Săn Đuổi Vẻ Đẹp - Hạnh Nhân Trà
Chương 5
Bữa ăn này khiến Quý Tinh rưng rưng nước mắt như thể đã một tháng chưa ngồi yên thưởng thức một bữa ăn no nê vậy.
Cậu vét sạch muỗng nước xốt cuối cùng trong cánh gà trộn vào cơm trắng: "À đúng rồi, hôm nay tôi đã nói với bạn cùng phòng là có một người bạn sẽ ở nhờ đây."
"Nói với anh ta làm gì chứ." Khương Vi ngồi đối diện chống cằm, lại bắt đầu nói bằng giọng điệu tỏ ra mờ ám, "Chúng ta có thể lén lút..."
"Không cần không cần, không cần lén lút gì cả, có thể quang minh chính đại! Bạn cùng phòng của tôi rất dễ nói chuyện, anh ấy nói không sao." Quý Tinh bị cô nhìn chằm chằm mà hai má nóng bừng, mặt như muốn chui vào bát.
Quý Tinh nhận ra sống dưới một mái nhà với Khương Vi khiến cậu ngày càng không dám ngẩng đầu lên, cậu hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào Khương Vi quá ba mươi giây.
"Bạn cùng phòng của cậu thật tốt." Khương Vi suýt không nhịn được cười.
Quý Tinh gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Nhưng tôi vẫn chưa gặp anh ấy, khi nào anh ấy về công tác, tôi sẽ cảm ơn trực tiếp."
Ăn xong Quý Tinh rửa bát, còn Khương Vi đi tắm. Do bạn cùng phòng có chứng cuồng sạch sẽ, Quý Tinh cũng rửa bát rất cẩn thận, xả qua nước nhiều lần rồi mới đặt vào rổ. Dọn dẹp xong, cậu lại rửa một ít quả anh đào mà hôm qua bạn cùng phòng chưa ăn hết. Thứ này đắt quá, nếu không phải mua để xin lỗi bạn cùng phòng, cậu căn bản không dám mua.
Quý Tinh bưng trái cây ra khỏi bếp, đúng lúc Khương Vi cũng vừa tắm xong, đang đứng trước gương sấy tóc.
Mái tóc đen ướt xõa xuống, áo phông ở lưng đã thấm nước thành một mảng lớn, chất liệu vải trắng càng tôn lên làn da hồng hào, hình dáng xương bả vai và cột sống lờ mờ hiện ra. Khương Vi vắt tóc dài sang một bên vai, một tay cầm máy sấy, tay còn lại nhẹ nhàng chải tóc.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo phông mà Quý Tinh đã đưa cho hôm qua. Hai người có chiều cao tương đương, nhưng Khương Vi mảnh khảnh hơn nhiều, nên áo mặc lên tự nhiên rộng hơn. Phần dưới áo rộng rãi như một chiếc váy nhỏ, vốn dĩ có thể che đi một phần đùi, nhưng khi sấy tóc, tay cô nâng lên, mép áo cũng theo đó mà dần dần lùi lên...
Kỳ thực, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Quý Tinh đã bị đôi chân dài thẳng tắp của Khương Vi thu hút ánh nhìn, nhưng khi nhìn thấy trực diện như vậy, cậu vẫn cảm thấy bị sốc. Có lẽ Khương Vi chưa lau khô cơ thể, một vài giọt nước chậm rãi lăn theo đường cong của chân, ánh mắt Quý Tinh không tự chủ mà dõi theo, khi nhận ra mình đang nhìn đi đâu thì mặt cậu đã đỏ bừng như một quả cà chua.
Âm thanh từ máy sấy tóc ồn ào đã đủ lớn, nhưng vẫn không át nổi tiếng tim đập, Quý Tinh nghe thấy trong lồng ngực mình vang lên những âm thanh mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch.
Lúc này, Khương Vi quay người lại, vẻ mặt mơ hồ: "Nhìn gì thế?"
Quý Tinh cố gắng lấy lại chút thể diện: "Ai, ai nhìn cô chứ?" Dưới mái nhà này, cậu không thể ngẩng đầu lên, cũng không thể nói năng gì, cảm giác như cậu mới chính là người đến ở nhờ. Cậu rất muốn hỏi Khương Vi làm thế nào mà có thể sống trong nhà người khác mà vẫn thoải mái như vậy?
"Thế thì cậu nhìn gì?" Khương Vi vừa nói vừa xõa tóc, buộc thành một búi lỏng.
"À, tôi nhìn phong cảnh, có vấn đề gì không? Tôi chỉ đi qua thôi!" Quý Tinh bèn ôm trái anh đào quay trở lại bếp, tay chạm vào gương mặt nóng hầm hập của mình, chắc phải đến bảy phần chín rồi.
Đêm đó, Quý Tinh quyết tâm ngủ ở phòng khách, ôm chặt chăn nhỏ của mình nằm xuống ghế sofa: "Hôm qua là vì sợ bạn cùng phòng phát hiện, hôm nay anh ấy đã biết rồi, không cần phải trốn nữa."
Khương Vi là một sinh vật hoạt động về đêm, một hai giờ sáng chính là lúc hắn phấn khích nhất, trở mình qua lại hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Khương Vi từ trên giường bò dậy, định đi tìm chút rượu trong tủ lạnh, vừa mở cửa ra đã nhận ra bên ngoài nóng quá, phòng khách không bật điều hòa.
Quý Tinh nằm trên ghế sofa tay chân vung thành chữ X, áo ngủ đã cuốn lên tận cổ, chăn đã bị đá xuống đất. Khương Vi thấy cậu mồ hôi nhễ nhại, cúi xuống chạm vào cổ cậu, phần cổ áo đã ướt sũng.
Khương Vi gọi anh: "Quý Tinh! Quý Tinh, tỉnh dậy!"
Quý Tinh không có phản ứng gì. Khương Vi chạm vào trán anh chỉ cảm thấy ướt đẫm mồ hôi: "Chẳng lẽ bị say nóng rồi?"
Ngón tay của Khương Vi mềm mại và mát lạnh, Quý Tinh tỉnh táo lại, mơ màng nắm lấy tay hắn áp vào mặt: "Nóng..."
"Vậy sao không bật điều hòa? Muốn nướng chín mình à?" Khương Vi nhân cơ hội véo nhẹ vào má cậu.
"Tốn điện." Quý Tinh lầm bầm rồi trở mình.
"Về phòng ngủ ngủ đi." Khương Vi cố gắng kéo cậu dậy.
Quý Tinh ôm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn không chịu nhúc nhích. Khương Vi muốn bế cậu lên, nhưng tiếc là sức lực không đủ, "bịch" một tiếng, cả hai cùng ngã xuống sofa, môi chạm vào nhau một cách bất ngờ.
Khương Vi đau đớn khẽ rên lên, môi trên bị va chạm đến nỗi chảy máu. Quý Tinh la lên một tiếng, cuối cùng cũng bị đánh thức. Cậu cảm thấy gương mặt ngứa ngứa, những sợi tóc mềm mại lướt qua mặt, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Khương Vi ở gần trong gang tấc. Chưa kịp phản ứng gì, cậu đã mơ mơ hồ hồ bị Khương Vi kéo dậy rồi lôi vào phòng ngủ.
Năm phút sau Khương Vi đã hối hận. Quý Tinh có tướng ngủ rất tệ, chiếm hết chỗ trên giường như một con đại bàng dang rộng cánh. Khương Vi nằm sát vào tường, mỗi khi Quý Tinh nhúc nhích, hắn lại phải dạt sang một bên, cứ như vậy hắn gần như sắp chạm môi với tường rồi.
Thật sự là hết đường lui, Quý Tinh dính lên người hắn, dụi khuôn mặt ấm áp vào cổ hắn. Cái tên ngốc này hệt cái bếp lò, lồng ngực nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm. Khương Vi muốn quay lại đánh người một trận. Nhưng bây giờ không có mang ngực giả vậy nên đành phải nhịn.
Nhắm mắt lần nữa tập trung ngủ, mười phút sau Khương Vi lại tỉnh, "Quý Tinh, cậu nằm lên tóc tôi rồi.."
Tóm lại, suốt đêm đó Khương Vi bị Quý Tinh quấy rầy đến mức không thể ngủ. Còn Quý Tinh thì lại có một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình đi một chuyến tới Bắc Cực, vất vả vận chuyển băng để đóng góp vào việc giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu. Cậu ngủ đến hơn chín giờ, khi tỉnh dậy mới phát hiện mình như bạch tuộc bám chặt vào Khương Vi.
Cậu vội vàng thu chân đang để trên người Khương Vi lại, mặt mày vô tội: "Tôi sao lại ở đây vậy?!"
Cậu cố gắng nhớ lại một chút, là Khương Vi nhất quyết bắt cậu vào ngủ cùng. Họ hình như đã ôm nhau? Rồi sau đó? Sau đó Khương Vi đẩy cậu ngã xuống đất, rồi hôn cậu!
Quý Tinh sờ sờ môi mình, thấy hơi đau, có vẻ như sưng lên rồi!
Lần này cậu không say, biết rằng tối qua họ chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao lại đau lưng như thế?
Quý Tinh là người rất đơn giản, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc, tay thì sờ môi, tay thì sờ lưng, thần sắc phức tạp, như muốn nói nhưng lại thôi, Khương Vi thì đã đeo hai quầng thâm mắt, lười biếng không muốn để ý đến cậu nữa.
Sự bần cùng chấp nhất không bật điều hòa đã khiến họ phải ngủ trên cùng một giường nhưng Quý Tinh tin chắc rằng, đó là tình cảm chân thành của Vi Vi dành cho cậu.
Cậu vét sạch muỗng nước xốt cuối cùng trong cánh gà trộn vào cơm trắng: "À đúng rồi, hôm nay tôi đã nói với bạn cùng phòng là có một người bạn sẽ ở nhờ đây."
"Nói với anh ta làm gì chứ." Khương Vi ngồi đối diện chống cằm, lại bắt đầu nói bằng giọng điệu tỏ ra mờ ám, "Chúng ta có thể lén lút..."
"Không cần không cần, không cần lén lút gì cả, có thể quang minh chính đại! Bạn cùng phòng của tôi rất dễ nói chuyện, anh ấy nói không sao." Quý Tinh bị cô nhìn chằm chằm mà hai má nóng bừng, mặt như muốn chui vào bát.
Quý Tinh nhận ra sống dưới một mái nhà với Khương Vi khiến cậu ngày càng không dám ngẩng đầu lên, cậu hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào Khương Vi quá ba mươi giây.
"Bạn cùng phòng của cậu thật tốt." Khương Vi suýt không nhịn được cười.
Quý Tinh gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy! Nhưng tôi vẫn chưa gặp anh ấy, khi nào anh ấy về công tác, tôi sẽ cảm ơn trực tiếp."
Ăn xong Quý Tinh rửa bát, còn Khương Vi đi tắm. Do bạn cùng phòng có chứng cuồng sạch sẽ, Quý Tinh cũng rửa bát rất cẩn thận, xả qua nước nhiều lần rồi mới đặt vào rổ. Dọn dẹp xong, cậu lại rửa một ít quả anh đào mà hôm qua bạn cùng phòng chưa ăn hết. Thứ này đắt quá, nếu không phải mua để xin lỗi bạn cùng phòng, cậu căn bản không dám mua.
Quý Tinh bưng trái cây ra khỏi bếp, đúng lúc Khương Vi cũng vừa tắm xong, đang đứng trước gương sấy tóc.
Mái tóc đen ướt xõa xuống, áo phông ở lưng đã thấm nước thành một mảng lớn, chất liệu vải trắng càng tôn lên làn da hồng hào, hình dáng xương bả vai và cột sống lờ mờ hiện ra. Khương Vi vắt tóc dài sang một bên vai, một tay cầm máy sấy, tay còn lại nhẹ nhàng chải tóc.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo phông mà Quý Tinh đã đưa cho hôm qua. Hai người có chiều cao tương đương, nhưng Khương Vi mảnh khảnh hơn nhiều, nên áo mặc lên tự nhiên rộng hơn. Phần dưới áo rộng rãi như một chiếc váy nhỏ, vốn dĩ có thể che đi một phần đùi, nhưng khi sấy tóc, tay cô nâng lên, mép áo cũng theo đó mà dần dần lùi lên...
Kỳ thực, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Quý Tinh đã bị đôi chân dài thẳng tắp của Khương Vi thu hút ánh nhìn, nhưng khi nhìn thấy trực diện như vậy, cậu vẫn cảm thấy bị sốc. Có lẽ Khương Vi chưa lau khô cơ thể, một vài giọt nước chậm rãi lăn theo đường cong của chân, ánh mắt Quý Tinh không tự chủ mà dõi theo, khi nhận ra mình đang nhìn đi đâu thì mặt cậu đã đỏ bừng như một quả cà chua.
Âm thanh từ máy sấy tóc ồn ào đã đủ lớn, nhưng vẫn không át nổi tiếng tim đập, Quý Tinh nghe thấy trong lồng ngực mình vang lên những âm thanh mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch.
Lúc này, Khương Vi quay người lại, vẻ mặt mơ hồ: "Nhìn gì thế?"
Quý Tinh cố gắng lấy lại chút thể diện: "Ai, ai nhìn cô chứ?" Dưới mái nhà này, cậu không thể ngẩng đầu lên, cũng không thể nói năng gì, cảm giác như cậu mới chính là người đến ở nhờ. Cậu rất muốn hỏi Khương Vi làm thế nào mà có thể sống trong nhà người khác mà vẫn thoải mái như vậy?
"Thế thì cậu nhìn gì?" Khương Vi vừa nói vừa xõa tóc, buộc thành một búi lỏng.
"À, tôi nhìn phong cảnh, có vấn đề gì không? Tôi chỉ đi qua thôi!" Quý Tinh bèn ôm trái anh đào quay trở lại bếp, tay chạm vào gương mặt nóng hầm hập của mình, chắc phải đến bảy phần chín rồi.
Đêm đó, Quý Tinh quyết tâm ngủ ở phòng khách, ôm chặt chăn nhỏ của mình nằm xuống ghế sofa: "Hôm qua là vì sợ bạn cùng phòng phát hiện, hôm nay anh ấy đã biết rồi, không cần phải trốn nữa."
Khương Vi là một sinh vật hoạt động về đêm, một hai giờ sáng chính là lúc hắn phấn khích nhất, trở mình qua lại hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Khương Vi từ trên giường bò dậy, định đi tìm chút rượu trong tủ lạnh, vừa mở cửa ra đã nhận ra bên ngoài nóng quá, phòng khách không bật điều hòa.
Quý Tinh nằm trên ghế sofa tay chân vung thành chữ X, áo ngủ đã cuốn lên tận cổ, chăn đã bị đá xuống đất. Khương Vi thấy cậu mồ hôi nhễ nhại, cúi xuống chạm vào cổ cậu, phần cổ áo đã ướt sũng.
Khương Vi gọi anh: "Quý Tinh! Quý Tinh, tỉnh dậy!"
Quý Tinh không có phản ứng gì. Khương Vi chạm vào trán anh chỉ cảm thấy ướt đẫm mồ hôi: "Chẳng lẽ bị say nóng rồi?"
Ngón tay của Khương Vi mềm mại và mát lạnh, Quý Tinh tỉnh táo lại, mơ màng nắm lấy tay hắn áp vào mặt: "Nóng..."
"Vậy sao không bật điều hòa? Muốn nướng chín mình à?" Khương Vi nhân cơ hội véo nhẹ vào má cậu.
"Tốn điện." Quý Tinh lầm bầm rồi trở mình.
"Về phòng ngủ ngủ đi." Khương Vi cố gắng kéo cậu dậy.
Quý Tinh ôm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn không chịu nhúc nhích. Khương Vi muốn bế cậu lên, nhưng tiếc là sức lực không đủ, "bịch" một tiếng, cả hai cùng ngã xuống sofa, môi chạm vào nhau một cách bất ngờ.
Khương Vi đau đớn khẽ rên lên, môi trên bị va chạm đến nỗi chảy máu. Quý Tinh la lên một tiếng, cuối cùng cũng bị đánh thức. Cậu cảm thấy gương mặt ngứa ngứa, những sợi tóc mềm mại lướt qua mặt, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Khương Vi ở gần trong gang tấc. Chưa kịp phản ứng gì, cậu đã mơ mơ hồ hồ bị Khương Vi kéo dậy rồi lôi vào phòng ngủ.
Năm phút sau Khương Vi đã hối hận. Quý Tinh có tướng ngủ rất tệ, chiếm hết chỗ trên giường như một con đại bàng dang rộng cánh. Khương Vi nằm sát vào tường, mỗi khi Quý Tinh nhúc nhích, hắn lại phải dạt sang một bên, cứ như vậy hắn gần như sắp chạm môi với tường rồi.
Thật sự là hết đường lui, Quý Tinh dính lên người hắn, dụi khuôn mặt ấm áp vào cổ hắn. Cái tên ngốc này hệt cái bếp lò, lồng ngực nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm. Khương Vi muốn quay lại đánh người một trận. Nhưng bây giờ không có mang ngực giả vậy nên đành phải nhịn.
Nhắm mắt lần nữa tập trung ngủ, mười phút sau Khương Vi lại tỉnh, "Quý Tinh, cậu nằm lên tóc tôi rồi.."
Tóm lại, suốt đêm đó Khương Vi bị Quý Tinh quấy rầy đến mức không thể ngủ. Còn Quý Tinh thì lại có một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình đi một chuyến tới Bắc Cực, vất vả vận chuyển băng để đóng góp vào việc giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu. Cậu ngủ đến hơn chín giờ, khi tỉnh dậy mới phát hiện mình như bạch tuộc bám chặt vào Khương Vi.
Cậu vội vàng thu chân đang để trên người Khương Vi lại, mặt mày vô tội: "Tôi sao lại ở đây vậy?!"
Cậu cố gắng nhớ lại một chút, là Khương Vi nhất quyết bắt cậu vào ngủ cùng. Họ hình như đã ôm nhau? Rồi sau đó? Sau đó Khương Vi đẩy cậu ngã xuống đất, rồi hôn cậu!
Quý Tinh sờ sờ môi mình, thấy hơi đau, có vẻ như sưng lên rồi!
Lần này cậu không say, biết rằng tối qua họ chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao lại đau lưng như thế?
Quý Tinh là người rất đơn giản, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc, tay thì sờ môi, tay thì sờ lưng, thần sắc phức tạp, như muốn nói nhưng lại thôi, Khương Vi thì đã đeo hai quầng thâm mắt, lười biếng không muốn để ý đến cậu nữa.
Sự bần cùng chấp nhất không bật điều hòa đã khiến họ phải ngủ trên cùng một giường nhưng Quý Tinh tin chắc rằng, đó là tình cảm chân thành của Vi Vi dành cho cậu.