Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi - Trang 2
Chương 18-19
Chương 18
Sau khi Đường Chi và Giang Chi ngồi lên xe, đạo diễn giải thích kỹ lại các quy tắc và quy trình thực hiện nhiệm vụ hôm nay cho hai người.
Nhóm nào hoàn thành xong nhiệm vụ nhanh nhất có thể nhận được năm sao.
Hoàn thành xong thứ hai được ba sao.
Hoàn thành xong cuối cùng thì nhận được một sao.
Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ một sao, và phạt đứng yên tại vị trí trong 30 phút rồi mới được đi đến nhiệm vụ tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên nếu cảm thấy nhiệm vụ quá khó, mỗi một nhóm sẽ có một cơ hội bỏ qua nhiệm vụ đó.
Đổi lại đội đó sẽ phải ngồi lại chờ hết 30 phút mới được thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì xuất phát từ một địa điểm khác sẽ có lợi cho nhóm xuất phát sau như họ, vì khoảng cách thời gian khi làm nhiệm vụ nên họ vẫn có cơ hội đuổi kịp rồi vượt qua nhóm đứng đầu. Về cơ bản có thể bảo đảm mỗi đội đều có thể lấy được năm sao trong nhiệm vụ đầu tiên.
Đường Chi nghiêm túc tính toán.
Tổng cộng có 4 nhiệm vụ, nói cách khác, cô và Giang Chi cần phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ mới có thể là đội đứng đầu, giành được quyền chọn phòng trước.
Mà đối với hoàn cảnh của bọn họ bây giờ, không dễ để làm được những điều cô nghĩ trong đầu.
“Không sao hết, chúng ta có thể làm được!”
Đường Chi thì thầm với Giang Chi, xem như tự cổ vũ chính mình.
“Không phải chỉ là làm nhiệm vụ thôi sao? Em chính là người chuyên làm nhiệm vụ!” Cô nói xong, tràn đầy hưng phấn mà nhìn Giang Chi.
Từ khi lên xe, anh đã chăm chú xem bản đồ của tổ chương trình đưa cho.
Giọng cô nhẹ lại một chút, nhưng vẫn rất kiên định: “Giang Chi, anh không thể kéo chân em đâu nha! Chúng ta nhất định phải thắng.”
Cô dừng lại, vì để củng cố cho mục tiêu của mình mà còn ngay thẳng nhắc nhở anh: “Em là đang suy xét cho tương lai của chúng ta đấy.”
Phòng băng lạnh như vậy, ngủ trong phòng không có máy sưởi thì hai người bọn họ sẽ chết cóng mất, cô thật sự đang suy nghĩ cho anh.
[Đường Chi đang nghiêm túc à?]
[Cô có ổn không mà đi nói anh Chi kéo chân cô?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Năng lực chơi trò chơi của Đường Chi thực sự cũng không kém, trước đó tôi có thử thổi cái bong bóng kia rồi nhưng rất khó để thổi được!]
Giang Chi quay mặt lại nhìn cô.
Tối hôm qua khi tới cô vẫn còn đang mặc chiếc váy không, trông rất là tự mãn, hôm nay đã lập tức thay thành áo lông vũ.
Trên đầu còn đội chiếc mũ lông xù màu trắng, từ ven mũ rũ xuống hai quả cầu bông màu trắng, theo động tác của cô mà lắc qua lắc lại.
Giống như một con búp bê được chạm khắc bằng sứ.
Anh gật nhẹ đầu: “Được.”
Đường Chi nhoẻn miệng cười, ngọt ngào nhìn anh.
Cô dường như thích cười hơn trước rất nhiều.
Giang Chi im lặng thu hết phản ứng của cô vào trong mắt.
Một tiếng sau, xe đến điểm xuất phát.
Đạo diễn báo cho bọn họ rằng tổ tiếc mục sẽ không cung cấp bất kỳ phương tiện di chuyển nào.
Đường Chi mở to mắt: “Có nghĩa là chúng tôi phải tự mình nghĩ cách làm nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Đây đúng là một tin dữ.
“Chúng tôi phải đi hết cái lộ trình kia à?”
Đạo diễn nhắc nhở: “Ở mỗi địa điểm sẽ có các phương tiện mà nhiệm vụ cung cấp cho hai người, có thể làm nhiệm vụ để đổi lấy phương tiện di chuyển, nhưng chuyện đó phải dựa vào sức của hai người.”
Quá hay, thật sự rất biết chơi.
Sau khi Đường Chi xuống xe, cô giành giật từng giây để chạy đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Bọn họ vốn đã xuất phát chậm hơn mấy nhóm khác, lại còn chọn điểm xuất phát xa nhất, vô cùng bất lợi cho nhiệm vụ.
Nhưng vừa bước xuống xe, cho dù có có mặc áo lông vũ thì vẫn bị gió lạnh thổi đến run cả người.
Hôm nay gió rất lớn, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bị gió thổi đến đỏ ửng.
Gió lạnh rét còn cuốn theo bụi, lúc thổi qua gương mặt non mịn của cô còn hơi đau.
Đường Chi hít hít mũi, nhìn qua Giang Chi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, mặc cho gió lạnh thấu xương thì lúc anh bước ra vẫn giống như cảnh sắc mùa xuân, khuôn mặt xa cách, khí chất hòa cùng thời tiết.
Anh vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, vốn dĩ chỉ nhìn thấy có máy quay, nhưng nhìn thấy người đẹp trai thì ai mà không dừng lại nhìn thử, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt anh thì trong đám người lập tức phát ra những tiếng hét chói tai ---
“Giang Chi!!!”
Giang Chi liếc nhẹ về phía phát ra tiếng hét kia.
Cô gái tự biết bản thân mình làm gián đoạn buổi ghi hình, hoảng sợ che miệng lại, mặt đỏ lên, liên tục xua tay với tổ chương trình ý bảo mình không cố ý làm vậy.
Trong cơn hoảng loạn lại nhìn thấy người đàn ông trước nay luôn lạnh nhạt khẽ gật đầu với mình, trên môi nở một nụ cười.
Nụ cười ấm áp này giống như băng tuyết tan ra, mùa xuân tràn đến.
Người đàn ông lạnh như băng, rút đi vẻ lạnh giá bên ngoài, lễ nghĩa mà khiêm tốn.
Cô gái nhìn đến ngây người, nước mắt không khống chế nổi mà trào ra,
Trên bình luận cũng toàn là a a a a a.
[A a a a hâm mộ chị gái đó quá đi mất!]
[Chị gái này là fans thật đó, phản ứng vô cùng chân thật, nếu là tôi tôi cũng muốn khóc.]
[Anh Chi sủng fan quá! Ai cũng muốn anh ấy cười nhiều hơn, mỗi lần anh ấy nhìn fans thì đều sẽ cười!]
[A a có ai đó chụp lại màn hình rồi! Tôi muốn lưu lại tất cả nụ cười của anh Chi!]
Đường Chi đi bên cạnh Giang Chi, tất nhiên là cũng nhìn thấy nụ cười của anh.
Qua bước nhạc đệm này, hai người tiếp tục đi về phía trước, cô có chỗ không phục hỏi anh:
“Em cũng là fans của anh, tại sao anh không bao giờ cười với em lấy một cái.”
Mỗi ngày đều trưng cái khuôn mặt Diêm Vương với cô, áp lực rất lớn đó có được không.
Nghe thấy vậy, người đàn ông liếc mắt một cái, nhẹ nhàng phản bác:
“Bởi vì em.”
Đường Chi tưởng là anh sẽ không giải thích, không ngờ anh lại mở miệng, cô nhất thời nghẹn lời, không nói nổi cái gì, chỉ quay đầu lại “hừ” một tiếng.
Toàn bộ bình luận đều là tiếng cười.
[Ha ha ha ha ha đến từ người bạn trai ghét bỏ.jpg]
[Cười chết tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Chi Chi bị nghẹn tới mức không nói nổi, chính mình tự xác nhận đi!]
Đường Chi đi song song với Giang Chi một lát, cô hận bản thân mặc quần áo quá ít, trời thì lạnh, chỉ một đoạn đường ngắn, tay chân cô đã lạnh ngắt, cứng đờ cả người.
Vẫn còn mười phút mới tới, cô dừng bước lại, đi chậm hơn Giang Chi một bước, trốn ra sau lưng anh.
Bả vai của người đàn ông rất rộng, vừa đủ để chắn lại gió lạnh cho cô.
Đường Chi nhắm mắt đi phía sau anh, phía trước chắn gió tốt hơn nhiều so với lúc cô vừa đi.
Cô được tiện nghi còn khoe mẽ, nói tốt cho anh nghe: “Giang Chi, anh thật tốt.”
“Trên đời này chỉ có bạn trai là tốt, có bạn trai em giống như một bảo bối!”
[Ha ha ha! Bảo bối Chi Chi đúng là thông minh nhất trên đời!]
[Tôi sững sờ hồi lâu mới nhận ra đây là giai điệu của bài “Trên đời chỉ có mẹ là tốt”, công lực của Đường Chi đã đi đến dãy Himalayas luôn rồi]
[Ha ha ha Anh Chi kiểu: Tôi xem em như bạn gái, còn em lại xem tôi như kính chắn gió hình người sao?]
Bước chân của Giang Chi cứng lại, không hiểu Đường Chi đang nói cái, vừa dừng bước thì xoay đầu lại, Đường Chi thiếu chút nữa mất đà giẫm lên gót chân anh, sợ tới mức trừng lớn mắt: “Này, anh đi tiếp đi, tự nhiên dừng lại dễ đụng trúng nhau lắm đó.”
Khuôn mặt trắng nõn của cô bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, Giang Chi mím môi dưới, xoay người lại đi về phía trước.
[A a a, tôi cũng muốn tránh ở phía sau anh Chi! Muốn anh ấy chắn gió cho tôi!]
[Ngọt quá ngọt quá đi mất!]
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp có người bắt đầu dẫn dắt dư luận:
[CP “Kẹo gừng” tắm rửa rồi đi ngủ luôn đi, tay còn chưa nắm, có gì ngọt đâu?]
[Hai nhóm khác đi ra ngoài đều nắm tay, nhìn rất tự nhiên. Cho nên tại sao anh Chi lại không nắm tay Đường Chi?]
[Tất nhiên là bởi vì không thích! Kkk, xin khuyên fan Đường Chi đừng nhắc anh Chi vào nữa, bọn họ nhất định sẽ chia tay!]
Fan cp cùng đường bị các fan mắng là đen đủi, trên pha6n2 bình luận lại xảy ra một trận chửi mắng đẫm máu.
Hoàng Bình Chiêu chỉ nhìn điện thoại di động một lúc, không chú ý đến bình luận, vừa ngước mắt lên nhìn lần nữa đã thấy ba nhóm người trong phòng phát sóng đang tranh cãi loạn cả lên, vội bảo người tới lọc lại bình luận.
Huyệt Thái dương lại nhảy thình thịch lên.
Bây giờ Đường Chi làm cái gì cũng có thể gây nên một trận mưa tanh gió máu, nếu chia tay với anh Chi mà không có bọn họ ra tay giúp đỡ, sợ là sẽ phải hứng chịu rất nhiều áp lực từ bạo lực mạng.
Cũng may, anh ta nhìn thoáng qua số fans của Đường Chi trên weibo.
Từ 500 đã tăng lên 2 vạn.
Cũng có rất nhiều người hâm mộ Đường Chi.
-
Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ tiết mục sắp xếp là trốn thoát khỏi mật thất tuyết.
Bọn họ yêu cầu giải mã mật thất, tìm ra manh mối gợi ý cho nhiệm vụ thứ hai.
Đây không phải là thế mạnh của Đường Chi, chưa kể tới cả đoạn đường đi lạnh băng, đầu óc của cô giống như bị đông thành đá, phản ứng chậm chạp, nghe yêu cầu xong thì sững sờ một lúc lâu, còn Giang Chi ở bên cạnh đã tính ra đáp án.
Khóa cửa đầu tiên phát ra tiếng “cạch”, khung cảnh mới xuất hiện trước mặt hai người.
Đường Chi kinh ngạc: Quá nhanh rồi!
[Ha ha ha biểu cảm của tôi bây giờ hoàn toàn giống như Chi Chi]
[Anh Chi là tuyển thủ chơi trò này à!]
[Nhanh quá rồi, tổ chương trình “Trốn thoát khỏi mật thất” mau tới mời anh ấy đi! Tôi muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh Chi ở trên TV!]
[A a a tuy biết là rất khó, nhưng mà… vẫn muốn mơ mộng một lần!]
Vẻ mặt Đường Chi ngốc luôn, bay theo Giang Chi cả hành trình.
Trong khi cô còn mới vui vẻ vì tìm ra manh mối cho nhiệm vụ thứ hai thì Giang Chi đã giải xong toàn bộ mật tất.
Anh xoay người lại hỏi cô: “Em tìm đủ manh mối chưa?”
Đường Chi lắc đầu: “Còn có hai manh mối chưa tìm ra được…”
Vừa nói xong thì cảm thấy không khí trong phòng ngưng lại, người đàn ông xoay người chuẩn bị tìm kiếm, ánh mắt đảo nhẹ qua mặt cô, lạnh băng nói:
“Kéo chân?”
Anh thế mà lại lấy lời cô nói quay lại nói với cô!!
A a!
Tức chết mất thôi!
Nhưng cô đuối lý, chỉ có thể bẹp môi không phản bác, nhưng chân lại nhanh hơn rất nhiều, đôi mắt cũng không ngừng tìm kiếm xung quanh, muốn tìm đủ manh mối cho Giang Chi nhìn xem một lần!
Phần bình luận đều cười tới điên rồi:
[Anh Chi cũng mang thù quá rồi!]
[Ha ha ha, tôi nói khả năng chơi trò này của Đường Chi không tốt lắm, thế mà lúc đó còn bảo anh Chi đừng kéo chân mình, bây giờ bị nói lại đến nghẹn cả người, cười chết!]
[Anh Chi: Lúc trước nhường em một chút, thế mà em còn khoe khoang?]
Đường Chi cảm giác bản thân bị Giang Chi hạ thấp.
Cô lại tìm kiếm thêm một lát, trong lòng nôn nóng, nhưng vẫn không tìm được gì.
Cho đến khi cách đó không xa truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Giang Chi:
“Đi thôi.”
Cô nghe theo tiếng ngẩng mặt lên, thấy trên tay anh đang cầm hai tấm thẻ manh mối còn sót lại.
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng Đường Chi luôn cảm thấy trong mắt anh có ý gì đó, nói tiếp lời: “Tìm được rồi.”
“…”
A a a!
[Ha ha ha ha ha anh Chi thật sự quá tuyệt vời! CP “Kẹo gừng” mau mau xông lên!]
[Chi Chi: Bây giờ cảm thấy không ổn lắm, cả người đều không ổn.jpg]
Hai người ra vào mật thất chỉ mất 25 phút, chính xác mà nói thì là 20 phút --- năm phút cuối cùng là để đi tìm manh mối cho nhiệm vụ thứ hai.
Nhân viên công tác chờ ở bên ngoài xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thật sự quá nhanh!
Nhân viên bọn họ chơi thử mật thất này cho dù nhanh nhất cũng mất tới 50 phút.
“Chúc mừng hai người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên!”
Giang Chi lịch sự gật đầu với bọn họ, gộp thẻ manh mối trong tay mình với thẻ của Giang Chi lại.
—“Địa điểm nhiệm vụ tiếp theo: Hồ Thiên Nga.”
Đường Chi luống cuống tay chân cầm bản đồ, chuẩn bị xem cách đi đến đó, Giang Chi nói luôn:
“Chúng ta ngồi thuyền đi qua đi.”
Đường Chi kinh ngạc mở to hai mắt.
Lúc ở trên xe, tổ đạo diễn không có nói với bọn họ địa điểm của nhiệm vụ, chẳng lẽ Giang Chi chỉ cần nhìn bản đồ mà đã đoán được phương tiện tốt nhất để di chuyển tới đó rồi sao?
Hai người cùng nhau đi về phía bến tàu.
Quả nhiên chỗ từng chiếc thuyền cập bến đang có các nhân viên công tác của chương trình đứng ở đó, hai người đi qua một cái kênh, cả hai bên đều bị bao quanh bởi fan hâm mộ, nhưng bọn họ rất có tố chất, trừ việc nghiêng đầu ra nhìn dẫn tới một trận xôn xao nhỏ ở ngoài thì cũng không có quấy rầy gì tới việc quay hình chương trình.
Đường Chi nhìn qua các fan, trên mặt bọn họ đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc, âm thầm ủng hộ cho Giang Chi.
Nguyên chủ có thể làm cho fan có tố chất cao như vậy phải bất mãn, quả là một người lợi hại.
Cô đang định dời mắt đi thì chợt chạm mắt một fan trong đám người.
Cô gái kia vô cùng vui vẻ, làm động tác cổ vũ, không tiếng động mà nói với cô: “Chi Chi, cố lên nha!”
Bước chân của Đường Chi đột nhiên dừng lại, không biết làm sao mà cúi đầu, trong lòng giống như có con nai con chạy loạn.
Cô…
Vậy mà cũng có fans ở hiện trường sao!
Thậm chí còn có những người hâm mộ tại hiện trường!
So với “Diều Giấy” thì fans của cô ít hơn nhiều, nhưng lại là fan chân chính, thật sự yêu thích cô.
Cô nhanh chóng ngẩng mặt lên, nở nụ cười ngọt ngào với cô gái kia.
--- Em gái, ánh mắt của em rất tốt.
Tiểu Chi siêu ngọt ngào, thích không bao giờ lỗ đâu!
[A a a tuy rằng tôi là “Diều Giấy”, nhưng bây giờ cảm xúc đối với Đường Chi vô cùng phức tạp. Nếu cô ấy không lì lợm la liếm, anh Chi cũng sẽ không tham gia vào chương trình này, chúng ta cũng không thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy.]
[Tôi cũng vậy, hơn nữa Đường Chi trừ việc hơi hỗn một chút thì cũng không có khuyết điểm gì khác, phải không? Nghe mấy chị em ở hiện trường nói, Đường Chi còn an ủi mấy “Diều Giấy”, nói là nếu chương trình kết thúc mà anh Chi vẫn không thích cô ấy thì sẽ chia tay với anh Chi.]
[Hả— loại chuyện ma quỷ này mà cũng tin?? Cô ta không phải cũng dựa vào lý do này mà lừa anh Chi tham gia vào chương trình sao?]
Hai người đến cảng tàu.
Thuyền trưởng mỉm cười rồi nói nhiệm vụ:
“Muốn ngồi thuyền của tôi rất đơn giản, hai người sử dụng phần mềm ca hát, hát bài này đến bậc 3S thì có thể lên thuyền.”
Giang Chi nghe vậy rũ mắt nhìn Đường Chi một cái, đầu có hơi đau.
[Nhiệm vụ này quá đơn giản với anh Chi!]
[Không có gì khó khăn, nhiệm vụ tặng điểm]
[Anh Chi thì được, nhưng Đường Chi thì không ổn đâu nha, mấy người quên cô ấy hát bài “Anh là gió em là cát” cho bà ngoại nghe trong số cuối cùng rồi sao? Thiếu chút nữa là tiễn tôi lên đường luôn rồi!]
[Ha? Chưa từng xem qua phần này? Ở đâu vậy?]
[Ha ha ha ha ha ha tôi nhớ ra rồi, đó là đoạn phim dành riêng cho VIP, lúc tôi nhìn thấy thì phần bình luận toàn bộ đều là “Người một nhà cả, đừng mở miệng nói” ha ha ha!]
[Đừng ồn đừng ồn, anh Chi đang hát!]
Trong phát sóng trực tiếp truyền tới giọng nói từ tính của người đàn ông.
Cho dù là ca khúc “Ngọt ngào”, anh hát lên nghe cũng không quá ngọt.
Tuy là không ngọt, nhưng lại giống như lời độc thoại thâm tình của một người đàn ông.
[A a a anh Chi hát đến trong lòng tôi trống rỗng luôn rồi!]
[Hay quá hay quá hay quá! Hy vọng mấy cảnh như này có thể xuất hiện nhiều hơn một chút!]
[Lại là một ngày cố gắng gọi cho anh Chi!!]
Giang Chi hát xong, trên phần mềm lập tức hiện lên 3S.
Nhiệm vụ này đối với một ca sĩ đỉnh lưu như anh mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Kế tiếp, đến phiên Đường Chi hát.
Tất cả mọi người đều lo lắng sốt ruột nhìn về phía Đường Chi.
Cô là một người điếc nhạc, lúc hát lên có thể so với đường núi quanh co mười tám vòng, điệu nhạc chạy mãi không ngừng.
Quả nhiên Đường Chi vừa mở miệng thì trên bình luận đã tràn ngập sự thống khổ ---
[Đều là người một nhà, đừng mở miệng nói, xin cô đó!]
[Quá hài rồi, anh Chi là ca sĩ đỉnh lưu, nhưng bạn gái lại là một tên ngốc mù nhạc, có cứu nổi nữa không?]
[Ha ha ha anh Chi không nói nổi nên lời: Nghe nói em kêu tôi không cần kéo chân sao? Rốt cuộc ai mới là người kéo chân?]
Mọi người tràn đầy đau đớn nghe Đường Chi hát xong một bài.
Trên màn hình hiện lên điểm số: B
[Cứ tưởng là nhiệm vụ tặng điểm, nhưng bây giờ lại cảm thấy là một nhiệm vụ đau đầu với anh Chi.]
[Ha ha ha ha ha ha thật sự muốn cười phun luôn rồi, hôm nay sợ là Đường Chi có hát 100 lần thì cũng không hát nổi đến bậc 3S!]
[Phòng không có máy sưởi: Nghe nói cô ghét bỏ tôi? Mau lại đây nào!]
Đường Chi cố gắng hát thêm hai lần, chỉ được điểm B với điểm C, cô tuyệt vọng nhìn qua Giang Chi: “Aida, anh dạy em đi, cái phần mềm này nó ghét em mà! Điểm A cũng không muốn cho em.”
Rõ ràng là lần vừa rồi cô cảm thấy mình hát rất tốt.
[Ha ha ha ha ha! Cho điểm A thì mới là lạ đó!]
[Tôi xong rồi, quay lại không nổi nữa, bây giờ hoàn toàn không tìm thấy giai điệu của bài “Ngọt ngào” nữa.]
[Cầu xin anh Chi mang cô ấy đi đi! Để lỗ tai tôi dễ chịu hơn một chút!]
Giang Chi nhìn như C màu đỏ cam trên màn hình điện thoại của cô, khóe mắt nhảy lên.
“Được.”
Anh dạy cô từng câu một, Đường Chi cũng học rất nghiêm túc.
Anh dạy một câu thì cô hát theo một câu.
Nhưng cái giai điệu này…
Chạy xa đến lợi hại.
Giang Cho xoa nhẹ lông mày, sửa lại cho cô: “Em nghe tôi hát này.”
Anh hát xong, Đường Chi lại giống như một con vẹt bắt đầu hát, giai điệu đã chuyển sang một độ cao khác rồi.
Giang Chi: “…”
“Là như thế này…”
Anh sửa lại cho cô, đột nhiên thấy giai điệu của mình cũng trở nên quái lạ, lập tức ngậm chặt miệng.
Người lái thuyền bên cạnh cũng bị chọc cười: “Cô gái nhỏ, cô rất lợi hại đó nha, bạn trai cũng bị cô dẫn trật đường rồi.”
Đường Chi hoàn toàn không nghe thấy gì, vẻ mặt ngượng ngùng, thật lòng khen ngợi: “Lạc chỗ nào? Rõ ràng nghe rất hay!”
Phần bình luận đã cười đến điên rồi:
[Anh Chi: Em là học sinh kém nhất mà tôi từng dạy!]
[Chi Chi: Nhỏ bé, vô tội, đáng thương, học không được.jpg]
[Anh Chi hãy quý trọng bản thu âm đi!]
[Tôi sớm hay muộn gì cũng cười đến điên ở phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ.]
Đường Chi hít sâu một hơi, an ủi Giang Chi: “Không sao đâu, anh hát rất hay, bây giờ có anh dạy em, em chắc chắn có thể hát được điểm S!”
Giang Chi: “…”
Đường Chi nói xong thì bắt đầu hát.
Hát đến tình yêu chân thành, tình yêu triền miên.
Nhưng giai điệu vẫn chạy loạn khắp nơi.
Chờ đến khi kết thúc, trên màn hình xuất hiện điểm: D
Giang Chi nhìn thấy điểm số này, vốn đã im lặng thì càng trở nên im lặng.
Phần bình luận lại vui như ăn Tết:
[Ha ha ha ha ha! Tuy là rất vui khi người gặp họa, làm phiền hôm nay cho bọn dừng lại chỗ này luôn đi!]
[Đường Chi làm kiểu gì được vậy, mỗi lần đều hát ra một độ cao mới?!]
[Anh Chi: Tuyệt vọng, bây giờ chỉ có tuyệt vọng.]
Đôi mắt của Đường Chi vẫn còn rất sáng, nhìn về phía Giang Chi:
“Em hình như tìm ra được bí quyết rồi!”
Vừa rồi khi cô hát có vài nốt rõ ràng chưa chính xác, nhưng thanh nhắc nhở đánh dấu đúng cao độ vẫn hiển thị điểm thưởng!
Cho nên mấu chốt chính là thanh đánh dấu nhắc nhở chính xác!
Đường Chi lại thử lại một lần, kiểm nghiệm suy đoán của mình.
Cô lập tức vui vẻ, động viên Giang Chi: “Anh yên tâm, lần này nhất định em sẽ làm được!]
Giang Chi: “…”
Bình luận: [Anh Chi: Có thể cái đầu ấy!]
[Vậy bí quyết là cái gì?]
[Mau tới hát thử cho tôi nghe một chút.]
Giây tiếp theo, một đoạn “Aa” thậm chí không thể gọi là hát vang lên, từng phòng phát sóng trực tiếp truyền đến.
Đường Chi cầm điện thoại, hát vô cùng nghiêm túc.
“A a a a a a a a a (Ngọt ngào người cười đến ngọt ngào).”
“A a a a a a a a a (Giống như hoa nở mùa xuân).”
“A a a a a (Nở ở mùa xuân)”
Giang Chi vốn im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, lúc này trên vẻ bình tĩnh đó cũng xuất hiện một vết nhăn nhỏ.
Bình luận: [Ha ha ha ha ha cái quỷ gì đây!]
[Tôi còn tưởng rằng tìm được bí quyết gì, kết quả là như này! Như này?!]
[Tôi cười đến phun cả nước bọt ra, vậy mà cũng hát được!]
[Muốn chết mà, yên ổn nghe nhạc thì tôi không nghe, ở đây nghe cô ấy hát, ai đó đuổi tôi đi đi!]
[Tôi cũng cầu xin, người một nhà, buông tha nhau đi!]
[Sư phụ, đừng niệm nữa, đồ nhi biết sai rồi!]
Đường Chi vô cùng nghiêm túc mà “A” xong một bài hát.
Đến âm cuối cùng, thanh nhắc nhở vẫn còn một đoạn hát dài vô hạn, cô cũng tận tình mà “A” tới những giây cuối cùng.
Cô buông di động xuống, vẻ mặt thành kính mà nhìn giao diện chuyển đổi, tự tin nói với Giang Chi: “Lần này nhất định sẽ thành công!”
Bình luận hoàn toàn không tin:
[Này đâu còn là ngọt ngào nữa, rõ ràng là Chú Đại Bi.]
[Nếu mà được thì tôi trồng cây chuối gội đầu luôn!]
[Nếu mà được tôi mở phòng livestream đi nhặt rác.]
Đường Chi cầm điện thoại, vô cùng chờ mong kết quả nhảy ra.
Quả nhiên kết quả giống như dự đoán của cô ---
“Nhìn kìa! 3S!!”
Đôi mắt cô sáng lên, đắc ý nói: “Em nói có thể là có thể!”
Bình luận nổ tung:
[Chuyện này… chuyện này cũng có thể sao?!]
[Người khác hát chân tình, còn cô chỉ ở đây điên cuồng chơi chơi?]
[Vị huynh đệ đứng chổng ngược gội đầu còn ở đó không? Nhanh chóng chuẩn bị đi.]
[Vị nhặt rác kia cũng có thể bắt đầu đăng ký tài khoản rồi!]
Đường Chi đưa kết quả của mình cho thuyền trưởng xem, “Đúng không!”
Thuyền trưởng cười đến thoải mái: “Cô giỏi lắm!”
Đường Chi cong môi dưới, hưng phấn chạy đến bên cạnh Giang Chi, đôi mắt to chớp chớp: “Ít nhiều gì anh cũng đã dạy em, anh giỏi lắm luôn, không hổ là ca sĩ đỉnh lưu!”
Giang Chi rũ mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy vui sướng.
Trên mặt viết rõ---
Có đúng hong, em siêu lợi hại đó, Mau! Khen! Em!
“…”
Chương 19
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Chi cảm thấy thế giới quan của mình đã bị đả kích mãnh liệt.
Là một ca sĩ ngay từ nhỏ đã có năng lực ca hát và chú trọng chuẩn âm, anh không thể gật đầu bừa với đánh giá 3S trên giao diện của phần mềm kia.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang, hai mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ khát khao được khen ngợi của Đường Chi, môi anh giật giật, rốt cuộc không đành lòng đả kích cô, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Em rất giỏi.”
[Ha ha ha ha, anh Chi: Chuyện siêu cạn lời đã xảy ra rồi!]
[Nước đi này của Đường Chi làm anh Chi không biết làm sao luôn.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tại sao Đường Chi cứ “A” mãi là được vậy hả?]
Có người giải thích cho cậu ta:
[Bởi vì những loại phần mềm hát karaoke tương tự này đều sẽ có một máy chuẩn âm, ở trên có một quả cầu nhỏ và một vài vạch biểu thị âm độ tiêu chuẩn, chỉ cần có thể hát khớp được là được tính vào điểm tổng thôi.]
[Ơ đậu, thế cũng được hả?]
[Cười chớt tui rồi, mới vừa nãy tui đi thử một xíu, tui còn chưa phát ra tiếng, ba tui đang nói chuyện điện thoại, tui đi theo sau mà cũng được B, đánh giá cuối cùng còn khen tui thể hiện tình cảm không tầm thường ha ha ha ha.]
[Tui cũng mới qua chơi thử, thật ghê gớm, cả buổi không thấy lời bài hát đâu, vậy nên tui bèn chỉnh quả cầu nhỏ kia khớp với vạch âm chuẩn, nhưng mà rất dễ bị lệch, không cao thì cũng là thấp. Vậy Đường Chi tính ra cũng mạnh hay đấy nhỉ?]
Lúc Hoàng Bình Chiêu nhìn đến đoạn này cũng dở khóc dở cười, rốt cuộc thì Đường Chi có cái cách suy nghĩ thần kỳ gì thế, thế này cũng được à?
Lại xem bảng hot search real time, quả nhiên hashtag #Ngọt Ngào phiên bản a a a của Đường Chi# đang dần bay nhanh lên trên, tốc độ nhảy vọt, còn nhanh hơn so với hashtag #nụ hôn đá viên của CP Vãn Thu# nhiều.
Anh ta không cảm thấy nghi ngờ một chút nào, chỉ cần chờ một lát nữa là hashtag này có thể xuất hiện trên bảng hot search.
Quả nhiên, mười phút sau, hashtag này đã hùng hổ xông lên vị trí thứ hai mươi trên bảng hot search, dưới phần bình luận cũng đang thảo luận vô cùng náo nhiệt.
[Tự nhiên cái thấy Đường Chi có một chút xíu xiu dễ thương.]
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
[Cíu tui, sao bả hề quá vậy, nhất là biểu cảm vào phút chót khi bả lấy được 3S rồi nhìn anh Chi á, tui sắp cười xỉu rồi!]
[Cám ơn Đường Chi! Đứa mù âm nhạc như tui cảm thấy tui cũng làm được!]
[Cưng quá cưng quá, cô gái dễ thương như vậy mà Giang Chi thực sự không thích hả?]
Fan CP nhìn tới đoạn này, trong lòng nói sao có thể không thích cho được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Chi của chúng ta chỉ là giác, ngộ, muộn, màng mà thôi.
Ở hiện trường, Đường Chi và Giang Chi đã thành công ngồi trên thuyền.
Chiếc thuyền này là thuyền bốn người, bọn họ mỗi người ngồi một bên, trên bàn có một cái bình giữ nhiệt và hai cái ly, do ekip chương trình chuẩn bị cho các khách mời.
Đường Chi sợ lạnh, vừa lên thuyền đã vội cuộn mình, liều mạng muốn trốn vào áo lông vũ.
Hai tay cô lồ ng vào tay áo, muốn quấn cả người mình lại để chắn gió.
Giang Chi tỉnh bơ thu hồi ánh mắt, mở bình giữ nhiệt ra, tự đổ cho mình một ly nước ấm.
Hơi nóng mờ mịt bay lên giống như phủ cho khuôn mặt anh một tầng sương mù, anh hơi hơi ngửa đầu uống nước, khi nuốt nước xuống hầu kết chuyển động một chút.
Trên bình luận live lại là một trận a a a --
[Hít hà hít hà, s3xy quớ!]
[Tui thèm TAT tui là đồ mê trai tui nói trước.]
[Anh Chi bỏ cái bùa gì dị, sao có người lại có thể thuyết mình vừa đúng cái gọi là lạnh nhạt mà lại gợi cảm như vậy chứ!]
Ánh mắt của Đường Chi cũng không khống chế được mà tạm ngừng ở hầu kết anh hai giây, ỷ Giang Chi đang không nhìn mình mà không kiêng dè gì nhìn lâu hơn một chút, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng anh nâng cằm cô lên vào tối qua.
-- quả thật rất mê hoặc.
Giang Chi buông ly trà xuống, thấy ánh mắt cô sáng quắc mà nhìn chằm chằm cái ly trong tay anh, cau mày.
Sau khi đặt cái ly lên bàn rồi anh mới lại cầm lấy một cái ly khác, rót nước rồi dịch một tới trước mặt cô.
[Ố mài gót, tui đã nhìn thấy gì zị hả!]
[Anh Chi đang quan tâm Chi Chi à?]
[Ngọt ngào quá ngọt ngào quá chèn ơi dịu dàng một cách thản nhiên vậy được đấy!]
[Thật sự đang quan tâm đó! Chi Chi còn không mở miệng mà anh Chi đã ngầm hiểu rồi!]
Đường Chi cũng chú ý đến động tác của Giang Chi.
Cô sửng sốt một chút, không ngờ rằng anh lại rót nước cho cô, phản xạ có điều kiện mà thả ra một cái rắm cầu vồng (1): “Bạn trai thật tốt.”
Nói rồi cô bèn rút tay ra khỏi tay áo, bất chợt thoát khỏi ấm áp, trên tay lập tức nổi lên cảm giác lạnh lẽo nhưng rất nhanh, khi cô chạm đến chiếc ly kia sự ấm áp cuồn cuộn không ngừng tỏa từ thành ly khuếch tán đến tay cô.
Hai tay Đường Chi nâng ly, hơi nóng từ miệng ly bốc lên bị một trận gió thổi phà vào mặt cô, ấm áp.
Cô uống một ngụm, nước ấm nháy mắt khiếp cho cả người đều có thêm một chút độ ấm.
Đường Chi cong mắt cười với Giang Chi: “Kỳ lạ ghê, nước anh rót cho em cũng ngọt hơn một chút nữa hả.”
[Ha ha ha ha đồ làm màu hóa thân thành trùm rắm cầu vồng.jpg]
[Tui tin những lời bả nói đều là thật, nếu mà anh Chi rót nước cho tui uống, cho dù là nước tim sen tui cũng sẽ uống bằng hết!]
[Hu hu hu cho tui nếm thử một miếng đi, tui cũng muốn biết rốt cuộc là ngọt cỡ nào.]
Gió trên hồ lạnh lẽo, tay Đường Chi bưng trà nóng, thỉnh thoảng uống một ngụm để làm ấm người, cảnh sắc ở hai bên bờ sông chậm rãi lùi về sau. Cô đón gió hồ, dần dần thích ứng với nhiệt độ như vậy, có phần thảnh thơi mà tựa vào lưng ghế, híp mắt.
Thật thích ý.
Hai mươi phút sau, hai người đến địa điểm làm nhiệm vụ thứ hai -- hồ thiên nga.
Đường Chi vừa xuống thuyền thì đã thấy Hạ Thu Thu đang ra sức đạp chiếc fatbike (2).
Cô chào Hạ Thu Thu: “Thu Thu.”
Thầy Đường Chi, Hạ Thu Thu rùng mình, cảm giác nguy cơ tăng lên gấp bội, đồng thời chân cũng đạp mạn hơn, hơn nữa còn phải duy trì nụ cười chào hỏi với Đường Chi.
“Chi Chi, các em cũng tới rồi!”
Đường Chi gật đầu, không nhìn thấy Phó Hoàn Chi: “Thầy Phó đâu ạ?”
“Đang đạp xe ở một đầu khác ấy.” Hạ Thu Thu đạp thật nhanh, lập tức chạy đi thật xa. “Chị hoàn thành nhiệm vụ trước đã, chờ lát nữa nói tiếp nhé…”
Đường Chi nhìn bóng lưng ra sức đạp của cô ta, cảm thấy nhiệm vụ này hẳn là không dễ thực hiện.
Thấy là mệt rồi.
Nhân viên công tác ở bên cạnh đi tới, giảng giải quy tắc cho bọn cô.
“Các bạn cần phải cưỡi fatbike đến địa điểm được chỉ định để lấy nguyên liệu nấu ăn. Mỗi lần có thể lấy được một nguyên liệu, lại cưỡi xe về thì có thể lấy được nguyên liệu thứ hai, thời hạn là ba mươi phút.”
“Trong vòng ba mươi phút, các bạn phải lấy được năm loại nguyên liệu, nếu không lấy được thì coi như nhiệm vụ thất bại.”
“Còn nữa, nguyên liệu nấu ăn mà hai người lấy được phải giống nhau thì các nguyên liệu đó mới thuộc về các bạn, nếu bạn gái lấy cà rốt nhưng trong số nguyên liệu của bạn trai không có cà rốt, vậy thì cà rốt sẽ bị chúng tôi thu hồi. Đây là lúc kiểm tra mức độ ăn ý của các bạn rồi!”
“Gợi ý một chút, ăn món Trung thì phải ăn lẩu, đây là nguyên liệu nấu lẩu của các bạn, cố gắng lên nhé!”
Đường Chi nhìn bóng lưng đi xa của Hạ Thu Thu, chỉ một chốc như vậy thôi mà đã biến thành một cái chấm đen rồi. Mà bóng dáng của Phó Hoàn Chi ở một đầu khác cũng khá là mơ hồ.
Nếu như chia ra hai bên bờ hồ khác nhau như vậy, cho dù có muốn chạy vọt tới yểm trợ, cách xa như vậy đừng nói là ra hiệu bằng mắt, cho dù nói chuyện cũng chưa chắc nghe thấy được.
Vẫn là ekip chương trình biết chơi.
Đường Chi nhìn Giang Chi một cái, muốn nhân lúc còn chưa bắt đầu trò chơi để lén ám chỉ.
Staff chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu ý đồ của cô, vội vàng nhắc nhở: “Không được nhắc bài cho nhau nha.”
“…”
Hu hu hu, tuyệt tình quá.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô và Giang Chi lại không phải người yêu thật sự, nếu luận mức độ ăn ý quả thật là 0.
Đường Chi chỉ đành chỉ chỉ Giang Chi rồi bắn tim, hy vọng anh có thể xem hiểu.
Cô biết hết mọi thứ mà anh thích, vậy nên chỉ cần dựa thoe những món anh thích để lấy thì nhất định sẽ ổn.
Động tác khoa tay múa chân này của cô làm đến nỗi vừa kỳ lạ lại vừa hoạt bát, hai quả cầu lông xù nhỏ trên mũ cùng lúc ẩn lúc hiện theo động tác của cô, giữa màu tuyết trắng, chỉ có khuôn mặt nhỏ của cô là xinh đẹp và sinh động.
Khóe miệng Giang Chi hơi cong lên một chút nhưng chẳng mấy chốc đã xị mặt khi nghe câu “Bạn trai cùng cố lên nhé” của Đường Chi.
Đường Chi vốn nghĩ rằng cưỡi chiếc xe đạp này nhẹ nhàng thôi, nói sao cũng có thể chạy đi chạy về được mấy vòng, nhưng khi thật sự ngồi lên bắt đầu đạp, cô mới phát hiện hoàn toàn không hề dễ đạp như trong tưởng tượng của cô.
Lực cản của tuyết quá lớn, vất vả đây.
Cô chỉ mới đạp một chút thôi mà đã bắt đầu thở hồng hộc rồi.
Hạ Thu Thu ở bên kia cũng đã đang trên đường đạp về, hai người đối mặt nhau, Hạ Thu Thu nói: “Chi Chi, em mau đạp đi, Giang Chi nhanh lắm.”
Đường Chi: “…”
Thực ra tui cũng muốn mau lên đó.
Nhưng không phải tại thực lực hạn chế khả năng phát huy của tui hả?
Cô xua xua tay, tự mình an ủi mình nói: “Không sao đâu, tôi và Giang Chi có thể ăn ít một chút, lấy nguyên liệu nấu ăn quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Hạ Thu Thu cảm thấy đừng nói lấy nguyên liệu nấu ăn, ngay cả hoàn thành nhiệm vụ cũng hơn phân nửa là suy nghĩ vô căn cứ, tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng thả lỏng, vui sướng khi người khác gặp họa mà nói: “Em nói rất đúng.”
Lát nữa mà đói bụng thì đừng có mà khóc.
Không chỉ Hạ Thu Thu mà còn một phần lớn các netizen cũng không tin lời Đường Chi nói, ấn tượng rập khuôn ban đầu quá sâu, đã có người mắng trên bình luận live: [Đường Chi lại tạ nữa rồi!]
[Anh Chi đã đến chỗ lấy nguyên liệu nấu ăn rồi, Đường Chi vẫn còn chậm rì rì thế!]
[Cái bà làm màu này lại muốn khoe thiết lập tính cách mảnh mai chứ gì! Lát nữa không biết chừng sẽ lấy cớ để chui vô lòng anh Chi khóc hu hu nữa cho xem!]
Các Đường Bột ngay lập tức nhảy ra phản bác:
[Ủa ngộ ghê, sao đến lượt Đường Chi là lại có lắm người soi mói quá vậy? Sức lực giữa nam và nữ phần lớn đều chênh lệch rất lớn, không đuổi kịp Giang Chi là quá bình thường nha!]
[Cái này phải xét tới thể năng (3) của mỗi người chứ, mấy người muốn soi mói cũng phải kiếm cái gì đáng để soi mói chứ!]
Bên này Đường Chi chào tạm biệt Hạ Thu Thu xong lại bắt đầu tiếp tục đạp xe đạp.
Đạp đạp một hồi, ấy vậy mà lại đạp ra được một chút nhịp điệu, cô thuận theo tiết tấu đó để đánh một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm, mạnh mẽ đạp một hồi, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ chọn nguyên liệu nấu ăn, chọn cải thảo mà Giang Chi thích.
Các Đường Bột xem mà vui mừng:
[Chi Chi thật sự không hề hời hợt, chị ấy thật sự rất nỗ lực rồi!]
[Ekip chương trình sắp xếp nhiệm vụ này quá đáng quá, rõ ràng là chương trình tạp kỹ về tình yêu, tại sao lại phải có phân đoạn đày đọa người ta như thế này vậy.]
[Ha ha ha tui biết nè, hồi trước ekip chương trình từng nói là phải làm chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trên con đường yêu đương của các cặp đôi, muốn xem các cặp đôi cùng nắm tay nhau khắc phục khó khăn, cùng vượt qua các thử thách, cái này chắc là một trong số các kiếp nạn đó đó há há há!]
Đường Chi chọn xong là lại tiếp tục đạp về.
Lúc này cẳng chân đã ê ẩm không chịu được, nhưng nghĩ đến việc nhiệm vụ này có liên quan đến bữa cơm trưa nay, nhiệt tình trong cô lại lập tức tràn đầy. Trời lạnh như thế thì phải ăn một bữa thật ngon mới có thể vui vẻ được.
Dựa vào niềm tin này, tốc độ đạp xe của Đường Chi còn nhanh hơn một chút so với khi nãy, trong não tự động bật thần khúc cổ vũ chính mình --
Anh nói rằng trong mưa gió, chỉ chút đau khổ này thì có là gì, lau khô nước mắt đi và đừng hỏi, vì ít nhất ta vẫn còn ước mơ!
Anh nói rằng trong mưa gió, chỉ chút đau đớn này thì có là gì, lau khô nước mắt đi và đừng hỏi, tại sao~~~ (4)
Lúc Đường Chi chạy tới vòng thứ ba, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt cũng đã tới nơi này.
Thể chất của Nhan Vô Ưu yếu, đạp ba vòng xe đạp đến suýt hộc máu.
Sao nữ vứt hết toàn bộ quản lý biểu cảm của mình, đạp hai đạp là bắt đầu phàn nàn ekip làm chương trình, phàn nàn xong rồi lại đạp hai đạp.
Lúc Đường Chi đi ngang qua cô ấy, Nhan Vô Ưu đang diss cực kỳ hăng say.
Đường Chi dừng lại chỉ cho cô ấy: “Chị thử đạp như thế này xem sao, như vầy đỡ mất sức hơn, cũng nhanh hơn.”
Nhan Vô Ưu dựa theo cách của cô mà đạp hai cái, quả thật là nhanh hơn được một chút nhưng vẫn không phải là cách đạp nhẹ nhàng nhất, cô ấy đạp thêm hai cái rồi lại mệt muốn chết (5), dừng lại: “Không được, chị không làm được.”
“Không sao đâu Chi Chi, em làm nhiệm vụ của em trước đi.”
Đường Chi nghĩ trong đầu, sao lại không làm được chứ?
Cô đã thử vài phương pháp rồi, đây là cách có thể lết nhanh nhất mà ít dùng sức nhất.
“Như vầy nè chị.”
Cô lại làm mẫu cho Nhan Vô Ưu một chút: “Chị Vô Ưu chị thử thử xem sao.”
Nhan Vô Ưu vốn đã định sẽ bỏ phần này, chẳng phải là chỉ không có máy sưởi thôi sao, ôm Sắt Sắt sưởi ấm qua một đêm là được rồi.
Nhưng bị Đường Chi nói vậy, cô ấy lại cảm thấy ngượng ngùng.
Mới bắt đầu được hai phút, nếu cô ấy cứ bỏ ngang vậy luôn thì quả thật là không tốt cho lắm.
Hơn nữa Sắt Sắt nhất định cũng đang vì cô ấy mà nỗ lực đạp xe đạp, nếu không cố gắng thế này thì quả thật cũng có lỗi với Sắt Sắt.
Thêm nữa là dáng vẻ chỉ dẫn cho cô ấy của Đường Chi quá nghiêm túc, lúc nhìn cô ấy biểu cảm cũng thật chân thành, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như một người hâm mộ nhỏ nhiệt tình, trong lòng cô ấy lẳng lặng sinh ra cảm giác… Nỗ lực không thể khiến cho Đường Chi hụt hẫng.
“Được, để chị thử xem sao, cám ơn em nhé, Chi Chi.”
Nhan Vô Ưu khen cô xong thì được cổ vũ mà bắt đầu đạp, còn đạp nhanh hơn khi nãy không phải là chỉ một chút.
Đường Chi nhìn bóng lưng đi xa của cô ấy, cực kỳ vừa lòng.
Toàn bộ bình luận live đang ha ha ha.
[Nhan · cá mặn · Vô Ưu: Đại sư con giác ngộ rồi, con nỗ lực, con sẽ nỗ lực còn không được hay sao?]
[Mấy người có phát hiện điểm thay đổi của Đường Chi không? Tính cách bây giờ so với video giới thiệu là hoàn toàn khác nhau.]
[Tui cũng thấy vậy đó!!! Đường Chi bây giờ tràn đầy sức sống ghê -- là cái kiểu tinh thần phấn chấn bồng bột, loại sức sống hướng về phía trước ấy, dù có hơi làm màu xíu nhưng mà cũng cảm thấy khá là dễ thương.]
[Có thể nhận thấy Vô Ưu cũng thực thích bả, là cô gái mà Vô Ưu thích chắc chắn cũng là một cô gái tốt.]
Lúc “Kẹo Đường” và “Nhan Sắc” còn đang nỗ lực lái xe, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đã đi đầu hoàn thành nhiệm vụ, lấy được thẻ năm sao.
Bọn họ lấy được tầm khoảng mười một loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng thứ mà hai người lấy lại khác nhau một trời một vực.
Hạ Thu Thu lấy cá viên, Phó Hoàn Chi lấy bò viên;
Hạ Thu Thu lấy rau cải xanh, Phó Hoàn Chi lại lấy rau cần.
Các staff lấy ra đếm từng món từng món, cuối cùng hai người chỉ lấy được khoai tây là giống nhau.
“Bởi vì đều không trùng khớp nên tất cả nguyên liệu nấu này đều phải bị tịch thu.”
Hạ Thu Thu đạp xe đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả mặt, giờ lại thấy chỉ còn có thể giữ lại mỗi khoai tây, cả người đều bất ổn.
“Sao lại vậy chứ?!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phó Hoàn Chi cũng là vẻ mặt tiếc nuối: “Độ ăn ý của chúng ta sao lại thấp vậy?”
Không được, nước đi này không ổn.
Độ ăn ý thấp thì có vẻ như tình cảm của hai người bọn họ không đủ ngọt ngào!!
Sắc mặt Hạ Thu Thu thay đổi, hờn dỗi nói: “Mấy thứ em lấy đều là những thứ anh thích ăn mà!”
Phó Hoàn Chi sửng sốt một chút, nghĩ thầm khi nào tôi thích ăn thịt gà với rau cải hả, nhưng nhìn thấy camera thì cũng vội nói: “Anh cũng chỉ nghĩ đến việc lấy những món em thích ăn.”
Hạ Thu Thu ngọt ngào nói: “Thôi vậy, nể tình anh cũng vì em nên em tha thứ cho anh đó.”
Bình luận live lại thổi qua từng đợt ngọt ngọt ngọt, tất cả các fan đang tâng bốc tình yêu của bọn họ.
Mà ở trong phòng phát sóng trực tiếp của Đường Chi, sau khi thấy Đường Chi lại chọn su hào và củ cải trắng, những lời mắng chửi trên bình luận live rõ ràng đã ít đi nhiều.
[Có ai phát hiện không vậy, những thứ Đường Chi lấy đều là những món mà anh Chi thích ăn!]
[Phát hiện từ lâu rồi! Haizz, bả thực sự rất thích anh Chi đó.]
[Bởi vì cái này nên tui không chửi nổi nữa, haizzz.]
[Có sao nói vậy, bả thực sự khá là tốt với anh Chi.]
[Hai người họ lấy đồ ăn giống nhau rồi nhỉ! Lúc nãy tui thấy anh Chi cũng lấy hai món này.]
Những người này nói xong lại nhanh chóng quay về phòng phát sóng trực tiếp của Giang Chi.
Đúng lúc nhìn thấy Giang Chi lại đến điểm lấy nguyên liệu.
Anh vốn dĩ duỗi tay muốn lấy cà chua, nhưng động tác đã làm được một nửa thì lại do dự trong chốc lát, sau đó chợt đổi hướng, cầm lấy đậu bắp ở bên kia bỏ vào rổ.
Bão bình luận ngơ luôn:
[Ủa, sao anh Chi lại lấy đậu bắp?]
[Tui nhớ rõ anh Chi ghét ăn đậu bắp nhất đó!]
[Chẳng lẽ… Đường Chi thích ăn đậu bắp?]
[Sao có thể được! Đừng có mà nghĩ nhiều quá! Ai biết được có khi là anh Chi muốn ăn đó!]
[Nếu Đường Chi thích ăn sao không thấy cô ta lấy hả? Tui khuyên các fan CP bớt tự suy diễn đi!]
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, nhân viên công tác lên tiếng nhắc nhở: “Còn một phút cuối cùng…”
Lúc này Đường Chi còn cách chỗ lấy nguyên liệu nấu ăn một nửa đường.
Nếu nỗ lực một chút thì có lẽ có thể lấy được nguyên liệu cuối cùng.
Nghĩ tới bữa trưa nóng hôi hổi của lát nữa, Đường Chi cũng không biết lấy đâu ra sức lực, ý chí tràn đầy mà đạp về nơi lấy nguyên liệu nấu ăn, nửa đường còn bị lật xe ngã một cái, nhưng cô được áo lông thật dày bọc nên không đau, nhưng chiếc xe đạp này trông quá to nên càng khiến cho cô nhỏ bé xinh xắn hơn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Bình luận live sắp xem đến cảm động rồi.
[Chi Chi thật sự quá liều rồi!]
[Cố lên! Tui coi mà hồi hộp luôn đó! Thật lo đến giờ mà bả không lấy được.]
[Chi Chi xông lên! Chị là giỏi nhất đó!!!]
“Nửa phút cuối cùng…”
Lúc này Đường Chỉ còn cách địa điểm lấy nguyên liệu một đoạn.
Cô nóng vội, đạp đến độ bàn đạp cũng tung bay.
Lòng cô nóng như lửa đốt mà chạy tới địa điểm lấy nguyên liệu, mạnh mẽ xông tới, bưng lên một khay nạm bò cuối cùng, căng thẳng nói: “Không vượt quá thời gian đúng không?”
Nhân viên công tác cúi đầu theo bản năng, nhìn thoáng qua đồng hồ bấm giây.
Trên mặt đồng hồ đếm ngược hiển thị là “0:0:09”.
“Chúc mừng cô, không vượt quá thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đường Chi bưng khay nạm bò kia, cảm giác thỏa mãn bùng nổ mà cong môi cười, hai lúm đồng tiền trên má lõm sâu vào, đáng yêu ngọt ngào.
Trong lòng staff nghĩ thầm người gì mà cute quá trời rồi, suýt nữa thì biến thành fan mama luôn.
Đường Chi và Giang Chi là nhóm thứ hai hoàn thành nhiệm vụ, đạt được ba ngôi sao.
Bọn họ tổng cộng lấy được mười loại nguyên liệu, trùng khớp được tám loại.
Đậu bắp và bí đỏ xanh non mà Giang Chi lấy bị tịch thu, bắp và tôm băm cũng bị nhân viên công tác vô tình đoạt mất.
Ăn món Trung Quốc thì phải ăn lẩu.
Trong thời tiết lạnh băng như thế này, quả thật không gì tuyệt vời hơn lẩu.
Nhưng nếu ăn lẩu thì sao lại có thể không có món ăn linh hồn - tôm băm – cơ chứ?
Đường Chi lưu luyến không rời mà nhìn khay tôm băm kia bị lấy đi, cả người đều bất ổn.
Cái tên Giang Chi này ăn lẩu sao lại không thích gọi tôm băm thế?
Cô vô cùng oán giận mà liếc mắt nhìn Giang Chi một cái, trái lương tâm mà khen ngợi: “Vui quá đi, chúng ta có tám nguyên liệu, em đoán món lẩu trưa nay nhất định sẽ rất ngon!”
Ánh mắt Giang Chi đảo qua trên áo lông vũ bị ướt của cô: “Này là sao thế.”
Đường Chi ngó áo lông của mình một cái, không thèm để ý mà vẫy vẫy tay: “Mới nãy bị ngã, không sao hết, không đau!”
Không biết vì sao, cô cảm thấy khả năng cân bằng của nguyên chủ thật kém, nhỏ nhắn yếu ớt, giống như một người giấy loạng chà loạng choạng, luôn dễ dàng té ngã.
Là bởi vì thể chất quá kém ư?
Đường Chi không tâm không phế, chuyện suy nghĩ không ra thì không nghĩ đến nữa.
Cô nâng mắt lên, vừa lúc thấy Giang Chi ánh mắt phức tạp mà nhìn cô.
Một luồng suy nghĩ nhanh như chớp lại lần nữa lướt qua trong đầu Giang Chi.
Khi mà anh muốn cố gắng bắt lấy nó, nó lại biến mất chẳng còn tung tích, không tìm ra được gì cả.
Đường Chi không quá quen với việc đối diện với anh
Đôi mắt nhìn chó còn thâm tình này của anh luôn vô cùng dễ tạo thành ảo giác cho người ta.
Cô khựng lại, thoáng nhìn qua đ ĩa đậu bắp bị tịch thu kia, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cực kỳ kinh ngạc, khoa trương nói: “Anh vậy mà lại lấy đậu bắp!”
Hình như anh ghét nhất là món này mà.
Nhưng cô lại rất thích ăn.
Cô hoảng sợ nói: “Anh lấy cho em à?”
Câu hỏi này cũng là câu hỏi mà đại đa số người trong phòng phát sóng trực tiếp muốn biết.
[Không thể nào được.]
[Sao lại không thể chứ? Đường Chi lấy những món mà anh Chi thích ăn, anh Chi đáp lễ lại lấy một vài món cô ta thích, hợp lý quá còn gì.]
Tim Đường Chi đập nhanh một chút, cảm thấy manh mối này hình như có gì đó sai sai
Giang Chi ấy thế mà quan tâm đến cô sao?
Đậu bắp này là lấy cho cô hả?
Cô cẩn thận dè dặt sắp xếp lại câu chữ trong lòng, suy nghĩ một lát rồi vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Giờ trong lòng anh, có phải em đã trở nên đặc biệt hơn một chút rồi không?”
Ánh mắt của Giang Chi dừng lại trên một nửa bên áo lông vũ bị tẩm ướt của cô hờ hững đáp: “Ừm.”
Đường Chi sau khi hỏi ra câu hỏi này thì tim đập như nổi trống, không ngờ tới anh lại đồng ý, trong lòng đột nhiên thình thịch một cái, trái tim càng không tự chủ được mà đập điên cuồng.
Chẳng lẽ Giang Chi thật sự đối với cô…
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của người đàn ông.
“… Ngu ngốc đến độ rất đặc biệt.”
Chỉ vì một trò chơi mà tranh đua đến như thế à.
Đường Chi: ?
Ông không thích thì không thích, cớ sao lại còn công kích người ta vậy hả?
Chẳng mấy chốc, Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt cũng kết thúc nhiệm vụ.
Bọn họ tổng cộng lấy được sáu loại nguyên liệu nấu ăn, thịt chiên giòn và rau diếp trùng khớp nhau, lí do là vì Nhan Vô Ưu chỉ lấy được hai loại này.
Cô ấy nhìn những món ăn mà Thẩm Trác Sắt lấy rồi bị loại, đau lòng nói: “Đều là những món mà em thích ăn, nhưng em thật sự không đạp nổi, để lấy được hai món này em cũng mệt đến chết rồi, Sắt Sắt anh không được chê em vô dụng đâu đấy.”
Thẩm Trác Sắt tỉ mỉ xoa bóp bả vai cho cô ấy, dịu dàng nói: “Sao lại thế được.”
Lúc này, ekip chương trình đã bưng lẩu lên bàn.
Chiếc nồi uyên ương nóng hôi hổi, từ tít đằng xa đã bốc lên vị cay và thơm.
Bụng Đường Chi cũng đúng lúc phát ra một tiếng kêu to.
Cô đói bụng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiếng kêu này không nhỏ, người khác cách khá xa có lẽ không nghe thấy nhưng Giang Chi lại đứng ở bên cạnh cô, chỉ thoáng chốc đã nghe thấy được. Đúng như dự đoán, người đàn ông theo tiếng, liếc nhìn cô một cái.
Mặt Đường Chi đỏ lên, cảm giác muốn đội quần trong chớp mắt khiến cô có phần bực bội
Vậy nên cô dứt khoát chạy tới chỗ đặt đồ nhúng lẩu.
Những món loại viên có thể thả vào trước, nấu lâu hơn trong chốc lát.
Các loại rau xanh còn lại có thể từ từ bỏ vào sau, những thứ mà cô và Giang Chi lấy gần như đầy đủ hết, có thịt cũng có rau dưa, thậm chí đến cả món chính là miến dẹt cũng lấy giống y như nhau.
Quả nhiên ăn lẩu là phải có miến dẹt, miến dẹt yyds!
Bốn người Nhan Vô Ưu, Thẩm Trác Sắt, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi ở bên cạnh đều đang nhìn chằm chằm.
Nhất là Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi càng là xem đến độ ghen tỵ gần chết, rõ ràng là bọn họ lấy được nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, nhưng bởi vì không trùng khớp với nhau nên không thể ăn được một bữa tiệc lẩu phong phú.
Đường Chi thả xong viên lẩu, cảm nhận được bốn ánh mắt giống như sói đói này thì cười tủm tỉm nói: “Chị Vô Ưu, các chị có muốn ăn cùng với bọn em không?”
Mấy người Nhan Vô Ưu bị vạch trần tâm tư lập tức đỏ mặt già, sôi nổi xua tay nói như thế thì không tốt cho lắm.
Đường Chi nói: “Thế này có gì đâu mà ngại ngùng chứ, nếu các chị cảm thấy khó xử, vậy thì cho bọn em một ngôi sao khen thưởng đi!”
Lúc cô nói những lời này thì cười đến cực kỳ ngọt ngào.
Khuôn mặt sáng sủa trong sách, cực kỳ có tính lừa gạt, khiến cho người ta cảm thấy haizz, đây giống như một chú thỏ trắng mềm như bông, có thể tùy tiện xoa bóp, dịu dàng mà rua (6)…
Ngay sau đó -- lập tức đưa ra một yêu cầu quá quắt.
Ác quỷ! Thực sự là ác quỷ!
[Cô ta tới cô ta tới rồi, cô ta đội cặp sừng ác ma đi về phía chúng ta rồi!]
[Ha ha ha ha! Cái bà Đường Chi thông minh này, lanh lợi ghê gớm! Mỗi nhóm cho bả một sao, vậy thì phần này chẳng khác nào kiếm được năm sao, mạnh mẽ giựt phần thưởng top 1!]
[Xem ra là thật sự rất muốn ngủ phòng có giường lớn và máy sưởi rồi kkkk!]
Dưới ánh mắt tan vỡ của tất cả khách mời, chỉ có mỗi Giang Chi là cong khóe môi.
Anh nhìn Đường Chi giới thiệu từng món ăn với mọi người, miêu tả xem lát nữa ăn vào sẽ ngon biết bao nhiêu, ý cười bên môi hơi hơi mở rộng ra.
Các khách mời lại không muốn tặng sao cho lắm, đều sôi nổi nhìn Giang Chi, hỏi: “Giang Chi, cậu xem thu phí một ngôi sao thế này có phải là không hợp lý cho lắm không?”
Quả nhiên Giang Chi gật gật đầu: “Đúng là không hợp lý cho lắm.”
Mọi người đều đồng loạt thở phào một hơi, chứ sao nữa, dù rằng Giang Chi trông có vẻ lạnh nhạt nhưng tính cách vẫn rất tốt.
Shhh…
Lát nữa có thể ăn ké lẩu xịn rồi, vui quá đi.
Lúc này lại nghe thấy Giang Chi thản nhiên mở miệng: “Tôi cảm thấy thu phí hai sao thì mới tương đối hợp lý.
Mọi người: “…”
Hai người…
Hai người ấy vậy mà lại thông đồng làm bậy!
(1) Từ gốc là “cầu vồng thí” – ý chỉ việc khen ngợi người ta một cách khoa trương dù đó chỉ là một việc nhỏ nhặt
(2) Loại xe chuyên dụng có bánh xe to, dùng để đi qua các địa hình mềm và không ổn định như tuyết
(3) Thể chất, thể lực
(4) Bài hát “Thủy Thủ” của Trịnh Trí Hóa
(5) Từ gốc là 咸鱼/ cá mặn – theo tiếng Quảng Đông có nghĩa là người chết, người không muốn nhúc nhích, còn theo tiếng phổ thông nó mang nghĩa là người không có ước mơ, chỉ muốn làm người bình thường sống qua ngày
(6) Từ này có nhiều cách hiểu, trong trường hợp này nó có nghĩa là “nắn, bóp, vò, xoa”. Ngoài ra nó còn mang nghĩa là nôn mửa, khiến người khác buồn nôn/ thể chất suy nhược, kỹ năng thấp kém