm tình.
"Không, người vì ngươi mà chết phần lớn ở hiểm cảnh vực sâu. Cũng chỉ chiếm đại khái một phần tư tỉ lệ người tử vong." Thạch Nham khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Một phần tư người còn là vì lần va chạm của ta và Tinh Hỏa, dẫn tới hư không băng, sinh ra hư không loạn lưu, những người đó một bộ phận nổ chết, một bộ phận bị kéo vào hư không loạn lưu mà chết."
" Là ngươi." Duy Đức Sâm gầm khẽ: "Ta biết là ngươi, ngươi như mộng ma xâm nhập vào linh hồn thức hải của ta, không ngừng quán chú dục vọng điên cuồng hiếu sát, Khiến ta không còn là ta, dẫn động cỗ tà ác chi lực trong cơ thể ta! Đều bởi vì ngươi, bởi vì ngươi, người dưới trướng của ta mới đều biến mất."
Duy Đức Sâm gào thét, trong hai mắt một tia lệ khí như ngọn lửa phóng ra. Giống như lại muốn chìm vào cảnh giới điên cuồng.
"Không sai, tất cả đều do ta mà nên." Thạch Nham không phủ nhận. vẫn lạnh lùng cười, trong lúc nói chuyện, một dòng thần thức của hắn bay ra.
Thần thức đột nhiên phóng về phía vực hải của Hỏa Vũ tinh vực, vượt qua tầng tầng vách tường không gian, lóe lên một cái đã như cách xa hàng tỷ dặm.
Huyết Ma trên một chiếc chiến hạm đang ngưng thần trông về phía xa, lòng nóng như lửa đốt, thét to phải nhanh nhanh trốn vào vực hải.
Trong mắt hắn, Hỏa Vũ tinh vực sắp sụp đổ rồi, nếu không thể rời khỏi nơi đây trước khi tinh vực quét đi, hắn và người tới Mã Gia tinh vực để viện trợ đều sẽ hóa thành tro bụi.
Đây là điều hắn không thể chấp nhận!
Đột nhiên, một dòng thần thức quen thuộc bay tới, hắn từ bên trong thần thức cảm giác được khí tức của Thạch Nham, Huyết Ma giật mình, lập tức mở tâm linh.
Thần thức đó cũng phối hợp chui vào thức hải của hắn, truyền tới một đoạn thần tấn.
Sững sờ mấy giây, Huyết Ma bỗng nhiên bật cười ha ha, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, cao giọng quát: "Dừng lại! Toàn bộ dừng lại! Về Lục Lăng tinh địa, toàn bộ quay về, tinh vực này đã khôi phục bình thường rồi!"
Cùng thời khắc đó, Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Duy Đức Sâm, bỗng nhiên nói: "Ngươi có tin ta có thể giết ngươi không?"
Duy Đức Sâm sắp lâm vào cuồng bạo chi cảnh nghe vậy thì sắc mặt hung ác quát: "Ngươi không giết được ta đâu."
" Hủ thực chi lực của ngươi có thể ăn mòn không gian, có thể ăn mòn tinh thần, thậm chí có thể ăn mòn thiên địa, nhưng nó không làm gì được ta cả. Bởi vì, ta có thể trực tiếp nuốt hết hủ thực chi lực đó! Áo nghĩa này truyền thừa từ Gia Đa, Gia Đa là một trong Bát hỗ tòngl mà áo nghĩa ta kế thừa thì là của Thi Huyết chi chủ."
Thạch Nham hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng cho rằng cơ duyên trùng hợp có được truyền thừa của Gia Đa thì có thể sức phá thiên địa, ngươi chỉ là Thủy Thần nhị trọng thiên, cho dù là kích phát toàn bộ lực lượng, dưới thôn phệ áo nghĩa được truyền thừa từ Thi Huyết chi chủ, vẫn vô kế khả thi, bởi vì, áo nghĩa của ta là khắc tinh của ngươi."
Lời vừa nói ra, Duy Đức Sâm thần sắc hoảng hốt, mắt lộ ra vẻ mờ mịt: "Gia Đa, Gia Đa là ai? Ta căn bản không biết hắn, cũng không biết hắn là ai. ta không biết ngươi đang nói gì."
Thạch Nham nhíu mày, nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm vào đáy lòng Duy Đức Sâm.
Nửa ngày sau, hắn cũng mê hoặc, bởi vì hắn phát hiện Duy Đức Sâm không phải là đang nói dối, người này có huyết thống man tộc trong người, chắc không phải kẻ am hiểu âm mưu quỷ kế, điều này khiến Thạch Nham khó hiểu: "Ngươi căn bản không biết khí tức ăn mòn từ trong cơ thể phun ra đến từ Gia Đa của Bát hỗ tòng ư, ngươi thật sự không biết gì cả ư?"
" Không biết." Duy Đức Sâm hừ hừ nói: "Ta cũng không muốn biết."
"Ầm!"
Một cỗ Vực trường từ trong quyền đầu của Duy Đức Sâm ngưng luyện ra, khí tức ăn mòn trong Vực trường khi so sánh với lúc hắn phát cuồng thì kém xa.
Duy Đức Sâm Không phát cuồng chỉ là cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên bình thườngl tựa hồ không thể tận tình phóng thích tà ác, không thể thôi phát ra lực lượng ăn mòn thiên địa của Gia Đa.
Loại trình độ này trong mắt Thạch Nham căn bản không thể cấu thành uy hiếp, nhíu mày hô khẽ: "Giam cầm." Giơ tay lên tóm tới Vực trường, lòng bàn tay ùa ra tầng tầng sóng gợn không gian, không ngờ trực tiếp chế trụ Vực trường, làm Vực trường không thể động đậy.
Hắn há mồm phun ra một đạo ngân hà, ngân hà bay về phía vực trường, vô số tinh quang hắt ra.
Duy Đức Sâm lập tức phát hiện đủ loại lực lượng hắn quán chú vào trong vực trường khi tinh quang bay vụt ra thì nhanh chóng bị triệt tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hắn từ đầu tới cuối không sử dụng phụ diện chi lực, sợ một lần nữa sẽ kích phát Duy Đức Sâm điên cuồng, Duy Đức Sâm điên cuồng, so với dưới tình huống bình thường thì hung hãn hơn gấp mười lần, cho dù hắn muốn ứng phó cũng cực kỳ đau đầu, cho nên hắn cẩn thận khống chế lực lượng của mình.
"Ngươi đánh chết vô số tộc nhân của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc trên Tiềm Thần hạm, Tác Đốn, Mạt Qua đều đã nhìn thấy, Tác Đốn vì đối phó ngươi, ngay cả Bạo Diệt Thần Diệp vốn dùng để tiêu diệt kết giới của Lục Lăng tinh địa cũng đều vận dụng, ngươi cho rằng, ngươi vẫn có thể về Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc, vẫn có thể được Tác Đốn chấp nhận ư?"
Lời nói của Thạch Nham như tên bắn lén, đâm vào trái tim Duy Đức Sâm.
Trong lòng Duy Đức Sâm truyền đến sự đau đớn, mắt hắn hiện ra vẻ bất an, hắn không phải sợ Tác Đốn và Mạt Qua trả thù hắn, hắn sợ Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc sẽ phá hủy những tinh thần mà huynh đệ man tộc của hắn đang sống.
Đây cũng là duyên cớ hắn biết rõ tộc nhân của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc xem thường hắn, nhưng vẫn không thể không nguyện trung thành với Tác Đốn.
Bởi vì tinh vực man tộc của hắn chính là tinh vực phụ thuộc của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc, Tác Đốn truyền tới một mệnh lệnh, mẫu thân hắn, thân nhân hắn đều sẽ bị giết mổ như trâu bò.
Hắn không thể ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản, lúc này mới liều chết hiệu lực cho Tác Đốn hy vọng Tác Đốn thấy hắn trung thành thì sẽ lưu lại đường sống cho huynh đệ man tộc của mình.
Hiện giờ, nghe thấy Thạch Nham tàn khốc nói rõ sự thật, trái tim băng giá hắn trái tim băng giá, linh hồn sợ hãi, ngay cả niệm đầu trả thù Thạch Nham cũng phai nhạt, chỉ muốn nhanh chóng về tinh vực nơi hắn sinh ra, mang thân nhân đi, thoát khỏi sự bao vây tiễu trừ của thần tộc.
Đi theo đi theo Tác Đốn nhiều năm, biết rõ sự tàn nhẫn lãnh huyết của Tác Đốn, hắn khẳng định Tác Đốn một khi xuất thủ thì sẽ giơ cao đồ đao đối với gia viên của hắn.
Duy Đức Sâm trầm mặc cả nửa ngày, hung hăng lườm Thạch Nham một cái rồi không ngờ phóng tới vực hải.
Hắn phải nhanh một chút chạy về gia viên, thề sống chết thủ hộ gia viên, tìm một con đường sống cho thân nhân.
Trong mắt Thạch Nham lấp lánh quang, nhìn Duy Đức Sâm lòng nóng như lửa đốt rời khỏi, không nói gì
Hắn có thể khẳng định Duy Đức Sâm không đuổi theo kịp được đám người Tác Đốn, Mạt Qua, cũng dám khẳng định Tác Đốn một khi thoát thân về Cổ Thần tinh vực, sẽ lập tức hạ mệnh lệnh tàn sát cố thổ của Duy Đức Sâm, bởi vì Tác Đốn phải phát tiết, phát tiết cho lần thảm bại này.
Duy Đức Sâm có thể đến Hỏa Vũ tinh vực, là thông qua Tiếp Dẫn của thần tộc, hắn nếu không ngốc muốn về cố thổ thì phải đi vòng qua Cự Lan tinh, khẳng định sẽ không thông qua thần tộc.
Di chuyển vòng vèo Như vậy, hắn khẳng định sẽ không kịp.
Chờ hắn trở về cố thổ rồi, cố thổ của hắn nhất định sinh linh đồ thán, thần tộc tộc nhân của thần tộc tàn sát, hắn sẽ nhìn thấy sự tuyệt vọng, có thể sẽ bùng nổ điên cuồng.
Đây hoàn toàn là điều Thạch Nham muốn.
Duy Đức Sâm và Gia Đa nhất định chặt chẽ liên hệ chặt chẽ, hơn nữa từ trên người Duy Đức Sâm, hắn còn cảm thấy được một cỗ lực lượng tà ác khác, lực lượng đó tựa hồ có vị đạo của Thi Huyết.
Hắn giữ cốt hài của Thi Huyết, từng sờ, cũng từng cảm giác, khí tức từ di cốt đó truyền đến đích xác có vài phần tương tự với Duy Đức Sâm.
Một nhân vật như Duy Đức Sâm, sẽ trở thành một thanh tà khí để đối phó thần tộc, nếu dùng tốt, đối với Thi Huyết nhất mạch sẽ có trợ lực cực lớn.
Điều kiện tiên quyết là phải khiến Duy Đức Sâm hận thần tộc khiến hắn xoay ngược hỏa diễm lại trút vào tộc nhân thần tộc.
Hắn tin Tác Đốn sẽ giúp hắn đạt thành mục tiêu, mà điều hắn phải làm, chỉ cần dẫn đường thích hợp, dẫn đường cho Duy Đức Sâm chậm rãi tới trận doanh của bọn họ.
Thạch Nham vẻ mặt chuyên chú, đem thể ngộ của hắn đối với không gian áo nghĩa nhiều năm qua, dùng đủ loại pháp quyết kỳ diệu thi triển ra, hóa thành một đôi tay thần có thể nối không gian.
Không gian như vết thương được khép lại, nước lũ trút xuống vực ngoại thì thì đổ ra bên ngoài.
Từng đạo thần thức như không gian lợi nhận, xuyên qua xem xét xung quanh tinh hải, khiến cho rất nhiều toái phiến đã vỡ tan của tinh hải bị dắt nhảy vào vực ngoại loạn lưu.
Sau nửa canh giờ, lỗ thủng hư không do một kích của hắn và Tinh Hỏa gây ra được hắn chữa trị hoàn toàn, Hỏa Vũ tinh vực xem như tránh khỏi sụp đổ và biến mất.
Hắn nhìn về phía xung quanh, nhìn hài cốt của chiến hạm thần tộc, hiện lên hiện lên nụ cười.
Tâm thần khẽ động, huyệt khiếu như cự kình hút nước, đột nhiên truyền đến lực hút khổng lồ.
Năng lượng chưa tiêu tan hết của tộc nhân thần tộc sau khi chết thảm như những dòng suối năng lượng cực nhanh ùa vào huyệt khiếu của hắn, khiến huyệt khiếu của huyệt khiếu lại được lấp đầy năng lượng, sinh ra cảm giác đau đớn.
Cảm giác Năng lượng lấp đầy toàn thân khiến hắn thần thanh khí sảng, không nhịn được nhếch miệng bật cười hắc hắc.
"Buồn cười lắm à?"
Thanh âm quỷ dị của Duy Đức Sâm vang lên, trong hiểm cảnh vực sâu, khí lực mãnh liệt của hắn bắn ra, cơ hồ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Thạch Nham, vẻ mặt bất thiện.
Lúc này, tộc nhân thần tộc còn sống sót đều độn tới vực hải, ngay cả võ giả của Lục Lăng tinh địa cũng đều lao về phía vực hải.
Nơi này Hiện giờ chỉ còn một mình Thạch Nham. Sau khi Duy Đức Sâm tới, hai mắt ẩn chứa hỏa diễm hừng hực, nhưng không lập tức hạ sát thủ.
Hắn hung hăng nhìn về phía Thạch Nham, ánh mắt bỗng nhiên thoáng hiện một cỗ bi ai và bất đắc dĩ, nhìn tàn thi di động trong tinh hải, Duy Đức Sâm nói: "Những người này đều vì ta mà chết ư?"
Đám người Tác Đốn vẫn không làm rõ được sau khi Duy Đức Sâm điên cuồng, dùng phương thức nào đánh chết người trong nhà, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng minh bạch, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.
Bản thân bản nhân Cũng không biết sau khi hắn phát cuồng đã phát sinh điều gì, nhưng hắn sau khi tỉnh dậy có thể nghĩ một chút là hay có rất nhiều người đã vì hắn mà phải chết.
Lần này. Hắn xem như đã minh bạch, bởi vì lần phát cuồng này thời gian rất dài. Đài tới mức hắn cuối cùng không ngờ lờ mờ tỉnh táo lại trong một thoáng.
Một thoáng đó đã khiến hắn minh bạch rất nhiều điều.
Duy Đức Sâm vốn không phải kẻ hiếu sát thành tính, khi hắn biết bởi vì hắn phát cuồng, dẫn tới những người dưới trướng hắn bạo tử biến mất, hắn nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
Tuy nói những người đó thường ngày trong ánh mắt nhìn hắn ẩn chưa vẻ khinh thường, nhưng là thành viên của Tiềm Thần hạm, ở chung với hắn nhiều năm, ít nhiều vẫn có có một chút cảm tình.
"Không, người vì ngươi mà chết phần lớn ở hiểm cảnh vực sâu. Cũng chỉ chiếm đại khái một phần tư tỉ lệ người tử vong." Thạch Nham khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Một phần tư người còn là vì lần va chạm của ta và Tinh Hỏa, dẫn tới hư không băng, sinh ra hư không loạn lưu, những người đó một bộ phận nổ chết, một bộ phận bị kéo vào hư không loạn lưu mà chết."
" Là ngươi." Duy Đức Sâm gầm khẽ: "Ta biết là ngươi, ngươi như mộng ma xâm nhập vào linh hồn thức hải của ta, không ngừng quán chú dục vọng điên cuồng hiếu sát, Khiến ta không còn là ta, dẫn động cỗ tà ác chi lực trong cơ thể ta! Đều bởi vì ngươi, bởi vì ngươi, người dưới trướng của ta mới đều biến mất."
Duy Đức Sâm gào thét, trong hai mắt một tia lệ khí như ngọn lửa phóng ra. Giống như lại muốn chìm vào cảnh giới điên cuồng.
"Không sai, tất cả đều do ta mà nên." Thạch Nham không phủ nhận. vẫn lạnh lùng cười, trong lúc nói chuyện, một dòng thần thức của hắn bay ra.
Thần thức đột nhiên phóng về phía vực hải của Hỏa Vũ tinh vực, vượt qua tầng tầng vách tường không gian, lóe lên một cái đã như cách xa hàng tỷ dặm.
Huyết Ma trên một chiếc chiến hạm đang ngưng thần trông về phía xa, lòng nóng như lửa đốt, thét to phải nhanh nhanh trốn vào vực hải.
Trong mắt hắn, Hỏa Vũ tinh vực sắp sụp đổ rồi, nếu không thể rời khỏi nơi đây trước khi tinh vực quét đi, hắn và người tới Mã Gia tinh vực để viện trợ đều sẽ hóa thành tro bụi.
Đây là điều hắn không thể chấp nhận!
Đột nhiên, một dòng thần thức quen thuộc bay tới, hắn từ bên trong thần thức cảm giác được khí tức của Thạch Nham, Huyết Ma giật mình, lập tức mở tâm linh.
Thần thức đó cũng phối hợp chui vào thức hải của hắn, truyền tới một đoạn thần tấn.
Sững sờ mấy giây, Huyết Ma bỗng nhiên bật cười ha ha, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, cao giọng quát: "Dừng lại! Toàn bộ dừng lại! Về Lục Lăng tinh địa, toàn bộ quay về, tinh vực này đã khôi phục bình thường rồi!"
Cùng thời khắc đó, Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Duy Đức Sâm, bỗng nhiên nói: "Ngươi có tin ta có thể giết ngươi không?"
Duy Đức Sâm sắp lâm vào cuồng bạo chi cảnh nghe vậy thì sắc mặt hung ác quát: "Ngươi không giết được ta đâu."
" Hủ thực chi lực của ngươi có thể ăn mòn không gian, có thể ăn mòn tinh thần, thậm chí có thể ăn mòn thiên địa, nhưng nó không làm gì được ta cả. Bởi vì, ta có thể trực tiếp nuốt hết hủ thực chi lực đó! Áo nghĩa này truyền thừa từ Gia Đa, Gia Đa là một trong Bát hỗ tòngl mà áo nghĩa ta kế thừa thì là của Thi Huyết chi chủ."
Thạch Nham hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng cho rằng cơ duyên trùng hợp có được truyền thừa của Gia Đa thì có thể sức phá thiên địa, ngươi chỉ là Thủy Thần nhị trọng thiên, cho dù là kích phát toàn bộ lực lượng, dưới thôn phệ áo nghĩa được truyền thừa từ Thi Huyết chi chủ, vẫn vô kế khả thi, bởi vì, áo nghĩa của ta là khắc tinh của ngươi."
Lời vừa nói ra, Duy Đức Sâm thần sắc hoảng hốt, mắt lộ ra vẻ mờ mịt: "Gia Đa, Gia Đa là ai? Ta căn bản không biết hắn, cũng không biết hắn là ai. ta không biết ngươi đang nói gì."
Thạch Nham nhíu mày, nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm vào đáy lòng Duy Đức Sâm.
Nửa ngày sau, hắn cũng mê hoặc, bởi vì hắn phát hiện Duy Đức Sâm không phải là đang nói dối, người này có huyết thống man tộc trong người, chắc không phải kẻ am hiểu âm mưu quỷ kế, điều này khiến Thạch Nham khó hiểu: "Ngươi căn bản không biết khí tức ăn mòn từ trong cơ thể phun ra đến từ Gia Đa của Bát hỗ tòng ư, ngươi thật sự không biết gì cả ư?"
" Không biết." Duy Đức Sâm hừ hừ nói: "Ta cũng không muốn biết."
"Ầm!"
Một cỗ Vực trường từ trong quyền đầu của Duy Đức Sâm ngưng luyện ra, khí tức ăn mòn trong Vực trường khi so sánh với lúc hắn phát cuồng thì kém xa.
Duy Đức Sâm Không phát cuồng chỉ là cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên bình thườngl tựa hồ không thể tận tình phóng thích tà ác, không thể thôi phát ra lực lượng ăn mòn thiên địa của Gia Đa.
Loại trình độ này trong mắt Thạch Nham căn bản không thể cấu thành uy hiếp, nhíu mày hô khẽ: "Giam cầm." Giơ tay lên tóm tới Vực trường, lòng bàn tay ùa ra tầng tầng sóng gợn không gian, không ngờ trực tiếp chế trụ Vực trường, làm Vực trường không thể động đậy.
Hắn há mồm phun ra một đạo ngân hà, ngân hà bay về phía vực trường, vô số tinh quang hắt ra.
Duy Đức Sâm lập tức phát hiện đủ loại lực lượng hắn quán chú vào trong vực trường khi tinh quang bay vụt ra thì nhanh chóng bị triệt tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hắn từ đầu tới cuối không sử dụng phụ diện chi lực, sợ một lần nữa sẽ kích phát Duy Đức Sâm điên cuồng, Duy Đức Sâm điên cuồng, so với dưới tình huống bình thường thì hung hãn hơn gấp mười lần, cho dù hắn muốn ứng phó cũng cực kỳ đau đầu, cho nên hắn cẩn thận khống chế lực lượng của mình.
"Ngươi đánh chết vô số tộc nhân của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc trên Tiềm Thần hạm, Tác Đốn, Mạt Qua đều đã nhìn thấy, Tác Đốn vì đối phó ngươi, ngay cả Bạo Diệt Thần Diệp vốn dùng để tiêu diệt kết giới của Lục Lăng tinh địa cũng đều vận dụng, ngươi cho rằng, ngươi vẫn có thể về Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc, vẫn có thể được Tác Đốn chấp nhận ư?"
Lời nói của Thạch Nham như tên bắn lén, đâm vào trái tim Duy Đức Sâm.
Trong lòng Duy Đức Sâm truyền đến sự đau đớn, mắt hắn hiện ra vẻ bất an, hắn không phải sợ Tác Đốn và Mạt Qua trả thù hắn, hắn sợ Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc sẽ phá hủy những tinh thần mà huynh đệ man tộc của hắn đang sống.
Đây cũng là duyên cớ hắn biết rõ tộc nhân của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc xem thường hắn, nhưng vẫn không thể không nguyện trung thành với Tác Đốn.
Bởi vì tinh vực man tộc của hắn chính là tinh vực phụ thuộc của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc, Tác Đốn truyền tới một mệnh lệnh, mẫu thân hắn, thân nhân hắn đều sẽ bị giết mổ như trâu bò.
Hắn không thể ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản, lúc này mới liều chết hiệu lực cho Tác Đốn hy vọng Tác Đốn thấy hắn trung thành thì sẽ lưu lại đường sống cho huynh đệ man tộc của mình.
Hiện giờ, nghe thấy Thạch Nham tàn khốc nói rõ sự thật, trái tim băng giá hắn trái tim băng giá, linh hồn sợ hãi, ngay cả niệm đầu trả thù Thạch Nham cũng phai nhạt, chỉ muốn nhanh chóng về tinh vực nơi hắn sinh ra, mang thân nhân đi, thoát khỏi sự bao vây tiễu trừ của thần tộc.
Đi theo đi theo Tác Đốn nhiều năm, biết rõ sự tàn nhẫn lãnh huyết của Tác Đốn, hắn khẳng định Tác Đốn một khi xuất thủ thì sẽ giơ cao đồ đao đối với gia viên của hắn.
Duy Đức Sâm trầm mặc cả nửa ngày, hung hăng lườm Thạch Nham một cái rồi không ngờ phóng tới vực hải.
Hắn phải nhanh một chút chạy về gia viên, thề sống chết thủ hộ gia viên, tìm một con đường sống cho thân nhân.
Trong mắt Thạch Nham lấp lánh quang, nhìn Duy Đức Sâm lòng nóng như lửa đốt rời khỏi, không nói gì
Hắn có thể khẳng định Duy Đức Sâm không đuổi theo kịp được đám người Tác Đốn, Mạt Qua, cũng dám khẳng định Tác Đốn một khi thoát thân về Cổ Thần tinh vực, sẽ lập tức hạ mệnh lệnh tàn sát cố thổ của Duy Đức Sâm, bởi vì Tác Đốn phải phát tiết, phát tiết cho lần thảm bại này.
Duy Đức Sâm có thể đến Hỏa Vũ tinh vực, là thông qua Tiếp Dẫn của thần tộc, hắn nếu không ngốc muốn về cố thổ thì phải đi vòng qua Cự Lan tinh, khẳng định sẽ không thông qua thần tộc.
Di chuyển vòng vèo Như vậy, hắn khẳng định sẽ không kịp.
Chờ hắn trở về cố thổ rồi, cố thổ của hắn nhất định sinh linh đồ thán, thần tộc tộc nhân của thần tộc tàn sát, hắn sẽ nhìn thấy sự tuyệt vọng, có thể sẽ bùng nổ điên cuồng.
Đây hoàn toàn là điều Thạch Nham muốn.
Duy Đức Sâm và Gia Đa nhất định chặt chẽ liên hệ chặt chẽ, hơn nữa từ trên người Duy Đức Sâm, hắn còn cảm thấy được một cỗ lực lượng tà ác khác, lực lượng đó tựa hồ có vị đạo của Thi Huyết.
Hắn giữ cốt hài của Thi Huyết, từng sờ, cũng từng cảm giác, khí tức từ di cốt đó truyền đến đích xác có vài phần tương tự với Duy Đức Sâm.
Một nhân vật như Duy Đức Sâm, sẽ trở thành một thanh tà khí để đối phó thần tộc, nếu dùng tốt, đối với Thi Huyết nhất mạch sẽ có trợ lực cực lớn.
Điều kiện tiên quyết là phải khiến Duy Đức Sâm hận thần tộc khiến hắn xoay ngược hỏa diễm lại trút vào tộc nhân thần tộc.
Hắn tin Tác Đốn sẽ giúp hắn đạt thành mục tiêu, mà điều hắn phải làm, chỉ cần dẫn đường thích hợp, dẫn đường cho Duy Đức Sâm chậm rãi tới trận doanh của bọn họ.