Rừng Trúc Đêm Mưa - Nam Yên Bắc Vũ
Chương 15: Kiêu hãnh và định kiến (1)
Lương Mục Xuyên trước sau cho rằng có thể thời thời khắc khắc chạm vào mới thật sự coi như là có được. Mỗi đêm anh nhìn Lâm Vũ Sơ ngủ trong ngực mình tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mà anh đã từng hôn, Lương Mục Xuyên cảm giác hạnh phúc ngất ngây, cho rằng không có gì có thể ngăn cản được họ.
Khi ở nhà chính họ Lương, Lâm Vũ Sơ oán trách anh để lại dấu hôn trên cổ cô, thái độ của Lương Mục Xuyên là thành khẩn, tự nhận sai, dịu dàng xin lỗi an ủi cô nhưng trong lòng lại thầm vui sướng hưởng thụ tình thú giữa vợ chồng.
Nhưng Lương Mục Xuyên cũng không thỏa mãn như vậy, anh muốn cùng Lâm Vũ Sơ thể nghiệm mọi sự thân mật mà người yêu nhau, vợ chồng có thể làm cho dù đối với người khác đó chỉ là một việc làm rất bình thường.
Ví dụ như đi xem phim ở rạp cùng nhau.
Lương Mục Xuyên biết Lâm Vũ Sơ thích xem phim, nhưng bọn họ chưa bao giờ cùng đi xem phim. Bởi vì bọn họ không phải yêu nhau mới kết hôn. Lương Mục Xuyên cũng không biết giữa các đôi yêu nhau ngoài làm tình thì còn việc gì.
Có đôi khi tan làm, đi qua cạnh các nhân viên nam, nghe thấy cậu ta gọi điện nói với bạn gái: “Anh đã mua vé rồi, em đừng ăn vặt nhiều, xem phim xong anh sẽ dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”
Lương Mục Xuyên thi thoảng cũng nghe được cấp dưới nói về rạp chiếu phim tình yêu. Nói các cặp đôi có thể ngồi cùng nhau, cho dù hôn môi cũng sẽ không ảnh hưởng đến người ngồi sau.
Ban đầu anh cũng muốn cùng Lâm Vũ Sơ đến rạp tình yêu, sau đó bao toàn bộ nhà hàng để ăn cơm, thưởng thức bữa tiệc lớn dưới ánh nến lãng mạn.
Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về từ nhà chính họ Lương, Lương Mục Xuyên bắt đầu lên kế hoạch. Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ nói cuối tuần muốn cùng cô đi xem phim nhưng lại không nói là rạp chiếu phim tình yêu, mà để Lâm Vũ Sơ tự chọn rạp.
Ban đầu Lâm Vũ Sơ hơi ngạc nhiên: “Không phải ở nhà cũng có phòng xem phim sao, tại sao còn phải đến rạp?”
Ở nhà cũng có rất nhiều phim, Lâm Vũ Sơ cũng không biết Lương Mục Xuyên làm cách nào, các bộ phim mới đều có thể xem ở nhà.
“Xem ở nhà và ở rạp không giống nhau.” Lương Mục Xuyên nói.
Tất nhiên Lâm Vũ Sơ không từ chối đi xem phim. Nhưng lại không hiểu Lương Mục Xuyên nói “không giống nhau” là sao. Đương nhiên không đoán được ý tưởng thật sự của Lương Mục Xuyên, chọn một rạp chiếu phim bình thường.
Lương Mục Xuyên im lặng nhìn tên và địa chỉ của rạp chiếu phim, không nói gì mua vé xem.
Đi vào phòng chiếu, Lương Mục Xuyên thấy Lâm Vũ Sơ nhìn về phía quầy bắp rang bơ.
“Muốn ăn không?”
Lâm Vũ Sơ gật gật đầu, bọn họ xem một bộ hài kịch về tình yêu, thích hợp vừa ăn bắp rang vừa xem.
Lương Mục Xuyên nhéo tay Lâm Vũ Sơ, “Anh đi mua.”
Lâm Vũ Sơ nhướng mày, nói: “Hộp nhỏ em ăn không đủ, hộp to lại dễ chán, anh mua hộp cỡ trung đi.”
Lương Mục Xuyên cười cười, “Được!”
Tất cả đều phát triển theo hướng tốt lên, mối quan hệ cứng nhắc giữa anh và cô hình như dần dần bị phá vỡ. Nhìn ý cười trong mắt cô Lương Mục Xuyên cảm thấy bọn họ giống như hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Nhưng khi Lương Mục Xuyên cầm hộp bắp rang bơ xoay người lại tìm Lâm Vũ Sơ, nháy mắt bị một chậu nước lạnh đổ vào đầu. Hạnh phúc vừa nhen nhóm chợt tan biến mất, sợ hãi và khủng hoảng sợ mất đi hiện ra trong lòng anh.
Anh nhìn thấy Lâm Vũ Sơ đang đứng đối diện An Dã. Lương Mục Xuyên không nhìn ra cảm xúc trong mắt Lâm Vũ Sơ nhưng đều là đàn ông, anh có thể nhận thấy được ánh mắt của An Dã từ đầu chí cuối hiện ra sự không cam lòng.
Lương Mục Xuyên đi qua im lặng ôm vai Lâm Vũ Sơ.
An Dã nói: “Thật tình cờ… bà Lương!”
Lâm Vũ Sơ nhàn nhạt cười cười: “Đúng là thật tình cờ!”
Lịch sự mà xa cách.
Lúc này bên cạnh An Dã đột nhiên xuất hiện một cô gái. Đào Nguyệt cầm hai hộp bắp rang bơ cảnh giác nhìn Lâm Vũ Sơ, sau đó quay đầu nói với An Dã: “Tiền bối, phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đó đi.”
An Dã nhìn cánh tay của Lương Mục Xuyên đặt lên vai Lâm Vũ Sơ duỗi tay ôm eo Đào Nguyệt, “Đi thôi!”
Lương Mục Xuyên nhìn nhìn đồng hồ nói với Lâm Vũ Sơ: “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lương Mục Xuyên cảm thấy người đầy tự phụ khí chất như anh trong tay ôm bắp rang bơ thật sự có chút buồn cười. Cô nhận lấy bắp rang bơ, cầm một miếng nhét vào miệng nếm một chút rồi thầm nói: “Hơi ngọt một chút.”
Lâm Vũ Sơ không có chút ảnh hưởng nào vì việc gặp lại bạn trai cũ.
Lương Mục Xuyên không biết đây là cô đã hoàn toàn buông xuống hay là làm bộ trước mặt anh.
Lâm Vũ Sơ cùng Lương Mục Xuyên vẫn luôn đi phía sau Đào Nguyệt và An Dã.
Bọn họ đã cùng mua vé một bộ phim.
Vào rạp ngồi xuống, An Dã và Đào Nguyệt ngồi phía sau Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên.
Đèn tắt, phòng chiếu phim tối sầm, giấu đi khuôn mặt không vui của Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên ngồi rất gần Lâm Vũ Sơ, hộp bắp rang bơ đặt giữa hai người họ, Lâm Vũ Sơ vẫn luôn ăn nó. Ánh sáng chiếu ra từ màn ảnh chiếu lên mặt Lâm Vũ Sơ. Lương Mục Xuyên nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Sơ vài lần, bắp rang bơ trong tay Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên lấy đi, cô hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh đưa bắp rang bơ về phía miệng anh.
Lương Mục Xuyên ăn xong đưa ra đánh giá, nhỏ giọng nói vào tai Lâm Vũ Sơ: “Hơi ngọt một chút thật.”
“Em tự ăn vậy.” Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng có thể đúng tình hợp lý đặt bắp rang bơ trong lòng mình.
Lương Mục Xuyên không nói gì chỉ cười cười, nhưng nụ cười kia lại lập tức biến mất, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lâm Vũ Sơ trong bóng đêm kia khiến cho anh bực bội.
Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng nói: “Anh ăn thêm một hạt.”
Lâm Vũ Sơ không nghe rõ quay đầu nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt Lâm Vũ Sơ sáng lấp lánh giống như ngọc, cánh môi dính bắp rang bơ mấp máy như đang định hỏi anh điều gì đó.
Dục vọng chiếm hữu và tình yêu say đắm trong nháy mắt bùng cháy, Lương Mục Xuyên hơi cúi người hôn Lâm Vũ Sơ. Chút bắp rang bơ dính trên môi kia bị Lương Mục Xuyên dùng lưỡi quét đưa vào miệng mình.
Lâm Vũ Sơ đột nhiên nghe tiếng Đào Nguyệt kêu lên ở phía sau: “A, tiền bối…”
Cô và Lương Mục Xuyên tách nhau ra, tiếp theo thấy An Dã đi ra ngoài, Đào Nguyệt vội vàng đi theo phía sau anh ta. Đào Nguyệt vẫn ôm hai hộp bắp rang bơ một hộp đã ăn hết một nửa, một hộp khác vẫn còn đầy. Khi cô bước nhanh, hộp còn đầy đã rơi mất mấy hạt.
Máy chiếu chiếu lên người họ, trên sân khấu hiện ra hai bóng người, rất nhanh lướt qua.
Lương Mục Xuyên nhéo cằm Lâm Vũ Sơ để cô quay lại nhìn mình, cúi đầu định hôn tiếp.
Lâm Vũ Sơ đẩy anh ra, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Tập trung xem phim.”
Lương Mục Xuyên cảm nhận được Lâm Vũ Sơ kháng cự, cũng không quấy rầy cô, nhưng chút không vui trong lòng từ khi bước vào rạp chiếu phim cứ luẩn quẩn trong lòng anh.
Không bao lâu Lâm Vũ Sơ đứng dậy, Lương Mục Xuyên giữ tay cô, hỏi: “Em đi đâu?”
Lâm Vũ Sơ cúi người nói nhỏ với anh: “Em đi vệ sinh.”
Lương Mục Xuyên buông tay cô ra, chăm chú nhìn theo bóng Lâm Vũ Sơ biến mất ở lối rẽ.
Phim chiếu cái gì Lương Mục Xuyên hoàn toàn không biết, anh nhìn kim đồng hồ từng vòng từng vòng trôi qua.
Một lúc sau cô vẫn chưa quay lại.
Lương Mục Xuyên ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài. Trong sảnh, anh thấy Lâm Vũ Sơ đứng đối diện với An Dã.
Mắt Lâm Vũ Sơ rơm rớm nước mắt, cô nói với An Dã: “Cho nên đến giờ anh coi tôi là người như vậy?”
“Tôi nói sai gì sao?”
“Chúng ta chia tay một thời gian, tôi tự nhận tôi không làm gì sai với anh. Mỗi lần gặp nhau anh đều chọn nói những lời khó nghe để nhục nhã tôi, anh không phải là người ấu trĩ lòng dạ hẹp hòi thì là gì? Sao không thể gặp gỡ chia tay vui vẻ giữ cho nhau chút thể diện?”
“Không làm gì có lỗi với tôi sao em có thể nhanh chóng kết hôn với người khác như vậy? Tự em rõ ràng nhất.” An Dã tức giận nói, “Lâm Vũ Sơ, tôi chán ghét bộ dạng dối trá của em.”
Lâm Vũ Sơ cũng tức giận nhìn An Dã: “Nói đến chuyện này anh không phải cũng làm tôi thất vọng sao? Trước khi chia tay, anh cũng đã đi lại với Đào Nguyệt.”
“Chỉ một mình em được như vậy, không cho tôi tìm người khác?” An Dã cũng chú ý đến Lương Mục Xuyên đứng ở phía xa. Hắn ta oán hận nhìn Lương Mục Xuyên một cái châm chọc nói: “Chúc mừng em thoát khỏi kẻ ấu trĩ như tôi để làm bà Lương.” Nói xong xoay người rời đi.
Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cúi đầu buồn bã, trong lòng tự giễu. Anh còn tưởng rằng không có gì có thể ngăn cản bọn họ, nhưng hiện thực đã cho anh đòn cảnh cáo.
Hóa ra thời thời khắc khắc có thể chạm vào, không coi như là thật sự có được. Lòng người là khó nắm bắt nhất. Gặp bạn trai cũ sao có thể không cảm thấy gì, chẳng qua ra vẻ bình tĩnh trước mặt một người ngoài như anh mà thôi, huống hồ lại là một người ngoài chia rẽ hai người họ.
Bức tường ngăn giữa anh và cô vẫn luôn tồn tại, không gì ngăn lại được, còn anh lại bị những biểu hiện gần đây che mắt bỏ qua bản chất của vấn đề. Cô chọn rạp chiếu phim này có lẽ chính là nơi cô và An Dã đã từng hẹn hò.
Khi ở nhà chính họ Lương, Lâm Vũ Sơ oán trách anh để lại dấu hôn trên cổ cô, thái độ của Lương Mục Xuyên là thành khẩn, tự nhận sai, dịu dàng xin lỗi an ủi cô nhưng trong lòng lại thầm vui sướng hưởng thụ tình thú giữa vợ chồng.
Nhưng Lương Mục Xuyên cũng không thỏa mãn như vậy, anh muốn cùng Lâm Vũ Sơ thể nghiệm mọi sự thân mật mà người yêu nhau, vợ chồng có thể làm cho dù đối với người khác đó chỉ là một việc làm rất bình thường.
Ví dụ như đi xem phim ở rạp cùng nhau.
Lương Mục Xuyên biết Lâm Vũ Sơ thích xem phim, nhưng bọn họ chưa bao giờ cùng đi xem phim. Bởi vì bọn họ không phải yêu nhau mới kết hôn. Lương Mục Xuyên cũng không biết giữa các đôi yêu nhau ngoài làm tình thì còn việc gì.
Có đôi khi tan làm, đi qua cạnh các nhân viên nam, nghe thấy cậu ta gọi điện nói với bạn gái: “Anh đã mua vé rồi, em đừng ăn vặt nhiều, xem phim xong anh sẽ dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”
Lương Mục Xuyên thi thoảng cũng nghe được cấp dưới nói về rạp chiếu phim tình yêu. Nói các cặp đôi có thể ngồi cùng nhau, cho dù hôn môi cũng sẽ không ảnh hưởng đến người ngồi sau.
Ban đầu anh cũng muốn cùng Lâm Vũ Sơ đến rạp tình yêu, sau đó bao toàn bộ nhà hàng để ăn cơm, thưởng thức bữa tiệc lớn dưới ánh nến lãng mạn.
Cuối tuần đầu tiên sau khi trở về từ nhà chính họ Lương, Lương Mục Xuyên bắt đầu lên kế hoạch. Lương Mục Xuyên hỏi Lâm Vũ Sơ nói cuối tuần muốn cùng cô đi xem phim nhưng lại không nói là rạp chiếu phim tình yêu, mà để Lâm Vũ Sơ tự chọn rạp.
Ban đầu Lâm Vũ Sơ hơi ngạc nhiên: “Không phải ở nhà cũng có phòng xem phim sao, tại sao còn phải đến rạp?”
Ở nhà cũng có rất nhiều phim, Lâm Vũ Sơ cũng không biết Lương Mục Xuyên làm cách nào, các bộ phim mới đều có thể xem ở nhà.
“Xem ở nhà và ở rạp không giống nhau.” Lương Mục Xuyên nói.
Tất nhiên Lâm Vũ Sơ không từ chối đi xem phim. Nhưng lại không hiểu Lương Mục Xuyên nói “không giống nhau” là sao. Đương nhiên không đoán được ý tưởng thật sự của Lương Mục Xuyên, chọn một rạp chiếu phim bình thường.
Lương Mục Xuyên im lặng nhìn tên và địa chỉ của rạp chiếu phim, không nói gì mua vé xem.
Đi vào phòng chiếu, Lương Mục Xuyên thấy Lâm Vũ Sơ nhìn về phía quầy bắp rang bơ.
“Muốn ăn không?”
Lâm Vũ Sơ gật gật đầu, bọn họ xem một bộ hài kịch về tình yêu, thích hợp vừa ăn bắp rang vừa xem.
Lương Mục Xuyên nhéo tay Lâm Vũ Sơ, “Anh đi mua.”
Lâm Vũ Sơ nhướng mày, nói: “Hộp nhỏ em ăn không đủ, hộp to lại dễ chán, anh mua hộp cỡ trung đi.”
Lương Mục Xuyên cười cười, “Được!”
Tất cả đều phát triển theo hướng tốt lên, mối quan hệ cứng nhắc giữa anh và cô hình như dần dần bị phá vỡ. Nhìn ý cười trong mắt cô Lương Mục Xuyên cảm thấy bọn họ giống như hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Nhưng khi Lương Mục Xuyên cầm hộp bắp rang bơ xoay người lại tìm Lâm Vũ Sơ, nháy mắt bị một chậu nước lạnh đổ vào đầu. Hạnh phúc vừa nhen nhóm chợt tan biến mất, sợ hãi và khủng hoảng sợ mất đi hiện ra trong lòng anh.
Anh nhìn thấy Lâm Vũ Sơ đang đứng đối diện An Dã. Lương Mục Xuyên không nhìn ra cảm xúc trong mắt Lâm Vũ Sơ nhưng đều là đàn ông, anh có thể nhận thấy được ánh mắt của An Dã từ đầu chí cuối hiện ra sự không cam lòng.
Lương Mục Xuyên đi qua im lặng ôm vai Lâm Vũ Sơ.
An Dã nói: “Thật tình cờ… bà Lương!”
Lâm Vũ Sơ nhàn nhạt cười cười: “Đúng là thật tình cờ!”
Lịch sự mà xa cách.
Lúc này bên cạnh An Dã đột nhiên xuất hiện một cô gái. Đào Nguyệt cầm hai hộp bắp rang bơ cảnh giác nhìn Lâm Vũ Sơ, sau đó quay đầu nói với An Dã: “Tiền bối, phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đó đi.”
An Dã nhìn cánh tay của Lương Mục Xuyên đặt lên vai Lâm Vũ Sơ duỗi tay ôm eo Đào Nguyệt, “Đi thôi!”
Lương Mục Xuyên nhìn nhìn đồng hồ nói với Lâm Vũ Sơ: “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Lâm Vũ Sơ nhìn về phía Lương Mục Xuyên cảm thấy người đầy tự phụ khí chất như anh trong tay ôm bắp rang bơ thật sự có chút buồn cười. Cô nhận lấy bắp rang bơ, cầm một miếng nhét vào miệng nếm một chút rồi thầm nói: “Hơi ngọt một chút.”
Lâm Vũ Sơ không có chút ảnh hưởng nào vì việc gặp lại bạn trai cũ.
Lương Mục Xuyên không biết đây là cô đã hoàn toàn buông xuống hay là làm bộ trước mặt anh.
Lâm Vũ Sơ cùng Lương Mục Xuyên vẫn luôn đi phía sau Đào Nguyệt và An Dã.
Bọn họ đã cùng mua vé một bộ phim.
Vào rạp ngồi xuống, An Dã và Đào Nguyệt ngồi phía sau Lâm Vũ Sơ và Lương Mục Xuyên.
Đèn tắt, phòng chiếu phim tối sầm, giấu đi khuôn mặt không vui của Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên ngồi rất gần Lâm Vũ Sơ, hộp bắp rang bơ đặt giữa hai người họ, Lâm Vũ Sơ vẫn luôn ăn nó. Ánh sáng chiếu ra từ màn ảnh chiếu lên mặt Lâm Vũ Sơ. Lương Mục Xuyên nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Sơ vài lần, bắp rang bơ trong tay Lâm Vũ Sơ bị Lương Mục Xuyên lấy đi, cô hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh đưa bắp rang bơ về phía miệng anh.
Lương Mục Xuyên ăn xong đưa ra đánh giá, nhỏ giọng nói vào tai Lâm Vũ Sơ: “Hơi ngọt một chút thật.”
“Em tự ăn vậy.” Cuối cùng Lâm Vũ Sơ cũng có thể đúng tình hợp lý đặt bắp rang bơ trong lòng mình.
Lương Mục Xuyên không nói gì chỉ cười cười, nhưng nụ cười kia lại lập tức biến mất, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lâm Vũ Sơ trong bóng đêm kia khiến cho anh bực bội.
Lương Mục Xuyên nhẹ nhàng nói: “Anh ăn thêm một hạt.”
Lâm Vũ Sơ không nghe rõ quay đầu nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt Lâm Vũ Sơ sáng lấp lánh giống như ngọc, cánh môi dính bắp rang bơ mấp máy như đang định hỏi anh điều gì đó.
Dục vọng chiếm hữu và tình yêu say đắm trong nháy mắt bùng cháy, Lương Mục Xuyên hơi cúi người hôn Lâm Vũ Sơ. Chút bắp rang bơ dính trên môi kia bị Lương Mục Xuyên dùng lưỡi quét đưa vào miệng mình.
Lâm Vũ Sơ đột nhiên nghe tiếng Đào Nguyệt kêu lên ở phía sau: “A, tiền bối…”
Cô và Lương Mục Xuyên tách nhau ra, tiếp theo thấy An Dã đi ra ngoài, Đào Nguyệt vội vàng đi theo phía sau anh ta. Đào Nguyệt vẫn ôm hai hộp bắp rang bơ một hộp đã ăn hết một nửa, một hộp khác vẫn còn đầy. Khi cô bước nhanh, hộp còn đầy đã rơi mất mấy hạt.
Máy chiếu chiếu lên người họ, trên sân khấu hiện ra hai bóng người, rất nhanh lướt qua.
Lương Mục Xuyên nhéo cằm Lâm Vũ Sơ để cô quay lại nhìn mình, cúi đầu định hôn tiếp.
Lâm Vũ Sơ đẩy anh ra, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Tập trung xem phim.”
Lương Mục Xuyên cảm nhận được Lâm Vũ Sơ kháng cự, cũng không quấy rầy cô, nhưng chút không vui trong lòng từ khi bước vào rạp chiếu phim cứ luẩn quẩn trong lòng anh.
Không bao lâu Lâm Vũ Sơ đứng dậy, Lương Mục Xuyên giữ tay cô, hỏi: “Em đi đâu?”
Lâm Vũ Sơ cúi người nói nhỏ với anh: “Em đi vệ sinh.”
Lương Mục Xuyên buông tay cô ra, chăm chú nhìn theo bóng Lâm Vũ Sơ biến mất ở lối rẽ.
Phim chiếu cái gì Lương Mục Xuyên hoàn toàn không biết, anh nhìn kim đồng hồ từng vòng từng vòng trôi qua.
Một lúc sau cô vẫn chưa quay lại.
Lương Mục Xuyên ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài. Trong sảnh, anh thấy Lâm Vũ Sơ đứng đối diện với An Dã.
Mắt Lâm Vũ Sơ rơm rớm nước mắt, cô nói với An Dã: “Cho nên đến giờ anh coi tôi là người như vậy?”
“Tôi nói sai gì sao?”
“Chúng ta chia tay một thời gian, tôi tự nhận tôi không làm gì sai với anh. Mỗi lần gặp nhau anh đều chọn nói những lời khó nghe để nhục nhã tôi, anh không phải là người ấu trĩ lòng dạ hẹp hòi thì là gì? Sao không thể gặp gỡ chia tay vui vẻ giữ cho nhau chút thể diện?”
“Không làm gì có lỗi với tôi sao em có thể nhanh chóng kết hôn với người khác như vậy? Tự em rõ ràng nhất.” An Dã tức giận nói, “Lâm Vũ Sơ, tôi chán ghét bộ dạng dối trá của em.”
Lâm Vũ Sơ cũng tức giận nhìn An Dã: “Nói đến chuyện này anh không phải cũng làm tôi thất vọng sao? Trước khi chia tay, anh cũng đã đi lại với Đào Nguyệt.”
“Chỉ một mình em được như vậy, không cho tôi tìm người khác?” An Dã cũng chú ý đến Lương Mục Xuyên đứng ở phía xa. Hắn ta oán hận nhìn Lương Mục Xuyên một cái châm chọc nói: “Chúc mừng em thoát khỏi kẻ ấu trĩ như tôi để làm bà Lương.” Nói xong xoay người rời đi.
Lương Mục Xuyên nhìn Lâm Vũ Sơ cúi đầu buồn bã, trong lòng tự giễu. Anh còn tưởng rằng không có gì có thể ngăn cản bọn họ, nhưng hiện thực đã cho anh đòn cảnh cáo.
Hóa ra thời thời khắc khắc có thể chạm vào, không coi như là thật sự có được. Lòng người là khó nắm bắt nhất. Gặp bạn trai cũ sao có thể không cảm thấy gì, chẳng qua ra vẻ bình tĩnh trước mặt một người ngoài như anh mà thôi, huống hồ lại là một người ngoài chia rẽ hai người họ.
Bức tường ngăn giữa anh và cô vẫn luôn tồn tại, không gì ngăn lại được, còn anh lại bị những biểu hiện gần đây che mắt bỏ qua bản chất của vấn đề. Cô chọn rạp chiếu phim này có lẽ chính là nơi cô và An Dã đã từng hẹn hò.