Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 28: Thành thật khai báo đi



Trong lòng lộp bộp một tiếng, gần đây An Lan mới biết thính giác của Alpha nhạy bén cực kỳ, thế nhưng cậu luôn cảm thấy Cố Lệ Vũ là kiểu người sống ở cõi tiên, không quan tâm đến mọi người chung quanh, ai ngờ mỗi lần mình chém gió với Tiểu Kiều…… đều bị đối phương nghe thấy hết?
Phải mau mau nhớ lại xem bản thân có nói chuyện gì liên quan tới Cố Lễ Vũ không mới được!
Cố Lệ Vũ nâng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy biểu tình này của An Lan, bèn nói một câu: “Không cần nghĩ, cậu với bạn cùng bàn của mình gần như là không nhắc đến tôi.”
Đối phương gọn gàng dứt khoát như vậy khiến An Lan càm cảm thấy ngượng ngùng.
Hai suất mì trộn được bưng tới, sợi mì trộn đều với nước sốt đường nâu, bên trên thì rắc thêm hành lá cùng lạc, vừa nhìn đã thấy ngon ơi là ngon.
Cố Lệ Vũ bình tĩnh cúi đầu ăn hai miếng, sau đó thì uống một ngụm canh, thoạt nhìn trái ngược hoàn toàn với dòng người hối hả đi làm, đi học xung quanh. Ngẫu nhiên sẽ có học sinh cưỡi xe đạp lướt qua người Cố Lệ Vũ, chuông xe “kính coong kính coong” mà vang lên. Thậm chí còn có người đạp quá nhanh,  xém chút đã đâm phải hắn, Cố Lệ Vũ nhanh chóng duỗi tay ra, vững vàng đỡ đối phương lại.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau đó, Cố Lệ Vũ lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn mì.
“Thế nào, mùi vị ổn chứ?” An Lan cười hỏi.
“Ừ, dầu hành phi rất thơm, lạc cũng rất giòn.”
“Sớm biết cậu thích ăn thì tôi đã bảo cô bán mì cho cậu thêm một thìa nữa rồi.” An Lan tủm tỉm cười nói.
Món ăn mình yêu thích nhận được sự công nhận của Cố Lệ Vũ khiến An Lan cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cậu nhìn thời gian, bởi vì có Cố Lệ Vũ ở đây mà sáng nay An Lan không hề ngủ nướng, cho nên thời gian ăn sáng còn khá là dư dả.
“Cậu chờ một chút, tôi qua bên kia mua hai chiếc bánh rán vừng, chúng ta mỗi người một chiếc nhé?”
“Được.” Cố Lệ Vũ gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng uống canh của hắn, An Lan bỗng nhiên có một loại cảm giác thượng đẳng như thể bao dưỡng hot boy trường vậy.
Cậu đi tới quán bánh rán vừng, trong lúc chờ bánh nổi lên khỏi chảo dầu, thì gửi tin nhắn cho Kiều Sơ Lạc.
An Lan: [ Anh em cứu trợ, mau gửi cho tao cái lì xì 20 tệ đi! ]
Kiều Sơ Lạc: [ Mày cần lì xì làm cái gì? Bao Tuesday hả? Không nói rõ ràng thì không cho! ]
An Lan: [ Bao hot boy trường. ]
Kiều Sơ Lạc: [ Xạo chó hả con?]
An Lan: [ Không lừa mày, hot boy trường đang uống canh, ăn mì trộn ở chỗ cách tao không tới 10 mét đây này. ]
Kiều Sơ Lạc: [ 20 tệ bọ mà cũng đòi bao hot boy? Mày đừng có làm mất mặt tổ chức, cho mày hẳn 25 tệ! ]
An Lan nhận lì xì thanh toán xong thì xách túi bánh rán vừng trở lại, cậu đưa một chiếc trong đó cho Cố Lệ Vũ.
“Đợi nguội hãy ăn, vừa mới rán xong đó, bỏng lắm.”
“Cảm ơn.”
Chờ uống hết canh, Cố Lệ Vũ mới cầm lấy bánh rán vừng mà cắn một miếng. Chiếc bánh phát ra một tiếng vỡ vụn giòn tan, rồi xẹp xuống ngay tức khắc.
An Lan vừa uống canh, vừa quan sát vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy lúc chiếc bánh xẹp xuống, Cố Lệ Vũ rõ ràng khựng lại một chút, sau đó lại cắn thêm một miếng rồi hơi hơi nhìn vào bên trong.
An Lan thật sự không nhịn được nữa phải bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha, đừng nhìn, bên trong không có nhân đâu. Có nhân thì đã không bị xẹp rồi.”
Cố Lệ Vũ như vậy khiến An Lan cảm thấy có chút đáng yêu, bỗng nhiên rất muốn đưa hắn đi nếm thử tất cả những thứ mình ăn hàng ngày. Mặc dù không được tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại cực kỳ phong phú đa dạng, thế gian thượng vàng hạ cám, chẳng phải đều được cất giấu trong những món ăn vặt đầu đường cuối ngõ hay sao.
Cố Lệ Vũ ăn bánh rán vừng xong thì nói một câu: “Hạt vừng kết hợp với gạo nếp rất thơm.”
“Đúng không, không có nhân vẫn rất ngon nhỉ?”
“Ừ.” Cố Lệ Vũ gật gật đầu.
An Lan lấy giấy ăn cho hắn, “Cũng sắp đến giờ rồi, tiết truy bài hôm nay là của Cường Đầu Trọc đấy, không đến muộn được đâu.”
Cậu đi tới chỗ cô bán mì tính tiền.
Cô bán mì thò đầu qua cười nói: “An Lan này, trông cậu bạn ăn cùng cháu lạ mắt thật đấy, hai đứa là bạn học hả?”
“Vâng ạ.”
“Thằng bé nhất định là Alpha nhỉ? Đẹp trai đáo để.”
An Lan vui vẻ: “Đẹp trai thì đều là Alpha ạ? Vậy cô thấy cháu có đẹp trai hay không?”
“Cháu cũng đẹp trai, vừa đẹp lại vừa xinh.” Cô bán mì ném cho cậu một ánh mắt ‘cô hiểu mà’.
An Lan bỗng nhiên ý thức được cô bán mì đang hiểu lầm bọn họ là một cặp tình nhân AO.
“Cháu không phải Omega đâu.” An Lan nói.
“Không phải cũng không sao.” Cô bán mì vẫn giữ nguyên biểu tình ‘Cô hiểu cô hiểu, không cần phải giải thích’.
“Cậu ấy thật sự chỉ là bạn học của cháu thôi, không phải người yêu ạ.” An Lan cảm thấy vẫn phải đính chính lại một chút, Cố Lệ Vũ còn ngồi ngay kia kìa.
Bị hắn nghe thấy thì không hay.
“Cháu nói không phải thì không phải.” Tuy cô bán mì gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn viết ba chữ ‘không tin tưởng’ to tướng.
An Lan thanh toán trong bất lực, xong xuôi thì gọi Cố Lệ Vũ: “Đi thôi.”
Hai người cưỡi xe đạp phi vào trong đám đông.
Bọn họ gần như là cùng lúc đi vào lớp, Cố Lệ Vũ vào trước, An Lan đi theo sau.
Cố Lệ Vũ thả cặp sách xuống bàn, sau đó cầm cốc đi tới phòng nước sôi.
Hứa Tinh Nhiên ngồi phía trước xoay người lại, một tay chống cằm, ngón tay thon dài gõ gõ xuống mặt bàn: “Bạn học An Lan, có chuyện gì thế?”
An Lan đang lật đề thi thử, không hiểu ý của đối phương lắm: “Có chuyện gì là sao?”
Hứa Tinh Nhiên nhắm mắt lại, dường như đang cẩn thận phân biệt cái gì đó, “Dầu hành phi, lạc, vừng, gạo nếp…… Hương vị trên người các cậu đều giống nhau. Đừng nói với tôi là cậu hất bữa sáng của mình lên người Cố Lệ Vũ nhé?”
An Lan ngẩn người: “Lớp trưởng, mũi của cậu thính quá rồi đấy?”
“Cho nên, đúng là có chuyện gì đó phải không?” Ngón tay Hứa Tinh Nhiên lại gõ gõ xuống mặt bàn, “Thành thật khai báo đi.”
“Thì là…… Tôi mời cậu ấy ăn sáng. Mì trộn, canh thịt viên còn có bánh rán vừng.”
“Sao cậu lại mời Cố Lệ Vũ ăn sáng?” Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.
“Bởi vì cậu ấy đã giúp tôi một chuyện, nên tôi đã hứa sẽ mời cậu ấy ăn một bữa.” An Lan không nói chuyện kia có liên quan tới Lý Chấn Nam, bởi gã đang ngồi ngay trong lớp.
“Ồ, vậy thì lần sau tôi cũng phải giúp cậu mới được.” Hứa Tinh Nhiên nghiêm túc nói.
“Vì muốn tôi mời cậu ăn sao?” An Lan vui vẻ.
“Đúng thế.”
“Muốn tôi mời cậu ăn còn không phải quá đơn giản hay sao? Đợi thi tháng xong thì đi luôn.” An Lan hất cằm.
“Vậy cậu nhớ phải đối xử với tôi tốt một chút.” Hứa Tinh Nhiên nói.
“Vì sao?”
“Biết đâu thi xong rồi, tôi lại là bạn cùng bàn của cậu thì sao?”
Hứa Tinh Nhiên khẽ cười, rồi quay người lên trên.
Chẳng qua An Lan nghe xong lại bị sặc nước miếng của chính mình. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cơ hội để cậu ngồi cùng bàn với Hứa Tinh Nhiên gần như là một con số 0 tròn trĩnh.
Dựa vào thành tích để chọn chỗ ngồi, đương nhiên Hứa Tinh Nhiên sẽ được chọn trước An Lan rồi. Nói trắng ra…… đối mặt với một lớp học trống không, Hứa Tinh Nhiên sẽ không thể nào đoán được An Lan sẽ ngồi ở đâu. Còn An Lan thì ngược lại, sẽ càng có quyền lựa chọn bạn cùng bàn của mình hơn Hứa Tinh Nhiên.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, trận đấu tập ở Quan Sơn Hải cũng phải bắt đầu rồi.
Câu lạc bộ của An Lan có cái tên rất phổ thông gọi là ‘Vân Thượng’.
Lúc cậu đến câu lạc bộ lấy súng, huấn luyện viên còn vô cùng lo lắng mà túm cậu lại: “An Lan à, em có chắc mình chỉ đi đấu tập xong sẽ trở về không? Không phải bên kia muốn cướp người qua đó đấy chứ?”
An Lan lắc lắc đầu: “Đương nhiên là phải về chứ ạ. Đội tuyển thi đấu nội dung 10 mét bia di động nam của bọn họ đã đủ quân số rồi, em qua đó chịu ghẻ lạnh làm cái gì?”
“Lỡ Quan Sơn Hải muốn làm lũng đoạn hạng mục 10 mét bia di động của tỉnh chúng ta thì sao? Sau khi mời chào tất cả các tuyển thủ có năng lực qua bên đó thì bọn họ sẽ không có đối thủ, rồi đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre không gì cản nổi.”
An Lan buồn cười mà vỗ vỗ lưng huấn luyện viên, còn cho đối phương một cái ôm trấn an: “Quan Sơn Hải không thiếu tuyển thủ Alpha chất lượng tốt, em cảm thấy so với việc trở thành đồng đội thì làm đối thủ của bọn họ sẽ tốt hơn.”
“Làm đối thủ với Alpha chất lượng tốt……” Huấn luyện viên rũ mắt cười cười, “Cả cái câu lạc bộ Vân Thượng, cũng chỉ có em mới dám nói nói vậy.
Vẻ mặt An Lan vẫn thong dong như cũ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Kỳ thật bắn súng là môn thể thao có sự khác biệt nhỏ nhất về giới tính, thể lực, cũng như chỉ số IQ,...trong giới thi đấu thể thao này. Có bắn trúng mục tiêu hay không, trạng thái mới là thứ quan trọng nhất.”
Lúc này, điện thoại của An Lan bỗng nhiên reo lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là số của Hứa Tinh Nhiên.
An Lan bắt máy, giọng nói hòa nhã của Hứa Tinh Nhiên từ đầu bên kia vang lên: “An Lan, cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi đến cửa rồi đây.”
“Xong hết rồi, giờ tôi ra luôn!”
An Lan mới vừa cúp điện thoại, huấn luyện viên lại buồn bực nói: “Em xem! Em xem! Một trong ba tên đầu sỏ của Quan Sơn Hải - Hứa Tinh Nhiên đã tới tận cửa để đón người rồi! Nhất định là có mưu đồ với em!”
“Em không có tiền cũng chẳng có sắc, lại còn có mưu đồ với em……”
An Lan cạn lời, đeo súng lên lưng đi ra khỏi cửa câu lạc bộ Vân Thượng. Trước cửa đỗ một chiếc xe tư nhân sẫm màu, cửa xe mở ra, Hứa Tinh Nhiên bước xuống, vẫy vẫy tay với An Lan: “An Lan, ở bên này.”
An Lan mở to mắt nhìn, hôm nay lớp trưởng mặc áo phông trơn, bên dưới là quần thể thao màu xanh nước biển, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đây là lần đầu tiên An Lan nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã như vậy của hắn.
“Lớp trưởng?”
Hứa Tinh Nhiên nhận lấy súng của An Lan rồi đặt vào cốp xe, sau đó lại giữ cửa xe để An Lan ngồi vào.
“Sao thấy tôi lại ngạc nhiên như vậy?” Hứa Tinh Nhiên buồn cười hỏi, “Chẳng phải đã nói là hôm nay tới đón cậu sao?”
“Không phải ngạc nhiên cậu tới đón, mà là nhìn cậu mặc đồng phục nhiều rồi, không ngờ cậu mặc đồ thể thao cũng đẹp trai đến vậy. Tôi có thể chụp lại cho fans của cậu xem không?” An Lan hóm hỉnh nói.
“Có thể. Nhưng phải có cả mặt cậu mới được.”
Hứa Tinh Nhiên nói xong, một tay khoác vai An Lan, một tay nắm điện thoại giơ tới trước mắt bọn họ.
An Lan nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hứa Tinh Nhiên nói một câu: “Cà tím*.”
(*Cà tím: qiézi, nguyên nhân nói ‘cà tím’ khi chụp ảnh là vì khi nói chữ này khóe miệng sẽ cong lên giống như đang cười =)))))) Nhiều lúc edit mở ra một chân trời mới luôn á mọi người.)
Tiếng máy ảnh vang lên ngay tắp lự.
“Gì vậy? Chụp xong rồi sao? Tôi còn chưa kịp tạo dáng mà!”
“Tạo dáng gì cơ? Giơ tay chữ V sao?” Hứa Tinh Nhiên buồn cười mà hỏi lại.
Điện thoại của An Lan rung lên, nhận được ảnh chụp mà Hứa Tinh Nhiên gửi tới. Trong ảnh An Lan mở to mắt thực kinh ngạc, mà Hứa Tinh Nhiên ngồi bên cạnh thì dựa sát vào má cậu, trên mặt tràn ngập ý cười. Bởi vì ghế ngồi sau xe khá nhỏ hẹp, lại còn muốn chụp ảnh chung mà Hứa Tinh Nhiên phải nghiêng người sang, thoạt nhìn như thể đang muốn hôn An Lan.
“Bức ảnh này không gửi đi được rồi.” An Lan lúng túng gãi gãi má.
Nếu gửi tấm ảnh này vào nhóm Omega kia của Kiều Sơ Lạc, cả nhóm nhất định sẽ nổ tung…… Không, không phải cả nhóm nổ tung mà là cậu sẽ bị nổ chết.
“Làm sao vậy? Biểu tình này của cậu rất tự nhiên mà, đẹp hơn giơ tay chữ V nhiều.” Hứa Tinh Nhiên ghé qua nhìn.
“Không phải…… Ôi…… Cậu không cảm thấy nhìn tấm ảnh này như kiểu cậu đang muốn hôn tôi hả? May mà tôi không phải O, bằng không sẽ bị nhóm fans của cậu đánh chết mất.” An Lan vỗ vỗ ngực, làm vẻ tai qua nạn khỏi cực kỳ khoa trương.
“Chi bằng…… Hôn thật một cái nhé?” Giọng Hứa Tinh Nhiên vang lên bên tai An Lan.
An Lan bị giật mình mà nhảy dựng lên, xém chút nữa đã đụng đầu vào cằm của đối phương.
“Lớp trưởng!”
“Ha ha, mới vậy mà cậu đã bị dọa rồi? Thật thú vị.”
“Chẳng thú vị chút nào hết.” An Lan đen mặt, mấy Alpha chất lượng cao này không biết nhóm fans nhà mình đáng sợ thế nào sao?
Xe khởi động, An Lan hỏi: “Đấu tập hôm nay có những ai? Ngoại trừ tôi ở câu lạc bộ Vân Thượng, thì vẫn có những câu lạc bộ khác chứ?”
“Quan Sơn Hải có tôi với Cố Lệ Vũ. Huấn luyện viên không đồng ý cho Tiêu Thần đấu với cậu, nhưng Tiêu Thần nói mình có giao ước với cậu rồi, cho nên huấn luyện viên Lâm chỉ cho phép cậu ta so mười phát bia di động nhanh. Ngoài ra còn có Diệp Vân, Lưu Thanh Dương của câu lạc bộ Tuấn Hà. Tạ Hoài, Tiêu Nam của Cẩm Tú Thiên Hạ. Cộng thêm hai tuyển thủ mới của Quan Sơn Hải, tổng cộng có tám người.”
An Lan nghĩ nghĩ, không nhịn được mà hỏi: “Diệp Vân…… có phải là đại thần Diệp Vân đã giúp Tuấn Hà lội ngược dòng trong hạng mục thi đấu đoàn đội tiến vào trận chung kết năm ngoái không?”
“Ừ. Anh ta cũng chính là Omega bị mất không chế tin tức tố trong cuộc thi quý trước.”
An Lan ngây ngẩn cả người: “Vậy mà lại là anh ta? Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao tin tức tố của anh ta lại bị mất khống chế? Nhất là khi tất cả các tuyển thủ đều phải làm kiểm tra tin tức tố, đồng thời cũng phải xác định tất cả các tuyển thủ Omega và Alpha đều đã sử dụng thuốc ức chế và ngăn chặn trước lúc thi đấu, sao có thể đột nhiên phát tình chứ?”
“Nói cho cậu biết cũng không sao. Nguyên nhân tin tức tố của anh ta mất khống chế cũng giống cậu.”
“Bởi vì Eve’s Apple?” An Lan sửng sốt, “Thuốc được sử dụng trong cuộc thi đều được kiểm định chặt chẽ, loại thuốc này sao có thể mang vào trong phòng bắn súng chứ? Hơn nữa Diệp Vân là Omega chất lượng tốt, rất mẫn cảm với Eve’s Apple, sẽ không ngu ngốc đến mức sử dụng loại thuốc này trước khi hay trong lúc thi đấu.”
“Cho nên…… Có người muốn hại Diệp Vân, muốn anh ta bị vô số Alpha cưỡng ép đánh dấu ở trước mắt mọi người, khiến anh ta thân bại danh liệt.”
Trong lòng An Lan rét run, cậu chưa bao giờ nghĩ con người có thể xấu xa như vậy.
Chỉ vì bị từ chối, mà nhất định muốn hủy hoại đối phương.
Hứa Tinh Nhiên suy nghĩ một hồi, lại mở miệng nói, “Chuyện này là bí mật công khai trong giới Alpha thượng lưu, hiện tại nói cho cậu cũng là để cậu biết đề phòng người khác.”
“Cái gì?”
“Gia tộc của Diệp Vân rất có danh tiếng. Hơn nữa gia tộc Alpha có gen càng ưu tú thì con cháu nối dõi lại càng ít, đây có thể coi là hạn chế của tiến hóa đối với nhân loại. Thế nhưng chỉ cần có O chất lượng tốt tồn tại thì việc nhân giống hậu đại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Diệp Vân xuất thân từ gia tộc Alpha chất lượng tốt, đồng thời cũng là Omega duy nhất của gia tộc kia, hơn nữa chất lượng còn vô cùng tốt, bất kể anh ta có nghĩ đến hay không thì đây cũng là lý do khiến anh ta trở thành đối tượng được vô số Alpha theo đuổi.”
An Lan nghe đến đó thì khẽ nhíu mày, “Nhưng tôi nghe nói, Diệp Vân tương đối có chủ kiến. Tuy là Omega nhưng lại tài giỏi hơn rất nhiều Alpha. Chẳng hạn như hạng mục 10 mét bia di động trong trận chung kết quý trước, thành tích đấu loại của anh ta đủ để gây sức ép cho cậu và Cố Lệ Vũ.”
Nếu đối phương không rút khỏi cuộc thi thì có chúa mới biết chức quán quân sẽ rơi vào tay ai.
Ngoài ra, Diệp Vân cũng là thần tượng của Kiều Sơ Lạc.
“Đúng thế, Diệp Vân quả thực rất lợi hại, cho nên thông qua trận đấu tập hôm nay, cậu cũng có thể cảm thụ tâm thái của anh ta một chút. Dạo trước có một Alpha điên cuồng tán tỉnh anh ta, nhưng lại bị từ chối, cho nên mới mua Eve’s Apple từ chợ đen về hòa vào trong nước của Diệp Vân. Gã muốn Diệp Vân phát tình trước mặt tất cả mọi người, chưa tính việc Diệp Vân tiến vào thời kỳ đặc thù, cậu thử suy nghĩ mà xem, nồng độ tin tức tố tăng lên sau khi được nó xúc tác cũng đủ khiến tất cả những Alpha ở hiện trường nổi điên rồi.”
“Hơn nữa…… Alpha chất lượng càng tốt thì cảm ứng càng rõ. Lớp trưởng…… Cậu với Cố Lệ Vũ thật lợi hại.” An Lan lộ ra biểu tình khâm phục đến từ tận đáy lòng.
“Chúng tôi lợi hại chỗ nào chứ?” Hứa Tinh Nhiên buồn cười mà hỏi lại.
“Các cậu khống chết được bản năng của chính mình, không bị tin tức tố của Diệp Vân ảnh hưởng, còn có thể phát huy xuất sắc ở trong trận chung kết.”
Hứa Tinh Nhiên nhìn An Lan, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Tôi không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu An Lan. Không phải tôi khống chế được bản năng của mình, mà là có một loại tin tức tố khác đã cứu tôi.”
“Tin tức tố khác?”
“Tôi sinh ra trong một gia tộc lớn, bị quản chế nghiêm ngặt,  từ nhỏ đã được huấn luyện chống cự lại sức hấp dẫn trong tin tức tố của Omega, nhưng bản chất của loại huấn luyện này cũng không phải là cứng rắn cự tuyệt tin tức tố của đối phương. Phương pháp chúng tôi thường sử dụng nhất là dời đi lực chú ý của mình, để trí não lừa gạt bản thân rằng —— mình không có cảm giác đối với tin tức tố của Omega.”
An Lan kinh ngạc không thôi, cậu nhớ tới lúc mình với Tiểu Kiều bị Lý Chấn Nam dùng tin tức tố áp chế, Cố Lệ Vũ cũng đã nói vậy với cậu.
“Chỉ có điều tin tức tố của Diệp Vân thật sự quá hấp dẫn, ngay cả lý trí tôi cũng chẳng còn, sao có thể dời đi lực chú ý chứ?” Vẻ mặt Hứa Tinh Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ.
An Lan vô thức siết chặt tay, tâm trạng cũng theo từng câu chữ của đối phương mà trở nên căng thẳng. Cậu đã từng bị Lý Chấn Nam dùng tin tức tố áp chế, cái loại cảm giác khó chịu khi đó cả đời cậu đều không quên được. Mà Alpha trời sinh chú định sẽ bị tin tức tố của Omega hấp dẫn, càng không cần nói tới tin tức tố của Omega chất lượng tốt sau khi bị thuốc xúc tác khiến nồng độ tăng lên gấp mấy lần.
“Lớp trưởng…… Sau đó thì sao? Là nhờ có thuốc ngăn chặn sao?”
Hứa Tinh Nhiên cụp mi, chú ý tới bàn tay đang siết chặt của An Lan, bèn duỗi tay kiên nhẫn mở từng ngón tay của cậu ra.
“Quả thật đã có người đưa thuốc ngăn chặn cho tôi. Nhưng chân chính giải thoát cho tôi không phải là thuốc ngăn chặn, mà là hương vị một loại tin tức tố khác, nó hấp dẫn đại não của tôi, giúp tôi dời lực chú ý khỏi tin tức tố của Diệp Vân.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...