Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ
Chương 47: Thỏa thuận ly hôn (2)
Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh
Giang Ninh từng nghĩ vô số lần, khi cô nói ra hai chữ “ly hôn” này Chu Liệt sẽ phản ứng như thế nào?.Từ lúc đó, cô đã quyết định ly hôn?“Tại sao lại muốn ly hôn với anh?!”
Là tự trách ăn năn hay là muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này?Lời nói của Chu Liệt là một câu hỏi.Chết lặng, giống như tê tâm liệt phế.
Hay là anh đã thấy nhẹ nhõm hơn, vì cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng cho cô?Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỏ qua cơn đau xé rách trong lồng ngực.
Nhiều hơn nữa hoặc ít hơn những viễn cảnh mà cô có thể nghĩ tới.Nhưng mà bây giờ…
Tóm lại có thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt của anh. Giang Ninh nhẹ nhàng lên tiếng.“Tại sao?”
Nhưng mà bây giờ…Anh dường như đang suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.Giang Ninh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của anh.
Đó là sự im lặng.Cho nên thỏa thuận ly hôn kia mới có thể dày dài như vậy
Sự im lặng vô tận.Chỉ là không nghĩ tới, hiện giờ lại dùng ở trên người anh.Cô muốn né tránh
Vẻ mặt Chu Liệt, bắt đầu từ khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn kia thoáng chốc kinh ngạcNặng nề hít hơi thật sâu.
Thế nhưng anh luôn luôn bình tĩnh, sự kinh ngạc trong nháy mắt biến mất.Đó là sự im lặng.
Sau đó, không nhúc nhích, không nói một lời nào.Nhưng Tần Niệm đã nói cho cô biết, với tính cách của Chu Liệt, anh sẽ để cô mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài làm việc sao? Cả đời này anh ấy cũng không buông bỏ được điều này.Không còn trầm ổn bình tĩnh như trước nữa.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bản ly hôn trong tay cô.Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh
Anh dường như đang suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.Trong từng dòng chữ đều tràn ngập bóng dáng Tần Niệm.Anh lại nhướng mắt một lần nữa, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Ninh, lên tiếng hỏi: “Em và Tần Niệm đã gặp nhau?”Nhưng mà.
Cả căn phòng theo Chu Liệt im lặng rơi vào yên tĩnh đến đáng sợ.Vài phút sau.
Giang Ninh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của anh.Đôi mắt đen sâu thẳm kia, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bản ly hôn trong tay cô.
Vài phút sau.Thứ nhất, đó là những gì anh đã đạt được trong cuộc hôn nhân của cô, là vợ chồng sở hữu cùng nhau, và cô có quyền hưởng phân chia tài sản.Khoảnh khắc Chu Liệt nghe thấy câu trả lời khẳng định của Giang Ninh, xương hàm siết chặt, nặng nề cắn răng.Thế nhưng anh luôn luôn bình tĩnh, sự kinh ngạc trong nháy mắt biến mất.
Chu Liệt đột nhiên giương mắt lên, ánh mắt vẫn âm u đáng sợ.
Giang Ninh chưa từng thấy qua ánh mắt của anh như thế này, trong nháy mắt gần như bị dọa sợ.
Cô muốn né tránhLà tự trách ăn năn hay là muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này?Ngay từ đầu, cô đã biết rằng chuyện này không thể giấu được.
Trong nháy mắt Chu Liệt đã nhận lấy một bản thỏa thuận ly hôn trong tay cô.“A Ninh, rốt cuộc là tại sao?”Là từ ngày Tần Niệm gửi tin nhắn?
Anh đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó cúi đầu, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa tập trung, bắt đầu lật xem từng trang thỏa thuận ly hôn.Vẻ mặt anh căng thẳng, trong một biểu hiện nhỏ, mang theo sự run rẩy không rõ ràng.
Cuối cùng Giang Ninh cũng đợi được phản ứng của Chu Liệt.Giang Ninh chưa từng thấy qua ánh mắt của anh như thế này, trong nháy mắt gần như bị dọa sợ.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỏ qua cơn đau xé rách trong lồng ngực.Giang Ninh từng nghĩ vô số lần, khi cô nói ra hai chữ “ly hôn” này Chu Liệt sẽ phản ứng như thế nào?.
Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, chờ từ trong miệng Chu Liệt nghe được một câu: “Anh đồng ý”.Nhưng…
Cứ như vậy, Giang Ninh ngồi trước bàn trang điểm.Bởi vì ngay từ đầu tiên anh nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn này, anh đã biết đây là bút tích xuất phát từ Tần Niệm
Chu Liệt ngồi bên giường.Hay là anh đã thấy nhẹ nhõm hơn, vì cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng cho cô?Tần Niệm là luật sư ly hôn mà cô cố ý mời.
Trong phòng, cũng chỉ có tiếng người đàn ông lật tờ giấy, phát ra tiếng sột soạt.Đôi mắt đen láy của Chu Liệt căng thẳng, nhìn Giang Ninh không chớp mắt, khàn khàn lên tiếng.Nhưng giọng điệu của anh là chắc chắn.
Tất cả mọi thứ giống như một đêm bình thường. Cũng không nhìn ra hai người này thật sự đang đàm phán ly hôn.Giang Ninh cảm thấy đây là người duy nhất có thể thuyết phục Chu Liệt đồng ý ly hôn.
Giang Ninh ngồi chờ đợi tiếp.
Đợi đến khi Chu Liệt đọc kỹ toàn bộ chi tiết và nội dung của thỏa thuận ly hôn, tỉ mỉ, nghiêm túc chân thật từng chữ một, từ đầu đến cuối.
Ngón tay của anh nắm chặt tờ giấy.Cứ như vậy, Giang Ninh ngồi trước bàn trang điểm.
Anh lại nhướng mắt một lần nữa, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Giang Ninh, lên tiếng hỏi: “Em và Tần Niệm đã gặp nhau?”Tóm lại có thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt của anh.
Lời nói của Chu Liệt là một câu hỏi.
Nhưng giọng điệu của anh là chắc chắn.
Bởi vì ngay từ đầu tiên anh nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn này, anh đã biết đây là bút tích xuất phát từ Tần NiệmGiang Ninh chậm rãi lên tiếng: “A Liệt, anh đã làm đủ mọi thứ rồi… Mười năm này, tất cả những gì anh đã làm cho em, đã đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi. ”
Anh quá quen thuộc…Trong nháy mắt Giang Ninh bị cảm xúc này cuốn chặt vào trong đó, trong lòng nặng nề rơi xuống
Từ khuôn khổ thỏa thuận đến việc trích dẫn các quy định pháp lý, đến việc thanh toán tiền cấp dưỡng và phân chia tài sản sau hôn nhân của cả hai bên.Nhiều hơn nữa hoặc ít hơn những viễn cảnh mà cô có thể nghĩ tới.
Trong từng dòng chữ đều tràn ngập bóng dáng Tần Niệm.
Mà lúc trước, là Chu Liệt đã tự tay dạy cho Tần Niệm.
Chỉ là không nghĩ tới, hiện giờ lại dùng ở trên người anh.Từ khuôn khổ thỏa thuận đến việc trích dẫn các quy định pháp lý, đến việc thanh toán tiền cấp dưỡng và phân chia tài sản sau hôn nhân của cả hai bên.
Nhưng…
Giang Ninh và Tần Niệm làm sao có liên hệ được? Họ gặp nhau khi nào?Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, chờ từ trong miệng Chu Liệt nghe được một câu: “Anh đồng ý”.
Là từ ngày Tần Niệm gửi tin nhắn?
Từ lúc đó, cô đã quyết định ly hôn?
Giang Ninh bị anh nhìn thấu, cũng không hoảng hốt, đôi mắt chỉ nhẹ nhàng run rẩyAnh đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó cúi đầu, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa tập trung, bắt đầu lật xem từng trang thỏa thuận ly hôn.
Ngay từ đầu, cô đã biết rằng chuyện này không thể giấu được.Cả căn phòng theo Chu Liệt im lặng rơi vào yên tĩnh đến đáng sợ.
“Đã gặp nhau.”
Giang Ninh nhẹ nhàng lên tiếng.Đặc biệt là trong ánh mắt anh nhìn về phía Giang Ninh, vừa áp lực vừa giãy dụa, giống như có thứ gì đó đang mất khống chế.
Tần Niệm là luật sư ly hôn mà cô cố ý mời.Trong phòng, cũng chỉ có tiếng người đàn ông lật tờ giấy, phát ra tiếng sột soạt.
Giang Ninh cảm thấy đây là người duy nhất có thể thuyết phục Chu Liệt đồng ý ly hôn.“Đã gặp nhau.”
Ví dụ như tiền cấp dưỡng trong đó, Giang Ninh không muốn.Sự im lặng vô tận.
Nhưng Tần Niệm đã nói cho cô biết, với tính cách của Chu Liệt, anh sẽ để cô mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài làm việc sao? Cả đời này anh ấy cũng không buông bỏ được điều này.
Cô ta nói, Giang Ninh nếu cô thật sự muốn ly hôn, không chỉ phải cấp dưỡng, mà nhất định phải chia tài sản đứng tên Chu Liệt, hơn nữa càng nhiều càng tốtAnh quá quen thuộc…
Thứ nhất, đó là những gì anh đã đạt được trong cuộc hôn nhân của cô, là vợ chồng sở hữu cùng nhau, và cô có quyền hưởng phân chia tài sản.Thứ hai, Chu Liệt có tinh thần trách nhiệm nặng nề như vậy, chỉ cần cô cầm càng nhiều, thì anh ấy mới có thể yên tâm.
Thứ hai, Chu Liệt có tinh thần trách nhiệm nặng nề như vậy, chỉ cần cô cầm càng nhiều, thì anh ấy mới có thể yên tâm.
Giang Ninh nghe theo ý kiến của Tần Niệm.
Cho nên thỏa thuận ly hôn kia mới có thể dày dài như vậy
Khoảnh khắc Chu Liệt nghe thấy câu trả lời khẳng định của Giang Ninh, xương hàm siết chặt, nặng nề cắn răng.Chu Liệt ngồi bên giường.
Anh thậm chí cảm giác được trong cổ họng dâng lên một trận mùi máu tươi.
Nặng nề hít hơi thật sâu.Mà lúc trước, là Chu Liệt đã tự tay dạy cho Tần Niệm.
Đôi mắt đen láy của Chu Liệt căng thẳng, nhìn Giang Ninh không chớp mắt, khàn khàn lên tiếng.Đợi đến khi Chu Liệt đọc kỹ toàn bộ chi tiết và nội dung của thỏa thuận ly hôn, tỉ mỉ, nghiêm túc chân thật từng chữ một, từ đầu đến cuối.
“Tại sao?”
“A Ninh, rốt cuộc là tại sao?”Vẻ mặt Chu Liệt, bắt đầu từ khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn kia thoáng chốc kinh ngạc
“Tại sao lại muốn ly hôn với anh?!”
Đây là cảm xúc kích động rõ ràng nhất của Chu Liệt kể từ khi xảy ra chuyện này.
Vẻ mặt anh căng thẳng, trong một biểu hiện nhỏ, mang theo sự run rẩy không rõ ràng.Cuối cùng Giang Ninh cũng đợi được phản ứng của Chu Liệt.
Đặc biệt là trong ánh mắt anh nhìn về phía Giang Ninh, vừa áp lực vừa giãy dụa, giống như có thứ gì đó đang mất khống chế.
Rõ ràng nhất là giọng nói của anh.Sau đó, không nhúc nhích, không nói một lời nào.Ngón tay của anh nắm chặt tờ giấy.
Không còn trầm ổn bình tĩnh như trước nữa.
Chết lặng, giống như tê tâm liệt phế.
Trong nháy mắt Giang Ninh bị cảm xúc này cuốn chặt vào trong đó, trong lòng nặng nề rơi xuống
Nhưng mà.
Cô không thể quay đầu nữa.Ví dụ như tiền cấp dưỡng trong đó, Giang Ninh không muốn.
Giang Ninh chậm rãi lên tiếng: “A Liệt, anh đã làm đủ mọi thứ rồi… Mười năm này, tất cả những gì anh đã làm cho em, đã đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi. ”