Sao Em Đỏ Mặt Rồi?
Chương 6
Vài ngày sau, Trần Gia Hữu đến thăm thầy giáo của mình.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, Lận Lam là người chạy ra đón anh.
Biết trước hôm nay Trần Gia Hữu sẽ đến thăm nhà, nên Lận Lam đã cố tình diện một chiếc chân váy bó sát phối cùng áo sơ mi.
Mỗi lần gặp anh, lúc nào cô nàng cũng đều chú trọng ăn diện. Chỉ có điều, không biết anh có để ý hay không.
Lận Lam nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng, "Anh đến rồi à."
Trần Gia Hữu khẽ gật đầu, bước theo cô vào nhà.
Mấy năm nay sức khoẻ ông Lận không được tốt cho lắm, Trần Gia Hữu mang quà đến tặng, rồi nán lại nói chuyện với ông một lúc lâu.
Dạo này ông gặp một chút rắc rối, cũng chỉ có Trần Gia Hữu mới có thể giúp được ông.
Trần Gia Hữu hiện đang là đối tác lớn của một công ty luật danh tiếng, trong tay có không ít mối quan hệ, nhưng bình thường công việc của anh quá bận rộn, lại còn phải quản lý cấp dưới, hơn nữa còn phải tiếp khách hàng và xử lý những case quan trọng.
Bây giờ Ông Lận gặp rắc rối, nhiều người kiếm cớ xa lánh, chỉ có Trần Gia Hữu không sợ phiền phức mà chủ động đến tận nhà thăm ông.
Ông Lận bảo Lận Lam mang trái cây lên mời khách, còn mình thì hỏi thăm tình hình gần đây của Trần Gia Hữu.
"Có bạn gái chưa?" Ông Lận cười hỏi.
Trần Gia Hữu cởi áo khoác, ngồi xuống sofa, sống lưng thẳng tắp, anh lắc đầu đáp, "Công việc bận quá nên không có thời gian ạ."
Ông Lận ngẩng đầu liếc nhìn Lận Lam.
Lận Lam ngập ngừng muốn nói lại thôi, rõ ràng là muốn nhờ ba mình nói giúp vài câu.
Ông Lậm sao lại không hiểu ý con gái mình chứ, nhưng có vài chuyện dù có nói cũng vô dụng.
Lận Lam và Trần Gia Hữu biết nhau cũng đã được nhiều năm, hồi còn học đại học, Trần Gia Hữu thường xuyên đến nhà ông ăn cơm, hai đứa nó đã gặp nhau từ khi ấy. Đến giờ đã bao năm trôi qua, giữa hai đứa vẫn không cọ ra được tia lửa thì xem như đã rõ rành rành, Trần Gia Hữu không có tình cảm với Lận Lam.
Ông Lận là người thông minh, có những lời không tiện nói thẳng, nên ông chỉ cười trêu, "Em không còn nhỏ nữa, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, sao không tìm một cô bạn gái bầu bạn bên mình. Có phải thui thủi một mình quá lâu nên cũng lười yêu rồi đúng không?"
Lận Lam bưng trái cây lên, nhìn Trần Gia Hữu một cái, khẽ ho tiếp lời, "Ở ngoài nhiều người theo đuổi luật sư Trần lắm đó ba."
"Ồ?" Ông Lận thích thú nhướng mày, "Thật à?"
Trần Gia Hữu nhấp một ngụm trà, bất đắc dĩ đáp, "Thầy đừng nghe cô ấy nói bậy."
Lận Lam, "Sao lại nói bậy chứ, điều kiện của luật sư Trần ưu tú như thế, mấy cô bạn của con đều nghe danh của luật sư Trần, không ít người theo đuổi. Có điều tiêu chuẩn anh ấy cao quá, nên vẫn chưa có người mình thích, nếu không sao lại không có bạn gái được. Ngẫm lại còn thấy anh ấy đã khiến biết bao con tim tan nát ấy chứ."
Mấy lời này của cô mang theo hàm ý bóng gió cực kỳ rõ ràng.
Vô số người đau lòng vì anh, và cô chính là một trong số đó.
Ông Lận hắng giọng, nói, "Liên quan gì đến con hả?"
Khoé môi Trần Gia Hữu hơi nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
"Không phải là không có suy nghĩ yêu đương, dạo gần đây em vừa gặp được một người nói chuyện rất hợp, cứ từ từ không gấp ạ."
Anh nói thế là vì muốn lướt qua ý đồ của Lận Lam, bao năm nay, sao anh lại không nhận ra tâm ý của Lận Lam chứ. Thế nên anh đã cố tình nói thế.
Quả nhiên, vừa dứt lời, sắc mặt Lận Lam bỗng chốc thay đổi.
"Nói chuyện rất hợp? Ai thế?" Nghe vậy, ông Lận cũng nao nao.
Trần Gia Hữu vuốt v e thành tách, thong thả đáp lại, "Hôm nào có dịp em sẽ đưa cô ấy đến gặp thầy ạ."
Ông Lận nghe anh nói thế thì vui ra mặt, ông bật cười ha hả, trả lời, "Nhất định, nhất định phải đưa đến đây đấy. Đến lúc ấy để thầy xem thử, rốt cuộc là cô gái thế nào mới có thể thu phục được núi băng em đây."
Trần Gia Hữu cụp mắt, khẽ cười không đáp lại.
Còn "hôm nào" kia đến tột cùng là khi nào thì không ai biết cả.
Tuy lúc nãy anh có ý nói dối cho qua chuyện, nhưng khi những lời ấy vừa được thốt ra, trong đầu anh bất chợt lại hiện lên hình bóng của một người.
Vài giây sau, Trần Gia Hữu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chỉ nói đùa chút thôi, mà sao ngay cả anh cũng tưởng là thật rồi?
Ngay khi anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, điện thoại đặt trên bàn thức thời rung lên.
Trần Gia Hữu cầm điện thoại lên kiểm tra.
Quả nhiên là tin nhắn của Đào mật.
Đào mật:... Tối qua tới khuya mới ngủ, hôm nay lúc thức dậy lại bất cẩn ngã lăn quay, tôi thảm quá đi mà.
Tin nhắn sau đó là một meme hình chú gấu nhỏ té sõng soài.
Trong đầu anh gần như đã có thể mường tượng ra cảnh tượng ấy một cách rõ ràng.
Phải công nhận rằng, hình ảnh liên tưởng rất sống động.
Khoé môi vô thức cong lên, anh gửi tin nhắn trả lời cô.
Ragin: Có bị thương không?
Ông Lận vốn không tin lời anh nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Trần Gia Hữu cúi đầu xem điện thoại, ông lại thấy những lời vừa nãy của anh đều là sự thật.
...
Tô Đào ngồi dậy, xuống giường, trừng mắt nhìn đầu gối bầm tím, thở dài một hơi, đành phải trang điểm nhẹ nhàng, sau đó đi đến quán cà phê.
Ban đầu cô chẳng hề có ý định đến chỗ hẹn. Nhưng từ sáng sớm tinh mơ, Sầm Dương Huy đã bắt đầu kh ủng bố tin nhắn của cô.
Sầm Dương Huy, [Cô dậy chưa?]
Sầm Dương Huy, [Đừng quên cuộc hẹn trưa nay của chúng ta nhé.]
Sầm Dương Huy, [Ha ha ha... Hôm nay còn có một siêu bất ngờ, chắc chắn nó sẽ khiến cho buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta cực kỳ lãng mạn.]
Sầm Dương Huy, [Ơ, cô vẫn chưa dậy sao? Nhanh nhanh dậy đi nào.]
Sầm Dương Huy, [...]
Sầm Dương Huy, [...]
Tô Đào đọc hết một loạt tin nhắn được gửi đến, trong đầu chỉ có một cảm nghĩ, chính là...
Thanh niên đúng là tràn trề sức sống.
Hôm ấy là do cô sơ suất, lỡ miệng nói với mẹ chuyện thứ bảy này Sầm Dương Huy muốn hẹn mình đi chơi.
Cảnh Mai tỏ ý: Đi! Nhất định phải đi!
Con không chịu đi sâu tìm hiểu người ta, sao lại vội vàng phán tội tử hình cho người ta chứ, ít nhất cũng phải cho nhau cơ hội hiểu biết lẫn nhau.
Thế là.
Hôm nay Cảnh Mai cũng gọi điện đến dặn dò cô nên ra ngoài vận động một chút, đừng cứ hở ra là nằm ì trong nhà không chịu đi đâu.
Thật ra Tô Đào cực thích đóng đô ở nhà, thời gian nghỉ ngơi có thể xem phim, thưởng thức món ngon, cuộc sống như thế thoải mái biết bao nhiêu.
Nhưng hôm nay cô không thể làm tổ ở nhà được rồi.
Cô và Sầm Dương Huy hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Sầm Dương Huy vẫn tràn trề sức sống ngồi trước mặt, cười hì hì nhìn cô, "Cô đoán xem lát nữa chúng ta có lịch trình gì?"
Tô Đào chống cằm, tò mò hỏi anh ta, "Là gì thế?"
"Tôi lấy được hai vé xem diễn ba lê từ chỗ bạn, nghe nói tour này rất khó mua vé, cô có muốn đi xem không."
Thấy anh ta đã lôi vé ra lấy lòng, Tô Đào cũng không tiện từ chối.
Cô vui vẻ đồng ý, "Được."
Lúc đó cô đúng là bị ma nhập nên mới đi tin Sầm Dương Huy.
Nếu cẩn thận ngẫm lại, làm gì có tên đàn ông nào lại thích xem biểu diễn ba lê chứ.
Hai người bước vào khán đài.
Tô Đào cố gắng mở to đôi mắt, cố gắng để bản thân tập trung.
Chẳng may lát nữa mà ngủ gục thì quê lắm.
Thứ nhất là thể hiện cô không tôn trọng nghệ thuật, thứ hai là thể hiện cô không có ý tứ.
Khán giả đến xem không nhiều, Sầm Dương Huy trò chuyện câu được câu chăng với cô, "Cô thích chỗ này không?"
Tô Đào, "Cũng được lắm."
Cô nhìn về phía các diễn viên múa ba lê trên sân khấu, cười nói, "Đều là mấy cô nàng mặt xinh, dáng chuẩn."
Sầm Dương Huy dù gì vẫn còn trẻ người, nói chuyện cũng không giữ ý, nghe cô nói thế thì đắc ý ra mặt, "Đúng rồi, bạn gái cũ của tôi cũng là diễn viên múa ba lê, dáng người quả thực rất đẹp."
Cậu ta vừa dứt lời, Tô Đào bỗng im bặt. Trong không khí như nổi lên những bọt khí gượng gạo.
Có lẽ Sầm Dương Huy cũng đã nhận ra mình lỡ mồm, cậu ta bứt rứt xoa chóp mũi, "Xin lỗi Tô Đào... Tôi không cố ý đâu, lúc nãy tôi nhanh mồm nhanh miệng quá..."
Tô Đào cười, thoải mái nói, "Không sao, thời buổi này ai mà chẳng có tiền nhiệm chứ, bình thường, bình thường thôi."
Sầm Dương Huy, "Thật không, cô không giận thật ư?"
Tô Đào, "Không giận."
Tô Đào quả thật không hề tức giận.
Chuyện của cô và Sầm Dương Huy còn chưa đâu tới đâu, cô có gì mà tức giận chứ.
Cô chỉ thấy thằng nhóc này hơi ngốc tí thôi.
Nhưng sau đó, cô phát hiện ra, tên Sầm Dương Huy này chẳng ngốc tí nào.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tô Đào đi vệ sinh.
Lúc đi ra, cô phát hiện Sầm Dương Huy vốn đứng chờ bên ngoài đã biến mất tăm.
Tô Đào tò mò đi dạo một vòng quanh sảnh, định tìm thử xem cậu ta đang ở nơi nào. Cô đi được một lúc, bước chân bỗng dừng lại trước một cánh cửa phòng nghỉ ngơi.
Cô đứng lại là vì nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên trong.
"Sầm Dương Huy, anh có ý gì, lúc nãy tôi đã nhìn thấy anh dẫn theo một cô gái ngồi dưới khán đài. Mới chia tay tôi được vài ngày mà anh đã có người mới rồi sao? Anh đúng là đồ tồi."
"Man Man, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh vốn không hề thích cô ta."
"Đừng có lừa tôi, anh không thích mà còn đưa cô ta đến xem tôi biểu diễn ư?"
"Anh làm thế chẳng phải để em ghen sao... Ai bảo em cứ một hai đòi chia tay, trong nhà lại bắt anh đi xem mắt, nếu không anh đưa người con gái khác đến đây làm gì. Bây giờ em đã biết anh yêu em nhiều thế nào chưa? Anh thích em lắm Man Man à, lát nữa anh sẽ nói với cô ta đừng dây dưa với anh nữa."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, anh yêu em thế nào em còn không rõ sao? Đừng quậy nữa, quay lại với anh nhé?"
Sau đó có lẽ là khoảng thời gian tình nồng trào dâng. Cách một cánh cửa, Tô Đào vẫn có thể nghe thấy tiếng hai người hôn nhau.
Cô không cố tình nghe lén, chẳng qua giờ đây chuyện này đang đến hồi gay cấn hấp dẫn.
Tuy tai thì tập trung lắng nghe, nhưng trong đầu cô lại hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Xem ra là cô đã đánh giá thấp Sầm Dương Huy rồi.
Cậu em này không hề đơn giản, trái lại thủ đoạn còn cực kỳ cao siêu là đằng khác.
Lừa lọc cả hai bên, dùng mưu chơi kế đánh thẳng vào lòng người, đoán chừng cô gái trong phòng kia sắp sửa được dỗ cho nguôi ngoai rồi.
Tô Đào điềm nhiên như không, quay về phía phòng vệ sinh.
Chưa đầy một lát, Sầm Dương Huy vội vàng bước ra.
"Tô Đào, chắc cô chờ sốt ruột lắm, tôi vừa gặp người quen nên nấn ná trò chuyện thêm vài câu."
Tô Đào nhếch môi cười, "Không sao, chuyện của anh quan trọng hơn."
Sầm Dương Huy gật đầu, "Ừ, thế tôi đưa cô về nhé."
"Ừm, về thôi."
Trên đường đi ra ngoài, Tô Đào vẫn luôn nghĩ phải làm sao để vạch trần bộ mặt thật của Sầm Dương Huy.
Xem cái mòi này là biết cậu ta không định nói sự thật với cô. Trái lại, chắc có lẽ thẹn với lòng, nên cậu ta còn tỏ ra nhiệt tình quan tâm cô hơn.
Tô Đào vừa cố gắng tránh né, vừa âm thầm tính toán.
Không ngờ...
Cô vừa đi ra khỏi cổng nhà hát, bất chợt trông thấy một người đàn ông bước ra từ một văn phòng luật sư.
Trời đã nhá nhem tối, mấy đám mây màu xám dần bao phủ, người đi đường vội vàng lướt qua.
Bên đường, người đàn ông chậm rãi lấy ra một chiếc bật lửa bằng bạc.
Phong thái lạnh lùng, dáng vẻ tựa bên xe hút thuốc của anh giống hệt trong mấy bộ phim truyền hình, mỗi một hình ảnh đều k1ch thích thị giác người xem.
Tô Đào vốn không để ý anh bước ra từ nơi nào. Nhưng lúc này đây, sự xuất hiện của Trần Gia Hữu quả thật là một cơ hội tốt đối với cô.
Bọn họ cách nhau khá gần. Khi tầm mắt Trần Gia Hữu vừa lướt sang bên này, vừa hay trông thấy Tô Đào và Sầm Dương Huy cách đó không xa.
Anh nhướng mày, nhìn thoáng qua hai người, đầu ngón tay gẩy nhẹ tàn thuốc.
Xe Sầm Dương huy đậu ngay phía sau xe của Trần Gia Hữu.
Cậu ta đang định giúp Tô Đào mở cửa xe, nhưng vừa xoay người, lại thấy Tô Đào đi thẳng về phía trước.
Sầm Dương Huy gọi to, "Tô Đào..."
Không ngờ, nghe thấy giọng anh ta, Tô Đào càng sải bước nhanh hơn.
Trần Gia Hữu đưa mắt nhìn cô gái vừa đi tới trước mặt mình.
"Có chuyện gì thế?" Bờ môi mỏng hơi hé, giọng nói trầm khàn vang lên.
Lúc nãy ở trong văn phòng xử lý công việc cả buổi trời, bây giờ anh cần một điếu thuốc để giải lao.
Không ngờ, chỉ đi ra ngoài hút một điếu thuốc lại có thể gặp được cô.
Tô Đào len lén nháy mắt với anh, sau đó đôi mắt cong lên, cất giọng ngọt lìm lịm, "Anh ơi, chúng ta về thôi."
Vừa dứt lời, hai người đàn ông bỗng chốc rơi vào im lặng.
***
Tác giả:
Em trai chó quá, chuyển sang anh trai thì hơn.
Sầm Dương Huy: Anh trai cái vẹo gì?
Trần Gia Hữu: Nghe hay đó, gọi thêm một tiếng nữa đi.
***
Đăng ít thì mất tương tác, flop. Đăng nhiều mà không ai tương tác, nản. Một vòng lẩn quẩn cứ thế diễn ra =))))))