Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi - Trang 2
Chương 72-73-74
Chương 72
◎ Phúc lợi của bạn trai ◎
Rối loạn.
Hoàn toàn rối loạn.
Đường Chi phức tạp nhìn Giang Chi, trong lòng tràn đầy nghi vấn:
Không, tại sao thế giới này vẫn chưa sụp đổ?
Từ khi Tiểu Trân và Tang Thác ở bên nhau, hướng đi của toàn bộ cốt truyện cũng thay đổi hoàn toàn, cô vốn là một nữ phụ độc ác không nên có mối quan hệ tình cảm với Giang Chi cũng đã tỏ tình với anh.
Nhưng cốt truyện không sụp đổ, thậm chí không có bất kỳ hình phạt nào.
Vậy từ khi cô xuyên sách đến nay, những giấc mơ và lời cảnh cáonhắc nhở cô không được thay đổi cốt truyện đã có từ trước, chúng bắt nguồn từ đâu?!
Đường Chi hoàn toàn sững sờ.
Não bộ dừng hoạt động, hoàn toàn không còn bất kỳ năng lực tư duy nào.
Nó giống như...
Bạn luôn luôn tin rằng trái đất có hình vuông, kết quả có một ngày, bạn phát hiện ra trái đất có hình cầu!
Niềm tin ngay lập tức bị phá hủy, những tưởng rằng nó sẽ phải đối mặt với sự hoảng loạn và bất an lớn, nhưng cuối cùng ...
Tất cả những điều lo lắng trong lòng đều không xảy ra.
Tất cả dự cảm trong lòng, đều giống như cô tự biên tự diễn, suy nghĩ ra vậy.
“Điều này không đúng.”
Cô lẩm bẩm lùi về phía sau hai bước,ý thức được có sai lệch xuất hiện, cả người đều lâm vào trạng thái mê man mãnh liệt.
"Rốt cuộc tôi là ai?"
Giang Chi không để cô lùi lại, anh tiến lên một bước, thấp giọng nói:
“Em có từng nghĩ đến, đây không phải xuyên sách không?”
Đường Chi sững sờ nhìn anh, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Không phải xuyên sách...
Mà là, mất trí nhớ sao?!
Ký ức của cô đã xảy ra sai sót và chính cô đã nghĩ ra những tình tiết đó?
“Đó là... nhân cách phân liệt?!”
Nếu là trường hợp này, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nếu bây giờ không điên thì sau này cũng sẽ phát điên.
"Không phải." Giang Chi đè lại bàn tay cô đang cố gắng gõ vào đầu mình, người đàn ông luôn nghiêm khắc, lúc này trong giọng nói cũng có một tia không xác định: “Có lẽ, là thức tỉnh.”
Sau khi Đường Chi nói anh là nam chủ, mấy ngày nay trong đầu anh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít vài ký ức vụn vặt.
Những chuyện này là thật, đều đã xảy ra, nhưng lại bị họ quên mất.
Anh là nam chính, còn cô là nữ phụ, thiết lập trói buộc khiến cho anh đánh mất cô hết lần này đến lần khác.
Ký ức bị xóa sạch, bối cảnh thay đổi, tác giả lười biếng luôn để anh làm nam chính, còn cô mãi là nữ phụ độc ác luôn si mê anh.
Cho bọn họ gần gũi từ khi còn nhỏ, rồi cố gắng thiết lập cho “Nữ chính từ trên trời rơi xuống tiêu diệt tiểu thanh mai” xuyên qua
Chỉ tiếc là bọn họ, từ những người giấy bị tác giả liên lụy, trở thành những con người chân chính, có ý thức, tự giác.
Vì vậy, bọn họ yêu nhau, lại một lần nữa phá vỡ các thiết lập có sẵn trong truyện để được ở bên nhau.
Đường Chi mơ màng nghe phân tích của anh, trong đầu, giọng nói cô luôn nghe không rõ, lại một lần nữa vang lên:
“Thật phiền mà. Rõ ràng cô ta là nữ phụ, tại sao độc giả luôn khen thật ngọt?”
“Nữ chính của tôi không đáng yêu sao? Tại sao độc giả lại nói giữa nam nữ chính không có cảm giác CP? Tang Thác là một nam phụ, mấy người đừng có làm loạn lên nữa?”
“Không được, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp, sửa lại nhận thức sai lầm của bọn họ.”
“Cô ta chỉ là một nữ phụ! Hơn nữa còn làm nhiều chuyện xấu gây hại đến nữ chính như vậy, để cô ta nhảy lầu không tốt sao? Vậy mà mấy người còn đau lòng cho cô ta, có bệnh sao?! A a a, tức chết mất!”
Đột nhiên có một ánh sáng trắng hiện lên trước mắt cô.
Ngày hôm đó, thế giới trong cuốn sách sụp đổ.
Cô nhảy từ tầng 28 xuống rơi vào một ánh sáng trắng.
Cả thế giới giống như bị nhấn phím tạm dừng, theo phím xóa của tác giả từng chữ từng chữ mà lùi lại.
Ngay sau đó, cô nghĩ rằng cô đã xuyên sách.
Trước mắt Đường Chi, xuất hiện một hàng chữ nhỏ, đó là khi cô mới xuyên sách, nhìn thấy thiết lập nhân vật _____
Đường Chi, người từng có hôn ước từ bé với Giang Chi, luôn coi Giang Chi là vị hôn phu của mình, là nữ phụ độc ác nhất.
Nhưng lúc này, bên dưới dòng chữ đó xuất hiện thêm một đoạn:
(Trọng điểm: Phải viết làm sao cho cô ta vô cùng xấu xa, viết Giang Chi ghét cô ta!! Nếu không thì sẽ tiếp tục cho nhảy lầu để cảnh cáo!)
Tất cả ký ức đó đều bị vạch trần tại đây.
Đây là niềm tin sâu sắc trong tâm trí của cô kể từ khi cô xuyên sách.
Đó là flag mà tác giả đã thiết lập từ khi cuốn sách này bắt đầu.
Nhưng...
Vì sao, bây giờ cốt truyện đi lệch nhiều như vậy nhưng cuốn sách vẫn chưa sụp đổ?
Có phải vì tác giả đã bỏ cuộc không?
“Có thể là như vậy.”
Giang Chi ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Dù sao dưa hái xanh không ngọt.”
“Từ đầu đến cuối, Giang Chi chỉ thích một mình Đường Chi.”
Trong thiết lập của tác giả, anh đã ghét cô trong một thời gian dài.
Nhưng Giang Chi ngoài đời, vẫn kiên định thích Đường Chi.
Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, Đường Chi dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Tuy rằng mọi thứ vẫn không rõ ràng như cũ, thế giới có sụp đổ hay không, Giang Chi có trở nên lạnh lùng với cô hay không, tất cả đều không biết.
Nhưng có thể khẳng định, cô cũng thích Giang Chi.
Vậy cứ dựa theo logics của cô, một ngày nào đó thế giới này sẽ sụp đổ, tình yêu và sự yêu thương mà bọn họ dành cho nhau lần lượt bị xóa sổ, lần nữa trở về điểm bắt đầu, bọn họ cũng sẽ kiên định, lần nữa đến với nhau.
Vậy tại sao không tranh thủ thời gian này để trân trọng lẫn nhau.
Nó giống như lời bài hát --
“Thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, em không có mong muốn khác,
Nếu ngày mai biến mất, nhân lúc bây giờ em đang yêu, em chỉ muốn nhớ lại cảm giác ấm áp khi được anh ôm lấy...”*
Ờ....
Đây là vấn đề, bài hát này bắt nguồn từ đâu?
Đường Chi sửng sốt, buông Giang Chi ra, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hoàng Bình Chiêu đang cầm điện thoại di động, tự giác làm tổ nhất ca(1).
...... Tuy rằng điều hai người nói một chữ anh ta cũng nghe không hiểu, còn tưởng rằng hai người này đang diễn kịch.
Thấy ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua, xấu hổ ho nhẹ: “Em chỉ cảm thấy, bài hát này rất thích hợp với hai người bây giờ.”
Đường Chi đã xấu hổ đến mức sắp nhéo nát áo sơ mi của Giang Chi.
“Lần này thực sự vừa muốn chết lại vừa muốn yêu.”
Không nghĩ tới đi một vòng lại quay về điểm xuất phát.
Cô vẫn kháng cự, không dám đối mặt với tâm ý của Giang Chi.
Sau nhiều ngày tháng thăng trầm, một lần nữa dâng lên trước mắt cô.
Giang Chi vươn tay về phía cô, Đường Chi cẩn thận, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Người đàn ông nhẹ nhàng đan xen năm ngón tay của cô, như thể, sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể ngăn cách bọn họ.
Trong lòng Đường Chi, bỗng nhiên có một loại can đảm mãnh liệt “you jump, i jump”.
Nếu ngày đó đến...
Cô lắc tay Giang Chi: “Vậy anh phải nhớ kỹ, nắm chặt em một chút! ”
Anh mỉm cười: “Được. ”
…
Khi hai người từ trong phòng làm việc đi ra, đã là mười hai giờ rưỡi tối.
Hoàng Bình Chiêu rất có ánh mắt, ở lại khóa cửa, không đi theo, Giang Chi thì lái xe đưa Đường Chi về nhà.
Thân phận thoáng cái thay đổi, Đường Chi hiếm khi cảm thấy thẹn thùng, ở trên xe vô cùng rụt rè, nhưng trong lòng lại toát ra bong bóng màu hồng vui vẻ, liên tiếp gửi cho Tần Miểu n gói biểu tượng cảm xúc tôi đã yêu.
Khả năng lớn là Tần Miểu đang chơi game, không trả lời tin nhắn của cô.
Ngược lại, Giang Chi, thỉnh thoảng hỏi cô cảm thấy nhiệt độ điều hòa trên xe đã phù hợp chưa, có đói hay không, lạnh hay không, buồn ngủ hay không.
Có ai vừa xác định quan hệ yêu đương thì lập tức mệt mỏi? Anh không biết gì về con gái, đúng chứ?
Hiện tại cô hận không thể báo tin vui cho toàn bộ bạn bè biết chuyện mình đang yêu.
Chậc chậc.
Đường Chi chửi bới ở trong lòng xong, khóe miệng lại nhếch lên cao.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới tiểu khu của cô.
Có điều, trong tiểu khu vô cùng yên tĩnh, chỉ có bảo vệ trong ki-ốt vẫn đang trực ban.
Giang Chi dừng xe, trong màn đêm đen kịt, nhìn cô có chút xanh xao, rõ ràng là do mấy ngày nay ngủ không đủ giấc.
Anh kiềm chế sự kích động trong lòng, dùng giọng điệu như ngày thường nhắc nhở cô: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
Đường Chi đợi một lát, nhưng không thấy anh nói gì tiếp.
Quả nhiên là một khúc gỗ, tuyệt đối không chủ động.
Hazz....
Kệ đi.
Người đàn ông mình thích thì mình phải nuông chiều!
Cô bất thình liêu tiến lại gần, khẽ thơm nhẹ lên mặt anh.
Vốn dĩ Đường Chi rất xấu hổ, nhưng rõ ràng cô cảm giác được, khi cánh môi của cô dán lên mặt Giang Chi, anh thế mà cứng đờ người.
Tai cô đỏ rực, ngại ngùng giải thích: “Đây là phúc lợi của bạn trai.”
Hừ.
Nhưng vừa rồi anh lại cứng ngắc, cho nên cô quyết định sau này sẽ hủy bỏ phúc lợi này!
Đường Chi hôn anh xong, đang muốn xuống xe, cổ tay chợt bị người đàn ông giữ lại.
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, lại có vài phần khàn khàn từ tính:
“Phúc lợi của bạn trai chẳng lẽ không nên là…”
Ánh mắt của anh, từng tấc từng tấc, từ ánh mắt của cô, chuyển đến trên môi cô.
Đường Chi khẽ run rẩy, dường như không thể khống chế hình ảnh nóng bỏng trong đầu mình.
...Này.
Vẫn còn trong xe mà.
Kích... K1ch thích biết bao
Đường Chi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh sáng trên đỉnh đầu, cũng bởi vì anh tới gần, dần dần bị anh che khuất.
Cô ngửa mặt lên, im lặng chờ đợi đôi môi anh rơi xuống.
Giang Chi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Vừa trang trọng vừa dịu dàng nói lời tạm biệt với cô: “Ngủ ngon.”
Đường Chi mơ màng mở mắt ra, trên trán vẫn lưu lại một chút độ ấm của anh, lòng tràn đầy thắc mắc, chỉ như vậy? Chỉ có như vậy?
Giang Chi anh còn là đàn ông sao?!
Lời đã nói đến thế này rồi, vậy mà chỉ là một nụ hôn lên trán thuần khiết thôi sao?!
Đường Chi lo lắng, liếc nhìn đũng qu@n anh.
Cô có hơi lo lắng cho hạnh phúc sau này của mình.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, Giang Chi theo ánh mắt cô cúi đầu, trên mặt người đàn ông luôn lạnh lùng cũng nổi lên một tầng ửng đỏ mỏng manh.
Anh cố nén sự thôi thúc muốn hôn cô, thì thầm: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Chi đưa tay, ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, rồi nhanh chóng lui lại.
“Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không cần chơi những trò chơi ngây thơ của học sinh trung học nữa!”
Chuyện hôn bạn trai này chính là chuyện kiếm lời!
Yeah!
Cô hôn anh xong, buông tay, đang chuẩn bị nói lời tạm biệt rồi xuống xe.
Hơi thở trong trẻo của người đàn ông lại lần nữa dán lên, thoáng cái đã nuốt chửng tất cả giác quan, Đường Chi mở to hai mắt, ngả người về phía sau một cách tự nhiên, dán vào ghế ngồi trên xe, trong hơi thở đều là mùi cơ thể của anh.
Anh hôn lên khóe môi cô trước, có chút khiêu khích, nhẹ nhàng như lông vũ.
Vừa nãy Đường Chi còn cảm thấy Giang Chi thật ngây thơ, hừ hừ hừ cô thật sự là một tên háo sắc già nua, môi anh lại dán lên cánh môi cô.
Cái chạm môi này khác hẳn nụ hôn lúc trước, trong lòng cô giống như bị điện giật, trở nên tê dại.
“Giang Chi…”
Đường Chi có chút xấu hổ, khẽ đẩy anh một cái: “Được rồi.”
Cô...
Cô muốn lên lầu.
Nhưng vừa mở miệng, người đàn ông liền mượn cơ hội cạy môi cô ra, dịu dàng li3m nhẹ đầu lưỡi cô.
Đường Chi mơ màng, hàm răng va chạm vào anh hai lần, rất nhanh quyền chủ động đã bị anh nắm giữ, hai gò má cô như đánh phấn, nghẹn ngào ‘ô ô’ một tiếng, giống như hờn dỗi, khiến yết hầu anh giật giật, ánh mắt từng chút một trở nên sâu thẳm.
Những âm thanh về sau của Đường Chi đều biến mất giữa môi lưỡi quấn quýt.
Cô vốn tưởng rằng nụ hôn của Giang Chi cũng sẽ dịu dàng, nhưng hành động của anh lại trực tiếp, cực kỳ có tính xâm lược.
Chút kỹ năng hôn môi ngây ngô của cô, ở trước mặt anh căn bản không là gì.
Bị anh dẫn dắt, Đường Chi cũng có chút bị mê hoặc, xung quanh đều là hơi thở của anh, dường như sắp không thở nổi.
Cô vỗ nhẹ vào anh, ý bảo anh buông ra.
Giang Chi thở hổn hển, dừng động tác, đôi mắt vốn lạnh lùng nay sớm bị tình d*c thay thế.
Anh khẽ li3m môi dưới, động tác này gợi cảm muốn chết, Đường Chi ở trong lòng điên cuồng thét chói tai.
Cô bị anh hôn đến đuôi mắt cũng nổi lên một chút ửng đỏ, thở hổn hển, nhẹ nhàng đấm vai anh một cái:
“Khốn khiếp, có phải anh lén lút tìm người luyện tập hay không!”
Kỹ năng hôn thật tốt hu hu hu!
Lồ ng ngực của anh cũng hơi phập phồng, tiếng hít thở hơi nặng ở trong khoang xe nhỏ hẹp này có vẻ đặc biệt ái muội, giọng nói khàn khàn vang lên, càng thêm vài phần gợi cảm:
“Không có.”
Đường Chi hơi cắn môi, vụng trộm liếc mắt nhìn chỗ cô vừa lo lắng.
Cho dù ánh sáng lờ mờ, nhưng cũng không thể che dấu được “túp lều” đang dựng lên.
“....”
A a a cô đang nghĩ gì vậy!
Đường Chi quay mặt đi, hận không thể đâm đầu vào của kính xe——
“Chúc ngủ ngon, Giang Chi, anh cũng đi ngủ sớm đi nhé!”
Cô nói xong liền nhảy xuống xe, vội vàng bỏ chạy.
Giang Chi nhìn bóng lưng chạy nhanh hơn thỏ của cô, yết hầu hơi lăn xuống, buồn cười rũ mắt xuống.
Cô vẫn như vậy, lời nói ra lợi hại hơn bất cứ ai.
Nhưng nếu thực sự phải chiến, lại nhát gan hơn bất cứ ai.
(1) Tổ nhất ca : hát một mình
Chương 73
Vẻ mặt Đường Chi đỏ bừng chạy nhanh về nhà.
Ôi ôi ôi, may mà cô chạy lẹ.
Bằng không thì bản tính mê trai đã bị vạch trần mất rồi!
Cùng lúc đó Tần Miểu lại gửi đến một tin nhắn: [Sao cậu gửi nhiều biểu tượng cảm xúc tình yêu vậy hả?]
[Chẳng lẽ cậu cũng đã xem những bức ảnh đầu tiên của 100 thí sinh trong “PICK ME” rồi à?]
Đường Chi: [Cái gì?]
Cô rất nóng lòng muốn chia sẻ chuyện tốt yêu đương giữa mình với Giang Chi cho Tần Miểu biết.
Sau khi nói xong lại gửi thêm mấy biểu tượng cảm xúc khen anh cực kỳ đẹp trai.
Tần Miểu: […Vậy à?]
Đường Chi: [Vậy à là sao hả? Cậu không bất ngờ chút nào sao?]
Cô và Giang Chi ở bên nhau rồi!
Đây là một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!
Tần Miểu: [Chuyện hai người thành đôi chẳng phải rất hiển nhiên sao! Ôi… chuyện anh Chi thích cậu thể hiện rõ vậy rồi mà.]
Đường Chi ôm điện thoại, hơi sững sờ.
Rõ ràng vậy sao?
Từ trước đến nay Giang Chi vẫn luôn là kiểu người khiêm tốn nội liễm, chẳng có chút dính dáng gì đến từ khoe khoang cả…
Nhưng khi theo đuổi cô thì có vẻ như…
Rất rõ ràng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Để ý tin tức về lịch trình công khai của cô, thẳng thắn bảo đang theo đuổi cô, cùng cô mặc chung áo khoác quân đội nhục muốn chết...
Cô thử báo tin này cho những người khác biết.
Nhưng câu trả lời của tất cả mọi người đều như nhau, bọn họ không bất ngờ lắm.
Không đâu, trong mắt mấy người đây không phải là chuyện rất hồi hộp à?
Đường Chi hết sức thất vọng.
Nháy mắt tâm trạng nhảy nhót muốn công khai với fans đã giảm hơn phân nửa.
Cho nên lúc Giang Chi về đến nhà, vừa mở điện thoại lên, giọng nói của Đường Chi tràn ngập ủ rũ:
“Giang Chi, em không vui.”
Giang Chi nghe được, trong lòng hơi nhói lên.
“Sao vậy?”
Đường Chi ngả lưng xuống giường, kể lại chuyện vừa nãy cho anh nghe: “Mọi người đều phản ứng rất nhạt nhẽo đó.”
Hóa ra cô chỉ vì chuyện này, Giang Chi thở phào một hơi.
Anh cười khẽ: “Phản ứng của mọi người còn quan trọng hơn anh sao?”
“Không phải như vậy.”
Đường Chi nhỏ giọng nói: “Anh quan trọng nhất.”
Thật ra cô vẫn luôn rất mâu thuẫn.
Nói là nhạy cảm đi, rất nhạy cảm.
Nhưng có rất nhiều lúc cũng có thể xem là hoàn toàn vô cảm.
Từ sau khi cô xuyên sách, mặc dù thiết lập rời khỏi Giang Chi liên tục điều khiển cô, nhưng trên thực tế nó chẳng có ảnh hưởng gì đến cô.
Thế nên cô vẫn luôn vui vẻ.
Mà hiện tại mơ hồ nhớ tới, lại càng giống như bản thân đang nhớ lại một giấc mơ chân thật.
Mặc dù ở trong mơ cô là người vô tình nhảy lầu, nhưng ngoại trừ chứng sợ độ cao ra thì trái lại những ký ức cũ kia cũng không hề có ảnh hưởng gì đến cô.
Huống chi bây giờ hiện thực đã đi theo hướng mà cô không biết nữa rồi, cô cũng dứt khoát không suy nghĩ linh tinh thêm nữa.
Nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình thì cũng nên thẳng thắn đối mặt.
Giang Chi cầm điện thoại, hơi nhếch môi: “Trong lòng anh, em là quan trọng nhất.”
Đường Chi nghe xong thì tai dần nóng lên, cô vui vẻ tán gẫu với anh, vẫn có cảm giác không chân thật như cũ.
Ngay đêm hôm trước thôi, cô vẫn luôn một mực tránh mặt anh.
Nhưng chỉ nháy mắt cả hai đã trở thành quan hệ bạn trai và bạn gái của nhau.
Đúng là khó tin!
Mặc dù vẫn còn muốn nói chuyện với cô lâu hơn chút nữa, nhưng hiện tại đã gần rạng sáng, Giang Chi lập tức dừng trò chuyện.
“Đi ngủ sớm một chút, Chi Chi, ngủ ngon.”
Đường Chi không chịu cúp điện thoại, “Không được, lời chúc ngủ ngon của anh chưa đạt yêu cầu, em muốn nghe bằng chất giọng vocal fry(1).”
Giang Chi không hiểu: “Chất giọng gì?”
“Cái đó mà anh cũng không biết?”
Nhắc đến chuyện này, Đường Chi càng hưng phấn.
Cô liên tiếp gửi cho anh mấy video dạy vocal fry: “Học được không?”
Giang Chi nghe âm thanh trầm thấp trong video, tựa như có một cục đờm kẹt ngay cổ họng nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, hơi đè giọng.
“Em chắc chứ?”
Giọng của Đường Chi tràn ngập khiêu khích: “Chắc không phải ngay cả chuyện này anh cũng không làm được chứ?”
“...”
Cô còn rất hăng hái.
Giang Chi giảm hơi lại, đè giọng đến mức thấp nhất: “Ngủ ngon.”
Giọng nói của anh rất êm tai.
Lúc chuyển giọng sang vocal fry thì giống như kề sát vào tai cô nói chuyện.
Đường Chi kề sát điện thoại lên tai, hưng phấn lăn hai vòng trên giường.
Không hổ là nam chính!
Vocal fry dễ nghe hơn người bình thường N lần.
Mà còn bởi vì giọng của anh trong vắt, dù có đè thấp giọng thì vẫn có cảm giác thiếu niên.
A a a.
Quá hoàn hảo, quá hoàn hảo!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô lại ấn mở voice chat nghe thêm hai lần, vẫn rất đẳng cấp.
Đường Chi quyết định đáp trả lại anh, cô nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Giang Chi nhận được voice cô gửi, trực tiếp bị chọc cười.
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô không giống như đang làm nũng, mà trái lại giống như cố chỉnh giọng.
Thua cô đấy.
…
Lịch trình cuối cùng của Đường Chi trong năm 201X này chỉ còn mỗi chương trình đón giao thừa của đài Táo nữa thôi.
Gần đây lưu lượng của cô rất cao, đài Táo mới mời cô hợp tác với ảo thuật gia Văn Tụng, cùng phối hợp biểu diễn với Văn Tụng.
Hầu như chuyện này chẳng khó gì, chỉ cần cô nhớ catwalk là được, cuối cùng là cùng Văn Tụng hát tặng đến mọi người một bài hát “Chúc mừng năm mới” vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng lần trước Đường Chi biểu hiện rất nổi bật trong “Music Planet”, nhưng vị biên đạo tiết mục vẫn hy vọng cô hát nhép.
Chương trình lớn như vậy ngoại trừ ca sĩ chân chính thì đa số người biểu diễn đều sẽ lựa chọn thu âm trước, để đảm bảo chương trình không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào.
Đường Chi cầm sheet nhạc(2), phồng quai hàm, đưa ra yêu cầu của mình: “Tôi có thể hát thật.”
Tuy rằng cô có thể hát sai một vài âm điệu, nhưng bạn trai của cô lại là Giang Chi đó!
Biên đạo hơi sững sờ: “Tuy rằng không có miễn cưỡng yêu cầu, nhưng toàn bộ quá trình đều sẽ phát sóng trực tiếp, sẽ không chỉnh giọng cho cô đâu, cô xác thực muốn hát thật sao?”
“Anh bạn à, anh đang xem thường người phát ngôn của Karaoke rung động!”
Đường Chi vỗ lên bả vai anh: “Nhìn vậy thôi chứ tôi là nhạc sư(3) bậc SSS lận đó!”
Biên đạo: “...”
Chỉ là...
SSS của cô kém xa với SSS được công chúng chấp nhận lắm đấy.
Nhưng đây đã là yêu cầu của Đường Chi nên anh ta cũng không phản bác, biên đạo chính thức đáp: "Vậy được, rất mong đợi phần biểu diễn của cô Đường."
Đường Chi và Văn Tụng làm việc cả một buổi chiều, phối hợp khá ăn ý.
Chỉ đáng tiếc một điều là sau khi màn ảo thuật được vén lên thì chẳng có chút thần bí nào cả.
Kết thúc phần phối hợp ảo thuật, thời gian còn lại là đi tìm Giang Chi.
Đường Chi hết sức thích thú, kéo Tần Miểu đi mua quà cho anh.
“Dẫu sao cũng là nhờ anh ấy mà, cũng phải mang theo chút quà chứ.”
Tần Miểu đứng bên cạnh tàn nhẫn diss cô: “Cậu còn nợ anh ấy chút quà này sao? Đừng nghĩ tớ không biết, rõ ràng là cậu muốn mua quà cho anh ấy.”
Tâm tư của Đường Chi bị chọc thủng, cô hơi nghẹn, rất lý lẽ nói: “Thì sao chứ, bạn gái thì không được mua quà cho bạn trai sao?”
Tần Miểu lắc đầu tấm tắc, cô ấy hoàn toàn hết cách với người đang ở trong lưới tình cuồng nhiệt.
Tối đó Đường Chi tràn đầy hào hứng đến Studio của Giang Chi.
Quà mua cho anh chất đầy cả một chiếc xe, đủ thứ từ đầu đến chân, quần áo hay đồ ăn, cái gì cũng có.
Tính chiếm hữu của phụ nữ cũng rất đáng sợ.
Đến mức mà bây giờ nhìn bộ đồ Giang Chi đang mặc cô lại thấy hơi ghét bỏ.
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không phải do cô mua, mỗi bộ đều sẽ bị trừ 10 điểm.
Về sau đồ anh mặc từ đầu đến chân phải là do cô mua, như vậy nếu chia tay với cô, anh sẽ phải c ởi sạch đồ, đến cả đồ lót cũng không được mặc!
Nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng Giang Chi lại chẳng hề hay biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, chỉ là nhìn thấy cô cười, khóe miệng của anh cũng nhếch lên theo.
Đường Chi ra hiệu cho Hoàng Bình Chiêu lấy quà ở trong xe ra.
Là bạn gái của Giang Chi, cô cũng đã mua quà cho tất cả mọi người ở Studio.
Giang Chi khẽ nhướng mày: “Mua cái gì vậy?”
Đường Chi lấy sheet nhạc trong túi xách ra: “Buổi tối anh xem sẽ biết. Nhanh lên, dẫn em đi luyện hát trước đã.”
Cô đã tuyên bố như vậy rồi, nếu cô hát thật thì mọi người sẽ bất ngờ lắm.
Dù có thế nào đi nữa cô cũng không thể để mình mất mặt.
“Được rồi, trước tiên em hát một đoạn cho anh nghe.”
Đường Chi hơi hắng giọng, hát cho anh nghe.
Thật ra trước đó anh đã dạy cô phương pháp này rồi.
Phương pháp ngu ngốc này vậy mà lại có hiệu quả với Đường Chi, ngay cả khi không có Giang Chi thì cô cũng có thể khắc phục và tự học được.
Nhưng hiện tại cô là người đã có bạn trai, thế nên cô chỉ muốn bạn trai luyện tập cùng mình.
Cho nên cô còn cố ý hát sai vài âm điệu, để cho anh làm thầy giáo sẽ thích thú khi sửa lỗi sai cho học sinh.
Cô thật sự là bạn gái tri kỷ nhất trên thế giới này!
Giang Chi vốn đang cười nghe cô hát, nhưng nghe được đến khúc sau thì lại nhíu mày.
Là một ca sĩ chuyên nghiệp, trước đây anh đã dạy cô hát thì đương nhiên có thể nghe ra được đoạn cô cố ý hát sai.
Tay anh làm động tác tạm dừng, đợi Đường Chi ngừng hát mới hỏi: “Tại sao lại cố ý hát sai âm điệu?”
Đường Chi hơi sững sờ: “Cái này mà anh cũng nhận ra?”
“…” Giang Chi gõ nhẹ lên khung cây đàn, “Nghiêm túc một chút.”
Đường Chi: “!!!”
Cô đỡ trán: “Giang Chi, rốt cuộc là vì sao anh lại có được bạn gái hả?”
Buổi chiều này Đường Chi và Tần Miểu có giết thời gian bằng cách chơi “Vương giả vinh diệu.”
Em trai của Tần Miểu vì muốn dỗ dành Tần Miểu nên khi hai người solo đã giải phóng tất cả các loại nước, cuối cùng thì cực kỳ hợp logic mà để Tần Miểu thắng màn solo.
Đường Chi làm trọng tài, lúc ấy cô còn nghĩ nếu rảnh thì kéo Giang Chi thử nghiệm chút xem sao, xem anh có kỹ năng giải phóng nước giỏi như thế hay không.
Nhưng hiện tại…
Cô có thể chắc chắn nghi ngờ…
Giang Chi solo với cô thì nhất định sẽ không chút do dự mà gi3t chết cô, hơn nữa còn dưới ánh mắt tức giận của cô nghiêm túc giảng cho cô nghe về tinh thần thể thao điện tử.
Hiển nhiên Giang Chi cũng không get được ý tốt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Hả?”
Tên đàn ông này thật không thú vị.
Đường Chi ở trong lòng âm thầm nước mắt chảy thành sông.
Rất có khả năng mọi màn cosplay đáng xấu hổ sẽ không thể xảy ra trên người bọn họ đâu.
Đáng tiếc cho dàn nhân viên điên cuồng sản xuất, nhưng vị nam chính này…
Không dùng được nữa!
Cô thành thật hát thật tốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quả nhiên lần này vẻ mặt của Giang Chi đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đến khi buổi luyện tập gần kết thúc, Giang Chi mới ra hiệu cô tạm ngừng.
Trước khi Đường Chi đến tìm anh thì cô đã tự luyện một hồi, anh nhạy bén nghe ra giọng cô hơi mệt mỏi cho nên bảo cô tạm ngừng.
“Được rồi, hôm nay chúng ta luyện tập đến đây thôi.”
Đường Chi cũng có cảm giác cổ họng sắp bị xé rách đến nơi thì mới dừng lại.
Giang Chi đi rót nước ấm cho cô, cô không có việc gì làm nên lại liếc mắt về phía bàn làm việc của Giang Chi, ở trên có vẻ là lời bài hát cho ca khúc mới của anh.
Đường Chi tiến lại gần: “Đây là cái gì?”
Giang Chi rót nước ấm cho cô trở về, nghe vậy thì vội nói: “Không có gì.”
Anh bước nhanh đến, đưa ly nước cho cô, xoay người đóng tập tài liệu kia lại.
Vốn Đường Chi chỉ đang chán nên thuận miệng hỏi thôi, nhưng thái độ khác thường của Giang Chi đã khiến trái tim cô rung lên hồi chuông báo động.
Cô hoài nghi nhìn anh, không có gì mà anh bảo vệ kĩ như vậy à?
Lòng hiếu kỳ đã bị khơi dậy: “Cái gì đó?”
“Ca khúc mới.”
Anh cất tập tài liệu kia đi: “Còn đang chuẩn bị cho album mới.”
“Bài hát mới à, em muốn nghe!”
Đường Chi không nghe lời lại càng không chịu bỏ qua, giật giật ống tay áo anh mà làm nũng: “Em muốn nghe bây giờ cơ.”
Giang Chi hoàn toàn không có khả năng chống cự khi cô làm nũng.
Nhưng anh vẫn muốn cho cô một bất ngờ, vì thế chỉ xoa đầu cô, mềm mỏng nói: “Vẫn chưa viết xong, vài ngày nữa anh sẽ hát cho em nghe?”
Đường Chi nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Thật.”
Anh mím môi.
Đường Chi cũng không phải kiểu người sẽ quấn lấy anh để hỏi cho rõ, anh không nói thì cô cũng từ bỏ.
Nhưng điều này lại không khỏi khiến lòng cô sinh ra chút khúc mắc, ý nghĩ Giang Chi không yêu cô cứ trôi nổi trong lòng, quả nhiên dù có nói dễ nghe đến đâu thì cô cũng muốn đào sâu hơn một chút, nhỡ mà gió có thổi thì mối quan hệ này cũng lung lay sắp đổ cho xem.
Cũng may ngày hôm qua đầu cô không nóng đến mức đi công khai với tất cả mọi người, hiện tại quan hệ giữa cô và Giang Chi rất không ổn định!
Khổ cô cả buổi chiều đầy nhiệt tình mà mua cho anh đủ thứ đồ.
Có hơi hối hận.
Muốn bảo anh trả lại.
Hừ.
Đến tối Giang Chi vẫn như thường lệ đưa cô đến cửa tiểu khu.
Hai tay Giang Chi siết chặt tay lái, có vẻ đang đợi cô lên tiếng.
Đường Chi có khúc mắc với mối quan hệ plastic giữa hai người, cô mất hứng mở cửa xe, nói “Tạm biệt” rồi chuẩn bị bước xuống xe.
“Ơ.”
Giang Chi gọi cô lại: “Phúc lợi của bạn trai tối nay đâu?”
Đây là tín hiệu bảo cô hôn anh.
Đường Chi hừ lạnh, hôm nay anh khiến cô đau họng, lại còn giấu ca khúc mới không chịu hát cho cô nghe, còn muốn phúc lợi của bạn trai hả?
Tưởng bở!
Cô vô tình giật tay khỏi tay anh: “Hôn ư, thực xin lỗi phải nhắc nhở ngài, ngài đã được nhận phúc lợi này rồi, mời ngài tuần sau thử tiếp!”
(1): Vocal Fry (giọng siêu trầm) là thanh ghi (giai điệu) thấp nhất trong giọng nói của bạn, được đặc trưng bởi âm thanh trầm, khàn và hơi thở. Đây là một kỹ thuật mà các ca sĩ thường sử dụng để hạ thấp âm vực.
(2): Sheet nhạc: Mỗi bài hát thường gồm phần nhạc và lời. Hai phần này chính là sheet. Sheet nhạc còn được gọi là văn bản bài nhạc là cách ghi một bài hát có nốt nhạc và lời hát.
(3): Nhạc sư: “Thầy dạy nhạc”, cũng giống như “võ sư” là thầy dạy võ. Tuy nhiên thì “sư” ở đây cũng có thể hiểu là 1 master, bậc tiền bối, sư phụ về nhạc có trình độ cao hiếm thấy.
Chương 74
Nói đến đây, Giang Chi mãi sau này mới nhận ra, cảm xúc nhỏ hơi lệch lạc của Đường Chi.
Anh nắm lấy tay cô:
"Sao thế?"
Đường Chi mặc kệ anh: "Không có gì."
"Em thấy người yêu với nhau vẫn cần chút không gian, em cũng không phải kiểu người khăng khăng anh phải thành thật với em đến từng chi tiết. Chúng ta chỉ mới ở bên nhau, mối quan hệ chưa đủ ổn định..."
Vốn dĩ cô chỉ đang nói chuyện khuyên giải bản thân, nhưng càng nói càng thấy hùng hồn, cô bĩu môi, đột nhiên trở nên phấn khích:
"Giờ anh coi như đang trong thời gian thử việc, thời gian thử việc có thể mở khóa tất cả nội dung của phiên bản chính thức không? Rõ ràng là không!"
"..."
Một phát từ bạn trai chính thức xuống bạn trai thử việc, Giang Chi giay thái dương, bắt đầu phân tích cẩn thận tối nay đã đắc tội cô chỗ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như có một lý do duy nhất..
"Vừa rồi anh không hát cho em nghe bài hát mới, nên giận sao?"
“Ồ…em là người hay giận thế à?"
Đường Chi hít sâu một hơi: "Em cũng không muốn nghe lắm được chứ? Giờ anh cầu xin em, em cũng không muốn nghe."
Quả nhiên là vì chuyện này.
Cô vẫn đang muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, Giang Chi nắm chặt: “Giờ anh hát cho em nghe, đừng giận, được không?"
Có bất ngờ hay không, so với tâm trạng của cô, hình như hoàn toàn không quan trọng nữa.
"Em không muốn nghe."
Dưa hái xanh không ngọt, cô không còn tâm trạng nghe hát nữa!
Đường Chi chật vật xuống xe: "Em buồn ngủ rồi, Giang Chi, em muốn đi ngủ!"
"Được."
Anh buông tay cô ra, đột nhiên nghiêng người.
Không hề báo trước, Đường Chi bị anh hôn nhẹ.
Cô mở to mắt, thấy anh đang nhắm nghiền mắt, hàng mi dài.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm: "Sơ xuất rồi! Không có đèn flash!", "Sao Giang Chi lại gian lận thế!”, nhất thời quên vùng ra, để mặc môi anh nhẹ nhàng chuyển động trên môi cô.
Giang Chi được nước làm tới, để một tay ra sau đầu, kéo cô lại gần mình hơn.
Môi quấn lấy nhau, nút thắt nhỏ kẹt trong lòng, tự dưng biến mất vì sự dịu dàng của anh.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì quá lớn về nguyên tắc, cô chỉ đơn thuần, muốn khiến mình trở nên đặc biệt một chút dưới tín điều (1) nghiêm ngặt của anh.
Kiểu đặc biệt quấn quít một đêm, cuối cùng tới lúc chia tay, khiến cô trải nghiệm được một cách đầy đủ.
Người đàn ông lạnh lùng như anh, cũng vì cô mà bừng cháy hừng hực.
Loại cảm giác này rất tuyệt, thậm chí có chút kh0ái cảm chinh phục.
Đường Chi chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lại.
Động tác của cô chắc chắn là liều thuốc k1ch thích tốt nhất với anh, như được chấp nhận, anh vốn định hôn nhẹ lại thành nụ hôn vừa kích động vừa nóng bỏng cho đến khi Đường Chi gần như tắt thở, dùng hai tay đẩy ng ực anh, Giang Chi mới miễn cưỡng buông cô ra.
Khuôn mặt trắng nõn Đường Chi hơi đỏ ửng, đôi môi hồng hào hơi bóng bẩy, khi nhìn xuống, một lọn tóc rơi trên má, vô cùng e thẹn, lại có chút như đang tán tỉnh.
Lông mi Giang Chi khẽ run lên, yết hầu chuyển động, nhiệt huyết có lúc trào lên.
Thật lâu sau, anh nhắm mắt lại, giọng nói của anh lại vang lên trong xe:
"Phúc lợi của bạn gái."
Đường Chi vốn đã bị anh hôn cho đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, anh đưa ra một lý do, nhưng lại khiến cô hăng hơn, thờ ơ nói: "Còn có thể làm như vậy à?!"
Đây không phải chơi xấu à!
Trộm chiêu của cô!!
Anh cười nhẹ, vuốt lọn tóc trên má ra sau tai cho cô:
"Em là bạn gái chính thức, nên mỗi ngày có thể hưởng phúc lợi như này."
Phì.
Anh muốn hôn cô mỗi ngày thì cứ nói!
Còn tìm một cái cớ miễn cưỡng thế, quá tệ, được chứ?
Nhưng khóe miệng lại không khống chế được.
Đàn bà đúng là yêu bằng tai, chết tiệt!
…
Tới tận trước khi ngủ, trong đầu Đường Chi vẫn là nụ hôn này.
Có phải tất cả những người đang yêu đều như thế này không?
Dù làm gì, cũng sẽ nghĩ về anh.
Cô đỏ mặt vùi đầu vào gối, quyết định lướt Weibo một hồi cho bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, trang chủ của cô đã bị tin Giang Chi xuất hiện trong bữa tiệc đêm giao thừa của đài nhà Táo xâm chiếm.
[Cứu mạng, năm nay Giang Chi sẽ hát một bài hát mới trên đài Mango!]
Bài hát mới?
Có lẽ là bài cô thấy.
Đường Chi bấm vào bình luận, "Diều Giấy" đang để lại rất nhiều lời nhắn bên dưới.
[Chết tiệt, anh Chi cuối cùng cũng phát hành một bài hát mới rồi!]
[Mong chờ!]
[Lần này Chi Chi cũng tới đài Mango, hai người liệu có chung khung hình không!]
[Haizz, mau nhìn xem kết cục BE đã ép cp “Kẹo Gừng” thành ra thế nào rồi, còn có ý nghĩ này, họ một là diễn viên và một là ca sĩ, còn chia tay rồi, không có khả năng.]
Nhưng một khi nghĩ rộng ra, người hâm mộ CP lần lượt rơi vào ký ức:
[Có ai nhớ, lúc trước Chi Chi muốn anh Chi viết một bài hát cho cô ấy, nhưng bây giờ anh Chi đang theo đuổi Chi Chi, có phải viết một bài hát cho cô ấy không?]
[Mẹ kiếp! Lầu trên nói đúng! Bắt đầu mong chờ!]
Nhưng "Diều Giấy" đã nhanh chóng phá tan ý tưởng này:
[Hoàn toàn không thể! Anh Chi không bao giờ hát tình ca? Mặc dù tôi cũng muốn nghe nó, nhưng đây hoàn toàn là một điều viển vông.]
[Đúng vậy, nhìn phong cách của anh Chi trước đây, anh ấy chưa từng hát một bản tình ca nào!]
[Dù thế nào, có bài hát mới mà nghe đã là chuyện tuyệt vời rồi! Blogger có thể bước ra tiết lộ là phong cách gì không?]
Blogger đã trả lời liên tiếp vài tin nhắn:
[Thật khó nói, ca khúc mới của Giang Chi lần này là trình diễn lần đầu tiên, buổi tổng duyệt sẽ được sắp xếp riêng.]
[Mọi người đã ký một thỏa thuận không tiết lộ, nếu giờ có người tiết lộ, sẽ bị bắt ngay lập tức.]
[Dù sao cũng còn mấy ngày, mọi người yên tâm chờ đợi.]
Đường Chi nhìn câu trả lời của blogger, hình như đúng là rất bí ẩn.
Chẳng trách Giang Chi liên tục giấu, không cho cô nhìn.
Thôi, cũng có thể tha thứ được, tha thứ cho anh.
…
Vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, bữa tiệc đêm giao thừa hàng năm là phần quan trọng nhất của các đài truyền hình lớn.
Do tiết lộ rằng Giang Chi sẽ hát một ca khúc mới trong bữa tiệc đêm giao thừa, cả lời mời Đường Chi đang được yêu thích nhất gần đây, đài nhà Táo năm nay đã thu hút rất nhiều sự chú ý, vô số người hâm mộ ngồi chờ trong phòng phòng trực tiếp, trực tiếp đánh bại các đài truyền hình khác, mức độ phổ biến tăng liên tục.
Buổi biểu diễn của Đường Chi và Văn Tụng ở phía sau.
Vì phải biểu diễn ảo thuật, nên trang phục của cô không được quá phức tạp, nhưng sau màn ảo thuật, cô sẽ biểu diễn trên sân khấu, nên không được mặc trang phục quá đơn giản.
Sau mấy ngày diễn tập, cô và Văn Tụng phối hợp rất ăn ý.
Thật ra nói là sân khấu hợp tác, nhưng không bằng nói là tiết mục chuyển từ ảo thuật sang ca hát.
Đạo diễn xác nhận lần cuối với Đường Chi: "Thật sự muốn hát à? Tới phần của cô, chúng ta sẽ không bật bất kỳ âm thanh nào."
Văn Tụng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, nên chọn cách hát nhép rất an toàn.
Đường Chi gật đầu: "Ừm."
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sức học của cô không tệ, giờ hát còn được Giang Chi khen.
Phải khoe mới được, để mọi người đánh giá trình độ ca hát của cô.
Khoảng thời gian chờ đợi khá nhàm chán, nên Đường Chi nhàn nhã gửi tin nhắn với Tần Miểu.
Tần Miểu mấy ngày nay đều đang đoán phong cách bài hát mới của Giang Chi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì hỏi: [Cậu và anh Chi có ở hiện trường không? Giờ tớ vẫn chưa biết anh ấy hát gì?]
Đường Chi: [Không biết, người ấy là đỉnh lưu, có thể vơ đũa cả nắm với tớ à?]
Tiết mục của Giang Chi trước Đường Chi và Văn Tụng, khu vực nghỉ ngơi của bọn họ cũng chia ra, một cái phía đông, một cái tây, không gặp ở hiện trường, nhưng tối họ đã hẹn trước sẽ về chung.
Tần Miểu: [A a a đợi tớ vò đầu bứt tai, sao anh Chi vẫn chưa ra]
Đường Chi: [Sao không mong đợi tớ? Ah!]
Tần Miểu: [? Cậu có gì mà phải mong chờ? Biểu diễn của cậu không phải chỉ là biến ra người sống thôi à...]
Câu này đúng là rất sát thương.
Đường Chi khịt mũi nhấn mạnh: [Tớ còn hát nữa! ]
Tần Miểu: [Woa! Mong đợi quá! Điên cuồng kêu gọi những thứ tốt nhất trên thế giới cho Chi Chi!]
Đường Chi: "..."
Không để tâm chút nào sao?
Đường Chi để điện thoại di động xuống, trong lòng bắt đầu mong chờ tiết mục của Giang Chi.
Đột nhiên muốn nghe quá, anh giữ kỹ như vậy, đến cả cô cũng không chịu tiết lộ, rốt cuộc sẽ như thế nào?
Tiết mục của Giang Chi cách xa với họ hơn chục tiết mục, nên cô có đủ thời gian.
Cô bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của nhóm chương trình.
Lúc này tình cờ là tiết mục trước vừa kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu, Đường Chi từng thấy danh sách của bữa tiệc, biết người tiếp theo sẽ là Giang Chi, tim cô vô cớ đập nhanh hẳn lên.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình nói:
“Ca ca kế tiếp, hẳn là mọi người rất mong chờ!"
"Anh ấy sẽ mang đến cho chúng ta một bài hát hoàn toàn mới vào tối nay ..."
Ban đầu, khi người dẫn chương trình nói câu đầu tiên, khán giả đã khá náo loạn.
Khi người dẫn chương trình nói câu thứ hai, khán giả náo động hẳn lên.
Người dẫn chương trình trao micro cho khán giả, động viên khán giả bằng giọng nói cuồng nhiệt:
"Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau hét to tên anh ấy…"
Một tiếng kêu chói tai vang lên từ khán giả: "Giang Chi!!"
Người dẫn chương trình mỉm cười, thu lại micro: "Được rồi, mời…Giang Chi!"
Khi Giang Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước ra, bình luận trên màn hình ngập tràn tới mức không thể đọc được chữ.
Là người hâm mộ của anh, mọi người không cần phải photoshop, hoàn toàn có thể chụp ảnh màn hình.
Người đàn ông này quá đẹp trai, bất kỳ filter và hiệu ứng nào cũng bôi nhọ các đường nét trên khuôn mặt anh.
[Suýt xoa suýt xoa, mỗi lần nhìn thấy anh Chi mặc áo sơ mi trắng, tim tôi lại đập điên cuồng, sao lại có một người vừa nho nhã vừa cấm dục vừa nam tính thế!]
[Hzi... muốn thấy anh Chi cởi cúc áo, cài cúc đến cái thứ nhất đúng là phạm quy, học thì theo “Nam Bồ Tát” (2) bên cạnh, cởi cúc áo tận một nửa hức hức hức…]
[Ngưỡng mộ Đường Chi! Cô ấy có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể nhìn thấy ***của anh Chi TAT]
[Ah, ah, ghen tị quá! ]
[Ghen tị +1]
[Nghĩ về mặt tốt, các chị em, có lẽ Đường Chi không ở bên anh Chi, coi như là không ai thấy **của anh Chi, hee hee hee.]
Khi Đường Chi thấy bình luận như vậy, cô không khỏi nhớ lại nụ hôn khi còn ở với Giang Chi.
Yết hầu chuyển động, giọng nói khàn gợi cảm, lúc nào cũng khiến cô điên cuồng nhảy disco
Khóe môi cô cong xuống, trong lòng nghĩ, có thể sẽ khiến mọi người thất vọng rồi.
Lúc này trên màn hình hiện ra tên bài hát mà Giang Chi sẽ hát.
Chữ màu hồng, trông ngọt ngào lạ thường trong đêm đông lạnh giá này.
Màn hình lại ngập tràn la hét a a a! Tiếng kêu…
[Bài hát mới, bài hát mới!]
[Wow, tên của bài hát mới thật ngọt ngào, là “SUGAR”!]
[Nhìn cái tên, cảm giác như một bài hát ngọt ngào?]
[Sao lại có cảm giác… điều ước của fan CP đã thành hiện thực?]
Đường Chi nhìn các loại bình luận đang suy đoán, trái tim cũng nhảy nhanh hơn hai nhịp.
Trên màn hình, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng đang cầm micro, giọng hát cũng có vài phần ngọt ngào…
"Bài hát này là dành cho người con gái tôi thích."
[???]
[Ahhhh! Gửi cho người tôi thích?!]
[Cứu mạng! Anh còn là anh Chi mà em biết chứ?!]
[Đàn ông đang yêu đúng là thích quá!! Một người đàn ông cả vạn năm không hát tình ca lại hát tình ca, chết tiệt!!]
Khi cô nghe anh nói thích, bên tai Đường Chi đột nhiên nóng bừng.
Cô muốn đặc biệt, muốn khác người, lúc này, anh trịnh trọng hiến dâng lên cho cô.
Rõ ràng, là một người cực kỳ khiêm tốn, không thích để lộ chuyện riêng tư của mình trước công chúng.
Cô ngây người nhìn người đàn ông trong chương trình phát sóng trực tiếp, trong giây lát, cô cảm thấy mình thực sự thích anh.
Đứng trên sân khấu, Giang Chi dù không nói, sức hấp dẫn của anh vẫn xuyên qua sân khấu, hoàn toàn chặt chẽ nắm lấy được mọi người.
Ca khúc ngọt ngào nho nhỏ này đã được anh giấu hơn nửa tháng, lúc này, được trình bày trọn vẹn cho cô nghe.
[@Đường Chi. ]
[Ghen quá, đúng là ghen quá!]
[@Đường Chi thấy chưa> Thấy chưa! Anh Chi thực sự đã viết một bài hát cho cô kìa! Cô cảm động không.]
["Hơi khó, hơi xấu xa, nhưng lại rất dễ thương", cứu mạng!]
[Chưa bao giờ nghĩ rằng anh Chi lại có thể viết những lời ngọt ngào như vậy!]
Đường Chi chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông hay che giấu tình yêu của mình lại có thể bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy.
Cô muốn nói với mọi người…
Cô thấy rồi, thật sự thấy rồi.
Rất cảm động.
Hức hức hức.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên màn hình, toàn là sự ghen tị và chúc phúc:
[Ahhhh! Hơi thở của tình yêu!]
[Đây rõ ràng là một mùa đông lớn! Sao anh Chi lại cô đơn giữa mùa xuân!]
[Hahahaha có lẽ vì anh ấy luôn ở trong mùa đông! Chúc phúc! Hy vọng anh Chi có thể theo đuổi Chi Chi sớm!]
[Ngọt quá, ngọt quá, chưa bao giờ nghĩ rằng anh Chi có thể hát tình ca, cầu xin anh, hai người mau tới với nhau đi!]
Di động của Đường Chi cũng không ngừng rung, là Tần Miểu không ngừng gửi tin nhắn…
[Gan đấy! Chi Chi, rốt cuộc cậu đã khiến anh Chi hạ mình như thế nào?!]
Tần Miểu: [Anh ấy vậy mà lại hát tình ca!!!]
Tần Miểu: [Còn viết cho cậu!!!]
Tuyệt vời, đây không phải là chính chủ ấn đầu bắt phải ship à (3)?!
Cô ấy ship! Cô ấy ship là được chứ gì!
Người đàn ông như anh Chi, rơi vào lưới tình xong đúng là ngọt ngào!
Đường Chi: [Hức hức, bạn trai tớ hát rất hay, đúng không! Cảm động quá tớ muốn gọi cho anh ấy quá!]
Ngoài tài khoản cho công việc chính thức, cô còn có một tài khoản khác, ngày thường lướt Weibo chống trượt tay, giờ Đường Chi đăng nhập vào Weibo, vô cùng kích động chia sẻ ảnh trong siêu thoại.
Ảnh đêm nay của Giang Chi đúng là điên rồi.
Dù các mộng nữ đã hết sức kiềm chế, nhưng không thể chịu được khi người đàn ông này hát một bản tình ca ngọt ngào trên sân khấu.
Hơn nữa, Giang Chi hiện tại còn độc thân, tối nay siêu thoại chuyển tiếp mười nghìn lần bài văn buổi đêm, ẩn giấu dưới tài khoản, đám người háo sức bình luận toàn lời lẽ táo bạo, cực nóng.
Đường Chi cậy đây là tài khoản phụ, lẫn giữa một đám con gái trông rất bình thường, trong lòng nghĩ dù gì cũng là bạn gái chính thức, nhưng cũng không chịu thua mà to gan bình luận …
[Ahhhh! Giang Chi đẹp trai quá, đẹp trai quá i, bạn trai giết em đi!]
[Là ai hát hay thế, ô, hoá ra là bạn trai mình!]
[Bạn trai của mình gợi cảm quá, xuýt xoa xuýt xoa, muốn mua cola với bạn trai như điên.jpg]
Không nói chuyện khác, “Diều Giấy" khá tài năng.
Tối nay, cô đã đọc rất nhiều bài văn đêm khuya, cảm giác nhập vai đó, tuyệt!
Nghĩ đến nụ hôn chia tay với Giang Chi mỗi tối, mặt Đường Chi đỏ bừng hưng phấn.
Cô đang lấy hết sức bình sinh thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Giang Chi: "Làm gì thế?"
Đường Chi ngẩng đầu lên, người đàn ông vừa biểu diễn xong, lúc này đang đứng trước mặt cô với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn thấy là anh, Đường Chi sửng sốt, hất tay một cái, điện thoại rơi xuống đất, còn nảy hai cái, vừa hay tới cô dưới chân Giang Chi.
Đường Chi nín thở, cảm giác lúc này máu toàn thân đều đông lại.
Hơn nữa, cô còn chưa kịp giơ tay ra chắn, Giang Chi đã vô thức cúi người, cúi người nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên cho cô.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Bạn trai của mình gợi cảm quá, xuýt xoa suýt xoa, muốn cùng bạn trai điên cuồng mua coca (4)", trực tiếp đập vào mắt anh ...
(1) Tín điều : Những kỹ luật của bản thân đặt ra
(2) Nam Bồ Tát : Biệt danh của một nghệ sĩ
(3) Ấn đầu bắt ship : Tự chèo thuyền cặp đôi yêu nhau
(4) Mua coca : Tiếng lóng là muốn l@m tình