Sa Vào - Tiên Ngư
Chương 24: Vậy cũng là biến thái
Khi Giang Tế Xuyên cởi sạch quần lót, lộ ra cây gậy đã bừng bừng khí thế giữa háng, khi chống vào huyệt nhỏ ướt đẫm nhầy nhụa của Hàn Ỷ Mộng, cô gái mới như thể bừng tỉnh khỏi giấc mơ mà rụt người lại, cô kẹp hai đùi lại, kháng cự sự xâm nhập của người đàn ông.
"Đừng mà anh, chúng ta không thể lại như thế này nữa, van xin anh tha cho em." Hai tay cô chống trước vòm ngực to rộng săn chắc của người đàn ông, có thể cảm nhận rõ ràng được mức độ càng lúc càng căng to của vật đó.
Hàng chân mày rậm của Giang Tế Xuyên cau chặt, nhìn xuống cô gái nằm ở dưới người mình, lồng ngực như bị anh đó đâm vào một nhát. Mới vừa nãy, vào cái lúc cô như thể đã nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến bịn rịn, anh cứ tưởng rằng cuối cùng cũng chờ đợi được, chờ được lúc cô tiếp nhận mình, chờ được trong mắt cô đã có mình.
Thế nhưng ông trời vẫn xấu tính như cũ, cứ luôn vào lúc anh có ảo giác tuyệt vời đẹp đẽ thì lại xé nát một cách tàn bạo.
Lại nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của thiếu nữ, bên trong đó, ngoại trừ hoảng sợ thì chính là tuyệt vọng, cái gì mà quyến luyến cái gì mà mến mộ, tất cả đều không hề tồn tại.
Kèm theo hơi thở càng lúc càng nặng nề, cơn tức giận cũng đang tích lũy nơi lồng ngực, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng lần nữa, thậm chí còn vô tình hơn cả lúc trước, nếu đã không có được trái tim của cô, ít nhất cũng phải có được thân thể của cô, đây không phải là cách mà anh vẫn luôn làm hay sao? Là anh đã quên rằng làm người không thể quá tham lam!
"Anh..." Hàn Ỷ Mộng cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông, không khí lạnh lẽo quanh người anh khiến cho cô hoảng sợ.
Cô gái co ro trốn vào trong góc, chỉ là sức lực của cô nhỏ bé, bị người đàn ông nắm hai cổ chân kéo nhẹ nhàng là đã trở về phía dưới người anh.
Cô khóc lóc muốn đẩy anh ra: "Anh à, anh đừng như vậy mà, em sợ..."
Giang Tế Xuyên chỉ cười lạnh, sự lạnh lùng băng giá kia thẩm thấu vào bên trong xương cốt: "Đây hình như là lần đầu tiên em vừa kêu la vừa bị tôi chiếm đoạt nhỉ, rất khiến người ta mong đợi."
Người đàn ông nói xong lập tức cúi đầu gặm đỉnh anh đào của Ỷ Mộng, không sai, không phải mút mát, không phải liếm láp, là cắn, anh dùng hàm răng cắn vào đỉnh anh đào xinh đẹp kia, chà xát, lôi xé, làm hơi mạnh một chút sẽ chọc cho cô gái bật ra một tràng hổn hển vì đau.
Anh không muốn chỉ có một người tiếp tục đau khổ, cô vui vẻ như thế, vui vẻ tới nhức cả mắt, chỉ cần chuyển đau khổ của mình sang cô, mới có thể an ủi được nội tâm đau xót của anh.
"Ỷ Mộng à, nói thật thì đạo hạnh của em quá kém." Anh thẳng người, dùng sức mạnh hai chân để tách mở hai chân của thiếu nữ, lấy cà vạt để cố định hai tay cô về phía đầu giường, ngón tay của anh đẩy hai mảnh thịt trai mềm mượt mở ra, ngón tay thon dài đâm thẳng một mạch, cắm thẳng tới bên trong vách thịt chặt khít.
"Hôm nay đến phòng sách của tôi là tính đi tìm điểm yếu của tôi chứ gì? Thật đúng là cô bé ngốc, cái loại tài liệu quan trọng như vậy thì làm sao mà tôi có thể để ở nhà hả? Lại nói tiếp, Ỷ Mộng em nhất định cảm thấy tôi rất biến thái đúng không, vậy mà lại bỏ thuốc mê chiếm đoạt em gái mình, nhưng mà hôm nay nhìn lại, chúng ta đúng thật là anh em chung dòng máu nha, xem video chính mình bị xâm hại mà lại tự an ủi tới mức lên đỉnh, chẳng phải cũng là một dạng biến thái hay sao hả?
"Tôi, tôi không phải..." Hàn Ỷ Mộng theo bản năng muốn giải thích, lời đến bên miệng thì nuốt ngược lại vào trong, mặc dù Giang Tế Xuyên đang làm nhục mình, nhưng anh nói là sự thật, cô thật sự xem video mình bị xâm hại mà tự an ủi và lên đỉnh, còn lên đỉnh liên tiếp ba lần, chắc chắn camera chống trộm có ghi hình lại, cô còn lời gì để mà giải bày đâu chứ?
Giang Tế Xuyên nhìn cô miễn cưỡng nuốt lời nói của mình xuống, mãn nguyện cong khóe môi, đút thêm một ngón tay vào trong hoa huy*t của cô, cong ngón tay khuấy đảo lớp thịt mềm mịn bên trong vách thịt, tiếp theo đó là những tiếng ngâm nga không dứt của Hàn Ỷ Mộng, giống như chú mèo con vừa mới sinh, mỗi một tiếng đều cào một móng vuốt lên đầu người ta.
"Xem ra mấy ngày nay tôi dạy dỗ em cũng có hiệu quả, Ỷ Mộng à hiện tại cái dáng vẻ em chưa được thỏa mãn dục vọng quả thật rất tuyệt. Vẫn còn rất nhiều thời gian mới đến lúc họ tan làm, trong khoảng thời gian này, chúng ta cứ thỏa thích là một lần là đủ rồi."
"Đừng mà anh, chúng ta không thể lại như thế này nữa, van xin anh tha cho em." Hai tay cô chống trước vòm ngực to rộng săn chắc của người đàn ông, có thể cảm nhận rõ ràng được mức độ càng lúc càng căng to của vật đó.
Hàng chân mày rậm của Giang Tế Xuyên cau chặt, nhìn xuống cô gái nằm ở dưới người mình, lồng ngực như bị anh đó đâm vào một nhát. Mới vừa nãy, vào cái lúc cô như thể đã nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến bịn rịn, anh cứ tưởng rằng cuối cùng cũng chờ đợi được, chờ được lúc cô tiếp nhận mình, chờ được trong mắt cô đã có mình.
Thế nhưng ông trời vẫn xấu tính như cũ, cứ luôn vào lúc anh có ảo giác tuyệt vời đẹp đẽ thì lại xé nát một cách tàn bạo.
Lại nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của thiếu nữ, bên trong đó, ngoại trừ hoảng sợ thì chính là tuyệt vọng, cái gì mà quyến luyến cái gì mà mến mộ, tất cả đều không hề tồn tại.
Kèm theo hơi thở càng lúc càng nặng nề, cơn tức giận cũng đang tích lũy nơi lồng ngực, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng lần nữa, thậm chí còn vô tình hơn cả lúc trước, nếu đã không có được trái tim của cô, ít nhất cũng phải có được thân thể của cô, đây không phải là cách mà anh vẫn luôn làm hay sao? Là anh đã quên rằng làm người không thể quá tham lam!
"Anh..." Hàn Ỷ Mộng cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông, không khí lạnh lẽo quanh người anh khiến cho cô hoảng sợ.
Cô gái co ro trốn vào trong góc, chỉ là sức lực của cô nhỏ bé, bị người đàn ông nắm hai cổ chân kéo nhẹ nhàng là đã trở về phía dưới người anh.
Cô khóc lóc muốn đẩy anh ra: "Anh à, anh đừng như vậy mà, em sợ..."
Giang Tế Xuyên chỉ cười lạnh, sự lạnh lùng băng giá kia thẩm thấu vào bên trong xương cốt: "Đây hình như là lần đầu tiên em vừa kêu la vừa bị tôi chiếm đoạt nhỉ, rất khiến người ta mong đợi."
Người đàn ông nói xong lập tức cúi đầu gặm đỉnh anh đào của Ỷ Mộng, không sai, không phải mút mát, không phải liếm láp, là cắn, anh dùng hàm răng cắn vào đỉnh anh đào xinh đẹp kia, chà xát, lôi xé, làm hơi mạnh một chút sẽ chọc cho cô gái bật ra một tràng hổn hển vì đau.
Anh không muốn chỉ có một người tiếp tục đau khổ, cô vui vẻ như thế, vui vẻ tới nhức cả mắt, chỉ cần chuyển đau khổ của mình sang cô, mới có thể an ủi được nội tâm đau xót của anh.
"Ỷ Mộng à, nói thật thì đạo hạnh của em quá kém." Anh thẳng người, dùng sức mạnh hai chân để tách mở hai chân của thiếu nữ, lấy cà vạt để cố định hai tay cô về phía đầu giường, ngón tay của anh đẩy hai mảnh thịt trai mềm mượt mở ra, ngón tay thon dài đâm thẳng một mạch, cắm thẳng tới bên trong vách thịt chặt khít.
"Hôm nay đến phòng sách của tôi là tính đi tìm điểm yếu của tôi chứ gì? Thật đúng là cô bé ngốc, cái loại tài liệu quan trọng như vậy thì làm sao mà tôi có thể để ở nhà hả? Lại nói tiếp, Ỷ Mộng em nhất định cảm thấy tôi rất biến thái đúng không, vậy mà lại bỏ thuốc mê chiếm đoạt em gái mình, nhưng mà hôm nay nhìn lại, chúng ta đúng thật là anh em chung dòng máu nha, xem video chính mình bị xâm hại mà lại tự an ủi tới mức lên đỉnh, chẳng phải cũng là một dạng biến thái hay sao hả?
"Tôi, tôi không phải..." Hàn Ỷ Mộng theo bản năng muốn giải thích, lời đến bên miệng thì nuốt ngược lại vào trong, mặc dù Giang Tế Xuyên đang làm nhục mình, nhưng anh nói là sự thật, cô thật sự xem video mình bị xâm hại mà tự an ủi và lên đỉnh, còn lên đỉnh liên tiếp ba lần, chắc chắn camera chống trộm có ghi hình lại, cô còn lời gì để mà giải bày đâu chứ?
Giang Tế Xuyên nhìn cô miễn cưỡng nuốt lời nói của mình xuống, mãn nguyện cong khóe môi, đút thêm một ngón tay vào trong hoa huy*t của cô, cong ngón tay khuấy đảo lớp thịt mềm mịn bên trong vách thịt, tiếp theo đó là những tiếng ngâm nga không dứt của Hàn Ỷ Mộng, giống như chú mèo con vừa mới sinh, mỗi một tiếng đều cào một móng vuốt lên đầu người ta.
"Xem ra mấy ngày nay tôi dạy dỗ em cũng có hiệu quả, Ỷ Mộng à hiện tại cái dáng vẻ em chưa được thỏa mãn dục vọng quả thật rất tuyệt. Vẫn còn rất nhiều thời gian mới đến lúc họ tan làm, trong khoảng thời gian này, chúng ta cứ thỏa thích là một lần là đủ rồi."