Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 3: Kim Bình Mai
Hôn lễ tổ chức rất long trọng, ít nhất đối với Lâm Vũ Sơ mà nói thì là long trọng.
Cô đã từng nói với Hứa Vân hôn lễ có thể tổ chức ít khoa trương một chút được không. Hứa Vân nói như thế này đã là ít khoa trương nhất rồi. Nhưng ngày kết hôn, những nhân vật lớn cô từng nghe qua hoặc chưa từng nghe qua đều có mặt. Trên mạng cũng là tin tức che trời lấp đất về hôn lễ của cô và Lương Mục Xuyên. Có lẽ đối với những người khác nhau “long trọng” cũng có tiêu chuẩn không giống nhau.
Ảnh chụp trên mạng đều là chụp khách khứa đến dự hôn lễ, rõ ràng làm cho cư dân mạng thất vọng.
Vì sao không có ảnh cưới của Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên? Ảnh cưới tổng giám đốc tập đoàn Lương Nguyên, mặc kệ công ty ảnh cưới nào, hoặc nhiếp ảnh gia nào chụp nhất định phải đăng một vài bức được chỉnh sửa tinh vi hoặc làm mờ nhãn hiệu. Huống chi nhìn những khách đến dự, mọi người đều có thể nhìn ra cô dâu chú rể không phải tầm thường, không cần chỉnh sửa cũng có thể đăng. Nhưng cho dù dân mạng tìm kiếm cũng không thể tìm ra một bức ảnh.
Bởi vì Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên căn bản không chụp ảnh cưới.
Là Lâm Vũ Sơ không muốn chụp.
Cô nói đã bận chuyện tốt nghiệp lại bận chuyện hôn lễ nên không có thời gian, cho nên không chụp. Mọi người tin là thật, nói về sau chụp cũng được. Chỉ có Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ một cái thật lâu, cuối cùng tỏ vẻ cô không thích chụp thì không chụp.
Trước khi diễn ra hôn lễ tất nhiên hai người không ở cùng một chỗ.
Giấy kết hôn của hai người đều do Lương Mục Xuyên cầm. Sau mỗi ngày bận rộn xong Lương Mục Xuyên lấy giấy đăng ký kết hôn ra ngắm.
Trên giấy chứng nhận là ảnh chụp hai người vai kề vai. Một bức ảnh trên giấy chứng nhận hơn ngàn vạn lần ảnh cưới.
Ngày tổ chức hôn lễ, Lương Mục Xuyên mang theo một loạt siêu xe đến dưới tầng nhà cô đón dâu.
Nhà của Lâm Vũ Sơ là đại học A cấp cho giảng viên từ ngày xưa, bọn họ sống đã hơn mười năm. Tay vịn cầu thang xây bằng xi măng, không có giá trị trang trí gì, tất cả nhìn cũ kỹ đặt chung một khung ảnh với những siêu xe dưới tầng có vẻ không hợp nhau.
Khi Lâm Vũ Sơ nghỉ ngơi, cầm di động vào mạng xem dân mạng bình luận, có người nói hóa ra chuyện cổ tích cô bé lọ lem là có thật.
Lâm Vũ Sơ cười thầm trong lòng, cô là cô bé lọ lem, Lương Mục Xuyên cũng không phải là ông vua mà cô chờ đợi cưỡi xe ngựa bí đỏ đi gặp mặt.
Hơn nữa, cô không cho rằng mình là cô bé lọ lem.
Lương Mục Xuyên không nghĩ nhiều như vậy, rất vui vẻ đi đến dưới tầng nhà Lâm Vũ Sơ, đỡ tay vịn xi măng, bước từng bước ba bậc thang một đi lên tầng, bàn tay bẩn mang theo mùi hôi nhưng không để ý chút nào. Mọi người đều biết thân phận của Lương Mục Xuyên không dám làm ầm ĩ quá mức, cho nên Lương Mục Xuyên rất nhanh ôm được Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ ngồi vào trong xe, nhìn qua cửa sổ thấy bố mẹ không nỡ, cô vẫn cảm giác được cảm giác đau buồn khi “rời khỏi nhà”.
Đúng vậy, hôm nay cô kết hôn, nơi này vốn là “nhà” biến thành “nhà mẹ đẻ”. Cô sẽ cùng người xảy ra tình một đêm với mình đi xây một cái “nhà mới”.
Mấy ngày trước khi đến ngày kết hôn, Lâm Vũ Sơ luôn nghĩ, nếu đêm đó cô không uống rượu, có phải là sẽ không như vậy không?
Lâm Vũ Sơ khóc.
Lương Mục Xuyên bỗng chốc không biết làm sao, anh đưa khăn giấy cho Lâm Vũ Sơ lau nước mắt, dỗ dành cô: “Bảo bối, đừng khóc. Sau này nhớ nhà anh sẽ đưa em về.”
Lâm Vũ Sơ quay đầu đi không để ý đến Lương Mục Xuyên. Nhưng cả người vẫn bị anh ôm trong lòng ngực. Đã ngồi trên xe đón dâu của anh, cô còn có thể giãy giụa đến đâu?
Hôm sau lại mặt, Lương Mục Xuyên mang theo rất nhiều quà dẫn Lâm Vũ Sơ về nhà vợ chồng thầy Lâm.
Đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức đến nhà. Lần gặp mặt đầu tiên là anh tính kế nhưng quá mức chật vật. Lần này anh muốn biểu hiện thật tốt, nỗ lực để sau này bố mẹ vợ có cái nhìn khác về anh.
Lâm Văn Trung đón họ ở cửa.
“Ba, mẹ con đâu?” Lâm Vũ Sơ hỏi.
“Mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn cho các con.”
“Con đi giúp mẹ.” Lâm Vũ Sơ trực tiếp đi vào bếp.
Lương Mục Xuyên đi đến phía sau Lâm Vũ Sơ, mang theo quà vào nhà. Thầy Lâm nhìn thấy mấy đồ vật này cười cười nói: “Con đến là được rồi.”
Lương Mục Xuyên nhìn về phía phòng bếp, không gian hẹp thêm anh nữa không được. Anh ngồi xuống, cùng Lâm Văn Trung xem tin tức kinh tế, nói về xu thế kinh tế gần đây. Thi thoảng Lâm Văn Trung hỏi anh về kế hoạch của tập đoàn Lương Nguyên, Lương Mục Xuyên cũng nói đúng sự thật đại khái, cũng khiêm tốn hỏi thầy Lâm Văn Trung có gì kiến nghị không.
Không bao lâu đồ ăn nấu xong, bốn người ngồi vây quanh bàn cơm cùng nhau ăn cơm. Lâm Vũ Sơ nói về một ít phiền toái khi bận chuyện tốt nghiệp, giống con gái chưa lấy chồng làm nũng trước mặt bố mẹ, Từ Tĩnh Văn thường thường nói việc nhà, nhắc đến người thân nào đó. Lương Mục Xuyên không biết họ, hỏi họ là ai, Lâm Văn Trung giải đáp cho anh.
Lương Mục Xuyên cảm thấy hình như anh đã hoà nhập vào gia đình họ, trở thành người một nhà.
Ăn cơm trưa xong, vợ chồng ông Lâm đều có thói quen nghỉ trưa, nên vào phòng nghỉ.
Lâm Vũ Sơ cùng tìm quần áo ngủ, vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Lương Mục Xuyên đi xung quanh phòng Lâm Vũ Sơ ngắm nghía.
Đêm hôm đó không bật đèn cũng không thấy rõ bố cục trong căn phòng, nghiêng ngả lảo đảo đè cô ngã xuống giường bên tai nghe tiếng nỉ non động lòng người của cô mà đắm chìm.
Trong phòng Lâm Vũ Sơ có một giá sách xếp đầy sách. Lương Mục Xuyên đứng trước giá sách, trước đây có lúc suy nghĩ xem cô đọc sách gì bây giờ đáp án đã ngay trước mặt anh.
Cách cách cửa bằng kính ánh mắt Lương Mục Xuyên bị một quyển sách thật dày thu hút.
“Kim Bình Mai”
Anh cầm quyển sách kia ra, tùy ý mở ra.
Trang anh mở ra là hồi thứ tám: Mong tình lang giai nhân chiếm quỷ quẻ, hòa thượng nghe tiếng d/â/m. Võ Đại Lang sau khi bị độc chết, Phan Kim Liên giả tâm giả ý mời hòa thượng đến niệm phật siêu độ, chính mình ở phía sau Phật đường yêu đương vụng trộm với Tây Môn Khánh.
Một đoạn văn trong đó: … Hóa ra phòng ngủ của thí chủ cách phật đường chỉ một vách gỗ. Có một tăng ni đến trước rửa tay ở bồn rửa cạnh cửa sổ đã nghe giọng run rẩy, thì thầm rên rỉ trong phòng như có người đang giao cấu. Vừa rửa tay vừa lắng nghe, thấy giọng nỉ non: “Đạt Đạt, anh làm đến bao lâu, chỉ sợ hòa thượng tới nghe thấy, mau một chút… đi…”
Lời bình của Lâm Vũ Sơ ở bên cạnh là hai chữ.
“Ồ ồ..”
Lương Mục Xuyên cười cười tưởng tượng ra vẻ mặt của cô lúc viết ra hai chữ này rất muốn đi nhéo má của cô.
Lương Mục Xuyên lại tùy tay lật vài tờ, lật đến hồi 7: Lý Bình Nhi thì thầm với Phỉ Thúy Hiên, Phan Kim Liên say nháo giàn nho.
Một đoạn văn: … Mặt khác anh ta cởi đôi giày đỏ của cô, cởi buộc chân của cô, sau đó buộc chân cô lại treo lên giàn nho giống như móng vuốt của con rồng vàng, hai chân để trần, lưỡi đang lè ra…
Phan Kim Liên trần trụi. Tây Môn Khánh cột hai chân của cô vào giàn nho, nơi riêng tư trần trụi lộ ra, Tây Môn Khánh tự làm không đủ, hứng trí đứng cách đó không xa cầm quả mận ném về phía nơi riêng tư của Phan Kim Liên.
Thấy Xuân Mai anh ta lôi kéo cô cùng chơi, chụm đầu uống rượu…
Lời bình của Lâm Vũ Sơ –
Vốn tưởng rằng tâm linh thuần khiết của ta đã bị ô uế, không ngờ ta còn có thể gặp được thứ càng dơ hơn.
Lâm Vũ Sơ thay quần áo xong đi ra thấy Lương Mục Xuyên đang cầm quyển “Kim Bình Mai” đọc, dừng một chút hơi ngượng ngùng mở miệng: “À… ở đây không có áo ngủ nam… anh…”
Lương Mục Xuyên nghe cô nói ngẩng đầu.
Lâm Vũ Sơ thấy anh đang cười cười, hình như rất vui vẻ. Lâm Vũ Sơ không hiểu “Kim Bình Mai” là một tác phẩm văn học nghiêm túc, có cái gì buồn cười.
Lương Mục Xuyên khép quyển sách lại, nói: “Không sao.”
Hôm nay anh mặc nghiêm túc. Vừa nói vừa cởi khuy áo, sau đó xốc chăn lên tự nhiên nằm lên giường Lâm Vũ Sơ.
Lương Mục Xuyên duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Lâm Vũ Sơ không để ý đến anh. Mấy ngày sau kết hôn ngủ chung Lương Mục Xuyên đều ôm cô như vậy, nhưng đột nhiên cô cảm giác mặt mình bị người khác nhẹ nhàng kéo kéo.
Lâm Vũ Sơ nắm tay đang nghịch ngợm của Lương Mục Xuyên, nói: “Anh làm gì vậy?”
Lương Mục Xuyên cười, hơi thở của anh phả vào gáy của Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ lập tức rụt rụt cổ.
Lương Mục Xuyên ôm chặt cô hơn nữa.
Cô đã từng nói với Hứa Vân hôn lễ có thể tổ chức ít khoa trương một chút được không. Hứa Vân nói như thế này đã là ít khoa trương nhất rồi. Nhưng ngày kết hôn, những nhân vật lớn cô từng nghe qua hoặc chưa từng nghe qua đều có mặt. Trên mạng cũng là tin tức che trời lấp đất về hôn lễ của cô và Lương Mục Xuyên. Có lẽ đối với những người khác nhau “long trọng” cũng có tiêu chuẩn không giống nhau.
Ảnh chụp trên mạng đều là chụp khách khứa đến dự hôn lễ, rõ ràng làm cho cư dân mạng thất vọng.
Vì sao không có ảnh cưới của Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên? Ảnh cưới tổng giám đốc tập đoàn Lương Nguyên, mặc kệ công ty ảnh cưới nào, hoặc nhiếp ảnh gia nào chụp nhất định phải đăng một vài bức được chỉnh sửa tinh vi hoặc làm mờ nhãn hiệu. Huống chi nhìn những khách đến dự, mọi người đều có thể nhìn ra cô dâu chú rể không phải tầm thường, không cần chỉnh sửa cũng có thể đăng. Nhưng cho dù dân mạng tìm kiếm cũng không thể tìm ra một bức ảnh.
Bởi vì Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên căn bản không chụp ảnh cưới.
Là Lâm Vũ Sơ không muốn chụp.
Cô nói đã bận chuyện tốt nghiệp lại bận chuyện hôn lễ nên không có thời gian, cho nên không chụp. Mọi người tin là thật, nói về sau chụp cũng được. Chỉ có Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ một cái thật lâu, cuối cùng tỏ vẻ cô không thích chụp thì không chụp.
Trước khi diễn ra hôn lễ tất nhiên hai người không ở cùng một chỗ.
Giấy kết hôn của hai người đều do Lương Mục Xuyên cầm. Sau mỗi ngày bận rộn xong Lương Mục Xuyên lấy giấy đăng ký kết hôn ra ngắm.
Trên giấy chứng nhận là ảnh chụp hai người vai kề vai. Một bức ảnh trên giấy chứng nhận hơn ngàn vạn lần ảnh cưới.
Ngày tổ chức hôn lễ, Lương Mục Xuyên mang theo một loạt siêu xe đến dưới tầng nhà cô đón dâu.
Nhà của Lâm Vũ Sơ là đại học A cấp cho giảng viên từ ngày xưa, bọn họ sống đã hơn mười năm. Tay vịn cầu thang xây bằng xi măng, không có giá trị trang trí gì, tất cả nhìn cũ kỹ đặt chung một khung ảnh với những siêu xe dưới tầng có vẻ không hợp nhau.
Khi Lâm Vũ Sơ nghỉ ngơi, cầm di động vào mạng xem dân mạng bình luận, có người nói hóa ra chuyện cổ tích cô bé lọ lem là có thật.
Lâm Vũ Sơ cười thầm trong lòng, cô là cô bé lọ lem, Lương Mục Xuyên cũng không phải là ông vua mà cô chờ đợi cưỡi xe ngựa bí đỏ đi gặp mặt.
Hơn nữa, cô không cho rằng mình là cô bé lọ lem.
Lương Mục Xuyên không nghĩ nhiều như vậy, rất vui vẻ đi đến dưới tầng nhà Lâm Vũ Sơ, đỡ tay vịn xi măng, bước từng bước ba bậc thang một đi lên tầng, bàn tay bẩn mang theo mùi hôi nhưng không để ý chút nào. Mọi người đều biết thân phận của Lương Mục Xuyên không dám làm ầm ĩ quá mức, cho nên Lương Mục Xuyên rất nhanh ôm được Lâm Vũ Sơ.
Lâm Vũ Sơ ngồi vào trong xe, nhìn qua cửa sổ thấy bố mẹ không nỡ, cô vẫn cảm giác được cảm giác đau buồn khi “rời khỏi nhà”.
Đúng vậy, hôm nay cô kết hôn, nơi này vốn là “nhà” biến thành “nhà mẹ đẻ”. Cô sẽ cùng người xảy ra tình một đêm với mình đi xây một cái “nhà mới”.
Mấy ngày trước khi đến ngày kết hôn, Lâm Vũ Sơ luôn nghĩ, nếu đêm đó cô không uống rượu, có phải là sẽ không như vậy không?
Lâm Vũ Sơ khóc.
Lương Mục Xuyên bỗng chốc không biết làm sao, anh đưa khăn giấy cho Lâm Vũ Sơ lau nước mắt, dỗ dành cô: “Bảo bối, đừng khóc. Sau này nhớ nhà anh sẽ đưa em về.”
Lâm Vũ Sơ quay đầu đi không để ý đến Lương Mục Xuyên. Nhưng cả người vẫn bị anh ôm trong lòng ngực. Đã ngồi trên xe đón dâu của anh, cô còn có thể giãy giụa đến đâu?
Hôm sau lại mặt, Lương Mục Xuyên mang theo rất nhiều quà dẫn Lâm Vũ Sơ về nhà vợ chồng thầy Lâm.
Đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức đến nhà. Lần gặp mặt đầu tiên là anh tính kế nhưng quá mức chật vật. Lần này anh muốn biểu hiện thật tốt, nỗ lực để sau này bố mẹ vợ có cái nhìn khác về anh.
Lâm Văn Trung đón họ ở cửa.
“Ba, mẹ con đâu?” Lâm Vũ Sơ hỏi.
“Mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn cho các con.”
“Con đi giúp mẹ.” Lâm Vũ Sơ trực tiếp đi vào bếp.
Lương Mục Xuyên đi đến phía sau Lâm Vũ Sơ, mang theo quà vào nhà. Thầy Lâm nhìn thấy mấy đồ vật này cười cười nói: “Con đến là được rồi.”
Lương Mục Xuyên nhìn về phía phòng bếp, không gian hẹp thêm anh nữa không được. Anh ngồi xuống, cùng Lâm Văn Trung xem tin tức kinh tế, nói về xu thế kinh tế gần đây. Thi thoảng Lâm Văn Trung hỏi anh về kế hoạch của tập đoàn Lương Nguyên, Lương Mục Xuyên cũng nói đúng sự thật đại khái, cũng khiêm tốn hỏi thầy Lâm Văn Trung có gì kiến nghị không.
Không bao lâu đồ ăn nấu xong, bốn người ngồi vây quanh bàn cơm cùng nhau ăn cơm. Lâm Vũ Sơ nói về một ít phiền toái khi bận chuyện tốt nghiệp, giống con gái chưa lấy chồng làm nũng trước mặt bố mẹ, Từ Tĩnh Văn thường thường nói việc nhà, nhắc đến người thân nào đó. Lương Mục Xuyên không biết họ, hỏi họ là ai, Lâm Văn Trung giải đáp cho anh.
Lương Mục Xuyên cảm thấy hình như anh đã hoà nhập vào gia đình họ, trở thành người một nhà.
Ăn cơm trưa xong, vợ chồng ông Lâm đều có thói quen nghỉ trưa, nên vào phòng nghỉ.
Lâm Vũ Sơ cùng tìm quần áo ngủ, vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Lương Mục Xuyên đi xung quanh phòng Lâm Vũ Sơ ngắm nghía.
Đêm hôm đó không bật đèn cũng không thấy rõ bố cục trong căn phòng, nghiêng ngả lảo đảo đè cô ngã xuống giường bên tai nghe tiếng nỉ non động lòng người của cô mà đắm chìm.
Trong phòng Lâm Vũ Sơ có một giá sách xếp đầy sách. Lương Mục Xuyên đứng trước giá sách, trước đây có lúc suy nghĩ xem cô đọc sách gì bây giờ đáp án đã ngay trước mặt anh.
Cách cách cửa bằng kính ánh mắt Lương Mục Xuyên bị một quyển sách thật dày thu hút.
“Kim Bình Mai”
Anh cầm quyển sách kia ra, tùy ý mở ra.
Trang anh mở ra là hồi thứ tám: Mong tình lang giai nhân chiếm quỷ quẻ, hòa thượng nghe tiếng d/â/m. Võ Đại Lang sau khi bị độc chết, Phan Kim Liên giả tâm giả ý mời hòa thượng đến niệm phật siêu độ, chính mình ở phía sau Phật đường yêu đương vụng trộm với Tây Môn Khánh.
Một đoạn văn trong đó: … Hóa ra phòng ngủ của thí chủ cách phật đường chỉ một vách gỗ. Có một tăng ni đến trước rửa tay ở bồn rửa cạnh cửa sổ đã nghe giọng run rẩy, thì thầm rên rỉ trong phòng như có người đang giao cấu. Vừa rửa tay vừa lắng nghe, thấy giọng nỉ non: “Đạt Đạt, anh làm đến bao lâu, chỉ sợ hòa thượng tới nghe thấy, mau một chút… đi…”
Lời bình của Lâm Vũ Sơ ở bên cạnh là hai chữ.
“Ồ ồ..”
Lương Mục Xuyên cười cười tưởng tượng ra vẻ mặt của cô lúc viết ra hai chữ này rất muốn đi nhéo má của cô.
Lương Mục Xuyên lại tùy tay lật vài tờ, lật đến hồi 7: Lý Bình Nhi thì thầm với Phỉ Thúy Hiên, Phan Kim Liên say nháo giàn nho.
Một đoạn văn: … Mặt khác anh ta cởi đôi giày đỏ của cô, cởi buộc chân của cô, sau đó buộc chân cô lại treo lên giàn nho giống như móng vuốt của con rồng vàng, hai chân để trần, lưỡi đang lè ra…
Phan Kim Liên trần trụi. Tây Môn Khánh cột hai chân của cô vào giàn nho, nơi riêng tư trần trụi lộ ra, Tây Môn Khánh tự làm không đủ, hứng trí đứng cách đó không xa cầm quả mận ném về phía nơi riêng tư của Phan Kim Liên.
Thấy Xuân Mai anh ta lôi kéo cô cùng chơi, chụm đầu uống rượu…
Lời bình của Lâm Vũ Sơ –
Vốn tưởng rằng tâm linh thuần khiết của ta đã bị ô uế, không ngờ ta còn có thể gặp được thứ càng dơ hơn.
Lâm Vũ Sơ thay quần áo xong đi ra thấy Lương Mục Xuyên đang cầm quyển “Kim Bình Mai” đọc, dừng một chút hơi ngượng ngùng mở miệng: “À… ở đây không có áo ngủ nam… anh…”
Lương Mục Xuyên nghe cô nói ngẩng đầu.
Lâm Vũ Sơ thấy anh đang cười cười, hình như rất vui vẻ. Lâm Vũ Sơ không hiểu “Kim Bình Mai” là một tác phẩm văn học nghiêm túc, có cái gì buồn cười.
Lương Mục Xuyên khép quyển sách lại, nói: “Không sao.”
Hôm nay anh mặc nghiêm túc. Vừa nói vừa cởi khuy áo, sau đó xốc chăn lên tự nhiên nằm lên giường Lâm Vũ Sơ.
Lương Mục Xuyên duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Lâm Vũ Sơ không để ý đến anh. Mấy ngày sau kết hôn ngủ chung Lương Mục Xuyên đều ôm cô như vậy, nhưng đột nhiên cô cảm giác mặt mình bị người khác nhẹ nhàng kéo kéo.
Lâm Vũ Sơ nắm tay đang nghịch ngợm của Lương Mục Xuyên, nói: “Anh làm gì vậy?”
Lương Mục Xuyên cười, hơi thở của anh phả vào gáy của Lâm Vũ Sơ, Lâm Vũ Sơ lập tức rụt rụt cổ.
Lương Mục Xuyên ôm chặt cô hơn nữa.