Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn
Chương 26: Giấc mộng xuân thu (2)
Cậu đá văng ghế dựa, ôm quả bóng rổ chạy nhanh ra cửa sau. Đan Vân Triệt vừa rồi......Sao cậu lại không thấy chút chán ghét nào vậy nhỉ? Ngược lại...Không được rồi Hạ Thanh Hồi, chẳng lẽ bởi vì cùng cậu ta làm chuyện ngu xuẩn nên ảo tưởng không chán ghét cậu ta?
Đây là loại chuyện thấp hèn gì vậy hả? Hừ!
Đi ra sân thể dục vừa lúc gặp được Phùng Duệ. Phùng Duệ câu lấy vai cậu, cưỡm lấy quả bóng rổ trong tay cậu, "Làm sao vậy Hồi ca, có tâm sự gì hả?"
"Phùng Duệ, tao muốn hỏi mày một chuyện, mày cho tao chút ý kiến."
Phùng Duệ tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Tuy rằng Phùng Duệ hố Hạ Thanh Hồi không ít lần, nhưng trước mắt chỉ có thể hỏi một mình cậu ta thôi. "Chuyện là......"
Cậu hết nhìn trái rồi nhìn phải, kéo Phùng Duệ gần lại một chút thì thầm: "Tao...... Khụ khụ, tao lỡ làm ga giường của Đan Vân Triệt bị dơ, tao không muốn nói cho cậu ta biết, làm sao bây giờ?"
"Mày làm dơ khăn trải giường của đại thần?!" Chung quanh mấy bạn học đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Hạ Thanh Hồi hung hăng nhấn ót cậu ta một cái "Nói nhỏ chút chết hả thằng kia?"
"A a a tao sai rồi." Phùng Duệ ôm đầu để sát vào chút, "Sao lại như vậy, không phải mày ngủ giường dưới sao?"
Hạ Thanh Hồi cũng không muốn kể hết mọi chuyện tối hôm qua cho Phùng Duệ nghe. "Việc này tương đối phức tạp, mày trước tiên đừng hỏi sao bị dơ, có thể chỉ cho tao vài chiêu được không? Tóm lại không thể để cho Đan Vân Triệt biết được."
" Dùng cái gì làm dơ?"
Cái này.
Mẹ kiếp, chuyện này không thể nói cho mày biết được đâu.
Hạ Thanh Hồi ấp úng cả buổi, "Thì là, tao uống sữa vô tình làm đổ, văng trúng ga giường của cậu ta, mùi hơi khó bay, mày có biện pháp nào không?"
"Mày mà uống sữa trên giường sao, không giống mày bình thường chút nào..." Muốn trách thì trách cái này tên điên này quá hiểu cậu.
Hạ Thanh Hồi mà còn giải thích nữa thì tuyệt đối có trăm ngàn chỗ hở. "Đệt, mày có thể đừng nói nhảm nữa, nói cái gì hữu dụng được không?"
"Đợi tao nghĩ đã." Phùng Duệ sờ sờ cằm, "Mỗi buổi trưa cậu ta đều về kí túc xá sao?"
"Không về, bình thường đều ngồi ngốc trong lớp."
"Mày đi đâu?"
"Tao? Đương nhiên là về ngủ rồi."
"Vậy dễ mà, trưa mày về thì đem khăn trải giường của cậu ta đi giặt sạch đi, sau đó dùng máy sấy hong khô, thấy sao?"
"Ý kiến hay!" Sao nãy giờ không nghĩ ra được nhỉ? Cuối cùng thì Phùng Duệ cũng nói được một câu giống người rồi.
Phùng Duệ vỗ vỗ vai cậu, "Tao đi chơi bóng đây."
Hạ Thanh hồi vừa định cùng Phùng Duệ đi tới sân bóng rổ đã bị Tôn Y Na ngăn lại, "Cậu không đi chạy 1000m đi, giáo viên nói tiết này cậu phải thi một mình. Mọi người đều thi xong cả rồi, cậu đừng nghĩ có thể trốn đi chơi bóng."
Hạ Thanh Hồi xấu hổ gãi đầu. Hôm nay mặt trời lên cao, thật sự không phải thời điểm tốt để chạy 1000m. Giáo viên thể dục muốn dẫn các bạn học khác đi rèn luyện thân thể, vì thế đem đồng hồ đếm ngược giao cho Đan Vân Triệt, "Em ghi chép giúp Hạ Thanh Hồi, tôi đi hướng dẫn các bạn học khác khởi động."
Đan Vân Triệt: "Được ạ."
Hạ Thanh Hồi: "???"
Giáo viên đúng là biết chọn người ha. Hạ Thanh Hồi không cam tâm tình nguyện đi theo sau lưng Đan Vân Triệt vào đường chạy. Bị người này giám sát lúc chạy xem ra không tốt chút nào.
Đan Vân Triệt cúi đầu nhìn sổ ghi chép, "Thời tiết quá nóng, chạy chậm sẽ không thoải mái đâu."
Hạ Thanh Hồi khinh thường "Stop " một tiếng, "Quá coi thường tôi rồi, A Triệt ca ca."
"Gọi tôi cái gì?"
Mẹ kiếp. Giỡn chút thôi mà làm gì căng vậy cha.
"...... Chuẩn bị xong chưa, tranh thủ chạy nhanh đấy."
"Sẳn sàng."
Đã sẳn sàng nửa ngày rồi còn không kêu chạy đi.
Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa là ngã cắm đầu xuống đất. Gì đây, tính chơi cậu hả?
Đan Vân Triệt nghĩ nghĩ, tiến lên tháo băng đô trên trán cậu xuống. Giữa trán dường như thấy được những vết hằn đỏ.
Hạ Thanh Hồi sau đó lảo đảo một chút, "Cậu làm gì đấy?"
"Chạy thì đừng đeo cái này."
"Ai cần cậu lo?"
"Sẳn sàng——"
..... Xem như cậu lợi hại. Đành phải ngoan ngoãn chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Đan Vân Triệt hướng tầm mắt nhìn theo cậu thiếu niên trên đường đua. Dưới ánh mặt trời, cậu ấy, vô cùng chói mắt. Vẫn trước sau như một.
"Nếu muốn bảo vệ chính mình, nhất định phải luyện tập chạy bộ! Nếu có người khi dễ, anh trai của em không đến kịp, em nhất định phải chạy thật nhanh! Càng nhanh càng tốt! Như vậy bọn họ liền đuổi không kịp em! Béo con, nếu em cứ như bây giờ là không được đâu, phải rèn luyện có biết không?"
Béo con biết rồi, anh.
Đan Vân Triệt kịp thời ấn dừng đồng hồ đếm ngược. "3 phút 40."
Hạ Thanh Hồi chống nạnh thở phì phò, kéo cổ áo đồng phục lên lau mồ hôi "Đáng chết, vậy mà thụt lùi rồi."
Ngay sau đó trước mặt xuất hiện một chai nước. Ánh mặt trời quá mãnh liệt, Hạ Thanh Hồi có hơi không nhìn rõ mặt của Đan Vân Triệt, "Cảm ơn". Nhận lấy chai nước tu ừng ực, dòng nước mát lạnh rót đầy dạ dày.
Đan Vân Triệt nói "Chai này tôi vừa mới uống." Toàn bộ nước trong cổ họng trào ra.
"Ahem--" Hạ Thanh Hồi lấy mu bàn tay lau nước trên miệng, "Mẹ nó, Đan Vân Triệt, cậu muốn ăn đòn à?"
Ăn bánh uống nước bình thường đi chứ, mắc gì thích nước bọt của cậu đến vậy?
Cậu trả lại nước cho anh, chuẩn bị đi chỗ khác.
"Đợi một chút."
Hạ Thanh Hồi nhướng mày, "Lại muốn làm gì nữa?"
Đan Vân Triệt cúi đầu, ngồi xổm xuống đất giúp cậu thắt lại dây giày. Bắp chân cậu run lên một cái. Lúc nãy mãi lo chạy không để ý dây giày đã bung ra từ lúc nào.
Hành động của Đan Vân Triệt đương nhiên thu hút không ít ánh mắt ở xung quanh, thậm chí còn có người trộm chụp vài tấm.
Hạ Thanh Hồi nhìn hai bên bốn phía, gương mặt hiện lên chút bối rối, "Này, này để tự tôi làm được rồi, cậu..."
"Chân kia nữa thôi."
Tất nhiên là không đợi cậu nói thêm cái gì, anh tự mình kéo cái chân còn lại của cậu đến, vô cùng chăm chú giúp cậu buộc dây giày.
Hạ Thanh Hồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái ót trước mặt. Thiếu gia nhà giàu như Đan Vân Triệt làm sao có thể tùy ý ngồi xổm trước mặt chỉ để thắt lại dây giày cho cậu chứ?
Thắt một cái nữa là xong. Hạ Thanh Hồi không phát ra được âm thanh gì nữa.
- --
Giữa trưa, người trở về ký túc xá cũng không nhiều lắm. Hạ Thanh Hồi lặng lẽ meo meo đi vào phòng ký túc đóng cửa lại.
Thiệt tình, giặt có một cái ga giường thôi mà sao cậu lại cảm thấy đứa trẻ bên trong cậu chết lặng luôn rồi.
Cũng đúng thôi, chuyện xí hổ như vậy có ai mà không chột dạ chứ.
Cậu thập thò đưa tay giật ga giường của Đan Vân Triệt xuống bỏ vào thau giặt đồ, thêm nước giặt, sau đó người cùng thau dắt nhau ra ngoài ban công bắt đầu công cuộc xóa dấu vết tội ác.
Cậu hung hăng chà chà "vết bẩn" kia, trong đầu không ngừng cảm thấy thẹn vì giấc mộng đêm qua, tới mức muốn xé luôn cái chỗ bị bẩn.
Không giống bình thường.
Trước kia cũng từng qua phòng 103 chơi game suốt đêm rồi ngủ lại trên giường của La Tiêu Dao không phải sao?
Nhưng mà tại sao ngủ trên giường của Đan Vân Triệt lại xuất hiện giấc mộng ngu xuẩn kia chứ?
Càng chà mạnh càng tức giận, tức giận đến mức không chú ý đằng sau có người.
"Cậu đang làm gì vậy."
Hạ Thanh Hồi cả người như bị tảng đá lớn đè cho cứng người.
Không, không phải đâu.
Đan Vân Triệt liếc mắt nhìn đồ vật trong tay Hạ Thanh Hồi có hoa văn rất quen mắt, "Cậu...sao lại giúp tôi giặt ga giường vậy?"
"...."
Hạ Thanh Hồi cũng không rõ, tại sao trên thế giới này tất cả sự xấu hổ đều rơi xuống đầu cậu vậy hả?
Bây giờ phải giải thích thế nào đây.
"Sao cậu buổi trưa lại quay về vậy?"
"Quên lấy sách."
Đại ca à, sao hôm nào không quên mà lựa đúng hôm nay quên vậy.
"Làm sao, không nhận ra có người đến à?"
"Không phải!" Hạ Thanh Hồi bối rối, ánh mắt không biết để ở đâu, "Tôi ngồi ngay thẳng ở đây, sao lại không nhận ra có người được chứ, đừng đùa."
"Tốt nhất là vậy," Đan Vân Triệt ôm lấy hai tay, "Cho nên tại sao lại giúp tôi giặt chăn vậy?"
Có chết cũng không được nói thật. Hạ Thanh Hồi, mày phải bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của một thằng đàn ông biết chưa!!
"Lúc nãy không cẩn thận hất sữa bò lên giường của cậu."
Đan Vân Triệt không muốn cứ như vậy mà buông tha cậu, "Cậu uống sữa ở trên giường của tôi?"
"...Không được sao?"
"Xem ra cậu rất thích giường của tôi nhỉ."
"..."
"Cậu nói cậu thích vậy..." Đan Vân Triệt cúi người, tiến đến gần tai cậu nói nhỏ, "Muốn ngủ bao lâu cũng được."
Ai nói thích rồi.
Cậu che dấu tốt như vậy, xem ra là không bị lòi đuôi nhỉ?
Đan Vân Triệt lấy sách xong rồi trở về phòng học, Hạ Thanh Hồi vỗ vỗ ngực thở dài một hơi.
Buổi sáng đi sớm, bây giờ mới phát hiện chăn mền của mình đã được Đan Vân Triệt xếp lại gọn gàng, sạch sẽ thành mấy khối vuông góc, kề sát vào ngửi còn nghe thấy mùi bạc hà thơm ngát.
Mà hắn ngủ trên chăn của Đan Vân Triệt, không chỉ đem giường của người ta loạn thành chuồng heo mà còn để lại vết bẩn trên đó!
Muốn mạng cậu đúng không, hay là do lâu quá rồi không tiếp xúc với con gái nên mới vậy nhỉ?
___
Để sớm thống kê xong thành tích kỳ thi tháng vừa rồi của lớp 11, giáo viên các môn phải tăng ca để chấm bài, đến học sinh cũng nóng vội muốn biết kết quả.
Thời gian nghỉ giữa giờ tiết tự học tối, rốt cuộc có người không nhịn được đi đến văn phòng hỏi thăm thành tích, lúc trở về phòng tạo ra một trận hỗn loạn.
Lữ Văn Nghiệp, "Này, Đinh Khải vừa mới lên lầu 4 hỏi điểm, nghe nói phiếu điểm có rồi!"
Từ Nguyên kích động không thôi, giật mình một cái đứng lên, "Vãi, thật hả? Tao cũng muốn biết nhưng không dám đi hỏi. Đinh Khải đi hỏi thế nào rồi?"
Lữ Văn Nghiệp, "Ta đoán chừng là do người ta nắm chắc kết quả mới đi hỏi, nghe nói chắc cũng trong top50, kiêu ngạo tới chết."
Từ Nguyên nghe xong liền tức giận, "Hầy hầy, ta nói cái bộ dạng đắc ý kia kìa! Thì thôi tao không hỏi, mắc công lão Phan lại tìm tao nói chuyện chắc chết trôi chết nổi luôn."
Hạ Thanh Hồi tan học thì ngủ bù ngay, lúc này bên tai vang lên tiếng ồn ào bàn tán về thành tích, bất đắc dĩ phải tỉnh lại.
Cậu mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào Từ Nguyên, "Tụi mày đang bàn gì vậy? Có kết quả rồi hả?"
"Đúng vậy, lúc nãy có người lên văn phòng hỏi lão Phan rồi."
Hạ Thanh Hồi tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài, dừng lại một giây đem ghế nhích lên, "Tao cũng muốn đi."
Gần như là từ cửa sau bay ra khỏi phòng học.
"Hồi ca..." Từ Nguyên chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi. (???)
Bộ mặt trời mọc đằng tây rồi hả, sao Hồi ca lại bắt đầu quan tâm tới thành tích rồi?!
Top40...Top40...Top40
Hạ Thanh Hồi một bên chạy lên lầu 4 một bên nghĩ thầm trong lòng.
Nhất định phải trong top40.
Cậu bay tới cửa phòng làm việc của Phan Trung Thắng, vịn cửa phòng thở mạnh. Nhìn xuyên qua tấm kính dày nhìn thấy thêm mấy người khác đang vây quanh lão Phan xem thành tích.
Mấy người đi xem thấy Hạ Thanh Hồi thì sửng sốt một chút, nghĩ thầm nhất định là do cậu lại phạm lỗi bị kêu lên hỏi chuyện, chắc là không phải đi hỏi thành tích đâu.
Cậu đợi bọn họ đi hết mới đi đến trước mặt của lão Phan, nhìn thấy phiếu điểm đang để trên bàn làm việc.
Trong lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hồi.
Phan Trung Thắng đẩy cặp mắt kính dày cộm lên, thấy rõ mặt thanh niên, "Hạ Thanh Hồi? Cậu tới để...?"
"Hỏi...hỏi thành tích lần này ạ."
Lão Phan nghe cũng giật mình, nhưng mà lại vui mừng nhiều hơn.
Phan Trung Thắng mắt nhìn phiếu điểm, trên mặt tràn đầy vẻ hòa ái, tươi cười, vỗ vỗ cậu nói, "Nói đến thành tích, Hạ Thanh Hồi, lần này vô cùng muốn biểu dương cậu. Cậu biết không, so với những lần trước, cậu tiến bộ, vượt lên hẳn 300 hạng!"
Hạ Thanh Hồi một tay cầm phiếu điểm, ngón tay di chuyển theo từng tên một đi xuống.
"Thầy nói, đứa nhỏ này, cậu thật sự có tiến bộ không ít..."
Lão Phan nói cứ nói nhưng một chữ cậu nghe cũng không vào.
Hạng khối cậu không quan tâm, chỉ muốn biết trong lớp cậu hạng mấy. Tay trượt đến tên sau số 30, trái tim cậu đã chạy lên đến cổ họng.
39 Từ Nguyên...
40...
42.
Hạng 42 Hạ Thanh Hồi.
Hạ Thanh Hồi, hạng 42.
...ĐMM
Cậu có một cảm giác rất muốn đem Từ Nguyên ra để giải tỏa cảm xúc lúc này.
Phan Trung Thắng vẫn còn không ngừng ca ngợi nói, "Hạ Thanh Hồi, cậu xem đây không phải là rất tốt hay sao? Tuy không phải là quá tốt, nhưng đây đã là tốt lắm rồi! Thầy thấy, hay là để bạn học Đan Vân Triệt hỗ trợ cho em đi nhé?"
Lão Phan càng nói càng kích động, còn Hạ Thanh Hồi thì càng lúc mặt càng đen.
"Như thế nào, tiến bộ nhiều như vậy sao lại không vui vậy? Vui vẻ đi mà! Thầy rất coi trọng em!"
"..."
Hai chữ không vui không thể lột tả hết được.
Có lẽ phải dùng hai chữ.
Tuyệt vọng.
Vừa nhìn bảng điểm một chút, so với 40 thì kém một chút, bằng với 41. Là kém rất nhiều đi, chấp nhận thôi.
Lần này là ông trời cố tình chỉnh cậu có phải không. Tên kia thông đồng với ông trời chứ gì?!!
Ông trời lúc nào cũng đứng về phía Đan Vân Triệt, đúng là không công bằng mà.
Cái này một hạng cũng không thể nâng lên được, càng nghĩ càng ảo não.
Hạ Thanh Hồi nện từng bước nặng nề, kéo lê thân thể mệt mỏi trở về chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt.
Từ Nguyên nhìn thấy biểu hiện khác lạ của cậu, lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Chẳng lẽ thi lần này kết quả so với lần trước còn tệ hơn.
Không đúng, Hạ Thanh Hồi là kiểu người thi không tốt sẽ buồn rầu à?
"Sao....Thế nào rồi Hồi ca? Chuyện...chuyện sao rồi?"
__Hết chương__
Đây là loại chuyện thấp hèn gì vậy hả? Hừ!
Đi ra sân thể dục vừa lúc gặp được Phùng Duệ. Phùng Duệ câu lấy vai cậu, cưỡm lấy quả bóng rổ trong tay cậu, "Làm sao vậy Hồi ca, có tâm sự gì hả?"
"Phùng Duệ, tao muốn hỏi mày một chuyện, mày cho tao chút ý kiến."
Phùng Duệ tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Tuy rằng Phùng Duệ hố Hạ Thanh Hồi không ít lần, nhưng trước mắt chỉ có thể hỏi một mình cậu ta thôi. "Chuyện là......"
Cậu hết nhìn trái rồi nhìn phải, kéo Phùng Duệ gần lại một chút thì thầm: "Tao...... Khụ khụ, tao lỡ làm ga giường của Đan Vân Triệt bị dơ, tao không muốn nói cho cậu ta biết, làm sao bây giờ?"
"Mày làm dơ khăn trải giường của đại thần?!" Chung quanh mấy bạn học đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Hạ Thanh Hồi hung hăng nhấn ót cậu ta một cái "Nói nhỏ chút chết hả thằng kia?"
"A a a tao sai rồi." Phùng Duệ ôm đầu để sát vào chút, "Sao lại như vậy, không phải mày ngủ giường dưới sao?"
Hạ Thanh Hồi cũng không muốn kể hết mọi chuyện tối hôm qua cho Phùng Duệ nghe. "Việc này tương đối phức tạp, mày trước tiên đừng hỏi sao bị dơ, có thể chỉ cho tao vài chiêu được không? Tóm lại không thể để cho Đan Vân Triệt biết được."
" Dùng cái gì làm dơ?"
Cái này.
Mẹ kiếp, chuyện này không thể nói cho mày biết được đâu.
Hạ Thanh Hồi ấp úng cả buổi, "Thì là, tao uống sữa vô tình làm đổ, văng trúng ga giường của cậu ta, mùi hơi khó bay, mày có biện pháp nào không?"
"Mày mà uống sữa trên giường sao, không giống mày bình thường chút nào..." Muốn trách thì trách cái này tên điên này quá hiểu cậu.
Hạ Thanh Hồi mà còn giải thích nữa thì tuyệt đối có trăm ngàn chỗ hở. "Đệt, mày có thể đừng nói nhảm nữa, nói cái gì hữu dụng được không?"
"Đợi tao nghĩ đã." Phùng Duệ sờ sờ cằm, "Mỗi buổi trưa cậu ta đều về kí túc xá sao?"
"Không về, bình thường đều ngồi ngốc trong lớp."
"Mày đi đâu?"
"Tao? Đương nhiên là về ngủ rồi."
"Vậy dễ mà, trưa mày về thì đem khăn trải giường của cậu ta đi giặt sạch đi, sau đó dùng máy sấy hong khô, thấy sao?"
"Ý kiến hay!" Sao nãy giờ không nghĩ ra được nhỉ? Cuối cùng thì Phùng Duệ cũng nói được một câu giống người rồi.
Phùng Duệ vỗ vỗ vai cậu, "Tao đi chơi bóng đây."
Hạ Thanh hồi vừa định cùng Phùng Duệ đi tới sân bóng rổ đã bị Tôn Y Na ngăn lại, "Cậu không đi chạy 1000m đi, giáo viên nói tiết này cậu phải thi một mình. Mọi người đều thi xong cả rồi, cậu đừng nghĩ có thể trốn đi chơi bóng."
Hạ Thanh Hồi xấu hổ gãi đầu. Hôm nay mặt trời lên cao, thật sự không phải thời điểm tốt để chạy 1000m. Giáo viên thể dục muốn dẫn các bạn học khác đi rèn luyện thân thể, vì thế đem đồng hồ đếm ngược giao cho Đan Vân Triệt, "Em ghi chép giúp Hạ Thanh Hồi, tôi đi hướng dẫn các bạn học khác khởi động."
Đan Vân Triệt: "Được ạ."
Hạ Thanh Hồi: "???"
Giáo viên đúng là biết chọn người ha. Hạ Thanh Hồi không cam tâm tình nguyện đi theo sau lưng Đan Vân Triệt vào đường chạy. Bị người này giám sát lúc chạy xem ra không tốt chút nào.
Đan Vân Triệt cúi đầu nhìn sổ ghi chép, "Thời tiết quá nóng, chạy chậm sẽ không thoải mái đâu."
Hạ Thanh Hồi khinh thường "Stop " một tiếng, "Quá coi thường tôi rồi, A Triệt ca ca."
"Gọi tôi cái gì?"
Mẹ kiếp. Giỡn chút thôi mà làm gì căng vậy cha.
"...... Chuẩn bị xong chưa, tranh thủ chạy nhanh đấy."
"Sẳn sàng."
Đã sẳn sàng nửa ngày rồi còn không kêu chạy đi.
Hạ Thanh Hồi thiếu chút nữa là ngã cắm đầu xuống đất. Gì đây, tính chơi cậu hả?
Đan Vân Triệt nghĩ nghĩ, tiến lên tháo băng đô trên trán cậu xuống. Giữa trán dường như thấy được những vết hằn đỏ.
Hạ Thanh Hồi sau đó lảo đảo một chút, "Cậu làm gì đấy?"
"Chạy thì đừng đeo cái này."
"Ai cần cậu lo?"
"Sẳn sàng——"
..... Xem như cậu lợi hại. Đành phải ngoan ngoãn chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Đan Vân Triệt hướng tầm mắt nhìn theo cậu thiếu niên trên đường đua. Dưới ánh mặt trời, cậu ấy, vô cùng chói mắt. Vẫn trước sau như một.
"Nếu muốn bảo vệ chính mình, nhất định phải luyện tập chạy bộ! Nếu có người khi dễ, anh trai của em không đến kịp, em nhất định phải chạy thật nhanh! Càng nhanh càng tốt! Như vậy bọn họ liền đuổi không kịp em! Béo con, nếu em cứ như bây giờ là không được đâu, phải rèn luyện có biết không?"
Béo con biết rồi, anh.
Đan Vân Triệt kịp thời ấn dừng đồng hồ đếm ngược. "3 phút 40."
Hạ Thanh Hồi chống nạnh thở phì phò, kéo cổ áo đồng phục lên lau mồ hôi "Đáng chết, vậy mà thụt lùi rồi."
Ngay sau đó trước mặt xuất hiện một chai nước. Ánh mặt trời quá mãnh liệt, Hạ Thanh Hồi có hơi không nhìn rõ mặt của Đan Vân Triệt, "Cảm ơn". Nhận lấy chai nước tu ừng ực, dòng nước mát lạnh rót đầy dạ dày.
Đan Vân Triệt nói "Chai này tôi vừa mới uống." Toàn bộ nước trong cổ họng trào ra.
"Ahem--" Hạ Thanh Hồi lấy mu bàn tay lau nước trên miệng, "Mẹ nó, Đan Vân Triệt, cậu muốn ăn đòn à?"
Ăn bánh uống nước bình thường đi chứ, mắc gì thích nước bọt của cậu đến vậy?
Cậu trả lại nước cho anh, chuẩn bị đi chỗ khác.
"Đợi một chút."
Hạ Thanh Hồi nhướng mày, "Lại muốn làm gì nữa?"
Đan Vân Triệt cúi đầu, ngồi xổm xuống đất giúp cậu thắt lại dây giày. Bắp chân cậu run lên một cái. Lúc nãy mãi lo chạy không để ý dây giày đã bung ra từ lúc nào.
Hành động của Đan Vân Triệt đương nhiên thu hút không ít ánh mắt ở xung quanh, thậm chí còn có người trộm chụp vài tấm.
Hạ Thanh Hồi nhìn hai bên bốn phía, gương mặt hiện lên chút bối rối, "Này, này để tự tôi làm được rồi, cậu..."
"Chân kia nữa thôi."
Tất nhiên là không đợi cậu nói thêm cái gì, anh tự mình kéo cái chân còn lại của cậu đến, vô cùng chăm chú giúp cậu buộc dây giày.
Hạ Thanh Hồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái ót trước mặt. Thiếu gia nhà giàu như Đan Vân Triệt làm sao có thể tùy ý ngồi xổm trước mặt chỉ để thắt lại dây giày cho cậu chứ?
Thắt một cái nữa là xong. Hạ Thanh Hồi không phát ra được âm thanh gì nữa.
- --
Giữa trưa, người trở về ký túc xá cũng không nhiều lắm. Hạ Thanh Hồi lặng lẽ meo meo đi vào phòng ký túc đóng cửa lại.
Thiệt tình, giặt có một cái ga giường thôi mà sao cậu lại cảm thấy đứa trẻ bên trong cậu chết lặng luôn rồi.
Cũng đúng thôi, chuyện xí hổ như vậy có ai mà không chột dạ chứ.
Cậu thập thò đưa tay giật ga giường của Đan Vân Triệt xuống bỏ vào thau giặt đồ, thêm nước giặt, sau đó người cùng thau dắt nhau ra ngoài ban công bắt đầu công cuộc xóa dấu vết tội ác.
Cậu hung hăng chà chà "vết bẩn" kia, trong đầu không ngừng cảm thấy thẹn vì giấc mộng đêm qua, tới mức muốn xé luôn cái chỗ bị bẩn.
Không giống bình thường.
Trước kia cũng từng qua phòng 103 chơi game suốt đêm rồi ngủ lại trên giường của La Tiêu Dao không phải sao?
Nhưng mà tại sao ngủ trên giường của Đan Vân Triệt lại xuất hiện giấc mộng ngu xuẩn kia chứ?
Càng chà mạnh càng tức giận, tức giận đến mức không chú ý đằng sau có người.
"Cậu đang làm gì vậy."
Hạ Thanh Hồi cả người như bị tảng đá lớn đè cho cứng người.
Không, không phải đâu.
Đan Vân Triệt liếc mắt nhìn đồ vật trong tay Hạ Thanh Hồi có hoa văn rất quen mắt, "Cậu...sao lại giúp tôi giặt ga giường vậy?"
"...."
Hạ Thanh Hồi cũng không rõ, tại sao trên thế giới này tất cả sự xấu hổ đều rơi xuống đầu cậu vậy hả?
Bây giờ phải giải thích thế nào đây.
"Sao cậu buổi trưa lại quay về vậy?"
"Quên lấy sách."
Đại ca à, sao hôm nào không quên mà lựa đúng hôm nay quên vậy.
"Làm sao, không nhận ra có người đến à?"
"Không phải!" Hạ Thanh Hồi bối rối, ánh mắt không biết để ở đâu, "Tôi ngồi ngay thẳng ở đây, sao lại không nhận ra có người được chứ, đừng đùa."
"Tốt nhất là vậy," Đan Vân Triệt ôm lấy hai tay, "Cho nên tại sao lại giúp tôi giặt chăn vậy?"
Có chết cũng không được nói thật. Hạ Thanh Hồi, mày phải bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của một thằng đàn ông biết chưa!!
"Lúc nãy không cẩn thận hất sữa bò lên giường của cậu."
Đan Vân Triệt không muốn cứ như vậy mà buông tha cậu, "Cậu uống sữa ở trên giường của tôi?"
"...Không được sao?"
"Xem ra cậu rất thích giường của tôi nhỉ."
"..."
"Cậu nói cậu thích vậy..." Đan Vân Triệt cúi người, tiến đến gần tai cậu nói nhỏ, "Muốn ngủ bao lâu cũng được."
Ai nói thích rồi.
Cậu che dấu tốt như vậy, xem ra là không bị lòi đuôi nhỉ?
Đan Vân Triệt lấy sách xong rồi trở về phòng học, Hạ Thanh Hồi vỗ vỗ ngực thở dài một hơi.
Buổi sáng đi sớm, bây giờ mới phát hiện chăn mền của mình đã được Đan Vân Triệt xếp lại gọn gàng, sạch sẽ thành mấy khối vuông góc, kề sát vào ngửi còn nghe thấy mùi bạc hà thơm ngát.
Mà hắn ngủ trên chăn của Đan Vân Triệt, không chỉ đem giường của người ta loạn thành chuồng heo mà còn để lại vết bẩn trên đó!
Muốn mạng cậu đúng không, hay là do lâu quá rồi không tiếp xúc với con gái nên mới vậy nhỉ?
___
Để sớm thống kê xong thành tích kỳ thi tháng vừa rồi của lớp 11, giáo viên các môn phải tăng ca để chấm bài, đến học sinh cũng nóng vội muốn biết kết quả.
Thời gian nghỉ giữa giờ tiết tự học tối, rốt cuộc có người không nhịn được đi đến văn phòng hỏi thăm thành tích, lúc trở về phòng tạo ra một trận hỗn loạn.
Lữ Văn Nghiệp, "Này, Đinh Khải vừa mới lên lầu 4 hỏi điểm, nghe nói phiếu điểm có rồi!"
Từ Nguyên kích động không thôi, giật mình một cái đứng lên, "Vãi, thật hả? Tao cũng muốn biết nhưng không dám đi hỏi. Đinh Khải đi hỏi thế nào rồi?"
Lữ Văn Nghiệp, "Ta đoán chừng là do người ta nắm chắc kết quả mới đi hỏi, nghe nói chắc cũng trong top50, kiêu ngạo tới chết."
Từ Nguyên nghe xong liền tức giận, "Hầy hầy, ta nói cái bộ dạng đắc ý kia kìa! Thì thôi tao không hỏi, mắc công lão Phan lại tìm tao nói chuyện chắc chết trôi chết nổi luôn."
Hạ Thanh Hồi tan học thì ngủ bù ngay, lúc này bên tai vang lên tiếng ồn ào bàn tán về thành tích, bất đắc dĩ phải tỉnh lại.
Cậu mở to hai mắt nhìn chòng chọc vào Từ Nguyên, "Tụi mày đang bàn gì vậy? Có kết quả rồi hả?"
"Đúng vậy, lúc nãy có người lên văn phòng hỏi lão Phan rồi."
Hạ Thanh Hồi tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài, dừng lại một giây đem ghế nhích lên, "Tao cũng muốn đi."
Gần như là từ cửa sau bay ra khỏi phòng học.
"Hồi ca..." Từ Nguyên chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi. (???)
Bộ mặt trời mọc đằng tây rồi hả, sao Hồi ca lại bắt đầu quan tâm tới thành tích rồi?!
Top40...Top40...Top40
Hạ Thanh Hồi một bên chạy lên lầu 4 một bên nghĩ thầm trong lòng.
Nhất định phải trong top40.
Cậu bay tới cửa phòng làm việc của Phan Trung Thắng, vịn cửa phòng thở mạnh. Nhìn xuyên qua tấm kính dày nhìn thấy thêm mấy người khác đang vây quanh lão Phan xem thành tích.
Mấy người đi xem thấy Hạ Thanh Hồi thì sửng sốt một chút, nghĩ thầm nhất định là do cậu lại phạm lỗi bị kêu lên hỏi chuyện, chắc là không phải đi hỏi thành tích đâu.
Cậu đợi bọn họ đi hết mới đi đến trước mặt của lão Phan, nhìn thấy phiếu điểm đang để trên bàn làm việc.
Trong lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hồi.
Phan Trung Thắng đẩy cặp mắt kính dày cộm lên, thấy rõ mặt thanh niên, "Hạ Thanh Hồi? Cậu tới để...?"
"Hỏi...hỏi thành tích lần này ạ."
Lão Phan nghe cũng giật mình, nhưng mà lại vui mừng nhiều hơn.
Phan Trung Thắng mắt nhìn phiếu điểm, trên mặt tràn đầy vẻ hòa ái, tươi cười, vỗ vỗ cậu nói, "Nói đến thành tích, Hạ Thanh Hồi, lần này vô cùng muốn biểu dương cậu. Cậu biết không, so với những lần trước, cậu tiến bộ, vượt lên hẳn 300 hạng!"
Hạ Thanh Hồi một tay cầm phiếu điểm, ngón tay di chuyển theo từng tên một đi xuống.
"Thầy nói, đứa nhỏ này, cậu thật sự có tiến bộ không ít..."
Lão Phan nói cứ nói nhưng một chữ cậu nghe cũng không vào.
Hạng khối cậu không quan tâm, chỉ muốn biết trong lớp cậu hạng mấy. Tay trượt đến tên sau số 30, trái tim cậu đã chạy lên đến cổ họng.
39 Từ Nguyên...
40...
42.
Hạng 42 Hạ Thanh Hồi.
Hạ Thanh Hồi, hạng 42.
...ĐMM
Cậu có một cảm giác rất muốn đem Từ Nguyên ra để giải tỏa cảm xúc lúc này.
Phan Trung Thắng vẫn còn không ngừng ca ngợi nói, "Hạ Thanh Hồi, cậu xem đây không phải là rất tốt hay sao? Tuy không phải là quá tốt, nhưng đây đã là tốt lắm rồi! Thầy thấy, hay là để bạn học Đan Vân Triệt hỗ trợ cho em đi nhé?"
Lão Phan càng nói càng kích động, còn Hạ Thanh Hồi thì càng lúc mặt càng đen.
"Như thế nào, tiến bộ nhiều như vậy sao lại không vui vậy? Vui vẻ đi mà! Thầy rất coi trọng em!"
"..."
Hai chữ không vui không thể lột tả hết được.
Có lẽ phải dùng hai chữ.
Tuyệt vọng.
Vừa nhìn bảng điểm một chút, so với 40 thì kém một chút, bằng với 41. Là kém rất nhiều đi, chấp nhận thôi.
Lần này là ông trời cố tình chỉnh cậu có phải không. Tên kia thông đồng với ông trời chứ gì?!!
Ông trời lúc nào cũng đứng về phía Đan Vân Triệt, đúng là không công bằng mà.
Cái này một hạng cũng không thể nâng lên được, càng nghĩ càng ảo não.
Hạ Thanh Hồi nện từng bước nặng nề, kéo lê thân thể mệt mỏi trở về chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt.
Từ Nguyên nhìn thấy biểu hiện khác lạ của cậu, lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Chẳng lẽ thi lần này kết quả so với lần trước còn tệ hơn.
Không đúng, Hạ Thanh Hồi là kiểu người thi không tốt sẽ buồn rầu à?
"Sao....Thế nào rồi Hồi ca? Chuyện...chuyện sao rồi?"
__Hết chương__