Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 17: Lời nói của kẻ say
Một giờ sáng, Lâm Vũ Sơ bị điện thoại đánh thức.
Là Lương Mục Xuyên gọi đến, cô theo bản năng nhìn sang phía giường bên cạnh, không có một bóng người. Lâm Vũ Sơ nhận điện thoại, nghe là giọng của tài xế Tiểu Trương.
“Phu nhân, tổng giám đốc Lương say rượu, có vẻ không đi được, cô có thể xuống đỡ anh ấy lên phòng không?”
“Uống say?” Lâm Vũ Sơ hơi nghi ngờ. Lần trước anh lừa cô là uống say xuống dìu anh lên kết quả bị anh lôi kéo làm xe chấn.
“Đúng vậy, đêm nay tổng giám đốc Lương bao một nhà hàng, đặt hoa tươi, còn mời nghệ sĩ violon và dương cầm đến, chuẩn bị để họ diễn tấu. Kết quả tổng giám đốc Lương đến nhà ăn, hoa tươi và nhạc không hề dùng đến, chỉ một mình uống rượu, uống không ít.”
Lâm Vũ Sơ đột nhiên hơi trầm một chút, cô nhớ Lương Mục Xuyên mua vé xem phim xong nói với cô sau khi xem phim xong sẽ dẫn cô đi một nơi khác.
Tiểu Trương còn nói: “Tổng giám đốc Lương sau khi uống sau vẫn luôn gọi tên cô.”
Lâm Vũ Sơ cẩn thận nghe, thật sự là đang nghe được Lương Mục Xuyên giọng ồm ồm gọi: “Vũ Sơ… bảo bối…”
Lâm Vũ Sơ nắm chặt di động, xuống giường đi dép và đi xuống tầng một.
Lần này Lương Mục Xuyên thật sự uống rất say, đứng cũng không vững. Tiểu Trương và Lâm Vũ Sơ đỡ Lương Mục Xuyên lên phòng ngủ, giao điện thoại di động của Lương Mục Xuyên cho Lâm Vũ Sơ rồi rời đi.
Điện thoại động vẫn đang giữ cuộc gọi, Lâm Vũ Sơ ngắt cuộc gọi trên máy của mình màn hình di động của Lương Mục Xuyên lập tức sáng lên biểu hiện cuộc gọi kết thúc, tên của Lâm Vũ Sơ được ghi trong danh bạ – Bà xã bảo bối.
“Nước… rót cho anh ly nước…” Lương Mục Xuyên nằm trên giường mơ mơ màng màng nói, kéo suy nghĩ của Lâm Vũ Sơ về thực tại.
Lâm Vũ Sơ tắt màn hình điện thoại di động, đi xuống bếp rót nước cho Lương Mục Xuyên. Khi lên tầng thấy Lương Mục Xuyên ngồi ở mép giường đầu gục xuống không biết có phải do khó chịu vì say rượu không.
“Đây, nước của anh.” Cô đưa ly nước đến trước mặt anh.
Lương Mục Xuyên nghe tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vũ Sơ. Anh hơi híp mắt nhìn cô hồi lâu mới cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Vũ Sơ cầm lấy chiếc ly trống không đang muốn tìm chỗ đặt vừa mới xoay người đã bị Lương Mục Xuyên kéo ngồi trên đùi anh.
Lương Mục Xuyên ôm chặt eo cô, vùi mặt vào ngực.
“Em hận anh có phải không? Nhất định em vẫn luôn hận anh, hận anh đêm đó cưỡng bức em. Nhưng… thật sự anh rất yêu em. Anh chỉ muốn sống vui vẻ bên cạnh em. Em có biết đêm đó nghe em nói em chia tay, anh đã vui vẻ bao nhiêu không? Nhưng anh sợ em nhanh chóng nối lại tình xưa, lại vui vẻ bên nhau, cho nên…”
Lâm Vũ Sơ một tay cầm ly một tay đẩy ở ngực Lương Mục Xuyên rồi lại bị anh ôm chặt hơn. Cô nghe anh nói những lời này không biết đáp lại như thế nào.
Lương Mục Xuyên ghé vào ngực Lâm Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, lại nói tiếp: “Em còn yêu cậu ta, đúng không? Nếu không có anh chen vào bọn em lại ở bên nhau một lần nữa. Hôm nay em nói chuyện với cậu ta ở rạp chiếu phim, anh đã nhìn thấy. Em chọn rạp chiếu phim này có phải là nơi em cùng cậu ta thường xuyên đến phải không? Em đau lòng vì cậu ta có người khác, em còn thích cậu ta…”
Lâm Vũ Sơ nghe anh nói mặt càng nhăn hơn, đây là anh đang phỏng đoán lung tung gì vậy? Cô đẩy Lương Mục Xuyên: “Anh say rồi, ngủ sớm một chút đi.”
Lương Mục Xuyên cảm nhận được cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, cuống quít nói: “Em muốn đi đâu? Có phải là muốn đi tìm cậu ta đúng không?”
“Em không đi tìm hắn ta.”
Lương Mục Xuyên chậm rãi buông tay, “Không cần lừa tôi… vậy em đi đâu? Em phải nhanh quay lại…”
Lâm Vũ Sơ không đáp lại lời anh, cầm chiếc ly trống tránh ra, khi quay trở lại mép giường cầm theo chiếc khăn ấm. Lương Mục Xuyên một lần nữa nhìn thấy Lâm Vũ Sơ cười cười, nhắm hai mắt vui vẻ nói: “Em không lừa anh.”
Lâm Vũ Sơ lấy khăn lau mặt cho anh, Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cười với cô.
Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng hiểu ra, Lương Mục Xuyên thường xuyên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm là cái gì. Cô bắt đầu không thể chống đỡ được, tránh đi ánh mắt của anh, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, lau cổ cho anh.
Khăn vừa mới đặt ở cổ của Lương Mục Xuyên Lâm Vũ Sơ đã bị anh giữ gáy hôn lên môi cô. Hai người ngã xuống giường, Lương Mục Xuyên một tay ấn gáy cô một tay ôm eo cô, cô đè lên người anh.
Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên ôm chặt không có cách nào nhúc nhích, lưỡi anh chui vào miệng cô, miệng cô tràn ngập mùi rượu khó ngửi.
Lương Mục Xuyên hôn thật sự kịch liệt, đầu lưỡi của Lâm Vũ Sơ bị anh dùng sức liếm mút, cảm giác gần như tê dại, hai người hôn đến mức phát ra tiếng.
Hơi thở của Lương Mục Xuyên càng lúc càng dồn dập, anh hơi dùng sức ở phần eo, trở mình Lâm Vũ Sơ bị anh đè dưới người. Anh vừa hôn cô, quấn lấy miệng cô vừa cởi nút thắt áo ngủ của cô.
Lâm Vũ Sơ đêm nay không phải mặc váy ngủ, mà là một bộ đồ ngủ.
Nút thắt trước ngực bị cởi bỏ, áo mở ra hai bên, cặp v/ú lõa lồ trước mặt Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên bóp nhẹ vài cái, miệng di chuyển xuống dưới, ngậm lấy đầu v/ú bên phải, vừa liếm mút vừa xoa bóp khiến cho Lâm Vũ Sơ không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Mút đủ rồi, tay Lương Mục Xuyên tiếp tục di chuyển xuống dưới, nắm lấy quần ngủ của Lâm Vũ Sơ chuẩn bị kéo xuống, Lâm Vũ Sơ lại nắm chặt quần không cho anh kéo xuống.
“Không được… không được!”
Bà dì của cô đến. Về nhà đi vệ sinh mới cô mới phát hiện ra tràn đầy q/u/ầ/n l/ó/t, cũng may chưa thấm ra bên ngoài, đêm nay cô không thể.
Lương Mục Xuyên dường như không nghe thấy, hôn hôn lên người Lâm Vũ Sơ tay vẫn muốn cởi quần của cô. Sức của Lâm Vũ Sơ kém hơn Lương Mục Xuyên, ngay lập tức dây quần đã bị anh cởi đến đầu gối.
“Lương Mục Xuyên!” Lâm Vũ Sơ tức giận quát to một tiếng.
Lương Mục Xuyên cuối cùng cũng nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Sơ. Một ánh mắt say mê vừa do say rượu vừa nhiễm đầy ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c nhìn cô. Nhìn thật lâu Lương Mục Xuyên cuối cùng biết cô tức giận, cô không muốn.
Lương Mục Xuyên kéo quần lên giúp Lâm Vũ Sơ, sau đó ôm lấy cô, mặt dán lên ngực cô nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, rất xin lỗi, xin lỗi em. Anh sẽ không ép buộc em nữa. Xin lỗi em, đừng giận anh… bảo bối… đừng giận… đừng giận anh…”
Lương Mục Xuyên không yên lặng, Lâm Vũ Sơ cũng lẳng lặng nhìn trần nhà, những chỗ bị anh vừa hôn trước ngực trở nên ẩm ướt, lõa lồ khiến cô cảm giác hơi lạnh.
Cô cầm tay Lương Mục Xuyên đang ôm hông mình gạt ra, đứng dậy, mặc quần áo xong thấy Lương Mục Xuyên đã nhắm mắt chắc là ngủ rồi.
Khăn lông ướt cũng lạnh rồi, Lâm Vũ Sơ cầm khăn nhìn ga giường bị nước thấm vào nhiễm thành một vùng ướt. Lâm Vũ Sơ đến phòng tắm dọn dẹp qua xong cầm bộ quần áo ngủ của nam quay lại giường giúp Lương Mục Xuyên thay đồ. Khi đang chuẩn bị thay quần ngủ cô phát hiện đũng quần Lương Mục Xuyên vẫn căng phồng, hơi dừng tay một chút lại tiếp tục thay quần giúp anh.
Khi kéo chăn cho anh, Lương Mục Xuyên bỗng nhiên hơi hơi trợn mắt, thấy Lâm Vũ Sơ vẫn ở bên cạnh anh, cười thỏa mãn, giơ tay giữ chặt tay Lâm Vũ Sơ sau đó an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Miệng lẩm bẩm: “Bảo bối…”
Là Lương Mục Xuyên gọi đến, cô theo bản năng nhìn sang phía giường bên cạnh, không có một bóng người. Lâm Vũ Sơ nhận điện thoại, nghe là giọng của tài xế Tiểu Trương.
“Phu nhân, tổng giám đốc Lương say rượu, có vẻ không đi được, cô có thể xuống đỡ anh ấy lên phòng không?”
“Uống say?” Lâm Vũ Sơ hơi nghi ngờ. Lần trước anh lừa cô là uống say xuống dìu anh lên kết quả bị anh lôi kéo làm xe chấn.
“Đúng vậy, đêm nay tổng giám đốc Lương bao một nhà hàng, đặt hoa tươi, còn mời nghệ sĩ violon và dương cầm đến, chuẩn bị để họ diễn tấu. Kết quả tổng giám đốc Lương đến nhà ăn, hoa tươi và nhạc không hề dùng đến, chỉ một mình uống rượu, uống không ít.”
Lâm Vũ Sơ đột nhiên hơi trầm một chút, cô nhớ Lương Mục Xuyên mua vé xem phim xong nói với cô sau khi xem phim xong sẽ dẫn cô đi một nơi khác.
Tiểu Trương còn nói: “Tổng giám đốc Lương sau khi uống sau vẫn luôn gọi tên cô.”
Lâm Vũ Sơ cẩn thận nghe, thật sự là đang nghe được Lương Mục Xuyên giọng ồm ồm gọi: “Vũ Sơ… bảo bối…”
Lâm Vũ Sơ nắm chặt di động, xuống giường đi dép và đi xuống tầng một.
Lần này Lương Mục Xuyên thật sự uống rất say, đứng cũng không vững. Tiểu Trương và Lâm Vũ Sơ đỡ Lương Mục Xuyên lên phòng ngủ, giao điện thoại di động của Lương Mục Xuyên cho Lâm Vũ Sơ rồi rời đi.
Điện thoại động vẫn đang giữ cuộc gọi, Lâm Vũ Sơ ngắt cuộc gọi trên máy của mình màn hình di động của Lương Mục Xuyên lập tức sáng lên biểu hiện cuộc gọi kết thúc, tên của Lâm Vũ Sơ được ghi trong danh bạ – Bà xã bảo bối.
“Nước… rót cho anh ly nước…” Lương Mục Xuyên nằm trên giường mơ mơ màng màng nói, kéo suy nghĩ của Lâm Vũ Sơ về thực tại.
Lâm Vũ Sơ tắt màn hình điện thoại di động, đi xuống bếp rót nước cho Lương Mục Xuyên. Khi lên tầng thấy Lương Mục Xuyên ngồi ở mép giường đầu gục xuống không biết có phải do khó chịu vì say rượu không.
“Đây, nước của anh.” Cô đưa ly nước đến trước mặt anh.
Lương Mục Xuyên nghe tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vũ Sơ. Anh hơi híp mắt nhìn cô hồi lâu mới cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Vũ Sơ cầm lấy chiếc ly trống không đang muốn tìm chỗ đặt vừa mới xoay người đã bị Lương Mục Xuyên kéo ngồi trên đùi anh.
Lương Mục Xuyên ôm chặt eo cô, vùi mặt vào ngực.
“Em hận anh có phải không? Nhất định em vẫn luôn hận anh, hận anh đêm đó cưỡng bức em. Nhưng… thật sự anh rất yêu em. Anh chỉ muốn sống vui vẻ bên cạnh em. Em có biết đêm đó nghe em nói em chia tay, anh đã vui vẻ bao nhiêu không? Nhưng anh sợ em nhanh chóng nối lại tình xưa, lại vui vẻ bên nhau, cho nên…”
Lâm Vũ Sơ một tay cầm ly một tay đẩy ở ngực Lương Mục Xuyên rồi lại bị anh ôm chặt hơn. Cô nghe anh nói những lời này không biết đáp lại như thế nào.
Lương Mục Xuyên ghé vào ngực Lâm Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, lại nói tiếp: “Em còn yêu cậu ta, đúng không? Nếu không có anh chen vào bọn em lại ở bên nhau một lần nữa. Hôm nay em nói chuyện với cậu ta ở rạp chiếu phim, anh đã nhìn thấy. Em chọn rạp chiếu phim này có phải là nơi em cùng cậu ta thường xuyên đến phải không? Em đau lòng vì cậu ta có người khác, em còn thích cậu ta…”
Lâm Vũ Sơ nghe anh nói mặt càng nhăn hơn, đây là anh đang phỏng đoán lung tung gì vậy? Cô đẩy Lương Mục Xuyên: “Anh say rồi, ngủ sớm một chút đi.”
Lương Mục Xuyên cảm nhận được cô muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, cuống quít nói: “Em muốn đi đâu? Có phải là muốn đi tìm cậu ta đúng không?”
“Em không đi tìm hắn ta.”
Lương Mục Xuyên chậm rãi buông tay, “Không cần lừa tôi… vậy em đi đâu? Em phải nhanh quay lại…”
Lâm Vũ Sơ không đáp lại lời anh, cầm chiếc ly trống tránh ra, khi quay trở lại mép giường cầm theo chiếc khăn ấm. Lương Mục Xuyên một lần nữa nhìn thấy Lâm Vũ Sơ cười cười, nhắm hai mắt vui vẻ nói: “Em không lừa anh.”
Lâm Vũ Sơ lấy khăn lau mặt cho anh, Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cười với cô.
Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng hiểu ra, Lương Mục Xuyên thường xuyên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình cảm là cái gì. Cô bắt đầu không thể chống đỡ được, tránh đi ánh mắt của anh, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, lau cổ cho anh.
Khăn vừa mới đặt ở cổ của Lương Mục Xuyên Lâm Vũ Sơ đã bị anh giữ gáy hôn lên môi cô. Hai người ngã xuống giường, Lương Mục Xuyên một tay ấn gáy cô một tay ôm eo cô, cô đè lên người anh.
Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên ôm chặt không có cách nào nhúc nhích, lưỡi anh chui vào miệng cô, miệng cô tràn ngập mùi rượu khó ngửi.
Lương Mục Xuyên hôn thật sự kịch liệt, đầu lưỡi của Lâm Vũ Sơ bị anh dùng sức liếm mút, cảm giác gần như tê dại, hai người hôn đến mức phát ra tiếng.
Hơi thở của Lương Mục Xuyên càng lúc càng dồn dập, anh hơi dùng sức ở phần eo, trở mình Lâm Vũ Sơ bị anh đè dưới người. Anh vừa hôn cô, quấn lấy miệng cô vừa cởi nút thắt áo ngủ của cô.
Lâm Vũ Sơ đêm nay không phải mặc váy ngủ, mà là một bộ đồ ngủ.
Nút thắt trước ngực bị cởi bỏ, áo mở ra hai bên, cặp v/ú lõa lồ trước mặt Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên bóp nhẹ vài cái, miệng di chuyển xuống dưới, ngậm lấy đầu v/ú bên phải, vừa liếm mút vừa xoa bóp khiến cho Lâm Vũ Sơ không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Mút đủ rồi, tay Lương Mục Xuyên tiếp tục di chuyển xuống dưới, nắm lấy quần ngủ của Lâm Vũ Sơ chuẩn bị kéo xuống, Lâm Vũ Sơ lại nắm chặt quần không cho anh kéo xuống.
“Không được… không được!”
Bà dì của cô đến. Về nhà đi vệ sinh mới cô mới phát hiện ra tràn đầy q/u/ầ/n l/ó/t, cũng may chưa thấm ra bên ngoài, đêm nay cô không thể.
Lương Mục Xuyên dường như không nghe thấy, hôn hôn lên người Lâm Vũ Sơ tay vẫn muốn cởi quần của cô. Sức của Lâm Vũ Sơ kém hơn Lương Mục Xuyên, ngay lập tức dây quần đã bị anh cởi đến đầu gối.
“Lương Mục Xuyên!” Lâm Vũ Sơ tức giận quát to một tiếng.
Lương Mục Xuyên cuối cùng cũng nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Sơ. Một ánh mắt say mê vừa do say rượu vừa nhiễm đầy ham muốn t/ì/n/h d/ụ/c nhìn cô. Nhìn thật lâu Lương Mục Xuyên cuối cùng biết cô tức giận, cô không muốn.
Lương Mục Xuyên kéo quần lên giúp Lâm Vũ Sơ, sau đó ôm lấy cô, mặt dán lên ngực cô nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, rất xin lỗi, xin lỗi em. Anh sẽ không ép buộc em nữa. Xin lỗi em, đừng giận anh… bảo bối… đừng giận… đừng giận anh…”
Lương Mục Xuyên không yên lặng, Lâm Vũ Sơ cũng lẳng lặng nhìn trần nhà, những chỗ bị anh vừa hôn trước ngực trở nên ẩm ướt, lõa lồ khiến cô cảm giác hơi lạnh.
Cô cầm tay Lương Mục Xuyên đang ôm hông mình gạt ra, đứng dậy, mặc quần áo xong thấy Lương Mục Xuyên đã nhắm mắt chắc là ngủ rồi.
Khăn lông ướt cũng lạnh rồi, Lâm Vũ Sơ cầm khăn nhìn ga giường bị nước thấm vào nhiễm thành một vùng ướt. Lâm Vũ Sơ đến phòng tắm dọn dẹp qua xong cầm bộ quần áo ngủ của nam quay lại giường giúp Lương Mục Xuyên thay đồ. Khi đang chuẩn bị thay quần ngủ cô phát hiện đũng quần Lương Mục Xuyên vẫn căng phồng, hơi dừng tay một chút lại tiếp tục thay quần giúp anh.
Khi kéo chăn cho anh, Lương Mục Xuyên bỗng nhiên hơi hơi trợn mắt, thấy Lâm Vũ Sơ vẫn ở bên cạnh anh, cười thỏa mãn, giơ tay giữ chặt tay Lâm Vũ Sơ sau đó an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Miệng lẩm bẩm: “Bảo bối…”