Sát Thần
Chương 1220: Như năm đó
Thần Ân đại lục u Ám Sâm Lâm.
Trong thạch động tràn đầy cỏ dại, một gà thanh niên ngồi ngay ngắn ở trong hồ không có nước, nhắm mắt bất động, giống như một khối đá vạn năm.
Thời gian vội vàng trôi đi, không biết qua bao lâu, ngón tay thanh niên chuyển động vài cái, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn xung quanh.
Người này là Thạch Nham.
Trận chiến ở Ma Huyết Tinh, Thủy Thần tam trọng thiên Phỉ Khắc đánh cho thân thể, linh hồn của hắn bị thương nặng, lúc này linh hồn tế đàn của hắn vẫn có tqái văn, chưa hề khôi phục như cũ, cũng may bởi vì có Huyết Tinh Thạch ton tại, nên thần thể của hắn hiện giờ đã khỏi.
Lúc trước linh hồn dàn tế bị thương, hắn mạnh mẽ dùng bất tử ma huyết đâm xuyên qua không gian, vị trí trong đầu suy nghĩ là nơi đây — chỗ mà năm đó linh hồn buông xuống.
Hắn rơi vào bên trong huyết trì kia, máu loãng trong Huyết Trì mà năm đó làm cho hắn thoát thai hoán cốt đã bị dùng hết, lúc này đã sớm khô sạch rồi.
Hắn liền ở trong hồ, lấy ra Huyết Tinh Thạch dần dần khôi phục, cho đến hôm nay thân thể đã khỏi hẳn, nhưng vết rạn trong linh hồn dàn tế, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục.
Nhìn Huyết Trì, nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu, nhìn tro bụi đầy đất, hắn im lặng không nói.
Nhoáng một cái đã mấy trăm năm trôi qua, lúc trước linh hồn hắn buông xuống, rơi vào trong cơ thể này, lấy thân hình hắn hành tẩu khắp thế gian, lớn dần từng bước một, chậm rãi mạnh lên, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hư Thần tam trọng thiên, trở thành một ngôi sao mới chói mắt trên Tinh Hải rộng lớn.
Đã cách nhiều năm như vậy, hắn trở về nơi vừa mới bắt đầu, nhịn không được có chút xúc động.
Đứng dậy, hắn cúi đầu nhìn Huyết Trì, suy nghĩ vừa động, giơ tay vung lên.
Toàn bộ teo bụi bao trùm trên huyết trì bị thổi tan, đáy ao Huyết Trì được làm sạch hiện ra rõ ràng, một đồ án kỳ diệu xuất hiện ở dưới đáy Huyết Trì, năm đó hắn chưa từng để ý, hôm nay lại xem cẩn thận.
Đồ án kia cùng đồ văn trên Huyết Thuẫn tương tự tới chín phần, ở trung ương cũng có dấu hiệu đám mây huyết sắc, tự nhiên chỉ có Thị Huyết nhất mạch mới có, ấn ký kia có ma lực kỳ diệu, bên trong trực tiếp thẩm thấu xuống ngàn dặm dưới nền đất, hình như tạo thành liên hệ với căn nguyên của Thần Ân đại lục.
Đây là một loại kỳ trận huyền diệu khó lường.
Với kiến thức hiện giờ của hắn, cũng không thể phá giải sự ảo diệu của kỳ trận này, lúc này trận pháp này bị phá hủy rồi, rõ ràng không thể sử dụng.
Trong lòng hắn hiểu rõ ra, trận pháp này đem linh hồn hắn dắt đến đây, hao phí căn nguyên của Thần Ân đại lục, trận pháp mất đi năng lượng, cuối cùng không chịu nổi hỏng mất, nhưng linh hồn hắn vẫn đã tới nơi.
Người thi pháp hẳn là hắc ám khôi thủ Lạc A, chắc là Lạc A còn mượn sự ảo diệu của Huyết Văn giới, cùng với căn nguyên, mới có thể làm được một chuyện động trời như vậy.
Nhìn chàm chàm kỳ trận trong chốc lát, hắn lắc lắc đầu, âm thầm liên hệ Huyết Văn giới, giới linh cũng không hề có phản ứng gì.
Nhíu mày, hắn thử vận chuyển linh hồn dàn tế, kích phát áo nghĩa, chợt cảm thấy trong óc tê rần, dàn tế truyền đến âm thanh răng rắc, dọa cho hắn nhảy dựng, vội vàng tập trung tâm thần, không dám thử lại lần
Thời điểm Phỉ Khắc ra tay giết hắn, từng thúc dục toái quang màu vàng tiến vào dàn tế của hắn, muốn bóc linh hồn của hắn ra khôi dàn tế, trực tiếp làm cho linh hồn tế đàn của hắn bị thương nặng, thế cho nên hiện giờ không thể vận chuyển áo nghĩa, một khi mạnh mẽ kích phát, dàn tế kêu lên ken két tựa như sắp vỡ tan.
Tạm thời không thể sử dụng áo nghĩa, cũng có nghĩa hắn khó có thể xỏ xuyên qua không gian thông đạo một lần nữa, tạm thời không thể rời đi.
Kỳ vật chữa trị linh hồn dàn tế thì hắn biết không ít, nhưng trong tay hắn lại không có, hắn chỉ có thể đi đến Ma Huyết Tinh tìm Phù Vi, Thương Thần, Huyết Ma... mới có thể có được những kỳ vật này, tẩm bổ dàn tế, đem vết rạn tu bổ lại.
Hắn cũng không lo lắng trận chiến ở Mã Gia tinh vực.
Khi hắn bỏ chạy thì đám viện quân là Sa Triệu, Vũ Phong đã tới rồi, tuyệt đối sẽ là Thần tộc tộc nhân bị tiêu diệt, không phải là những người ở Mã Gia tinh vực.
Hiện giờ linh hồn dàn tế bị thương nặng, không thể sử dụng áo nghĩa, một đám tinh diệu pháp quyết của hắn đều bị hạn chế, chỉ có thể đùng thân thể cường hãn để hoạt động, hắn âm thầm cân nhắc , nghĩ dùng biện pháp gì liên hệ với những người trên Ma Huyết Tinh, đem chút kỳ vật chữa trị linh hồn dàn tế lại đây.
Quay đầu nhìn lại thạch động một chút, hắn liền cười nhạt một tiếng, ánh mắt kỳ dị rời khỏi.
Giống như năm đó.
Hắn còn nhớ rõ năm đó vừa đi ra khỏi thạch động, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc gia Mặc Nhan Ngọc tiểu thư, còn liên tiếp tranh cãi, hiện giờ nhớ lại, chỉ cảm,thấy buồn cười.
"Hả"
Hô hấp không khí tươi mát, vẻ mặt hắn khẽ nhúc nhích, đầu tiên là trên mặt khiếp sợ, chợt kịp phản ứng, nhịn không được cười khẽ.
u Ám Sâm Lâm có thiên địa linh khí cực kỳ tràn đầy, thế nhưng lại có thể ngang với thiên địa linh khí ở sinh mệnh chi tinh cấp hai, cấp ba, so sánh với năm đó, thì dày đặc hơn mấy chục lần có dư, cho nên đầu tiên hắn cảm thấy kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra tất cả những chuyện này là do hắn làm ra.
Hắn dở khóc dở cười, di chuyển ở trong u Ám Sâm Lâm, tạm thời quên đi cảm giác bực tức phiền não, thả hồn vào bên trong cảnh đẹp xung quanh.
Điều thần kì là khi hắn hoàn toàn thả lỏng, không hề vỉlinh hồn dàn tế bị thương mà phiền não, thì cảm giác đau đớn từ vết nứt trên tế đàn dường như biến mất.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, như là hiểu ra chuyện gì, càng thêm thả lỏng bản thân.
u Ám Sâm Lâm vẫn như ngày xưa, nơi này có yêu thú hoạt động, tự nhiên sẽ có võ giả mạo hiểm lại đây đi săn, hắn mặc quần áo đen, bước chậm một mình trong rừng rậm, đem hơi thở thu lại, thường thường sẽ làm cho những người đó có tâm tư khác.
Nhưng mà, khi những người này định ra tay, hắn chỉ cần chau mày, thoáng hiển lộ một tia hơi thở, những người đó liền hồn phi phách tán, bỏ chạy giống như chó nhà có tang.
Cấp bậc chênh lệch thật sự quá lớn, mặc dù linh hồn tế đàn của hắn đã hư hỏng, không thể dễ dàng vận dụng áo nghĩa, chỉ cần thúc dục một tia lực lượng trong thần thể, đối với những võ giả mới có tu vi Nhân Vị, Bách Kiếp mà nói, vẫn y chang mà thần ma trên trời, chỉ có thể sợ hãi rút lui.
Hắn một đường lang thang, không cố ý không thèm nghĩ đến linh hồn dàn tế bị thương, không sử dụng linh hồn thần thức, chỉ là lang thang, không quan tâm đến điều gì, không hề có mục đích.
Tuy nói không hề để ý, nhưng phương hướng hắn đi, vô tình lại trùng với con đường năm đó hắn trải qua, năm đó bị Mặc gia bắt, chịu nhục làm dược nô, cuối cùng tranh thủ lúc Mặc gia cùng Bạch Nhận Ngọc Chu chiến đấu mà chạy trốn, con đường kia, hiện giờ hắn lại đi qua một lần nữa...
Năm đó hắn vừa mới biết được sự tinh diệu của huyệt khiếu, lấy huyệt khiếu hấp thu tinh khí có được một tia nguyên lực, chịu nhục cố gắng mạnh mẽ, cuối cùng thoát thân sống sót.
Cách hơn hai trăm năm rồi, hiện giờ hắn đã đạt tới Hư Thần đỉnh, chỉ cần thấy rõ chân lý áo nghĩa sinh mệnh, tử vong, liền có thể đột phá tới cảnh giới Thủy Thần, nếu so sánh với ngày xưa, quả thật là một trời một đất, dường như đã trải qua mấy kiếp.
Hắn không sử dụng linh hồn dàn tế, không thi triển áo nghĩa, nhưng hắn lại lĩnh ngộ áo nghĩa, hắn một đường đi tới, chìm vào bên trong thế giới của chính mình, ở trong vấn đề sinh mệnh, tử vong tự hỏi, tinh thần dần dần hoảng hốt, dường như nhập ma.
Bản thân hắn không hề biết đi đâu, chỉ là đi thẳng một đường, ánh mắt suy tư mang theo vẻ mê man.
Một ngày nọ, hắn đi đến dưới một gốc cây cổ thụ già nua, hắn bỗng nhiên ngừng lại, suy nghĩ một lúc.
Hắn nhớ rõ gốc cây này...
Năm đó hắn ở gần đây tu luyện, ở trong này hắn có một nữ nhân đầu tiên, một lính đánh thuê nữ tên là Địch Nhã Lan, cũng gặp được một cô gái làm cho hắn cảm thấy thích đầu tiên, nàng gọi là Mục Ngữ Điệp.
Từng hình ảnh trong quá khứ chảy qua trong đầu, Thạch Nham giống như trong giấc mơ, đứng yên không đi, giống như không phân rõ đâu là hư ảo, đâu là hiện thực, ở trong sinh mệnh, tử vong lưu luyến không muốn về.
Đại thụ rậm rạp năm đó già nua rồi, ở trong sinh mệnh luân hồi đi về hướng suy sụp, cành cây to đầu khô quắt, giống như lão nhân tuổi xể chiều, chậm rãi đi về cuối vòng luân hồi, ở phía sau cây cổ thụ kia, truyền đến tiếng nước chảy róc rách, có thể thấy thấp thoáng mấy gian phòng trúc, phòng trúc ở đầu nguồn nước, trước phòng gieo trồng hoa cỏ.
Tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe, từ trong một gian phòng trúc truyền đến, tiếng đàn vừa vang lên, Thạch Nham liền ầm ầm chấn động.
Hai tròng mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi, như mộng du bước từng bước hướng tới gian phòng trúc kia, vẻ mặt trở nên quái dị tới cực điểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiếng đàn này, giống như năm đó, quen thuộc như vậy, giống như thanh âm trong giấc mộng, trong lúc nhất thời hắn không rõ đâu là chân thật đâu là hư ảo rồi, hắn chỉ nhìn chàm chàm phòng trúc kia, bước tới từng bước một...
Hắn đi đến trước phòng trúc, vẻ mặt hoảng hốt đẩy ra cánh cửa, liền nhìn thấy một lão ẩu tóc trắng xoá, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng một cánh cửa sổ, im lặng đánh đàn, hình như không biết hắn vừa tiến vào.
Trên cổ lão ẩu kia tràn đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu, một đầu tóc bạc dài tới tận thắt lưng, trong cơ thể truyền đến dao động lực lượng không kém, nhưng khí tức sinh mệnh lại đã suy yếu tới cực điểm, đây là dấu hiệu sinh mệnh sắp kết thúc.
Hắn nhìn thật kỹ lão ẩu này, ánh mắt trở nên cực kỳ kỳ quái, lẳng lặng nghe tiếng đàn, không nói một lời nào.
Lão ẩu đàn xong một khúc, than nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn nói: "Đàn cũng đã nghe xong, mời rời khỏi nơi đây, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của lão phụ.
Thạch Nham im lặng không nói, dưới chân giống như mọc rể, vẫn không nhúc nhích.
Lão ẩu trong lòng tức giận, ho khan một tiếng, quay người trở về, trong óc nàng ầm ầm chấn động, chỉ vào Thạch Nham cả người kịch liệt run rẩy, nếp nhăn giống như khe rãnh, há mồm muốn nói cái gì đó, lại nghẹn ngào nói không nên lời, mà nước mắt đã ngăn không được, liền chảy xuống.
Thạch Nham nhìn về phía nàng, sắc mặt cực kỳ quái dị, hai vai khẽ run, rất lâu sau đó, mới than khẽ, "Không nghĩ tới lại chính là ngươi." .
"Không nghĩ tới lại chính là ngươi." Lão ẩu rốt cuộc nghẹn ngào nói ra lời, mặt nàng sớm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, khuôn mặt già nua, lại có thể nhìn ra năm đó nàng hẳn là mỹ nhân tuyệt thế, nàng lộ nụ cười buồn thảm, "Có thể ở trước lúc chết già gặp lại ngươi một lần, thì cũng coi như không uổng công ta chờ đợi, đã hơn hai trăm năm rồi, ngươi vân như cũ, như lúc năm đó mới gặp nhau, chưa hề thay đổi, mà ta đã quá già, đã đến lúc xể chiều, sẽ chết già..." .
"Địch Nhã Lan đâu?" Thạch Nham thở dài một hơi.
" Nàng không thể đột phá Thiên Vị, tuổi thọ đã hết, đi trước ta một bước rồi". Mục Ngữ Điệp cười chua sót, chỉ vào một gian phòng trúc ở bên cạnh, "Khi trước nàng sống ở đó, cùng ta làm bạn, ba mươi năm trước chết già rồi."
"Làm gì?" Thạch Nham lắc lắc đầu.
"Ta chỉ muốn một ngày kia gặp lại người một lần, mặc dù không gặp được, cũng có thể có nhớ lại về ngươi." Mục Ngữ Điệp ho khan, cúi đầu nói: "Đáng ra ngươi nên sớm một chút, khi đó ta còn chưa già nưa như vậy, còn có thể gặp người, hiện tại ngươi nhất định rất thất vọng." .
"Làm gì?" Thạch Nham tiếp tục thở dài.
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, năm đó ta sai lầm rồi, ta bị cừu hận che mắt, chưa từng giữ lấy được ngươi, vì thế ta hối hận hai trăm năm." Mục Ngữ Điệp ôn nhu nói.
"Chuyện cũ trước kia sớm trôi qua, ta đã sớm không nhớ rõ sai lầm của ngươi, chỉ nhớ rõ... Ngươi từng là người mà ta thích." Thạch Nham im lặng một lúc lâu, lẳng lặng buông một lọ đan dược, nói: "Thuốc này có thể bổ sung sinh cơ của ngươi, tăng tiến tuổi thọ của ngươi, hi vọng... Còn có thể gặp lại." .
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua phòng trúc mà Địch Nhà Lan từng ở lại, bùi ngùi thở dài, lấy ra một vò rừợu mạnh, một bên uống thả cửa, một bên đi loạng choạng ra ngoài, hát vang ầm ĩ, "Thời khắc sinh tử, huyễn sinh tiêu tan, thiên địa mênh mông, trụ vũ mãi mãi, hữu duyên tự có thể gặp lại..." .
Chân lý áo nghĩa sinh mệnh cùng tử vong luân hồi bí cảnh, ở tâm linh của hắn không ngừng lưu chuyển, tăng trưởng rất nhanh.
Trong thạch động tràn đầy cỏ dại, một gà thanh niên ngồi ngay ngắn ở trong hồ không có nước, nhắm mắt bất động, giống như một khối đá vạn năm.
Thời gian vội vàng trôi đi, không biết qua bao lâu, ngón tay thanh niên chuyển động vài cái, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn xung quanh.
Người này là Thạch Nham.
Trận chiến ở Ma Huyết Tinh, Thủy Thần tam trọng thiên Phỉ Khắc đánh cho thân thể, linh hồn của hắn bị thương nặng, lúc này linh hồn tế đàn của hắn vẫn có tqái văn, chưa hề khôi phục như cũ, cũng may bởi vì có Huyết Tinh Thạch ton tại, nên thần thể của hắn hiện giờ đã khỏi.
Lúc trước linh hồn dàn tế bị thương, hắn mạnh mẽ dùng bất tử ma huyết đâm xuyên qua không gian, vị trí trong đầu suy nghĩ là nơi đây — chỗ mà năm đó linh hồn buông xuống.
Hắn rơi vào bên trong huyết trì kia, máu loãng trong Huyết Trì mà năm đó làm cho hắn thoát thai hoán cốt đã bị dùng hết, lúc này đã sớm khô sạch rồi.
Hắn liền ở trong hồ, lấy ra Huyết Tinh Thạch dần dần khôi phục, cho đến hôm nay thân thể đã khỏi hẳn, nhưng vết rạn trong linh hồn dàn tế, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục.
Nhìn Huyết Trì, nhìn mạng nhện trên đỉnh đầu, nhìn tro bụi đầy đất, hắn im lặng không nói.
Nhoáng một cái đã mấy trăm năm trôi qua, lúc trước linh hồn hắn buông xuống, rơi vào trong cơ thể này, lấy thân hình hắn hành tẩu khắp thế gian, lớn dần từng bước một, chậm rãi mạnh lên, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hư Thần tam trọng thiên, trở thành một ngôi sao mới chói mắt trên Tinh Hải rộng lớn.
Đã cách nhiều năm như vậy, hắn trở về nơi vừa mới bắt đầu, nhịn không được có chút xúc động.
Đứng dậy, hắn cúi đầu nhìn Huyết Trì, suy nghĩ vừa động, giơ tay vung lên.
Toàn bộ teo bụi bao trùm trên huyết trì bị thổi tan, đáy ao Huyết Trì được làm sạch hiện ra rõ ràng, một đồ án kỳ diệu xuất hiện ở dưới đáy Huyết Trì, năm đó hắn chưa từng để ý, hôm nay lại xem cẩn thận.
Đồ án kia cùng đồ văn trên Huyết Thuẫn tương tự tới chín phần, ở trung ương cũng có dấu hiệu đám mây huyết sắc, tự nhiên chỉ có Thị Huyết nhất mạch mới có, ấn ký kia có ma lực kỳ diệu, bên trong trực tiếp thẩm thấu xuống ngàn dặm dưới nền đất, hình như tạo thành liên hệ với căn nguyên của Thần Ân đại lục.
Đây là một loại kỳ trận huyền diệu khó lường.
Với kiến thức hiện giờ của hắn, cũng không thể phá giải sự ảo diệu của kỳ trận này, lúc này trận pháp này bị phá hủy rồi, rõ ràng không thể sử dụng.
Trong lòng hắn hiểu rõ ra, trận pháp này đem linh hồn hắn dắt đến đây, hao phí căn nguyên của Thần Ân đại lục, trận pháp mất đi năng lượng, cuối cùng không chịu nổi hỏng mất, nhưng linh hồn hắn vẫn đã tới nơi.
Người thi pháp hẳn là hắc ám khôi thủ Lạc A, chắc là Lạc A còn mượn sự ảo diệu của Huyết Văn giới, cùng với căn nguyên, mới có thể làm được một chuyện động trời như vậy.
Nhìn chàm chàm kỳ trận trong chốc lát, hắn lắc lắc đầu, âm thầm liên hệ Huyết Văn giới, giới linh cũng không hề có phản ứng gì.
Nhíu mày, hắn thử vận chuyển linh hồn dàn tế, kích phát áo nghĩa, chợt cảm thấy trong óc tê rần, dàn tế truyền đến âm thanh răng rắc, dọa cho hắn nhảy dựng, vội vàng tập trung tâm thần, không dám thử lại lần
Thời điểm Phỉ Khắc ra tay giết hắn, từng thúc dục toái quang màu vàng tiến vào dàn tế của hắn, muốn bóc linh hồn của hắn ra khôi dàn tế, trực tiếp làm cho linh hồn tế đàn của hắn bị thương nặng, thế cho nên hiện giờ không thể vận chuyển áo nghĩa, một khi mạnh mẽ kích phát, dàn tế kêu lên ken két tựa như sắp vỡ tan.
Tạm thời không thể sử dụng áo nghĩa, cũng có nghĩa hắn khó có thể xỏ xuyên qua không gian thông đạo một lần nữa, tạm thời không thể rời đi.
Kỳ vật chữa trị linh hồn dàn tế thì hắn biết không ít, nhưng trong tay hắn lại không có, hắn chỉ có thể đi đến Ma Huyết Tinh tìm Phù Vi, Thương Thần, Huyết Ma... mới có thể có được những kỳ vật này, tẩm bổ dàn tế, đem vết rạn tu bổ lại.
Hắn cũng không lo lắng trận chiến ở Mã Gia tinh vực.
Khi hắn bỏ chạy thì đám viện quân là Sa Triệu, Vũ Phong đã tới rồi, tuyệt đối sẽ là Thần tộc tộc nhân bị tiêu diệt, không phải là những người ở Mã Gia tinh vực.
Hiện giờ linh hồn dàn tế bị thương nặng, không thể sử dụng áo nghĩa, một đám tinh diệu pháp quyết của hắn đều bị hạn chế, chỉ có thể đùng thân thể cường hãn để hoạt động, hắn âm thầm cân nhắc , nghĩ dùng biện pháp gì liên hệ với những người trên Ma Huyết Tinh, đem chút kỳ vật chữa trị linh hồn dàn tế lại đây.
Quay đầu nhìn lại thạch động một chút, hắn liền cười nhạt một tiếng, ánh mắt kỳ dị rời khỏi.
Giống như năm đó.
Hắn còn nhớ rõ năm đó vừa đi ra khỏi thạch động, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc gia Mặc Nhan Ngọc tiểu thư, còn liên tiếp tranh cãi, hiện giờ nhớ lại, chỉ cảm,thấy buồn cười.
"Hả"
Hô hấp không khí tươi mát, vẻ mặt hắn khẽ nhúc nhích, đầu tiên là trên mặt khiếp sợ, chợt kịp phản ứng, nhịn không được cười khẽ.
u Ám Sâm Lâm có thiên địa linh khí cực kỳ tràn đầy, thế nhưng lại có thể ngang với thiên địa linh khí ở sinh mệnh chi tinh cấp hai, cấp ba, so sánh với năm đó, thì dày đặc hơn mấy chục lần có dư, cho nên đầu tiên hắn cảm thấy kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra tất cả những chuyện này là do hắn làm ra.
Hắn dở khóc dở cười, di chuyển ở trong u Ám Sâm Lâm, tạm thời quên đi cảm giác bực tức phiền não, thả hồn vào bên trong cảnh đẹp xung quanh.
Điều thần kì là khi hắn hoàn toàn thả lỏng, không hề vỉlinh hồn dàn tế bị thương mà phiền não, thì cảm giác đau đớn từ vết nứt trên tế đàn dường như biến mất.
Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, như là hiểu ra chuyện gì, càng thêm thả lỏng bản thân.
u Ám Sâm Lâm vẫn như ngày xưa, nơi này có yêu thú hoạt động, tự nhiên sẽ có võ giả mạo hiểm lại đây đi săn, hắn mặc quần áo đen, bước chậm một mình trong rừng rậm, đem hơi thở thu lại, thường thường sẽ làm cho những người đó có tâm tư khác.
Nhưng mà, khi những người này định ra tay, hắn chỉ cần chau mày, thoáng hiển lộ một tia hơi thở, những người đó liền hồn phi phách tán, bỏ chạy giống như chó nhà có tang.
Cấp bậc chênh lệch thật sự quá lớn, mặc dù linh hồn tế đàn của hắn đã hư hỏng, không thể dễ dàng vận dụng áo nghĩa, chỉ cần thúc dục một tia lực lượng trong thần thể, đối với những võ giả mới có tu vi Nhân Vị, Bách Kiếp mà nói, vẫn y chang mà thần ma trên trời, chỉ có thể sợ hãi rút lui.
Hắn một đường lang thang, không cố ý không thèm nghĩ đến linh hồn dàn tế bị thương, không sử dụng linh hồn thần thức, chỉ là lang thang, không quan tâm đến điều gì, không hề có mục đích.
Tuy nói không hề để ý, nhưng phương hướng hắn đi, vô tình lại trùng với con đường năm đó hắn trải qua, năm đó bị Mặc gia bắt, chịu nhục làm dược nô, cuối cùng tranh thủ lúc Mặc gia cùng Bạch Nhận Ngọc Chu chiến đấu mà chạy trốn, con đường kia, hiện giờ hắn lại đi qua một lần nữa...
Năm đó hắn vừa mới biết được sự tinh diệu của huyệt khiếu, lấy huyệt khiếu hấp thu tinh khí có được một tia nguyên lực, chịu nhục cố gắng mạnh mẽ, cuối cùng thoát thân sống sót.
Cách hơn hai trăm năm rồi, hiện giờ hắn đã đạt tới Hư Thần đỉnh, chỉ cần thấy rõ chân lý áo nghĩa sinh mệnh, tử vong, liền có thể đột phá tới cảnh giới Thủy Thần, nếu so sánh với ngày xưa, quả thật là một trời một đất, dường như đã trải qua mấy kiếp.
Hắn không sử dụng linh hồn dàn tế, không thi triển áo nghĩa, nhưng hắn lại lĩnh ngộ áo nghĩa, hắn một đường đi tới, chìm vào bên trong thế giới của chính mình, ở trong vấn đề sinh mệnh, tử vong tự hỏi, tinh thần dần dần hoảng hốt, dường như nhập ma.
Bản thân hắn không hề biết đi đâu, chỉ là đi thẳng một đường, ánh mắt suy tư mang theo vẻ mê man.
Một ngày nọ, hắn đi đến dưới một gốc cây cổ thụ già nua, hắn bỗng nhiên ngừng lại, suy nghĩ một lúc.
Hắn nhớ rõ gốc cây này...
Năm đó hắn ở gần đây tu luyện, ở trong này hắn có một nữ nhân đầu tiên, một lính đánh thuê nữ tên là Địch Nhã Lan, cũng gặp được một cô gái làm cho hắn cảm thấy thích đầu tiên, nàng gọi là Mục Ngữ Điệp.
Từng hình ảnh trong quá khứ chảy qua trong đầu, Thạch Nham giống như trong giấc mơ, đứng yên không đi, giống như không phân rõ đâu là hư ảo, đâu là hiện thực, ở trong sinh mệnh, tử vong lưu luyến không muốn về.
Đại thụ rậm rạp năm đó già nua rồi, ở trong sinh mệnh luân hồi đi về hướng suy sụp, cành cây to đầu khô quắt, giống như lão nhân tuổi xể chiều, chậm rãi đi về cuối vòng luân hồi, ở phía sau cây cổ thụ kia, truyền đến tiếng nước chảy róc rách, có thể thấy thấp thoáng mấy gian phòng trúc, phòng trúc ở đầu nguồn nước, trước phòng gieo trồng hoa cỏ.
Tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe, từ trong một gian phòng trúc truyền đến, tiếng đàn vừa vang lên, Thạch Nham liền ầm ầm chấn động.
Hai tròng mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi, như mộng du bước từng bước hướng tới gian phòng trúc kia, vẻ mặt trở nên quái dị tới cực điểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiếng đàn này, giống như năm đó, quen thuộc như vậy, giống như thanh âm trong giấc mộng, trong lúc nhất thời hắn không rõ đâu là chân thật đâu là hư ảo rồi, hắn chỉ nhìn chàm chàm phòng trúc kia, bước tới từng bước một...
Hắn đi đến trước phòng trúc, vẻ mặt hoảng hốt đẩy ra cánh cửa, liền nhìn thấy một lão ẩu tóc trắng xoá, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng một cánh cửa sổ, im lặng đánh đàn, hình như không biết hắn vừa tiến vào.
Trên cổ lão ẩu kia tràn đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu, một đầu tóc bạc dài tới tận thắt lưng, trong cơ thể truyền đến dao động lực lượng không kém, nhưng khí tức sinh mệnh lại đã suy yếu tới cực điểm, đây là dấu hiệu sinh mệnh sắp kết thúc.
Hắn nhìn thật kỹ lão ẩu này, ánh mắt trở nên cực kỳ kỳ quái, lẳng lặng nghe tiếng đàn, không nói một lời nào.
Lão ẩu đàn xong một khúc, than nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn nói: "Đàn cũng đã nghe xong, mời rời khỏi nơi đây, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của lão phụ.
Thạch Nham im lặng không nói, dưới chân giống như mọc rể, vẫn không nhúc nhích.
Lão ẩu trong lòng tức giận, ho khan một tiếng, quay người trở về, trong óc nàng ầm ầm chấn động, chỉ vào Thạch Nham cả người kịch liệt run rẩy, nếp nhăn giống như khe rãnh, há mồm muốn nói cái gì đó, lại nghẹn ngào nói không nên lời, mà nước mắt đã ngăn không được, liền chảy xuống.
Thạch Nham nhìn về phía nàng, sắc mặt cực kỳ quái dị, hai vai khẽ run, rất lâu sau đó, mới than khẽ, "Không nghĩ tới lại chính là ngươi." .
"Không nghĩ tới lại chính là ngươi." Lão ẩu rốt cuộc nghẹn ngào nói ra lời, mặt nàng sớm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, khuôn mặt già nua, lại có thể nhìn ra năm đó nàng hẳn là mỹ nhân tuyệt thế, nàng lộ nụ cười buồn thảm, "Có thể ở trước lúc chết già gặp lại ngươi một lần, thì cũng coi như không uổng công ta chờ đợi, đã hơn hai trăm năm rồi, ngươi vân như cũ, như lúc năm đó mới gặp nhau, chưa hề thay đổi, mà ta đã quá già, đã đến lúc xể chiều, sẽ chết già..." .
"Địch Nhã Lan đâu?" Thạch Nham thở dài một hơi.
" Nàng không thể đột phá Thiên Vị, tuổi thọ đã hết, đi trước ta một bước rồi". Mục Ngữ Điệp cười chua sót, chỉ vào một gian phòng trúc ở bên cạnh, "Khi trước nàng sống ở đó, cùng ta làm bạn, ba mươi năm trước chết già rồi."
"Làm gì?" Thạch Nham lắc lắc đầu.
"Ta chỉ muốn một ngày kia gặp lại người một lần, mặc dù không gặp được, cũng có thể có nhớ lại về ngươi." Mục Ngữ Điệp ho khan, cúi đầu nói: "Đáng ra ngươi nên sớm một chút, khi đó ta còn chưa già nưa như vậy, còn có thể gặp người, hiện tại ngươi nhất định rất thất vọng." .
"Làm gì?" Thạch Nham tiếp tục thở dài.
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, năm đó ta sai lầm rồi, ta bị cừu hận che mắt, chưa từng giữ lấy được ngươi, vì thế ta hối hận hai trăm năm." Mục Ngữ Điệp ôn nhu nói.
"Chuyện cũ trước kia sớm trôi qua, ta đã sớm không nhớ rõ sai lầm của ngươi, chỉ nhớ rõ... Ngươi từng là người mà ta thích." Thạch Nham im lặng một lúc lâu, lẳng lặng buông một lọ đan dược, nói: "Thuốc này có thể bổ sung sinh cơ của ngươi, tăng tiến tuổi thọ của ngươi, hi vọng... Còn có thể gặp lại." .
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua phòng trúc mà Địch Nhà Lan từng ở lại, bùi ngùi thở dài, lấy ra một vò rừợu mạnh, một bên uống thả cửa, một bên đi loạng choạng ra ngoài, hát vang ầm ĩ, "Thời khắc sinh tử, huyễn sinh tiêu tan, thiên địa mênh mông, trụ vũ mãi mãi, hữu duyên tự có thể gặp lại..." .
Chân lý áo nghĩa sinh mệnh cùng tử vong luân hồi bí cảnh, ở tâm linh của hắn không ngừng lưu chuyển, tăng trưởng rất nhanh.