Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ
Chương 57: Anh không cần đứa bé
Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh
Chu Liệt chạy vào toilet, nhìn thấy sắc mặt Giang Ninh tái nhợt.Cũng chỉ có dịch dạ dày chua xót, còn đang không ngừng nôn raTrong bụng cô đã có em bé.
Hai tay cô chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, chật vật phát ra âm thanh nôn mửa nhiều lần.Trong khoảng thời gian này, cô và Chu Liệt quan hệ tình dục thường xuyên, hơn nữa không bao giờ sử dụng biện pháp tránh thai.Nhưng điều kỳ diệu đã không xảy ra.
Cánh tay gầy gò gần như không chống đỡ được trọng lượng thân thể mỏng manh của cô, không ngừng run rẩy.Cô sờ sờ bụng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dựa vào nam sắc của Chu Liệt, cũng là bởi vì cô muốn lấy lòng Chu Liệt, mà cố gắng chống đỡ ăn hết cháo đậu xanh, bây giờ tất cả đã nôn hết ra.Cô nhẹ nhàng cụp mắt xuống và nhìn ngón tay của mình.Anh nói: “Đi đến bệnh viện.”
Cả ngày Giang Ninh ngoại trừ ăn trái cây, giờ không ăn được cái gì cảTừng tờ báo cáo kiểm tra, đặt vào tay Chu Liệt.
Sau khi nôn xong, trong dạ dày căn bản không còn gì để nôn nữa.Kiểm tra toàn thân cho Giang Ninh, hoặc là kiểm tra dạ dày, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau bác sĩ đi làm.Chu Liệt sau khi nói chuyện cuối cùng với bác sĩ, đi tới phòng bệnh của Giang Ninh
Cũng chỉ có dịch dạ dày chua xót, còn đang không ngừng nôn raChờ Giang Ninh ăn mặc chỉnh tề, Chu Liệt dìu cô đi ra ngoài.Anh ngồi xuống không nói một lời nào, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngưng trọng.
Chu Liệt nhìn một màn này, sắc mặt nặng nề lo lắng.Ngay sau đó, lại là một câu khác
Giang Ninh liên tục nôn ra mấy ngày, nhưng ngược lại có thói quen cảm giác vui vẻ trong sự đau khổ.Chu Liệt chạy vào toilet, nhìn thấy sắc mặt Giang Ninh tái nhợt.Khi họ đến bệnh viện, ở đây khá vắng vẻ.Mặc dù Giang Ninh đã nghe, nhưng cô càng cảm thấy người đàn ông này biết cô không thể sinh con, đang an ủi cô
Chỉ là không cẩn thận, cô đã bị Chu Liệt phát hiện không ổn.…
Người đàn ông này…Chu Liệt nói: “A Ninh, chúng ta không cần đứa bé.”Nhưng lúc này.
Nhất định sẽ tự trách nhắc mãi.Giang Ninh quá kinh ngạc.
Sau khi dạ dày dịu đi một chút, Giang Ninh cầm lấy cốc nước súc miệng.Còn không đợi Giang Ninh cúi người, người đàn ông đã ngồi xổm xuống trước.
Cô chống lên khuôn mặt trắng bệch, cố gắng bình tĩnh nói: “A Liệt, em không sao đâu.”Sau khi dạ dày dịu đi một chút, Giang Ninh cầm lấy cốc nước súc miệng.
Nhưng cô nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh.Giang Ninh đang suy nghĩ chuyện khác.Nhưng cô nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh.
Anh nói: “Đi đến bệnh viện.” Giang Ninh liên tục nôn ra mấy ngày, nhưng ngược lại có thói quen cảm giác vui vẻ trong sự đau khổ.Nhưng vui vẻ của Giang Ninh chỉ kéo dài được mười phút.
Ngay sau đó, lại là một câu khác
“Phải đi bệnh viện.”
Giọng nói cứng rắn đến mức không thể chối cãi.Giang Ninh biết hôm nay cô không tránh được.Bọn họ gần như nói cùng một lúc, nhưng giọng điệu hoàn toàn không giống nhau, nói những lời hoàn toàn trái ngược.
Giang Ninh biết hôm nay cô không tránh được.Giang Ninh sờ sờ bụng, ánh mắt chợt lóe lên, cười đến vô cùng vui vẻ.
Cô gật đầu, nở lên một nụ cười yếu ớt: “Được, vậy chúng ta đi bệnh viện.”Và sau đó kiểm tra … kiểm tra… kiểm tra…Chu Liệt nghe vậy bèn ngẩn người, lại vội vội vàng vàng chạy vào.
Chu Liệt bế Giang Ninh đi ra cửa.Hai tay cô chống lên bồn rửa mặt, cúi đầu, chật vật phát ra âm thanh nôn mửa nhiều lần.
Còn không đợi Giang Ninh cúi người, người đàn ông đã ngồi xổm xuống trước.Cho nên cho dù buồn nôn nôn mửa, cô cũng không nghĩ đến mang thai
Anh cúi đầu, mang giày cho Giang Ninh, buộc dây giày cẩn thận
Chờ Giang Ninh ăn mặc chỉnh tề, Chu Liệt dìu cô đi ra ngoài.Chu Liệt không cần đứa con, hay là không cần… đứa con mà cô đã sinh ra?
Giang Ninh giữ chặt Chu Liệt sắc mặt ngưng trọng, “A Liệt, chờ em một chút.”Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ mang thai, càng không nghĩ rằng cô sẽ nghe từ trong miệng Chu Liệt nói ra những lời này.
Người đàn ông nhíu mày: “Hả?”Kể từ sau vụ tai nạn xe cộ mười tám tuổi, Giang Ninh nằm mơ cũng không dám nghĩ cô lại có thể mang thai.
Trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo không vui, cho rằng Giang Ninh không muốn đi bệnh viện nữaNhất định sẽ tự trách nhắc mãi.
Giang Ninh đứng ở bên cạnh cửa, đưa tay đẩy lồng ngực Chu Liệt, nhắc nhở anh: “Anh còn chưa mặc quần áo đâu.”
Đàn ông đâu chỉ không mặc quần áo, còn không cầm điện thoại, không lấy chìa khóa, cũng không cầm ví.Cô nghĩ… đây là chuyện cả đời không bao giờ có thể xảy ra.
Chu Liệt nghe vậy bèn ngẩn người, lại vội vội vàng vàng chạy vào.Là bệnh viện nhỏ ở quận. Chỉ có cấp cứu vào ban đêm.
Trông anh có vẻ như không hề lộn xộn, nhưng thật ra trong lòng đã khá hoảng hốt rồi.Trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo không vui, cho rằng Giang Ninh không muốn đi bệnh viện nữa
Giang Ninh đang suy nghĩ chuyện khác.Chu Liệt bế Giang Ninh đi ra cửa.
Cô nhẹ nhàng cụp mắt xuống và nhìn ngón tay của mình.Nhưng anh còn nói, anh không cần…Dựa vào nam sắc của Chu Liệt, cũng là bởi vì cô muốn lấy lòng Chu Liệt, mà cố gắng chống đỡ ăn hết cháo đậu xanh, bây giờ tất cả đã nôn hết ra.
Cô đã chạm vào đó ~Giang Ninh không biết Chu Liệt dùng biện pháp gì, thế nhưng bọn ho chờ bác sĩ đến được.
Lồng ngực người đàn ông vừa mềm mại vừa cứng rắn, có nhiệt độ cơ thể sảng khoái khô ráo.Trước kia Chu Liệt nói “Anh không thích trẻ con”, “Anh không muốn trẻ con”, “Anh chỉ cần em thôi”…
…Đàn ông đâu chỉ không mặc quần áo, còn không cầm điện thoại, không lấy chìa khóa, cũng không cầm ví.
Khi họ đến bệnh viện, ở đây khá vắng vẻ.Cô gật đầu, nở lên một nụ cười yếu ớt: “Được, vậy chúng ta đi bệnh viện.”
Là bệnh viện nhỏ ở quận. Chỉ có cấp cứu vào ban đêm.
Kiểm tra toàn thân cho Giang Ninh, hoặc là kiểm tra dạ dày, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau bác sĩ đi làm.Anh cúi đầu, mang giày cho Giang Ninh, buộc dây giày cẩn thận
Giang Ninh không biết Chu Liệt dùng biện pháp gì, thế nhưng bọn ho chờ bác sĩ đến được.
Và sau đó kiểm tra … kiểm tra… kiểm tra…Cho nên
Chuyển từ dạ dày đến phụ khoa.Sau khi nôn xong, trong dạ dày căn bản không còn gì để nôn nữa.Chu Liệt nhìn một màn này, sắc mặt nặng nề lo lắng.
Từng tờ báo cáo kiểm tra, đặt vào tay Chu Liệt.Người đàn ông nhíu mày: “Hả?”“Phải đi bệnh viện.”
Giang Ninh nghe bác sĩ nói, cô loáng thoáng biết chuyện gì đang xảy raBây giờ, cô có một đứa con trong bụng.
Cô sờ sờ bụng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đó là em bé…
Kể từ sau vụ tai nạn xe cộ mười tám tuổi, Giang Ninh nằm mơ cũng không dám nghĩ cô lại có thể mang thai.
Cô nghĩ… đây là chuyện cả đời không bao giờ có thể xảy ra.Kết hôn được năm năm.Giang Ninh nói: “A Liệt, là đứa bé của chúng ta. “
Kết hôn được năm năm.
Trong khoảng thời gian này, cô và Chu Liệt quan hệ tình dục thường xuyên, hơn nữa không bao giờ sử dụng biện pháp tránh thai.Đứa trẻ đã sống sờ sờ trong bụng cô.
Tinh dịch của người đàn ông hết lần này đến lần khác bắn vào chỗ sâu nhất trong tử cung cô.Cô đã chạm vào đó ~
Nhưng điều kỳ diệu đã không xảy ra.Y tá trẻ tuổi và Giang Ninh là người cùng thôn, được coi là bạn bè quen biết.
Cho nên cho dù buồn nôn nôn mửa, cô cũng không nghĩ đến mang thai
Bây giờ, cô có một đứa con trong bụng.
Giang Ninh quá kinh ngạc.Ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Giang Ninh.
Cho nên
Cô không nhìn thấy sắc mặt Chu Liệt đang lo lắng và ngưng trọng ở một bên.Lồng ngực người đàn ông vừa mềm mại vừa cứng rắn, có nhiệt độ cơ thể sảng khoái khô ráo.
Sau khi kết thúc buổi kiểm tra cuối cùng, y tá đưa Giang Ninh trở về phòng bệnh.
Y tá trẻ tuổi và Giang Ninh là người cùng thôn, được coi là bạn bè quen biết.Cô không nhìn thấy sắc mặt Chu Liệt đang lo lắng và ngưng trọng ở một bên.
Cô ấy cười chúc mừng: “Giang Ninh, vừa rồi tôi nghe chủ nhiệm nói, cô đã mang thai rồi, chúc mừng nha.”
“Cảm ơn.”Nụ cười trên mặt Giang Ninh lập tức cứng đờ, đột nhiên biến mất không thấy.Đó là em bé…
Giang Ninh sờ sờ bụng, ánh mắt chợt lóe lên, cười đến vô cùng vui vẻ.
Nhưng vui vẻ của Giang Ninh chỉ kéo dài được mười phút.
Chu Liệt sau khi nói chuyện cuối cùng với bác sĩ, đi tới phòng bệnh của Giang Ninh
Anh ngồi xuống không nói một lời nào, giữa hai lông mày hiện lên vẻ ngưng trọng.
Giang Ninh nói: “A Liệt, là đứa bé của chúng ta. “Sau khi kết thúc buổi kiểm tra cuối cùng, y tá đưa Giang Ninh trở về phòng bệnh.
Chu Liệt nói: “A Ninh, chúng ta không cần đứa bé.”
Bọn họ gần như nói cùng một lúc, nhưng giọng điệu hoàn toàn không giống nhau, nói những lời hoàn toàn trái ngược.
Nụ cười trên mặt Giang Ninh lập tức cứng đờ, đột nhiên biến mất không thấy.Cô chống lên khuôn mặt trắng bệch, cố gắng bình tĩnh nói: “A Liệt, em không sao đâu.”
Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ mang thai, càng không nghĩ rằng cô sẽ nghe từ trong miệng Chu Liệt nói ra những lời này.
Trước kia Chu Liệt nói “Anh không thích trẻ con”, “Anh không muốn trẻ con”, “Anh chỉ cần em thôi”…Chỉ là không cẩn thận, cô đã bị Chu Liệt phát hiện không ổn.Đó là sự chu đáo và trách nhiệm của anh.
Mặc dù Giang Ninh đã nghe, nhưng cô càng cảm thấy người đàn ông này biết cô không thể sinh con, đang an ủi cô
Đó là sự chu đáo và trách nhiệm của anh.
Nhưng lúc này.
Đứa trẻ đã sống sờ sờ trong bụng cô.
Nhưng anh còn nói, anh không cần…
Chu Liệt không cần đứa con, hay là không cần… đứa con mà cô đã sinh ra?
Ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Giang Ninh.