Sắc Hoa Anh Đào - Đào Tửu Thất
Chương 16: Người quen đã lâu
SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 16: Người quen đã lâu
Edit: Đan Thảo
Beta: Thanh Yên
Nguồn: Yên Nhiên
Follow nhà để cập nhập truyện nhanh nhất nhé~
14/05/2021
———————————————————
Buổi tối Đàm Anh ngủ không được ngon, hơn sáu giờ đã tỉnh lại vì đói.
Cô mơ hồ cảm giác được, vào lúc nửa đêm người đàn ông đứng dậy đi đến trước máy vi tính làm gì đó, không biết bận rộn hết bao lâu, mới trở lại nằm ngủ.
Cô quay đầu lại, đại khái cách lúc anh quay lại ngủ không bao lâu, Phó Hoài ngủ được một lúc, cổ áo lộ ra khỏi chăn bông có dấu hiệu nhăn một chút.
Có rất nhiều chuyện không phải cô không hiếu kỳ, mà là không dám hỏi.
Một khi đã hỏi rõ ràng, thì lại không biết làm thế nào đối mặt với anh, đối mặt với người anh thích, cùng... đối mặt với đoạn tình cảm này.
Đối với cô mà nói, nếu người kia thật sự xuất hiện, thì chắc rằng cô với Phó Hoài cũng sẽ kết thúc mối quan hệ mập mờ này.
Không giống như bây giờ, còn có thể tự lừa dối mình.
Coi như là cô ích kỷ đi.
Đã hơn hai mươi năm nhịp tim mới bắt đầu biết rung động, cô vẫn còn muốn ích kỷ, muốn giữ lại sự dịu dàng của anh nhiều hơn một chút nữa.
Đàm Anh Anh mở chăn ra bước xuống giường, đứng ở cửa một chút, định sẽ nấu một chút mì ăn.
Sau khi đoàn phim thay đổi phòng cho bọn họ, nghe nói là ngân sách đầy đủ, cho nên đã cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt cho mọi người được tốt hơn, Đàm Anh Anh tự chọn cho mình một căn phòng nhỏ, có phòng thư phòng và phòng bếp hành lang. (là cái kiểu nhà bếp có không gian dài như hành lang í)
Mấy ngày trước cô có mua trứng gà với bột mì để trong tủ lạnh, lúc cô đập quả trứng gà đầu tiên, tựa như cái nút gì đó mở ra, trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng chuông không dứt.
Là điện thoại của Phó Hoài.
Anh nhíu lại đôi lông mày vì bị đánh thức, mắt nhìn rõ tên trên điện thoại, chợt lại nhìn về phía bên kia giường không có người nằm, lúc này mới phát hiện cô đang đứng ở phòng bếp.
Người đàn ông liền bước ra ban công nghe.
Là người anh thích gọi tới rồi sao? Nên anh mới xác nhận xem cô đang ở chỗ nào, muốn tránh cô đi để nghe.
Không biết trong lòng là cái cảm giác gì, Đàm Anh Anh cúi đầu, cái sạn (cái xẻng) bị lệch đi một chút, màn bao vừa rơi xuống nồi bị vỡ ra, lòng đỏ bị tràn khắp nồi.
Cô vẫn còn ngẩn người nhìn nước sôi.
Đến khi người đàn ông đưa tay lấy cái sạn, gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu của cô.
"Ngẩn ngơ cái gì thế? Nước sôi đến muốn cạn luôn rồi."
Cô vô thức ngẩng đầu: "Gọi xong rồi à?"
"Ừ, xong rồi."
Anh không giải thích nội dung trong cuộc gọi, cô cũng không hỏi nữa.
Phó Hoài: "Em muốn ăn lòng đào hay là chín?"
"Hả...?"
Chỉ hỏi một tiếng, ý thức cô quay về: "Lòng đào."
"Được." Anh thành thục đập thêm hai quả trứng gà, rắc rau lên trên trứng, còn để thêm vài miếng lạp xưởng hun khói, làm hơn nhanh cô rất nhiều, rất nhanh hai bát mì đã được bưng lên.
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên miệng bát, đẩy đến trước mặt cô: "Bát này của em, trứng lòng đào."
Cô lúc này mới bắt đầu phản ứng lại, ngẩng đầu lên nói: "Sao anh lại làm xong rồi?
"Nếu không thì sao?" Anh cười như không cười: "Anh mà không động tay, chờ em nấu xong, anh sợ em sẽ chết vì đói mất."
Nguyên liệu đều giống nhau, nhưng không biết vì sao anh nấu lại trông ngon hơn.
Đàm Anh Anh vốn định tùy tiện ăn vài miếng, không nghĩ tới lại vô thức ăn hết.
Người đàn ông im lặng ăn, nhưng lại ăn rất nhanh, giờ phút này anh đã nhìn cô được một lát rồi, cô ngượng ngùng, còn tưởng là anh chê mình ăn quá nhiều, yên lặng cầm lấy chén: "Em rửa chén."
Rõ ràng là cô nói rửa chén, nhưng không hiểu sao bao tay lại đeo vào tay người đàn ông.
Soái ca ngay cả rửa chén cũng rất đẹp trai, tùy tiện kéo hai cái lúc mang bao tay cao su mà giống như đang đóng phim vậy.
........Lúc anh mang bao cao su cũng là bộ dạng như vầy phải không?
Bóng đèn buổi tối quá mờ, cô giống như chưa từng được thấy rõ.
Cô ở một bên nhìn, trong đầu lại xuất hiện những ý nghĩ lung tung, khi kịp phản ứng lại, thì cũng bị chính mình dọa sợ cho nhảy dựng.
Người đàn ông đã rửa chén xong, đưa mắt nhìn cô một cái: " Nghĩ gì mà mặt lại đỏ lên vậy?"
"......"
"Không có....." Cô muốn phủ nhận, nhưng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lúng ta lúng túng mà ngậm miệng lại, mở tủ lạnh ra lấy bình sữa chua ướp lạnh, muốn dập tắt đi cơn nóng trong mình.
Nhưng chưa kịp mở nắp, đã bị người đàn ông đối diện lấy đi.
"Em quên mình đang tới tháng à?" Ngữ điệu của anh rất vô tình: "Mới ngày thứ hai thôi, đừng làm bậy."
Nói xong, người đàn ông kéo tủ ra nhìn nhìn, chợt lại mở lò vi sóng.
Đàm Anh Anh: "Anh làm gì thế."
"Làm cho em món khác." Phò Hoài vừa nói vừa làm, đưa tay lấy ra sữa và đu đủ: "Em uống sữa đu đủ không?"
Cô cũng không biết là mình nghĩ như thế nào, vô thức thốt ra: "Cái đó giúp ngực lớn."
"......"
"Xin lỗi." Người đàn ông dừng một chút, trong bóng tối ánh sáng tủ lạnh hắt ra, anh trầm thấp cười: "Anh không có ý ghét bỏ bộ ngực nhỏ của em đâu."
Vốn là không nên.
Đàm Anh Anh nhịn không được, có chút xúc động nhìn xuống.
....Ngực cô nhỏ chỗ nào nha, cũng cỡ C đó.
Hành lang cũng không rộng rãi, trong không gian nhỏ này chỉ còn lại tiếng nước sôi đang kêu ùng ục, người đàn ông chống tay lên bàn, rất óc kiên nhẫn mà đợi.
Chờ đợi là thời gian thích hợp để suy nghĩ miên man, anh tự nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Phó Hoài quay đầu.
Đàm Anh Anh nhìn anh.
Anh mở miệng: "Chuyện tối qua nói...."
Cô quá mẫn cảm, anh chỉ có nói hai chữ, Đàm Anh Anh liền biết anh nói về chuyện đó.
Cô muốn hỏi những vấn đề kia. Về người anh thích.
Cô đáp lại một tiếng, yết hầu lại có chút khô khốc.
Phó Hoài: "Em không muốn biết....."
"Em không muốn." Đàm Anh Anh cắt ngang lời anh, lắc đầu: "Không muốn biết cô ấy là ai, có chức vụ gì, và làm cái gì ở trong đoàn phim này. "
Cô nói quá rõ ràng, ngay cả giả ngốc cũng không có, cô cũng chưa có sẵn sàng để tiếp nhận tất cả những chuyện này, cho dù là cô không biết gì về cô gái kia. Nếu biết thì thật thảm rồi, trên đời này sẽ không có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện như vậy.
Cô nhắm mắt lại.
"Em không hỏi anh, không nên nói với em những điều này, làm ơn."
......
Một lúc lâu sau, người đàn ông thu hồi ánh mắt, trầm giọng trả lời: "Được."
Cô nhịn một lát, mở miệng nói: "Em chỉ hỏi những gì em muốn hỏi, anh chỉ cần trả lời, có thể chứ?"
"Được." Anh nói: "Em muốn hỏi điều gì?"
"Cô gái đó....... Là bạch nguyệt quang* của anh sao?
*Bạch nguyệt quang: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
"Bạch nguyệt quang là gì?"
"Chính là. " Đàm Anh Anh đưa ra một cách so sánh khác: "Là một nữ thần, nhìn một cái liền nhớ mãi không quên, nhưng lại không chiếm được người đó."
Anh trầm ngâm một lát, giống như là lấy những từ đó hình dung với những thứ ở trong đầu, không quá lâu anh đã trả lời: "Phải."
Nhớ thật rõ ràng, chắc là rất thích đi, ba điều kiện, một cái nhìn qua là phân biệt được. [Không hiểu nổi câu này nên diễn đạt không tới, xin lỗi ạ!]
Nữ thần? Thật ra nữ thần là cái dạng gì? Cô không biết, dù sao từ nhỏ đến lớn cô với hai chữ này dùng đại bác cũng bắn không tới, một chút quan hệ cũng không có.
Đàm Anh Anh hắng giọng một cái: "Vậy anh muốn gia nhập đoàn phim, là muốn tăng thêm cảm giác tồn tại ở trước mặt cô ấy sao?"
Câu này có chút khó trả lời.
Nhưng anh vẫn trầm ngâm gần nửa ngày rồi trả lời: "Xem như là thế đi."
"Em biết rồi." Cô mím mím môi cười, nói: "Hình như đồ đã nấu xong rồi, em phân thành hai chén, chúng ta nên đi đến đoàn phim thôi."
Hôm nay Phó Hoài chỉ có diễn vào buổi sáng, toàn bộ đều ở tổ B.
Đúng lúc hôm nay nhân vật chính có nhiều cảnh diễn khá quan trọng, nên Đàm Anh Anh một mực canh giữ ở tổ A.
Tổ A và tổ B cách nhau hơi xa, lúc Phó Hoài đến tìm cô vẫn còn đang bận rộn, ở trên vở toàn là những ký hiệu đỏ cam vàng lục của cô.
Cô mà tiến vào chỉnh sửa tiểu thuyết là liền quên mình, anh có nói cái gì cô cũng không nghe rõ, chỉ vô thức đáp lại, đợi đến khi kết thúc công việc, lúc này mới ý thức được Phó Hoài nói với cô xong, đã rời đi.
Cô vào làm phim về tiểu thuyết này, rất hay quên, anh nói gì đó cô không nghe được, vô thức mà đồng ý, khi xong công việc, lúc này mới ý thức được vừa rồi Phó Hoài đã nói hết chuyện với cô. Và đã đi về.
Cô còn chưa kịp nghĩ điều gì thì nữ chính đã đến bên cạnh mà bát quái, bộ dáng kia dường như là đã nhịn từ lâu rồi, nhưng không có ai để chia sẻ: "Anh Anh lão sư, cô biết gì không, nhà sản xuất xinh đẹp của chúng ta đã trở về nước rồi!"
Đàm Anh Anh nhìn lên: "Về nước?"
Nói xong cô mới nhớ tới, bộ phim này có mấy nhà sản xuất, có một số cô đã gặp qua, chỉ còn lại tổng sản xuất, thì bây giờ vẫn chưa lộ mặt.
Nữ chính nói: "Đúng vậy! Chính là Úc Văn, lúc trước cô ấy làm diễn viên, sau này đã đổi nghề, cô ấy thật xinh đẹp, tặc nữ thần, vừa cao vừa có khí chất."
"Trước đây cô ấy là ở bên nước ngoài, tôi còn tưởng rằng quay xong phim cũng không gặp được cô ấy, không ngờ cô ấy lại đột ngột trở về nước."
Đàm Anh Anh ngẩn người, không quan tâm mà hỏi: "Sao lại trở về nước?"
"Nghe nói là vì muốn gặp Phó Hoài! Thật không nghĩ tới, nam hai đẹp trai ấy thế mà cùng với Úc gia là thế giao*, nghe nói từ lúc ba tuổi hai người đó đã cùng nhau lớn lên rồi!"
*Thế giao: Quan hệ nhiều đời.
Đàm Anh Anh hoàn toàn dừng bút. Cô không nhúc nhích mà nhìn bờ môi người đối diện đóng đóng mở mở.
Có chút vô lý, ý nghĩ này cho chút phi lý, nhưng một khi tuông ra, thật không có cái gì thích hợp hơn so với khả năng này.
Đàm Anh Anh: "... Còn gì nữa không?"
"Còn gì à? Nghe nói Úc Văn cũng mới biết Phó Hoài làm việc trong đoàn phim này, hình như là ngồi máy bay tư nhân suốt đêm để chạy về, thật rất cảm động nha, ha ha ha, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh trai nhỏ nam hai của chúng ta rốt cuộc là có thân phận như thế nào nha. Cậu ta biết Úc Văn, bản thân chắc hẳn cũng không phải dạng tầm thường."
Nữ diễn viên cứ luyên thuyên một đống, nói rồi tự lắc đầu: "Nhưng mà tôi cũng nghe nói, thật giả còn chưa biết, cô nghe tin vui thôi là được rồi, nói không chừng hai người đó vốn cũng chẳng nhận ra nhau."
Đàm Anh Anh khép kịch bản lại, hỏi một hỏi rất không trúng chủ đề: "Cô ấy thực sự rất xinh đẹp sao?"
Nữ diễn viên run lên một cái: "Úc Văn hả?" Lại kinh ngạc nói: "Không thể nào, cô thật sự không biết cô ấy à? Năm đó cô ấy từng diễn phim của đạo diễn Trần! Vừa xinh đẹp, lại có khí chất đầy, nữ thần treo cổ*, nghe nói có không ít người trong giới theo đuổi cô ta."
*Nữ thần treo cổ: Mình nghĩ tác giả đang muốn nói cô Úc Văn này hại chết lòng không biết bao nhiêu người í, từ treo ở đây hay dùng trong game bên TQ khi bị chết, hoặc là mình hay bảo treo máy cũng là nó luôn á.
Nữ thần, quen biết từ lâu, ưu tú.
Kể từ lúc đó, mọi thứ đều được thông suốt.
Đàm Anh Anh cười cười, lấy kịch bản đưa cho nữ chính.
"Tôi đã sửa lại rồi, còn lại mấy người nói với nhau đi. Tôi có chút đói bụng, đi về trước đây."
Đàm Ánh Ánh trở về khách sạn, ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại đã tám giờ tối, Phó Hoài còn chưa trở về.
... Là không trở lại sao?
Cũng đúng, nếu anh vì Úc Văn mà tới ở đây, Úc Văn về nước, hôm nay thế nào cũng phải ôn lại chuyện xưa mới đúng.
Không đúng, nói không chừng không phải chỉ ôn lại chuyện.
Trái tim cô như muốn xoắn lại một cái.
Rất ngắn, như chỉ nháy mắt ngủ gật một cái.
Nếu như lúc sa vào tình yêu cũng trong nháy mắt như vậy thì tốt rồi, chỉ ham vui một xíu,tỉnh lại thì quên hết.
Cô quá đói nhưng không muốn mở điện thoại, sợ sẽ nhìn được tin nhắn anh nói không về hoặc là sẽ vĩnh viễn không trở về đây nữa, cũng sợ nhìn thấy người khác nhiều chuyện với mình cái gì nữa, thế là cô đứng dậy đi nấu cơm. Nhưng lại cô quên mất là trong tủ không còn đồ ăn, đành phải đi xuống lầu mua.
Một tiếng sau, Đàm Anh Anh trở về nhà.
Đã qua lâu cô không có xuống bếp, thậm chí cô còn quên mở máy hút khói khi cô xào ớt, khói hắt vào người làm cô ho khan kịch liệt.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
.....Khoan đã, tiếng nước?
Phò Hoài tắm được một nửa, chỉ hờ hững quấn khăn tắm ngang hông, nghe được tiếng động đi lại kéo cô ra, chạm vào nút mở máy hút khói lên.
"Em đần à, xào ớt mà không chịu mở lửa nhỏ, cũng không mở máy hút khói lên?"
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Anh về lúc nào? Mới lúc nãy sao?
Phó Hoài nhìn ánh mắt rời rạc của cô, chắc cô cũng không nghe lọt tai, cho nên lau lau khóe mắt của cô, cau mày, nhưng vẫn ấm giọng nhắc nhở: "Muốn xào ớt phải mở lửa nhỏ, thấy đổi màu thì lấy ra, phải mở máy hút khói trước, đứng xa cái chảo chút, biết không?
Đàm Anh Anh bị anh kéo ra phía sau, không còn thấy khói nữa, chỉ là trong không khí vẫn còn nhàn nhạt vị cay.
Cô thấy hơi hoảng hốt, nói thì nói như thế, không có sai.
Nhưng......
Cô rủ mắt xuống, ánh mắt phần lưng người đàn ông nhìn xuống, có thể là do đi ra hơi vội, nên khăn tắm cũng không được quấn kĩ càng, chỉ quấn ở nữa người dưới, phần mép còn kẹt ở trên lưng, từ chỗ quấn ngang trở xuống đều là trống không, chỉ cần nhìn là thấy hết.
Cô lịch sự lướt qua, nhìn qua đôi dép lê ở dưới chân, gân nhượng chân* của người đàn ông hiện ra có lực và rất rõ, lên trên là cơ bắp chân săn chắc, đường đùi mượt mà, tiếp tục đi lên, chính là.....
*Gân nhượng chân: Gân nối gót chân với bắp chân.
Cô vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đàm Anh Anh: "Chuyện này em biết, nhưng mà anh mặc quần vào trước đi đã, được không?
- ----------------
Tác giả:
Sau khi đẩy đến đoạn cao trào, thì đã năm sáu vạn chữ nên kết thúc, và kế hoạch sẽ giống như vậy. Đừng sợ.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
1:00 14/05/2021