Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi - Trang 2

Chương 39-40



Chương 39


Câu hỏi này cũng quá gian xảo rồi!
“Cạnh chữ thị (示)” và “cạnh chữ y (衣)” chỉ khác nhau một chút, chữ “chi (氐)” và chữ “thị (氏)” cũng khác nhau một chút.
Bốn chữ này quả thực có thể khiến người ta phải hoa mắt, chỉ là khi mọi người bắt đầu tìm kiếm thì đã tìm rất lâu.
Nhan Vô Ưu không chắc chắn viết lên đề thi đáp án “D”, cô ấy phân vân nhìn về phía Thẩm Trác Sắt: “Đúng không?”
Thẩm Trác Sắt cười, cậu ấy viết thêm một chữ “D” bên trên chữ “D”, đáp án lập tức trở thành “B”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Đến thời khắc mấu chốt, Sắt Sắt cũng quá mất sức rồi!]
[Không hổ là người chơi đàn dương cầm nổi tiếng!]
“Bây giờ đúng rồi.”
Cậu ấy nhẹ nhàng gõ đầu Nhan Vô Ưu, cười nói: “Không có kiến thức.”
Lúc này Nhan Vô Ưu nhéo lên đùi cậu ấy một cái: “Nói ai không có kiến thức?”
“Anh anh anh.” Trên đùi bị đau, Thẩm Trác Sắt giơ tay đầu hàng: “Là anh không có học thức.”
Fan cp “Nhan Sắc” kêu gào trước màn hình.
[“Nhan Sắc” phát đường!]
[Ưu Ưu và Sắt Sắt thật là đáng yêu quá đi!]
Mà một bên khác, Phó Hoàn Chi và Hà Thu Thu…
Toàn dựa vào đoán mò.
Hà Thu Thu đang học thuộc bài vè: “Ba dài một ngắn thì chọn ngắn. Ba ngắn một dài thì chọn dài. Hai dài hai ngắn thì chọn B, cao thấp không đều C vô địch.”
…C vô địch!
“Thầy Phó… Nếu không thì chúng ta chọn đại là C đi!”
Vẻ mặt Phó Hoàn Chi ngượng nghịu mà do dự gật đầu: “Vậy… Vậy cứ chọn C đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình luận chạy đầy màn hình, khán giả lo lắng thay cho hai người họ.
[BBBB.]
[Là B. Là B. Giang Chi (江祗)]
[Ha ha ha, đề này chỉ có mỗi “Diều Giấy” là có thể biết chính xác, lập nhóm thi là đúng, nhất định phải trả lời đúng tên của anh Chi. Ha ha ha ha!]
[Đúng vậy! Đúng vậy! Chẳng qua tôi phải lưu vào ghi nhớ, tự mình không nhớ được. Khá lắm chàng trai! Bây giờ tôi sẽ lập tức nhớ chữ này, nếu không sau này trả lời câu hỏi tại trường quay, không phải sẽ làm mất mặt mũi Diều Giấy sao.]
[Chi Chi thật sự rất biết cách ra đề! Tôi cười sắp chết rồi. Nhóm khách mời bị vả mặt chưa?]
[Tổ tiết mục để lại sĩ diện cho họ, đến hiện tại đã bị Chi Chi lột s@ch. Ha ha ha ha! Mỗi ngày đều lo lắng Chi Chi bị đánh.jpg.]
[Chị em chúng ta không sợ! Chi Chi đã có anh Chi!]
Chờ đến khi cả ba đội đều trình ra đáp ra. “Kẹo Gừng” lại bày ra tư thế trấn áp người khác, không ngoài dự đoán đã lấy hạng nhất.
[Đệt! Đến cùng thì có cái gì mà cp“Kẹo Gừng” này trả lời không được không? Làm thế nào mà đến cái tên đầy đủ của Chopin (1), “Kẹo Gừng” cũng biết thế này?]
Đúng vậy, để câu hỏi phụ của mình không trở nên xấu hổ thì câu hỏi mà Thẩm Trác Sắt và Nhan Vô Ưu đặt ra chính là viết tên đầy đủ của Chopin.
Chopin thì ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng biết rõ tên đầy đủ của ông ấy.
Sau khi mọi người cảm khái xong thì đều thể hiện lòng tôn kính với Giang Chi.
[Đến cùng thì có gì mà anh Chi không biết vậy?]
[Thế này cũng quá hack rồi! Vốn dĩ chính là người có trình độ âm nhạc cao, còn biết lái xe trượt tuyết, vẽ vời, tri thức văn hóa cũng đầy đủ, dù không phải fan nhưng cũng khiếp sợ với trình độ này!]
[Người thế này thật sự tồn tại sao? Quá xuất sắc rồi!]
[Đúng vậy! Người ưu tú, đến lĩnh vực nào cũng ưu tú! Hu hu hu! Lại là một ngày động lòng vì anh Chi rồi.]
Rất nhanh sau đó #Câu hỏi mà Đường Chi hỏi# và #祇、祗、衹、袛# đã cùng lên hot search và đạt vị trí đầu tiên khiến mấy người qua đường đều sợ ngây người, họ nhao nhao bình luận bên dưới:
“Trời ơi, trước giờ tôi vẫn thường đánh chữ “chi(袛)”...”
“Ha ha ha, xin lỗi, tôi đều đánh thành chữ “giấy(纸)”. Tôi quá đáng quá rồi!”
“Khá lắm chàng trai! Đề bài này cũng quá trâu bò rồi! Nếu ở trường quay, tôi chắc chắn đã choáng váng rồi!”
“Tôi cũng vậy. Vì sao lại có bốn chữ giống như vậy nhỉ? Tôi cười muốn nôn rồi!”
Tận dụng cơ hội, còn có một vị có ID là “Người dẫn chương trình, giáo viên ngữ văn Tiểu Phan” chuyên gia phát sóng trực tiếp đã giải thích cho mọi người sự khác nhau giữa bốn chữ “祇、祗、衹、袛” này.
Trong một đêm, độ hot đã tăng lên cả triệu người, họ trực tiếp làm cho vị giáo viên này từ chủ phòng phát sóng trực tiếp với vài ngàn fan đã nhảy vọt lên trở thành chủ phòng phát sóng trực tiếp với hàng trăm nghìn fan theo dõi. Cộng thêm việc anh ta giảng giải khá sinh động, thú vị, không phải kiểu giảng bài nhồi nhét, cứng nhắc nên đã làm cho vô số các bạn học lớn tuổi trong phòng phát sóng trực tiếp này say sưa nghe giảng.
Chờ đến khi đã giảng xong “祇、祗、衹、袛” này thì Tiểu Phan lại chuyển đề tài: “Được rồi! Bây giờ để tôi giảng một chút về “cốt (汩)” và “cốt (汨)”, “thộn (汆)” và “thộn (氽)”, “bệ (薜)” và “tiết (薛)”, “trần (塵)” và “chủ (麈)” khác nhau thế nào…”
Trên màn hình lập tức là từng hàng a a a a…

“Bệnh thần kinh! Hai chữ ở phía sau cũng quá giống nhau rồi!!!”
“Ha ha ha, van xin thầy tha cho em!”
“Chữ viết Trung Hoa bao la, phong phú. Tôi thật sự không có học thức!”
“Hiểu rồi! Cái này sẽ đổi mới từ điển tiếng Trung.”
Dưới sự đề cử mạnh và độ hot đã làm dấy lên trào lưu toàn dân nhận biết mặt chữ. Vui chơi hết mình, thế mà lại gọi cư dân mạng là những người không thiếu kiến thức.
Hoàng Bình Chiêu chú ý đến mấy thứ này, anh ta nhìn vào máy tính đến trợn mắt há mồm.
Những năm gần đây có không ít người qua đường thường đánh sai tên của Giang Chi, vốn dĩ đoàn đội còn để ý đến, nhưng Giang Chi không thèm quan tâm. Sau này Hoàng Bình Chiêu cũng từ bỏ chuyện tuyên truyền tên của anh một cách chính xác.
Đúng là chữ “Chi (祗)” này không dễ đánh cho đúng, rất khó cho người ta.
Huống chi tên chỉ là một cái danh xưng mà thôi, sự biểu đạt của khán giả mới là cảm giác chân thật, mà những năm nay đúng là sự cố gắng hết mình của Giang Chi rất xứng đáng với mức độ nổi tiếng của anh, cho dù người đi đường có thể không đánh ra được tên của anh, nhưng tên tuổi của anh đã nổi tiếng từ lâu rồi.
Thật sự không ngờ Đường Chi chỉ tùy tiện, dựa vào một câu hỏi đã thu hút sự chú ý của dân chúng. Chỉ trong chớp mắt đánh gãy vô số sự hiểu biết nhầm lẫn của người qua đường.
Điều này khiến cho mọi người trong phòng làm việc của Giang Chi đều sinh ra lòng tôn kính.
Nên nói thế nào đây?
Lúc đầu, họ còn cho rằng anh Chi tham gia loại chương trình này với Đường Chi chính là tự hạ thấp mình, tất cả mọi người đều lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại của anh.
Nhưng bây giờ, xem ra dường như tham gia vào chương trình này đúng là đang giúp anh Chi được chú ý hơn.
Liên tiếp mấy ngày nay, Đường Chi giúp anh Chi thu hút sự chú ý của công chúng.
Dường như Đường Chi đã khiến một người đàn ông xa cách giống như một vị thần cách xa đại chúng đang bước xuống thần đàn.
Trên người anh là ánh hào quang chưa từng giảm đi, không còn khiến người ta tiếp tục cảm thấy xa vời và không thể lại gần, lúc này đã tăng cảm giác gần gũi và thú vị rất nhiều.
[Thật ra… Đường Chi cũng rất đáng yêu!]
Mấy ngày nay, các nhân viên của phòng làm việc ngồi chờ phát sóng trực tiếp, trái tim fan only đã bắt đầu lệch sang một bên và đã trở thành fan CP mất rồi.
[Sau khi chương trình này kết thúc, hai người họ sẽ phải chia tay ngay lập tức, thật ra tôi còn không nỡ đây.]
Vừa dứt lời, thoáng chốc đã dẫn đến một trận tán thành.
[Tôi cũng vậy.]
[Ài, đều nhìn ra tình cảm rồi, mấy ngày nay trong lúc xem phát sóng trực tiếp, tôi rất vui sướng, càng xem càng thấy Đường Chi rất đáng yêu.]
[Hu hu hu, còn chưa đến tập cuối đâu, đừng nói vậy! Thừa thãi!]
[Ài, lại có trở câu chuyện mới rồi. Những người này sao lại có tài như vậy nhỉ? Trong vòng bạn bè của tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi.]
[Ài, tôi cũng vậy.]
Có dân mạng có tài đã tạo ra một bức vẽ thần thánh, trong nháy mắt đã bao trùm lên toàn bộ nền tảng truyền thông lớn, truyền khắp các cư dân mạng qua vòng bạn bè.
Kết quả tìm kiếm chữ “Chi (祗)” sẽ hiện ra:
袛袛袛袛袛袛袛
袛袛袛袛袛袛袛
袛袛祗袛袛袛袛
袛袛袛袛袛袛袛
[Cứu tôi với, tha cho tôi!]
[Mẹ nó, thế này là công kích tinh thần sao? Con mắt tôi sắp mù rồi, không còn nhận biết mấy chữ này nữa rồi!]
[Ha ha ha! Đệt, bản đồ cũ còn chưa xem xong đã có bản đồ mới rồi. Tìm một chữ “chỉ (祇)” trong một đống chữ “chỉ (衹)” bản đồ còn làm ra cực kỳ lớn thế này. Tôi phục rồi!]
Buổi tối, Đường Chi nằm trên giường, cô lướt qua những tin tức này thì cười đến đau bụng.
Dân mạng toàn là những nhân tài!
Cũng buồn cười quá đi mất!
Tần Miểu: [(Hình ảnh) Tớ bó tay rồi, tớ là “Diều Giấy” lâu năm nhưng cũng không tìm ra được chữ “Chi”]
Tần Miểu: [Hay lắm! Bây giờ tớ đã không nhận ra tên của anh Chi nữa rồi.]
Tần Miểu: [Bồi thường cho tớ đi!]
Đường Chi ôm bụng cười, cười đến mức suýt nữa đã không kịp thở.
[Không thể trách tớ!]
Tần Miểu: [Tớ muốn anh Chi tuyệt đối không ngờ rằng mỗi ngày bản thân mình đều nằm trên bảng hot search một cách kỳ quái. Cậu đó, cái người mê kịch vui này, kiềm chế lại một chút cho tớ!]
Bỗng nhiên Đường Chi rất có ý kiến: [Tớ mới không phải là người thích xem kịch vui đâu.]
[Tớ là tiên nữ.jpg]
Đây là biểu tượng cảm xúc của Đường Chi.

Chính là các Đường Bột của cô đã làm, trong lúc vô tình nhìn thấy thì lập tức tải xuống dùng.
Đường Chi trên biểu tượng cảm xúc này chính là hình vẽ người cô ở bên trong bong bóng, nét vẽ rất đẹp, phối hợp với bốn chữ viết hoa cũng rất được lòng cô.
Tần Miểu: […]
Mặc dù là sự thật, nhưng người chị em ruột à, cậu không thể nào khiêm tốn một chút sao?
Lúc này Tần Miểu lại gửi đến một đoạn tin nhắn thoại.
Đường Chi nằm trên giường, hai chân rung lắc, tâm trạng rất tốt, không hề nghĩ ngợi gì, lập tức nhấn mở.
Giọng nói nửa dỗ dành, nửa giễu cợt, cứ như thế không kiêng dè gì mà vang to trong phòng: “Được được được. Cậu là tiên nữ, chính là loại tiên nữ tự có hào quang đặc biệt, một giọt nước mắt có bảy màu sắc.”
Phòng này có giường đôi, cô và Giang Chi mỗi người một giường, cũng khỏi để anh lại ngủ trên sàn.
Lúc này Giang Chi lại đang ngồi yên, đối diện với cô ở trên giường và đang trả lời tin nhắn cho Hoàng Bình Chiêu. Giang Chi nghe thấy một tiếng “tiên nữ” này thì chợt ngẩng đầu lên.
Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Đường Chi đã nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt thường lạnh lùng, vắng lặng đó đã hiện lên ý cười, môi anh khẽ cong lên. Đường Chi luôn cảm thấy một giây sau anh có thể phun ra một tràng cười trào phúng cô.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Im ắng, xấu hổ.
Đường Chi đỏ mặt, im lặng kéo chăn trùm kín đầu mình.
Loại câu cửa miệng này có thể âm thầm nói đùa trong đầu thì cô rất hưởng thụ.
Nhưng lúc này lại tùy tiện nói ra trước mặt anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau khi Giang Chi thấy cả người cô đều co quắp, đắp mền kín mít cả đầu thì nụ cười bên môi đã dần lan ra.
“Ngủ ngon nhé, tiên nữ.”
Giọng nói hờ hững, hơi khàn nhưng không khỏi có chút quyến rũ.
Đặc biệt là hai chữ sau cùng kia càng làm lỗ tai Đường Chi nóng lên.
A a a…
Tên chó này lại dám chế giễu cô!
Sau khi Đường Chi trốn tránh ở trong chăn, cánh tay nhanh chóng vươn ra, tắt đèn ở đầu giường.
Giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Ngồi trong căn phòng bỗng nhiên tối đi, Giang Chi im lặng cong môi khẽ cười.
“Ngủ ngon.”
Mà động tác rất lớn của Đường Chi đã khiến chiếc giường phải phát ra tiếng “kẽo cà kẽo kẹt”, cô cũng dùng tiếng động này để biểu lộ mình đang bất mãn.
Cả người đều quấn kỹ trong chăn bông, chỉ ước gì được thét lên.
Anh còn nói? Anh còn nói?
Không thèm quan tâm!
Vào những lúc như thế này, sự tôn trọng lớn nhất chính là yên tĩnh như gà không được sao?
Giang Chi thấy cô tức giận gần như sắp phát ra tiếng thì buồn cười, cười ra tiếng.
Anh! Anh! Anh!
Anh còn cười?
Đường Chi hoàn toàn xấu hổ.
Cô dứt khoát nhỏ giọng “anh” một tiếng, trốn trong chăn và không động đậy nữa, chỉ dám tự động viên ở trong lòng.
Chỉ cần mình không xấu hổ. Chính là người khác xấu hổ.
Cũng may sau đó Giang Chi cũng không làm ra tiếng động gì nữa nên trái tim không yên ổn của Đường Chi đã không còn dao động, yên ổn ngủ mất. 
Sáng sớm hôm sau, tiên nữ Đường Chi thức dậy rất sớm.
Vì lẩn tránh sự xấu hổ từ tối tôi qua còn sót lại nên sau khi thức dậy, cô đã nhanh chóng chạy nhanh xuống lầu như một cơn gió, làm cho một đoàn người đang làm công tác chuẩn bị bị dọa đến ngây người.
Ghi hình đã được bốn tập rồi nên ai cũng biết Đường Chi là người mê ngủ nướng, bình thường cô đều là người xuống cuối cùng.
“Chi Chi, cô làm sao vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?”
Đường Chi khoát tay, nói bừa một cái cớ: “Không, tôi chỉ đói bụng thôi.”
Một mình cô ăn sáng dưới đại sảnh, Giang Chi và các khách mời khác cũng đến đây.
Nhan Vô Ưu cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao hôm nay em lại thức dậy sớm vậy?”
Đường Chi lại giải thích thêm một lần: “Đói bụng nên tỉnh dậy sớm.”
Người đàn ông không thay đổi sắc mặt liếc cô một cái. Đường Chi cực kỳ mẫn cảm nhận ra ngay lập tức, cô cau mày nhìn lại, im lặng ra lệnh cho anh. Còn dám nói xấu cô, anh chết chắc!
Tối hôm qua, trong bóng đêm nên Giang Chi không nhìn rõ nét mặt cô.
Bây giờ thấy cô thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh không ngăn được ý cười trên môi mình, không vạch trần cô, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Chờ đến khi mọi người đã dùng xong bữa sáng thì buổi phát sóng trực tiếp vào sáng hôm nay cũng được bắt đầu.
Hôm qua, đạo diễn cũng đã nói, nhiệm vụ của hôm nay chính là quay các đội ở miếu Tình Nhân nổi tiếng nhất thành phố Nam.
Mọi người đang xếp thành một hàng, ba cặp đôi nữ đứng bên trái, nam đứng bên phải.
Mà hai bên trái phải của họ có hai phòng lựa chọn quần áo riêng biệt.
“Tối hôm qua, đội “Kẹo Gừng” đã giành được hạng nhất sẽ lựa chọn quần áo trước.”
“Phải nhắc nhở mọi người rằng, lựa chọn lần này sẽ là nam nữ giúp đỡ lẫn nhau trọn quần áo. Tức là bạn gái sẽ chọn cho bạn trai, và ngược lại bạn trai cũng chọn cho bạn gái.”
“Mời mọi người chọn lựa quần áo mà mọi người cảm thấy phù hợp với đối phương nhất. Thời gian chọn đồ là năm phút.”
Nhan Vô Ưu rất cạn lời “A?” một tiếng.
“Chẳng phải chính là quần áo của tôi sẽ do Sắt Sắt chọn cho sao?”
Cô ấy liếc mắt: “Có phải tổ đạo diễn các người muốn chơi chúng tôi không? Có thể trông cậy được thẩm mỹ của thẳng nam chọn được quần áo đẹp sao?”
Trên màn hình lập tức là một tràng cười ha ha: “Sắt Sắt: Nể mặt anh chút ít!]
[Ê, thẳng nam không cõng cái nồi này nha!]
[Sắt Sắt: Tôi còn chưa chọn đã bị bà xã chê. Khóc khóc.]
Hà Thu Thu thì không lo lắng về thị hiếu của Phó Hoàn Chi, nói thế nào thì thầy Phó cũng trong giới nghệ sĩ.
Đường Chi lại càng không cần lo lắng. Thẩm mỹ và thời trang của Giang Chi đều đứng đầu.
Cô đắc ý nháy mắt với Giang Chi, đập bàn tay lên vai anh: “Từ từ chọn, em tin tưởng anh.”
Nếu chọn đồ xấu cho cô…
Cô nhất định sẽ trả thù tàn nhẫn.
Hy vọng đồng chí Tiểu Giang có thể hiểu được ý nghĩ hung ác bên trong ánh mắt của cô, có thể hiểu rõ ẩn ý sâu xa trong lời nói của cô.
Giang Chi chỉ thản nhiên cười: “Được.”
[Ha ha ha, sao tôi có cảm giác Chi Chi nói rằng: “Từ từ chọn, nếu không anh có thể sẽ chết!”]
[Rất mong đợi. Tấm ảnh hài hước ngày hôm qua, nếu như được chụp cẩn thận hẳn là rất đẹp!]
Hai người nói chuyện xong thì rối rít quay người lại, bước vào phòng chọn quần áo.
Trong phòng chọn quần áo không được quay, đồng thời khán giả cũng bị chặn lại bên ngoài nên suy đoán rất sôi nổi.
[Tôi rất muốn nhìn quần áo Chi Chi chọn cho anh Chi.]
[+1. Hy vọng sẽ giúp anh Chi mở ra nhiều hình tượng mới. Hít hà hít hà.]
[Ánh mắt của Chi Chi hẳn là đang online. Cầu nguyện.]
[Tin tưởng vào ánh mắt của Chi Chi. Tôi dám chắc chắn hình ảnh của “Kẹo Gừng” nhất định sẽ bùng nổ.]
[Đúng vậy! Một đoạn nhỏ hôm qua đã rất thu hút, mà đó còn là tùy tiện quay, nếu nghiêm túc quay lại chắc chắn sẽ được truyền đi ầm ầm.]
Thời gian chọn lựa quần áo, ánh mắt Giang Chi đều lướt qua từng hàng quần áo với đầy các màu sắc, đủ loại chất liệu.
Chợt ánh mắt anh đã ngừng lại trên một chiếc váy lụa mỏng màu trắng.
Nhớ đến hôm qua Đường Chi tự xưng là tiên nữ, thế là anh vươn tay chọn chiếc váy này.
Đây là một chiếc váy Hán phục ngang ngực (2), váy được thiết kế với hoa trên vải là được thêu, dùng sợi tơ màu trắng thêu lên từng đóa hoa hải đường, chiếc váy mềm mại, dưới ánh mặt trời thậm chí còn tạo ra vẻ rực rỡ, bóng bẩy.
Ánh mắt Giang Chi dịu lại, anh dứt khoát chọn chiếc váy này cho Đường Chi.
Khi cầm chiếc váy đi ra khỏi phòng, ánh mắt của Nhan Vô Ưu và Hà Thu Thu đã chăm chú nhìn theo.
“Trời ơi! Giang Chi, anh chọn chiếc váy này cũng quá đẹp rồi!”
Trong khu vực bình luận cũng là một trận kêu gào.
[Hu hu, anh Chi chọn chiếc váy tuyệt vời quá.]
[Tôi có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Đường Chi mặc chiếc váy này, thấp thoáng có tiên khí vây quanh.]
[Thường ngày đã hâm mộ Đường Chi có bạn trai tốt thế này. Tôi cũng muốn làm bạn gái giả của anh Chi trong mấy ngày. Hu hu hu.]
[Thế còn Chi Chi thì sao? Chi Chi sẽ chọn cho anh Chi quần áo thế nào đây? Tôi bắt đầu mong chờ rồi.]
Đừng nói là khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, thậm chí đến Giang Chi, trong lòng anh dường như cũng có chút mong chờ.
Đường Chi sẽ chọn kiểu quần áo gì cho anh?
Trong lòng cô sẽ hy vọng hình tượng của anh thế nào?
Trong phòng chọn quần áo, hai đầu lông mày của Đường Chi luôn nhíu chặt, ánh mắt cô đã nhìn vào một bộ đồ rất lâu mà chưa rời mắt.
Một tay cô đặt trên cằm mình, vô cùng tập trung suy nghĩ không biết bộ đồ này mặc trên người Giang Chi sẽ như thế nào?
Hẳn là…
Có lẽ sẽ rất đẹp trai!
Hơn nữa cũng hoàn toàn phù hợp với khí chất trên người Giang Chi.
…Cấm dục, lạnh lùng, kiêu ngạo, xa không với tới, bông hoa trên núi cao, không gần nữ sắc.
Bất kỳ một miêu tả nào bên trên cũng gắn liền với Giang Chi một cách trọn vẹn.

Nghĩ đến hình ảnh anh mặc bộ đồ này thì cô nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy sung sướng.
Chỉ là cô cũng hơi e sợ Giang Chi sẽ không thích.
Lỡ như anh không chịu mặc thì làm sao bây giờ?
Cô lại rơi vào trận chiến nội tâm. Trong lòng cô có hai phiên bản nhỏ đang đánh nhau điên cuồng.
Thế nhưng bộ đồ này thật sự rất thích hợp với anh.
Lần đầu tiên nhìn đến bộ đồ này, cô đã cảm thấy nếu không phải là Giang Chi thì bộ đồ này sẽ không thuộc về ai cả. Sau đó cô lại nhìn sang những bộ khác, lại thấy chúng đều tầm thường, không cách nào khiến cô vừa mắt.
Nói thế nào nhỉ?
Nói chung chính là…
Vừa nhìn bộ đồ này giống như nhìn thấy nửa cuộc đời sau này, lại khó mà có được chiếc áo đặc biệt thế này.
Lúc này người của tổ đạo diễn đã bắt đầu hối thúc cô.
“Đường Chi, chọn xong chưa? Đếm ngược nào…”
“Mười.”
“Chín.”
“Tám…”
Bên dưới khu vực bình luận cũng căng thẳng theo từng giây nhân viên công tác đếm ngược.
[Chi Chi đã ở bên trong rất lâu!]
[Là vì quần áo cô muốn chọn anh Chi quá nhiều nên không chọn được sao?]
[Hu hu hu! Chắc chắn là vậy! Nếu là tôi, tôi chỉ ước gì cho anh Chi mặc hết từng loại quần áo.]
[Làm sao bây giờ, tôi càng mong ngóng vào quần áo Chi Chi chọn cho anh Chi rồi!]
Nhân viên công tác ở trường quay vẫn tiếp tục đếm ngược…
“Ba…”
Không còn thời gian nữa rồi!
Cuối cùng Đường Chi cũng không do dự nữa. Cô tiến lên một bước, rất chắc chắn cầm lên bộ đồ này.
Giang Chi còn rất nhiều cơ hội mặc những bộ quần áo phàm tục kia.
Chỉ có bộ đồ này, một khi bỏ lỡ là sẽ khó có được cơ hội một lần nữa.
Vậy! Thì! Bộ! Này! Vậy!
“Hai…”
Cô ôm trọn bộ đồ này, xoay người, bước một bước đầu tiên ra ngoài cửa một cách vững vàng.
“Một…”
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cuối cùng mọi người đã chờ đợi được Đường Chi khoan thai bước ra.
Ánh mắt của mọi người đều tìm kiếm nhìn về phía bộ đồ trong tay Đường Chi đầu tiên.
Vốn dĩ Nhan Vô Ưu còn đang phấn khích: “Chi Chi, em chọn cho Giang Chi…”
Nói được một nửa, vưa nhìn đến bộ đồ xuất trần trong tay của cô thì bỗng chốc đã im bặt. Cô ấy im lặng liếc nhìn sang Giang Chi.
Màn hình còn chưa chiếu đến Đường Chi, khu vực bình luận đã là một mảnh sốt ruột…
[Rốt cuộc là cầm cái gì ra vậy? Phản ứng này của Ưu Ưu thật sự khiến tôi rất tò mò, tôi rất muốn nhìn thấy.]
[Đạo diễn nhanh chóng cho lên màn hình đi chứ! Tôi đã tò mò hai phút đồng hồ rồi.]
[Tôi rất muốn nhìn thấy Chi Chi cầm cái gì. Cắt ngang, cắt ngang đi! Đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin ông!]
Trong tiếng kêu la của mọi người thì cuối cùng đạo diễn cũng chịu chuyển ống kính đến trên người Đường Chi.
Cuối cùng trong thời khắc này, tất cả cư dân mạng đều có thể nhìn thấy quần áo Đường Chi đã lựa chọn cho Giang Chi rất rõ ràng.
Khu vực bình luận lặng im một giây, sau đó bắt đầu bùng nổ bởi những bình luận trùng nhau.
[Đệt! Tôi không nhìn lầm chứ?]
[Con mẹ nó… Không hợp thói đời.]
[Không hổ là em, Đường Chi. Cô gái à, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!]
[Hiện tại, tôi rất muốn nhìn biểu cảm của anh Chi.]
[… Tôi… Tôi cũng thế.]
Khiến đông đảo cư dân mạng đều có sự chuyển biến như thế là bởi vì…
Đường Chi đã suy nghĩ và do dự vô số lần và bộ đồ cô đã chọn ra.
Cuối cùng rõ ràng là một chiếc…
Áo cà sa.
(1) Chopin: nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng
(2) Hán phục ngang ngực:
 
 

Chương 40


*Vô cùng đáng yêu*  

[Phụt! Nam…Nam Mô A Di Đà Phật?]

[Tôi phục rồi thật sự phục rồi! Đường Chi này thật biết cách làm khó người khác, thật không hổ danh là cô ta!]

[Đây có phải chê bạn trai mình có khí chất tốt nên mới làm như vậy không?]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Hình ảnh của anh Chi ngày càng đi xuống.]

[Đường Chi có độc! Anh Chi của tôi sẽ không mặc đâu!]

[Hứ hứ, lợi dụng mánh khóe của anh Chi để cho mình lên hot search, Đường làm mình làm mẩy này thật biết cách đánh cược! Nhưng đáng tiếc là, cho dù cô ta chọn chiếc áo cà sa rất nổi tiếng này thì anh Chi sẽ không phối hợp đâu.]

[Tính tình của anh Chi quá tốt rồi, haiz, thương anh Chi quá, tại sao show này không mau chóng kết thúc đi? Ngày nào cũng mong hai người họ chia tay, bực sắp chết rồi!]

"..."

Trước khu vực bình luận, Hoàng Bình Chiêu nhìn thấy màn này thì bị dọa đến sặc nước.

Đường Chi….

Đường Chi đang làm cái gì thế!

Bộ đồ như thế này thì người bình thường sẽ không mặc đâu đúng không!

Đây không phải đang tự tát vào mặt mình sao?

Anh ta kêu đồng nghiệp xóa những bình luận ác ý xóa đến chột dạ này.

Mặt khác lại lo lắng cho diễn biến tiếp theo.

Giang Chi sẽ mặc sao, chắc không thể nào đâu.

Nếu không mặc thì sẽ có chuyện để bóc phốt rồi, có thể trên các diễn đàn Đường Chi sẽ bị mắng bay tuốt lên các tầng lầu kia mất.

Anh ta lo cho Đường Chi mà đổ mồ hôi hột.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vẻ mặt những người trong văn phòng của Giang Chi đang rất nghiêm trọng, ngược lại bầu không khí ở hiện trường lại rất bình thường.

Đường Chi chọn áo cà sa đã vượt khỏi suy đoán của mọi người.

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu vô cùng kinh ngạc nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chí ít thì bọn họ cũng không thể chọn cho bạn trai mình chiếc áo cà sa đó được, sự lựa chọn của Đường Chi cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng mà…

Giang Chi có mặc hay không?

Cứ luôn cảm thấy…

Khả năng mặc là rất thấp.

Tại sao Đường Chi lại chọn cho Giang Chi bộ đồ như thế hả?

Khán giả chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được máy quay quay đến Giang Chi.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, đôi mắt sắc bén kia dường như quen thuộc hết mọi thứ nhìn chằm chằm vào Đường Chi.

Cô nhảy đến bên cạnh anh khóe miệng cong lên: "Thế nào hả? Có phải rất hợp với anh không?"

Rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của lần vẽ tranh trước đó, lần này Giang Chi không xụ mặt xuống nữa.

Ánh mắt của anh rơi vào chiếc áo cà sa khoảng hai giây: "... Nói cho tôi biết lý do mà em chọn nó."

Nếu như anh đã có lòng muốn biết, Đường Chi bèn nói cho anh những lý do và căn cứ mà mình phân tích được.

"Vì nó hợp với anh."

"Cấm dục, lạnh lùng, cao không với tới, như một đóa hoa trên đỉnh núi lại không gần nữ sắc."

"Anh nhìn thử xem có phải rất phù hợp với hình tượng của anh không?"

Cô cười khúc khích và lấy chiếc áo cà sa giũ ra để anh nhìn rõ hơn.

Mong rằng anh sẽ nhận ra ý nghĩa sâu xa của việc xuất gia, để quy y cửa phật, sớm tối bầu bạn cùng thanh đăng cổ phật, tiếp tục làm một đóa hoa không gần nữ sắc.

Hà ha ha.

Ở trên sóng bình luận khi nghe cô giải thích xong thì chìm vào trong im lặng khoảng hai giây—

[... Hình như, rất hợp lý?]

[Ha ha ha tôi đối diện với những câu nói này như thế nào đây?]

[Nếu cô không nói, đúng là không phát hiện ra là nó rất hợp.]

"..."

Thấy Giang Chi im lặng, Đường Chi ấm ức mà chớp mắt: "Chẳng lẽ anh không thích sao?"

Cô đã quá nhập vai rồi, khẽ khịt mũi, có một chút gì đó mất mát trong giọng nói…

"Em đã chọn rất lâu đó."

"Bởi vì cảm thấy… mấy cái khác anh đều có cơ hội để mặc. Còn về cái này thì hiếm khi…"

[Ha ha ha! Bộ đồ này thật sự khó tìm.]

[Có độc! Cứu tôi với, tôi vì anh Chi mà ngón chân bấm chặt xuống đất này!]

[Mỗi ngày Chi Chi đều điên cuồng trên bờ vực bị đánh.]

[Thật muốn xem cảnh cô ta bị đánh, đại loại chính là cảnh anh Chi dùng chân đạp vào mông cô ta….]

[Ha ha ha! Chị em ơi, tôi cũng thế!]

Càng nói thì Đường Chi càng không chịu nổi.

Cô mím chặt môi dưới, nhưng không kiềm chế được khóe miệng hơi cong lên nên cô lại dùng sức cắn chặt môi dưới, khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Giang Chi, cô vội vàng vươn tay bịt mũi lại: “Giang Chi…”

"Anh không thích thật sao?"

"..."

Đôi mắt hạnh nhân của cô sáng lên, trong vô hình dường như có một đôi tai tiểu hồ ly mọc ra nhìn như rất ngây thơ thuần khiết, thật ra ở trong bụng nghĩ toàn việc xấu xa, vui vẻ nhất chính là thấy anh xấu hổ.

Anh khẽ hỏi cô: "Em có muốn nhìn thấy tôi trong bộ trang phục này?"

"Đúng rồi." Đường Chi tiếp tục tâng bốc: "Bạn trai của em là người đẹp trai nhất trên thế giới này, cho dù là áo cà sa đi chăng nữa thì mặc lên cũng là một hòa thượng đẹp trai nhất!"

Nghĩ đến đây thôi cô vui mừng khôn xiết, nụ cười ranh mãnh của Giang Chi chợt lóe lên.

Không biết tại sao, sao lúc trước nhìn cô lại đáng ghét như vậy.

Nhưng bây giờ thì lại thấy từng cử chỉ từng hành động của cô lại đáng yêu như thế.

Dù biết lời của cô toàn là lừa gạt, tâm khẩu bất nhất, chính là cố tình trêu đùa anh nhưng anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“...”

Anh im lặng trong chốc lát mới trầm giọng nói: "Được rồi."

Tiếng nói này vừa nói ra làm cho mọi người bị sốc đến trợn trừng mắt.

"Không phải chứ?"

Vậy mà Giang Chi lại đồng ý mặc thật?

Khu vực bình luận dậy sóng: 

[Trời đất ơi, anh Chi đồng ý rồi?]

[Nó… làm cả nhà tôi bị sốc luôn!]

[Không phải vậy chứ, chẳng lẽ là anh Chi đã bắt đầu thích Đường Chi rồi?]

[Nếu như đây không tính yêu đương…]

[Đánh chết tôi đi, cứu tôi với, anh Chi đã thành công đưa hình ảnh hòa thượng theo cách của mình, đây đúng thật là cả đời khó thấy, Đường Chi đúng là có bản lĩnh!]

Trong khi cả đám người hóng hớt kia sốc đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất thì đôi mắt của Đường Chi lại sáng rực lên: "Anh yên tâm, không cần phải cạo đầu đâu, em đã xem qua cho anh rồi, còn có mũ đội!"

Khán giả: "...."

Nói sao đây?

Chính là…

Thì là…

Cô đang nghịch ngợm, còn anh thì cười.

Thật là một cuộc sống ấm áp. 

Thực... thực sự bị đánh trúng!

Điều này có thực sự tồn tại không?

Đừng nói đến mấy vị khách mời nữ kinh ngạc, cho đến Phó Hoàn Chi và Thẩm Trác Sắt cũng đang bị sốc.

Đối với cặp đôi của Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu thì Phó Hoàn Chi cũng ra sức chiều chuộng Hạ Thu Thu để tạo ấn tượng.

Nhưng nói thật lòng, nếu như Hạ Thu Thu chọn bộ đồ cà sa này cho anh ta, có thể tình cảm của hai người sẽ đối mặt với nguy cơ chia tay.

Nhưng Giang Chi lại tán đồng sự đùa giỡn này của Đường Chi, dung túng sự tùy hứng của cô, mặc cô lên mặt kiêu căng vì được chiều chuộng.

… Trước đây rõ ràng bầu không khí của bọn họ không phải như vậy.

Mặc cho sự kinh ngạc của mọi người, Đường Chi và Giang Chi lần lượt đi vào phòng thay đồ.

Cặp đôi Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt là cặp được chọn thứ hai.

Nhan Vô Ưu run rẩy nắm tay Thẩm Trác Sắt nhỏ tiếng dặn dò: "Hai chúng ta không được học theo Đường Chi… Nếu như anh dám lấy đồ kì quặc cho em mặc, thì hôm nay chính là ngày chúng ta chia tay…"

Trong khu vực bình luận vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc khi Giang Chi đồng ý yêu cầu của Đường Chi, cho nên chỉ có vài bình luận ha ha.

[Tôi vẫn đang vỡ mộng.]

[Anh Chi, anh… không được ổn lắm. Có phải anh đã đầu hàng trước Đường Chi rồi không?]

[Nó… là ảo giác. Nếu như không phải chúng ta tận mắt chứng kiến, có thể tôi cho rằng đây là mánh khóe của bên quảng cáo chứ…]

[Cho nên, anh Chi đã thích Chi Chi rồi phải không?]

[Đương nhiên là thích rồi! "Kẹo Gừng" ngọt ngào như vậy không gia nhập vào sao! Làm fan CP vui lắm! Các chị em hãy gia nhập vào chúng tôi đi!]

Trong phòng thay đồ, Đường Chi đã thay xong váy ngắn, đang đứng trước gương tự ngắm mình rồi tự mãn mà xoay một vòng.

Giang Chi đúng là có gu thẩm mỹ.

Cô mặc cái váy này lên cứ tự luyến suốt, hận không thể đem điện thoại ra tự sướng ngay bây giờ.

Khi Đường Chi ra khỏi phòng thay đồ, Giang Chi cũng đã thay xong chiếc áo cà sa đó.

Ngay cả khi ăn mặc như thế này cũng không hề giảm đi vẻ đẹp trai của anh.

Khi kết hợp với áo choàng của nhà sư này thậm chí còn toát lên vẻ thoát tục, càng toát lên vẻ đẹp nội liễm của người xuất gia.

Đường Chi nhìn anh mới hiểu được tại sao yêu quái trong Tây Du Ký lại thích ăn thịt Đường Tăng như vậy.

Trường sinh bất lão chỉ một cái cớ mà thôi, nếu kéo người đàn ông này xuống thần đàn nhìn anh phá giới, ánh mắt lạnh lùng nhuốm lên d*c vọng, cùng nhau trầm luân….

Hi hi hi…

Chỉ nghĩ thôi thì tâm trạng cũng tốt lên rồi!

Biên kịch của đội bọn họ đang cầm cuốn sổ nhỏ đứng bên cạnh, sau khi ngạc nhiên nhìn tạo hình của hai người xong thì hỏi: "Hai người có nghĩ đến sẽ diễn kịch bản như thế nào không?"

Giang Chi nghe xong thì nhìn Đường Chi nhường quyền quyết định lại cho cô.

Ánh mắt Đường Chi sáng lên, kéo biên kịch nhỏ bắt đầu nói ra những suy nghĩ của mình.

Biên kịch nhỏ càng nghe thì mắt càng sáng lên, sau khi khen ngợi cô, hai người bắt tay vào làm, dựa vào kịch bản gốc mà tiến hành sửa chữa, một tiếng sau, kịch bản đã hoàn thành.

Cũng vào lúc này Đường Chi và Giang Chi cũng vừa trang điểm xong.

Vốn dĩ Đường Chi đã xinh đẹp, bây giờ trang điểm xong lại càng đẹp hơn, đôi mắt sáng trong veo, cổ tay buộc dây chuông màu đỏ, mỗi khi cô cử động, chuông sẽ kêu leng keng vừa trong sáng đáng yêu linh khí bức người.

Đường Chi nhìn Giang Chi, sau khi anh đội mũ lên, khí tức cấm dục quá nặng.

Phép xã giao cứng nhắc, không tùy tiện cười nói, còn có vẻ mặt không giận mà uy của cấp trên.

Chỉ cần nhìn thôi cô đã có cảm giác bị áp chế.

Con người nhỏ bé trong lòng cô đang điên cuồng phất cờ và hét lên—

Hãy kéo anh ta từ trên cao xuống.

Nhìn anh ta trầm luân, làm cho anh ta cúi đầu xưng thần.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, đã khiến cho cô hận không thể lớn tiếng mà hét lên.

Thợ trang điểm makeup cho Giang Chi rất nhạt, làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng của anh.

Vai diễn mà cô và biên kịch nhỏ viết cho anh là một nhân vật vừa thiện vừa ác.

Đường Chi nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó lắc đầu: "Không được."

Giang Chi nhướng mày: "Sao vậy?"

Đường Chi kéo ghế ở bên cạnh cô: "Anh lại đây ngồi đi."

Anh không hỏi thêm câu nào, nghe theo lời cô mà ngồi xuống.

Đường Chi một tay đặt lên vai anh, tay kia cầm son môi, nghiêng người về phía anh, chặn ánh sáng trước mặt Giang Chi.

Đôi tay trắng nõn của cô không ngừng đưa qua đưa lại trước mắt anh.

Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô không ngừng xộc vào mũi anh, yết hầu của Giang Chi khẽ cử động vừa tính mở miệng thì cảm thấy lành lạnh trên trán.

Cây son không nặng không nhẹ rơi lên giữa trán của anh.

Lúc sau bàn tay nhỏ mềm mại ấy rút về, vừa rồi anh bị cô chặn hết ánh sáng, bây giờ cô nghiêng người về , ánh sáng sáng ngời lại ấm áp.

Anh nhướng mày nhìn thì bắt gặp đôi mắt hạnh nhân đang cười của cô.

"Xong rồi."

Đường Chi lùi lại rất vừa lòng mà nhìn lên khuôn mặt của anh.

Là người đàn ông cấm dục thì cho dù giữa trán có một nốt chu sa cũng không thể giấu đi cảm giác lạnh lùng xa cách.

Vẫn chưa đủ.

Khi Giang Chi hơi cong môi chuẩn bị đứng lên thì Đường Chi lại nhào tới, một tay đặt lên vai anh, tay kia đặt lên trán anh, ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên nốt chu sa đó, màu đỏ càng nhạt dần, không còn đều nữa, và cuối cùng tô thêm được một chút tà tính.

"Lần này là xong thật rồi."

Đôi mắt rực lửa của Đường Chi nhìn chằm chằm vào anh như thể đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.

Giang Chi liếc nhìn tấm gương bên cạnh, giọng nói có chút uể oải: "Lợi hại."

Đường Chi tò mò nhìn anh, đã xảy ra chuyện gì thế? Giang Chi vậy mà lại chủ động khen ngợi người khác sao.

Nhưng mà cô luôn vui vẻ nhận lấy lời khen, xong đó cô nháy mắt với anh: "Có gu thẩm mỹ tốt."

Không uổng công cô trăm chọn ngàn chọn vì anh mà chọn ra chiếc áo cà sa này.

Ha ha ha.

Nhưng đáng tiếc phân đoạn này không được tổ chương trình phát trực tiếp lên.

Mặc cho khán giả đang chờ đợi Live, thì cũng chỉ biết được Giang Chi tán đồng với sự lựa chọn của Đường Chi, đồng ý mặc áo cà sa đó.

Cũng có fan hiểu được nhưng cũng có fan cảm thấy bị sốc.

Cuối cùng, có những fan không chịu thỏa hiệp đã tìm ra lý do tốt nhất.

Mặc dù Giang Chi có vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách nhưng anh lại là một người rất có nguyên tắc.

Nếu như đây là buổi ghi hình nên chỉ cần tổ đạo diễn yêu cầu thì anh sẽ phải phối hợp.

Cho nên, đây không phải anh vì Đường Chi mới làm thế.

Đây là đạo đức nghề nghiệp của anh.

Sau khi fanclub tìm ra được lý do này nháy mắt đã vui vẻ trở lại.

[Đúng vậy, fan CP mà thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi!]

[Anh Chi chỉ phối hợp quay show thôi mà!]

[Hu hu hu! Đau lòng cho anh Chi quá! Nếu như không phải Đường Chi ép anh tham gia show này thì sẽ không phải chịu khổ như vậy!]

[Hứ! Các bạn đừng có quên áo cà sa này cũng là do Đường Chi đó? Thật sự rất ghét Đường Chi!]

Còn các fan CP, bởi vì nghe được giọng nói chiều chuộng của Giang Chi mà đã chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Bản full vẫn chưa được phát sóng, mọi sự sắp xếp trước đang được tiến hành.

Công chúa tinh quái & đệ tử phật gia cao ngạo; Tiểu yêu nữ & hòa thượng lạnh lùng vv…, đều k1ch thích sự sáng tạo của các biên tập.

Trong các nhóm fan CP, có người chủ động nhắc đến:

[Mọi người có ai phát hiện ra "Kẹo Gừng" càng ngày càng ngọt lên không?]

[Rất rõ ràng ở trong tập 3 và tập 4 thì anh Chi đã đối xử khác với Đường Chi rồi!]

[Đúng rồi! Ánh mắt của anh Chi đã dịu dàng đi rất nhiều!]

[Trước là tìm hiểu sau là yêu, trình tự được tiến hành giống trong thực tế!]

[Thật bực bội, khi nào tổ chương trình mới phát livestream đây! Tôi muốn xem "Kẹo Gừng" a a a!]

Nhưng đã để khán giả phải thất vọng rồi, từ sáng đến chiều tổ chương trình vẫn chưa live.

Cả đám đợi cho đến tối cuối cùng tin vui cũng truyền đến:

[Live rồi, live rồi!]

[Cuối cùng cũng live rồi!]

Khi nghe tin mọi người đều vào phòng livestream, các khách mời đã thay ra đồ bình thường.

Hiển nhiên là buổi ghi hình đã sớm kết thúc.

Điều này làm cho mọi người đang muốn xem mà không được, hận không thể kêu tổ chương trình lập tức phát video.

Mà vào lúc này, mọi người đều đứng dưới cây nhân duyên ở bên cạnh miếu.

Điểm dừng chân ở thành phố Nam đã sắp kết thúc, hôm nay là cảnh quay cuối cùng.

"Cây nhân duyên này đã sống hơn trăm năm, ở nơi này cũng có tương truyền rất nhiều câu chuyện tình yêu đẹp, tương truyền các cặp đôi yêu nhau ở dưới gốc cây này cùng viết lên ước nguyện và hôn nhau thì có thể ở bên cạnh nhau đến răng long đầu bạc."

Đạo diễn phụ trách giới thiệu công việc, giới thiệu với mọi người: "Cho nên, Chúng tôi chọn nơi này là địa điểm quay cuối cùng, hy vọng có thể đem hàm ý tốt đẹp nhất cho mọi người."

Trên cây nhân duyên có treo vô số thẻ bài ước nguyện buộc trên dây ruy băng màu đỏ.

Trên tay mỗi khách mời là một thẻ bài cùng với đó là cây bút dạ.

Hãy ghi điều ước nguyện vào.

Đường Chi cầm lấy cây bút dạ cũng không biết nên biết nên viết gì lên đó.

Cô cũng đâu thể nào viết cùng với Giang Chi ở bên nhau đến răng long đầu bạc chứ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa hạ bút xuống viết được.

Ngược lại, Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu vẻ mặt vô cùng thành kính, nghiêm túc viết tâm nguyện của mình.

Đường Chi cúi đầu xuống giả vờ như đang viết.

Cô lại lén nhìn sang Giang Chi.

Anh đang viết.

Anh… đang viết gì thế?

Cô hận sao mình lại không có thiên lý nhãn.

Điều ước ghi trên tấm thẻ sẽ được quay, nên cô không thể viết chia tay là điều vui vẻ được.

Sau khi suy nghĩ cô đã viết bình an và hạnh phúc.

Cô chỉ viết những lời đơn giản, hoàn toàn mất đi thổi rắm cầu vồng ban đầu.

Đợi sau khi mọi người treo thẻ bài lên, đạo diễn nói: "Bây giờ các vị có thể hôn nhau rồi."

!!!

Câu này đích thực như là sét đánh bên tai vô số máy quay đang hướng về bọn họ, Đường Chi sởn hết da gà lên, giống như cô đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn.

Cô nhìn sang bên trái, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt nhìn nhau đầy yêu thương, cô lại nhìn sang bên phải, Hạ Thu Thu ngã vào lòng Phó Hoàn Chi rất ngọt ngào.

Cô lại ngẩng mặt lên nhìn Giang Chi…

Khuôn mặt của người đàn ông này rất thâm thúy dưới ánh đèn trong đêm.

Đôi mắt đào hoa đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, mọi người đang chìm đắm vào khung cảnh yêu đương làm cho tim cô đập nhanh hơn.

Mấy nhiệm vụ lần trước, đều không có yêu cầu tiếp xúc thân mật, cô cảm thấy còn chấp nhận được.

Không ngờ ở điểm dừng chân cuối cùng này, vậy mà còn có mánh khóe như vậy, khiến cho cô vô cùng hoang mang nhất thời không biết nên làm gì.

Tại... Tại sao lại yêu cầu như vậy chứ?

Vậy cặp cô và Giang Chi làm sao bây giờ?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhìn thấy hai đội khác đang thân mật với nhau chỉ có hai người bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì thì những bình luận bị đè x uống bắt đầu bùng nổ ở trên khu vực bình luận lại bắt đầu huyên náo lên.

[Ha ha ha, Đường Chi nhìn người khác cũng vô dụng thôi! Anh Chi sẽ không hôn cô đâu!]

[Lúc trước là do anh Chi tốt bụng, cùng làm show với cô thôi, nhưng đối với nhiệm vụ này, cặp đôi gán ghép được duy trì bấy lâu nay sắp trở lại nguyên hình rồi!]

[Đường Chi đừng nhìn cặp đôi khác nữa, chắc chắn là cô đang ngưỡng mộ rồi!]

[...]

Đích thực tiến độ tiến triển của bọn họ so với các cặp đôi khác thì chậm hơn nhiều.

Fan CP im lặng, nhất thời cũng không dám lên tiếng.

Đường Chi cũng không biết mình nên làm gì nữa.

Lúc trước, cô đã thử thăm dò Giang Chi, anh không hề có chút cảm tình nào với cô.

Bây giờ cô đang do dự là có nên đưa mặt mình qua để Giang Chi đánh hay không.

Nếu theo nhân vật được thiết kế thì lúc này cô nên chủ động nhón chân lên hôn Giang Chi, rồi đợi anh từ chối.

Nhưng bây giờ cô cũng là người có fan rồi, cũng có chút gánh nặng thần tượng rồi.

Cô nhìn sang Giang Chi hỏi: "Chúng ta… có hôn không?"

Bọn họ…

Chỉ là cặp đôi được gán ghép với nhau.

Đợi show này kết thúc thì chính thức chia tay… Cặp đôi gán ghép này.

Thật ra cũng không cần vì chương trình mà làm đến mức này.

Giang Chi chỉ rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô.

Trái tim bất giác đập loạn nhịp.

Anh vẫn chưa trả lời mà nhìn vào trong mắt của Đường Chi, giống như đang chờ đợi, lại giống như một sự từ chối trong im lặng vậy.

Đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ đó khiến cho người ta không chịu được mà chìm đắm vào nó.

Cô nhìn anh, lắp bắp nói: "Nếu như anh không muốn, em cũng không miễn cưỡng anh, Giang Chi."

Cô đã nói xong rồi nhưng nhìn anh vẫn không hề có chút phản ứng nào, nội tâm đang đấu tranh, sau cùng vẫn là nhón chân lên.

Mặc kệ đi.

Bị từ chối thôi mà không có gì đáng sợ hết.

Dù sao thì sau khi show này kết thúc cô cũng sẽ bỏ đi, buông bỏ yêu đương mù quáng này làm một người tỉnh táo và độc lập.

Bị từ chối càng nhiều thì khi "tỉnh lại" sẽ có nhiều lý do thuyết phục hơn?

Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ đi về phía Giang Chi.

Giang Chi nhìn cô, yết hầu hơi cử động, bất giác năm ngón tay anh siết chặt lại trong vô thức.

Đôi mi dài của cô gái nhỏ khẽ run lên và đang nghiêng người về phía anh.

Ánh đèn vàng ở khắp nơi chiếu lên gương mặt cô, bóng đen từ hàng mi dài cứ đung đưa lên mặt cô.

Cô rất lo lắng và sợ hãi.

Lo lắng sợ hãi vì điều gì?

Hết hy vọng sao?

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gần nhau như vậy.

Nhưng đây là lần duy nhất anh không lùi lại.

Mà ở trước mặt rất nhiều khán giả anh tiến lên trước một bước, lấy thân mình che đi ống kính, làm cho khán giả đang xem live hét ầm lên.

[Trời đất ơi, đây là một nụ hôn sao!]

[Không thấy được, đáng ghét quá đi!]

[Không phải chứ? Hôn thật sao?!]

[A a a! Anh quay phim làm ơn điều chỉnh góc quay lại đi có được không! Chẳng thấy gì hết!]

Lúc tất cả mọi người vừa khóc vừa náo động thì môi của Đường Chi đã bị đôi môi mềm mại của Giang Chi hôn lên.

Hai đôi môi áp vào nhau, cơ thể của Đường Chi như bị điện giật, toàn thân run rẩy, cô kinh ngạc mở to mắt ra đập vào mắt cô là hàng mi dài và rậm của Giang Chi cùng đôi mắt thâm tình kia.

Cô kinh ngạc đến mức suýt quên luôn hít thở.

Đây là một nụ hôn rất nhẹ nhàng giống chuồn chuồn đi trên mặt nước.

Trái tim của Đường Chi lập tức đập loạn nhịp. 

Từ trước đến nay ánh mắt và nhiệt độ cơ thể anh chưa từng nóng như thế này.

Ở trong đó có rất nhiều cảm xúc mà Đường Chi chưa từng thấy qua.

Hai tay cô đặt lên ngực anh, cảm nhận hơi nóng của thân thể anh đang đi qua các đầu ngón tay rồi truyền đến khắp nơi trên cơ thể cô.

Sao lại như thế này?

Giang Chi sao lại không đẩy cô ra?

Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu cô cũng không dám nhìn vào đôi mắt của anh.

Là cô đã tính sai hay thực ra là anh không muốn tránh?

Không biết là tại sao, dưới cái nhìn chăm chú của anh, người có tật giật mình như cô chỉ muốn trốn thôi.

Xong rồi, xong rồi.

Hình như cô đã đùa quá trớn rồi.

Ở trạm dừng chân thành phố Nam này vô số fan CP điên cuồng cũng đến lúc giải tán.

Khách mời ghi hình xong thì ai về nhà nấy.

Bình thường Đường Chi và Giang Chi sẽ đi cùng nhau.

Nhưng vì nụ hôn bất ngờ kia, khi kết thúc ghi hình thì cô cũng không dám nhìn anh.

Hai người thu xếp quần áo xong rồi, đây là lần đầu tiên cô không cần anh cầm giúp mà cô tự cầm lấy, mặt đỏ lên, cô giải thích: "Để… tự em cầm là được rồi."

Giang Chi buông ra như thông thường, thậm chí còn thăm dò cái trán của cô.

Có vẻ như nụ hôn vừa rồi của hai người chỉ là một sự cố mà thôi.

Anh không để tâm đ ến điều đó.

Đường Chi sợ hãi rụt cổ lại khiến tay anh rơi xuống.

Cô ngượng ngùng nhìn anh và cuối cùng tìm ra cái cớ tồi tệ mà mọi người thường dùng.

"Em vào nhà vệ sinh một lát."

Nói xong thì cũng không quan tâm đ ến anh nữa mà xách hành đi như bay về hướng nhà vệ sinh.

Giang Chi đuổi theo được một bước nhưng lại nghĩ có lẽ là cô gái nhỏ còn ngượng ngùng nên bước chân đã dừng lại.

Bình thường cô đều giơ nanh múa vuốt, bây giờ lại ngượng ngùng như một đóa hoa yêu kiều.

Vừa nghĩ đến đây, anh cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười.

Giang Chi đã đợi ở đây một lúc lâu.

Khi anh cảm thấy không đúng lắm thì liền gọi điện cho Đường Chi, nhưng tất cả cuộc gọi cho cô đều báo máy bận.

Giang Chi bực bội để điện thoại xuống thì gặp được Bạch Bạch đang chuẩn bị lên xe tổ đạo diễn để đi về.

Anh ngăn cô ấy lại, lịch sự hỏi: "Xin chào, cô có thể giúp tôi đi vào trong tìm Đường Chi được không."

Bạch Bạch dừng lại: "Đường Chi vào đó rất lâu rồi hả?"

Giang Chi môi gật đầu: "Đúng vậy, nhờ cô rồi."

"Để tôi đi xem thử." Bạch Bạch quay người lại đi về phía nhà vệ sinh, cô ấy vô cùng cẩn thận mà hét lên: "Đường Chi? Đường Chi? Chi Chi? Cô có ở trong đây không?"

Nhưng ở trong phòng vệ sinh không ai trả lời, Bạch Bạch lại cẩn thận đi từng phòng xem xét.

Đến khi đi hết một vòng tất cả phòng trong nhà vệ sinh đã được mở ra toàn bộ nhưng cũng không thấy bóng dáng của Đường Chi.

Bạch Bạch vô cùng hoang mang, vội vã chạy ra ngoài thì thấy Giang Chi đang đứng ở bên ngoài với sắc mặt vô cùng tệ.

"Không xong rồi thầy Giang, không thấy Chi Chi đâu cả!”

Trên con đường đá không bằng phẳng ở thành phố Nam, bánh xe ở dưới hành lý cọ vào đất phát ra âm thanh giòn giã.

Đường Chi vừa ra sức kéo vừa mong là âm thanh có thể nhỏ lại kéo, vừa liều mạng đi về phía trước.

Bất kể nói như thế nào, bây giờ cô không thể cùng đi về với Giang Chi rồi.

Sau khi cô kéo hành lý đi đến phía sau cánh cửa, cô mới lau lau mồ hôi trên trán, muốn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Chi nói là cô bị tiêu chảy, một cô gái thô lỗ như vậy thì sẽ không thể nào cùng đi với anh được.

Ai mà ngờ rằng điện thoại vừa sáng e thì trên màn hình báo có hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Đều là của Giang Chi gọi đến.

"..."

Hay thật.

Cô định mở hộp thoại trò chuyện với Giang Chi, định nói với anh tự mình cầu phúc đi thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện dòng tin “mời bạn trả lời”.

[Hôn với đỉnh lưu là trải nghiệm gì??]

"..."

Bàn tay đang đánh chữ của Đường Chi dừng lại.

Cô bấm vào hashtag đó thì thấy cả…

Toàn là những câu trả lời, chủ nhà mau tỉnh lại đi, nằm mơ cũng phải có giới hạn.

Hôn nhau với đỉnh lưu, đây là loại may mắn gì chứ, tất nhiên là phải hôn đến khi nào môi anh ta sưng lên mới thôi.

Đường Chi ở thành phố Nam bị gió lạnh thổi qua khóe miệng hơi run rẩy, nói thầm trong lòng.

Cảm ơn nhé, nửa đêm tôi còn phải bắt xe lửa chạy trốn đây này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...