Rơi Xuống Vực Sâu
Chương 15: Anh ấy đã trở về
Minh Sanh đi rất dứt khoát.
Ném Thẩm Triều Uyên ở sau lưng, không có chút lưu luyến nào.
Lúc bắt đầu kế hoạch cầu hôn, Thẩm Triều Uyên đã dự đoán rất nhiều kết quả, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như thế này.
Vì sao cô không đồng ý?
Đáy mắt Thẩm Triều Uyên lộ ra sự hoang mang và khó hiểu.
Còn có một nỗi phiền muộn tăm tối, bầu trời bên ngoài bỗng gió giục mây vần.
Cô từ chối.
Từ chối.
Thoáng chốc Thẩm Triều Uyên kịp phản ứng lại, nhanh chóng quay người, nhưng phía sau đã sớm không còn bóng người.
Sau nửa ngày, Triệu Tiết âm thầm lên sân khấu, đi đến phía sau anh, giơ tay lên hết lần này đến lần khắc, cuối cùng lặng lẽ bỏ xuống, buông thõng xuống một bên.
“Anh, có phải anh làm chị dâu giận không? Cho nên chị dâu mới giận dỗi bỏ đi.”
Triệu Tiết không nói hai chữ “chia tay”, mà là dùng từ “bỏ đi” để thay thế, anh ta sợ Thẩm Triều Uyên nghe được hai chữ kia sẽ chịu đả kích.
“Giận?” Ánh mắt Thẩm Triều Uyên liếc về phía Triệu Tiết, giống như đang suy nghĩ khả năng trong lời nói của anh ta.
Ánh mắt tỉnh táo lạ thường, Triệu Tiết nhìn, rồi lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đúng vậy, anh suy nghĩ một chút xem có phải lúc trước anh có chuyện gì làm cho chị dâu hiểu lầm không, vì vậy...” Giọng nói của Triệu Tiết nhỏ dần, anh ta biạ không nổi nữa.
Vừa rồi ánh mắt của chị dâu, nào có như đang đang giận lẫy chứ!
Rõ ràng chính là không muốn.
Nhưng cũng có thể vốn không phải như thế, rõ ràng lúc trước ánh mắt chị dâu nhìn anh ấy, ngay cả công tử phóng đãng ưa thích tửu sắc như anh ta đây cũng cảm động.
Trong hội chỉ cần là người ăn chơi, bao nhiêu người không nói ở bên cạnh anh ấy chính là một người si tình chứ?
Cuối cùng cái gì có thể làm cho một người si tình bỗng nhiên biến thành bộ dáng kiên quyết như thế chứ?
Giờ phút này, Triệu Tiết cũng không biết nên làm thế nào cho phải, kết quả bây giờ, là chuyện anh ta không lường trước được.
Ánh mắt Thẩm Triều Uyên u ám, nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Nơi ngọn đèn chiếu rọi xuống, ánh sáng chói lóa rực rỡ.
Nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Một giây sau, nhẫn kim cương bị ném xuống đất, phát ra “Keng” một tiếng, sau đó lăn dọc theo mép sân khấu.
Kim cương không có hình dạng theo quy luật, nó nhanh chóng rơi xuống, đồng thời hộp đựng nhẫn cũng sắp rơi theo.
Thẩm Triều Uyên không liếc mắt nhìn lại, trực tiếp xoay người ra ngoài.
Triệu Tiết bị động tác của anh dọa sợ, chờ đến lúc kịp phản ứng thì Thẩm Triều Uyên đã đi đến cửa ra vào.
Tầm mắt của anh ta dọc theo hướng chiếc nhẫn lăn xuống, chậm rãi dời về phía bóng lưng của Thẩm Triều Uyên.
Thẩm Triều Uyên rất kiêu ngạo, điều này có liên quan đến môi trường sống của anh từ nhỏ đến lớn.
Trong thế giới của anh, chưa bao giờ có ai dám từ chối.
Vì nịnh bợ anh mà tất cả mọi người đều đã nói ra đủ lời trái lương tâm, bao gồm cả bố mẹ của anh.
Bởi vì bọn họ cho rằng có thể trục lợi từ anh.
Minh Sanh là người đầu tiên cũng là người duy nhất, cho anh nếm đủ ngon ngọt, sau này lại lấy về hết tất cả một cách vô tình.
Tất cả mọi thứ, giống như là cố ý trêu đùa Thẩm Triều Uyên một cách tàn nhẫn.
Vì vậy, anh tức giận là điều rất bình thường.
Nhưng Triệu Tiết lại nhìn thấy sự cô đơn vô tận từ bóng lưng anh.
Giống như, một người đã bị bỏ rơi rất nhiều lần.
——
Sau khi Minh Sanh đi ra khỏi hội trường của trường học, cô dừng chân một chút, quay đầu lại.
Tất cả đều kết thúc rồi, cô nghĩ.
Từ nay về sau.
Cô vẫn là cô, nhưng anh đã không còn là anh
Cho tới bây giờ, hai người cũng chưa từng ở bên nhau, chẳng qua tất cả chỉ là cô ích kỷ lại tham lam trộm lấy một giấc mộng mà thôi.
Ảo mộng tình yêu mà cô tự tay đan này, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Tương lai, bọn họ[1] vẫn sẽ kề vai sát cánh đi về phía trước, nhưng lại mãi mãi chỉ có thể lấy thân phận bạn bè và người nhà.
[1] Bọn họ ở đây là chỉ Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn.
Lúc Minh Sanh đến sân bay, Lâm Thuật Ngôn vừa mới xuống máy bay.
Ngoài sân bay, cô nhìn bóng người mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng, người đàn ông áo sơ mi quần tây đen, ăn mặc đơn giản, mái tóc tóc đen nhánh, vừa qua lông mày.
Thời gian cũng không khiến anh thay đổi chút nào.
Tất cả vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, vẫn quen thuộc, vẫn làm động lòng người.
Minh Sanh không biết mình dùng bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn chặn áp lực tình cảm rất nhiều năm của bản thân ở trong lòng.
Người trước mặt, là người cô đã thích rất nhiều năm.
Tiếc nuối là đời này, bọn họ khó mà có thể ở bên nhau.
“Sanh Sanh, anh đã về rồi.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa.
Lâm Thuật Ngôn buông hành lý trong tay ra, ôm cô gái hai mắt đỏ hoe trước mặt, không ngăn được nước mắt chảy xuống vào trong ngực.
Động tác dịu dàng, giống như ôm lấy một thứ đồ sứ dễ vỡ.
“Xin lỗi, để em phải chịu đựng một mình lâu như vậy.”
Minh Sanh tham lam lại lưu luyến vài giây đồng hồ tốt đẹp trong lồng ngực anh.
Cô biết Lâm Thuật Ngôn vẫn luôn xem cô là em gái và bạn bè, vì vậy ở chỗ anh nhìn thấy, Minh Sanh chưa bao giờ vượt qua nửa bước.
Minh Sanh không muốn làm cho anh lo lắng, cô lắc đầu: “Mấy năm này em sống rất tốt.”
Lâm Thuật Ngôn không nói gì, để tay trên người cô, chậm rãi trên di chuyển, cuối cùng rơi vào đỉnh đầu cô.
Vỗ về an ủi cô.
Động tác quen thuộc khiến Minh Sanh nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, khi đó, anh cũng an ủi cô như thế này.
Quá nhiều kí ức hiện lên trước mắt, Minh Sanh đột nhiên khóc không thành tiếng.
Quả nhiên, có nhiều thứ kìm nén quá lâu, tất cả đều sụp đổ vào ngày đó.
Vì để phòng bản thân có một ngày như vậy, Minh Sanh vẫn luôn kiềm chế cái miệng nhỏ của mình.
Lùi ra khỏi lồng ngực anh, Minh Sanh lau nước mắt, có chút nghẹn ngào: “Không phải anh nói tháng chín mới về sao? Sao đột nhiên lại về trước ba tháng vậy?”
Lâm Thuật Ngôn lấy một cái khăn ướt đã chuẩn bị từ sớm trong túi ra, giúp cô lau nước mắt, khóe miệng thấp thoáng niềm vui, rất nhẹ: “Anh biết em sẽ khóc nên đã chuẩn bị từ sớm rồi.”
“Bình thường em không khóc đâu.” Minh Sanh bị vạch trần, chân hơi run, cô phủ nhận.
Bây giờ, cô cũng chỉ lộ ra tính trẻ con như vậy trước mặt Lâm Thuật Ngôn.
Lâm Thuật Ngôn bật cười, không phản bác lại mà chỉ vuốt tóc cô, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Chữ “nhà” này, thật là làm cho người ta đau khổ.
Minh Sanh lái xe tới đây, sau khi Lâm Thuật Ngôn bỏ hành lý vào cốp xe thì trực tiếp đi đến vị trí ghế lái, mở cửa xe, ngồi xuống.
Minh Sanh ngồi xuống ghế lái phụ, thuận tiện đưa chìa khóa xe cho anh.
Cô mua chiếc xe này chưa đến nửa năm, lúc trước mua là nghĩ đến sau khi anh trở về, hai người đi tới đi lui, có chiếc xe sẽ thuận tiện hơn chút ít.
“Em mua xe này bao lâu rồi?” Sau khi Lâm Thuật Ngôn làm quen với chiếc xe này thì quay đầu hỏi.
“Không lâu lắm, mới mua năm trước.” Minh Sanh trả lời.
Lâm Thuật Ngôn nổ máy: “Có lẽ em nên nói với anh.”
Minh Sanh liếc qua: “Em có tiền.”
Xe cộ trên đường rất nhiều, Lâm Thuật Ngôn nhìn thẳng phía trước: “Lại lén đi bán tranh hả?”
Minh Sanh cúi đầu xuống, trên đời này, người hiểu cô nhất cũng chỉ có anh.
“Em không bán tranh lâu rồi, đầu năm trước em bán cái phòng cũ ở phố Minh đi rồi dùng số tiền đó mua xe.”
Một câu nói kia của cô kéo theo rất nhiều chuyện cũ, thời gian như nước lũ, xóa đi rất nhiều những đau đớn, nhưng lại không xóa được những vết thương do nỗi đau để lại.
Nó tựa như cái đinh khảm vào trong bức tường, để lại dấu ấn khắc sâu.
Mà trên người Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn cũng có dấu ấn tương tự.
Bọn họ đều đã mất đi người quan trọng nhất.
Bầu không khí trong xe đùng một cái hạ xuống nhiệt độ thấp nhất, im ắng trầm mặc, khiến hai người hít thở không thông.
Trước đó không lâu mới vui sướng đoàn tụ, giờ phút này lại bị sự đau khổ của cuộc sống bao phủ.
Xe dần chạy về con đường thưa thớt dân cư, cuối cùng, Lâm Thuật Ngôn im lặng hồi lâu cũng mở miệng: “Nghe dì nói, năm nay em chưa về thị trấn Nam Nính.”
Ánh mắt Minh Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt cô bỗng có chút hoảng hốt: “Em muốn về cùng anh.”
“Những năm qua đều là một mình em về, Yểu Yểu rất nhớ anh.”
Em cũng rất nhớ anh.
Những lời này, cô lặp đi lặp lại dưới đáy lòng, nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào chân tình nói ra miệng.
“Trước khi về, anh đặt vé máy bay quay về thị trấn Nam Nính vào tuần sau.” Lâm Thuật Ngôn nhìn thoáng qua người bên ghế lái phụ, lẳng lặng mở miệng: “Chúng ta trở về cùng nhau.”
“Được.”
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn ăn ý như thế.
Căn hộ của Minh Sanh chỉ có một phòng ngủ, cho nên lúc cô thuê căn hộ này, thuận tiện thuê luôn căn đối diện.
Năm năm trước, công ty của chú Lâm và dì Hứa mở rộng, sau đó đến hạng mục trọng tâm của công ty chậm rãi chuyển sang nước ngoài, cuối cùng dứt khoát sang sống ở nước ngoài luôn.
Sau này, Lâm Thuật Ngôn cũng xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhà ở trong nước cũng đều bán đi hết.
“Mấy năm nay em vẫn luôn ở đây à?” Lâm Thuật Ngôn đi vào phòng khách, nhìn quanh bốn phía.
Minh Sanh rót cho anh cốc nước, sau khi anh nhận, cô mới trả lời: “Lúc trước vẫn luôn ở ký túc xá.”
Động tác uống nước của Lâm Thuật Ngôn dừng lại: “Vẫn luôn ở đó à?”
Minh Sanh gật đầu.
Chỉ có ở trước mặt anh, Minh Sanh mới không cố hết sức che giấu sự yếu ớt của bản thân.
Đối với cô mà nói, Lâm Thuật Ngôn tựa như một gốc đại thụ che trời có thể dựa vào, khiến cho cô có được chỗ tránh mưa tránh gió kiên cố nhất, nhưng cũng khiến cô vĩnh viễn không có được tình yêu mà mình muốn.
Nếu không thể làm người yêu, Minh Sanh vẫn muốn ở bên cạnh anh
Cho dù là lấy thân phận người nhà hay bạn bè.
Nói cô ích kỷ cũng được, không từ thủ đoạn cũng không sao.
Nếu như cô không màng tình yêu mình dành cho anh, cô đã chết.
“Vì sao không nói với anh? Lại còn muốn lừa bọn họ?”
“Bọn họ” này là chỉ bố mẹ của Lâm Thuật Ngôn và bố mẹ của Sơ Yểu.
“Không phải là em không có tiền, chẳng qua là cảm thấy ở đâu cũng giống nhau, không muốn phiền phức mà thôi.”
Những lời này của Minh Sanh thấm đầy sự chua xót.
Lâm Thuật Ngôn hiểu.
Thế nhưng ngoại trừ an ủi cô bằng lời nói ra, anh không còn cách nào khác.
Lâm Thuật Ngôn mãi mãi không thể quên năm đó, anh gấp gáp trở về từ nước ngoài, cuối hành lang bệnh viện, nhìn thấy cô ngồi xổm ở góc tường, bơ vơ không nơi nương tựa, lặng lẽ rơi lệ.
Anh không phải thần, không có cách làm cho dì sống lại một lần nữa, cũng không thể bắt cô quên hết tất cả bi thương thống khổ.
Thứ khó kiểm soát nhất trong đời người là cảm xúc, mà bọn họ đều chìm sâu trong đó.
———
Lời của tác giả:
Coi như là quà tặng đó ~
Nhắc nhở một chút ở đây, nữ chính của tôi là thật lòng thích nam phụ, bây giờ vẫn thích, lúc trước đúng là đem nhân vật nam chính làm thế thân.
Tưởng tượng như vậy thì đúng là nữ chính có chút cặn bã, ài, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy nữ chính của tôi rất tốt! Không cho mắng cô ấy! (giả vờ hung dữ)
Nếu như để ý mấy điểm này thì hãy vào đây ~ hữu duyên tạm biệt ha ha ha ~
Ném Thẩm Triều Uyên ở sau lưng, không có chút lưu luyến nào.
Lúc bắt đầu kế hoạch cầu hôn, Thẩm Triều Uyên đã dự đoán rất nhiều kết quả, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như thế này.
Vì sao cô không đồng ý?
Đáy mắt Thẩm Triều Uyên lộ ra sự hoang mang và khó hiểu.
Còn có một nỗi phiền muộn tăm tối, bầu trời bên ngoài bỗng gió giục mây vần.
Cô từ chối.
Từ chối.
Thoáng chốc Thẩm Triều Uyên kịp phản ứng lại, nhanh chóng quay người, nhưng phía sau đã sớm không còn bóng người.
Sau nửa ngày, Triệu Tiết âm thầm lên sân khấu, đi đến phía sau anh, giơ tay lên hết lần này đến lần khắc, cuối cùng lặng lẽ bỏ xuống, buông thõng xuống một bên.
“Anh, có phải anh làm chị dâu giận không? Cho nên chị dâu mới giận dỗi bỏ đi.”
Triệu Tiết không nói hai chữ “chia tay”, mà là dùng từ “bỏ đi” để thay thế, anh ta sợ Thẩm Triều Uyên nghe được hai chữ kia sẽ chịu đả kích.
“Giận?” Ánh mắt Thẩm Triều Uyên liếc về phía Triệu Tiết, giống như đang suy nghĩ khả năng trong lời nói của anh ta.
Ánh mắt tỉnh táo lạ thường, Triệu Tiết nhìn, rồi lại cảm thấy lạnh sống lưng.
“Đúng vậy, anh suy nghĩ một chút xem có phải lúc trước anh có chuyện gì làm cho chị dâu hiểu lầm không, vì vậy...” Giọng nói của Triệu Tiết nhỏ dần, anh ta biạ không nổi nữa.
Vừa rồi ánh mắt của chị dâu, nào có như đang đang giận lẫy chứ!
Rõ ràng chính là không muốn.
Nhưng cũng có thể vốn không phải như thế, rõ ràng lúc trước ánh mắt chị dâu nhìn anh ấy, ngay cả công tử phóng đãng ưa thích tửu sắc như anh ta đây cũng cảm động.
Trong hội chỉ cần là người ăn chơi, bao nhiêu người không nói ở bên cạnh anh ấy chính là một người si tình chứ?
Cuối cùng cái gì có thể làm cho một người si tình bỗng nhiên biến thành bộ dáng kiên quyết như thế chứ?
Giờ phút này, Triệu Tiết cũng không biết nên làm thế nào cho phải, kết quả bây giờ, là chuyện anh ta không lường trước được.
Ánh mắt Thẩm Triều Uyên u ám, nhìn chiếc nhẫn trong tay.
Nơi ngọn đèn chiếu rọi xuống, ánh sáng chói lóa rực rỡ.
Nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Một giây sau, nhẫn kim cương bị ném xuống đất, phát ra “Keng” một tiếng, sau đó lăn dọc theo mép sân khấu.
Kim cương không có hình dạng theo quy luật, nó nhanh chóng rơi xuống, đồng thời hộp đựng nhẫn cũng sắp rơi theo.
Thẩm Triều Uyên không liếc mắt nhìn lại, trực tiếp xoay người ra ngoài.
Triệu Tiết bị động tác của anh dọa sợ, chờ đến lúc kịp phản ứng thì Thẩm Triều Uyên đã đi đến cửa ra vào.
Tầm mắt của anh ta dọc theo hướng chiếc nhẫn lăn xuống, chậm rãi dời về phía bóng lưng của Thẩm Triều Uyên.
Thẩm Triều Uyên rất kiêu ngạo, điều này có liên quan đến môi trường sống của anh từ nhỏ đến lớn.
Trong thế giới của anh, chưa bao giờ có ai dám từ chối.
Vì nịnh bợ anh mà tất cả mọi người đều đã nói ra đủ lời trái lương tâm, bao gồm cả bố mẹ của anh.
Bởi vì bọn họ cho rằng có thể trục lợi từ anh.
Minh Sanh là người đầu tiên cũng là người duy nhất, cho anh nếm đủ ngon ngọt, sau này lại lấy về hết tất cả một cách vô tình.
Tất cả mọi thứ, giống như là cố ý trêu đùa Thẩm Triều Uyên một cách tàn nhẫn.
Vì vậy, anh tức giận là điều rất bình thường.
Nhưng Triệu Tiết lại nhìn thấy sự cô đơn vô tận từ bóng lưng anh.
Giống như, một người đã bị bỏ rơi rất nhiều lần.
——
Sau khi Minh Sanh đi ra khỏi hội trường của trường học, cô dừng chân một chút, quay đầu lại.
Tất cả đều kết thúc rồi, cô nghĩ.
Từ nay về sau.
Cô vẫn là cô, nhưng anh đã không còn là anh
Cho tới bây giờ, hai người cũng chưa từng ở bên nhau, chẳng qua tất cả chỉ là cô ích kỷ lại tham lam trộm lấy một giấc mộng mà thôi.
Ảo mộng tình yêu mà cô tự tay đan này, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Tương lai, bọn họ[1] vẫn sẽ kề vai sát cánh đi về phía trước, nhưng lại mãi mãi chỉ có thể lấy thân phận bạn bè và người nhà.
[1] Bọn họ ở đây là chỉ Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn.
Lúc Minh Sanh đến sân bay, Lâm Thuật Ngôn vừa mới xuống máy bay.
Ngoài sân bay, cô nhìn bóng người mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng, người đàn ông áo sơ mi quần tây đen, ăn mặc đơn giản, mái tóc tóc đen nhánh, vừa qua lông mày.
Thời gian cũng không khiến anh thay đổi chút nào.
Tất cả vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, vẫn quen thuộc, vẫn làm động lòng người.
Minh Sanh không biết mình dùng bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn chặn áp lực tình cảm rất nhiều năm của bản thân ở trong lòng.
Người trước mặt, là người cô đã thích rất nhiều năm.
Tiếc nuối là đời này, bọn họ khó mà có thể ở bên nhau.
“Sanh Sanh, anh đã về rồi.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa.
Lâm Thuật Ngôn buông hành lý trong tay ra, ôm cô gái hai mắt đỏ hoe trước mặt, không ngăn được nước mắt chảy xuống vào trong ngực.
Động tác dịu dàng, giống như ôm lấy một thứ đồ sứ dễ vỡ.
“Xin lỗi, để em phải chịu đựng một mình lâu như vậy.”
Minh Sanh tham lam lại lưu luyến vài giây đồng hồ tốt đẹp trong lồng ngực anh.
Cô biết Lâm Thuật Ngôn vẫn luôn xem cô là em gái và bạn bè, vì vậy ở chỗ anh nhìn thấy, Minh Sanh chưa bao giờ vượt qua nửa bước.
Minh Sanh không muốn làm cho anh lo lắng, cô lắc đầu: “Mấy năm này em sống rất tốt.”
Lâm Thuật Ngôn không nói gì, để tay trên người cô, chậm rãi trên di chuyển, cuối cùng rơi vào đỉnh đầu cô.
Vỗ về an ủi cô.
Động tác quen thuộc khiến Minh Sanh nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, khi đó, anh cũng an ủi cô như thế này.
Quá nhiều kí ức hiện lên trước mắt, Minh Sanh đột nhiên khóc không thành tiếng.
Quả nhiên, có nhiều thứ kìm nén quá lâu, tất cả đều sụp đổ vào ngày đó.
Vì để phòng bản thân có một ngày như vậy, Minh Sanh vẫn luôn kiềm chế cái miệng nhỏ của mình.
Lùi ra khỏi lồng ngực anh, Minh Sanh lau nước mắt, có chút nghẹn ngào: “Không phải anh nói tháng chín mới về sao? Sao đột nhiên lại về trước ba tháng vậy?”
Lâm Thuật Ngôn lấy một cái khăn ướt đã chuẩn bị từ sớm trong túi ra, giúp cô lau nước mắt, khóe miệng thấp thoáng niềm vui, rất nhẹ: “Anh biết em sẽ khóc nên đã chuẩn bị từ sớm rồi.”
“Bình thường em không khóc đâu.” Minh Sanh bị vạch trần, chân hơi run, cô phủ nhận.
Bây giờ, cô cũng chỉ lộ ra tính trẻ con như vậy trước mặt Lâm Thuật Ngôn.
Lâm Thuật Ngôn bật cười, không phản bác lại mà chỉ vuốt tóc cô, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Chữ “nhà” này, thật là làm cho người ta đau khổ.
Minh Sanh lái xe tới đây, sau khi Lâm Thuật Ngôn bỏ hành lý vào cốp xe thì trực tiếp đi đến vị trí ghế lái, mở cửa xe, ngồi xuống.
Minh Sanh ngồi xuống ghế lái phụ, thuận tiện đưa chìa khóa xe cho anh.
Cô mua chiếc xe này chưa đến nửa năm, lúc trước mua là nghĩ đến sau khi anh trở về, hai người đi tới đi lui, có chiếc xe sẽ thuận tiện hơn chút ít.
“Em mua xe này bao lâu rồi?” Sau khi Lâm Thuật Ngôn làm quen với chiếc xe này thì quay đầu hỏi.
“Không lâu lắm, mới mua năm trước.” Minh Sanh trả lời.
Lâm Thuật Ngôn nổ máy: “Có lẽ em nên nói với anh.”
Minh Sanh liếc qua: “Em có tiền.”
Xe cộ trên đường rất nhiều, Lâm Thuật Ngôn nhìn thẳng phía trước: “Lại lén đi bán tranh hả?”
Minh Sanh cúi đầu xuống, trên đời này, người hiểu cô nhất cũng chỉ có anh.
“Em không bán tranh lâu rồi, đầu năm trước em bán cái phòng cũ ở phố Minh đi rồi dùng số tiền đó mua xe.”
Một câu nói kia của cô kéo theo rất nhiều chuyện cũ, thời gian như nước lũ, xóa đi rất nhiều những đau đớn, nhưng lại không xóa được những vết thương do nỗi đau để lại.
Nó tựa như cái đinh khảm vào trong bức tường, để lại dấu ấn khắc sâu.
Mà trên người Minh Sanh và Lâm Thuật Ngôn cũng có dấu ấn tương tự.
Bọn họ đều đã mất đi người quan trọng nhất.
Bầu không khí trong xe đùng một cái hạ xuống nhiệt độ thấp nhất, im ắng trầm mặc, khiến hai người hít thở không thông.
Trước đó không lâu mới vui sướng đoàn tụ, giờ phút này lại bị sự đau khổ của cuộc sống bao phủ.
Xe dần chạy về con đường thưa thớt dân cư, cuối cùng, Lâm Thuật Ngôn im lặng hồi lâu cũng mở miệng: “Nghe dì nói, năm nay em chưa về thị trấn Nam Nính.”
Ánh mắt Minh Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt cô bỗng có chút hoảng hốt: “Em muốn về cùng anh.”
“Những năm qua đều là một mình em về, Yểu Yểu rất nhớ anh.”
Em cũng rất nhớ anh.
Những lời này, cô lặp đi lặp lại dưới đáy lòng, nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào chân tình nói ra miệng.
“Trước khi về, anh đặt vé máy bay quay về thị trấn Nam Nính vào tuần sau.” Lâm Thuật Ngôn nhìn thoáng qua người bên ghế lái phụ, lẳng lặng mở miệng: “Chúng ta trở về cùng nhau.”
“Được.”
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn ăn ý như thế.
Căn hộ của Minh Sanh chỉ có một phòng ngủ, cho nên lúc cô thuê căn hộ này, thuận tiện thuê luôn căn đối diện.
Năm năm trước, công ty của chú Lâm và dì Hứa mở rộng, sau đó đến hạng mục trọng tâm của công ty chậm rãi chuyển sang nước ngoài, cuối cùng dứt khoát sang sống ở nước ngoài luôn.
Sau này, Lâm Thuật Ngôn cũng xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhà ở trong nước cũng đều bán đi hết.
“Mấy năm nay em vẫn luôn ở đây à?” Lâm Thuật Ngôn đi vào phòng khách, nhìn quanh bốn phía.
Minh Sanh rót cho anh cốc nước, sau khi anh nhận, cô mới trả lời: “Lúc trước vẫn luôn ở ký túc xá.”
Động tác uống nước của Lâm Thuật Ngôn dừng lại: “Vẫn luôn ở đó à?”
Minh Sanh gật đầu.
Chỉ có ở trước mặt anh, Minh Sanh mới không cố hết sức che giấu sự yếu ớt của bản thân.
Đối với cô mà nói, Lâm Thuật Ngôn tựa như một gốc đại thụ che trời có thể dựa vào, khiến cho cô có được chỗ tránh mưa tránh gió kiên cố nhất, nhưng cũng khiến cô vĩnh viễn không có được tình yêu mà mình muốn.
Nếu không thể làm người yêu, Minh Sanh vẫn muốn ở bên cạnh anh
Cho dù là lấy thân phận người nhà hay bạn bè.
Nói cô ích kỷ cũng được, không từ thủ đoạn cũng không sao.
Nếu như cô không màng tình yêu mình dành cho anh, cô đã chết.
“Vì sao không nói với anh? Lại còn muốn lừa bọn họ?”
“Bọn họ” này là chỉ bố mẹ của Lâm Thuật Ngôn và bố mẹ của Sơ Yểu.
“Không phải là em không có tiền, chẳng qua là cảm thấy ở đâu cũng giống nhau, không muốn phiền phức mà thôi.”
Những lời này của Minh Sanh thấm đầy sự chua xót.
Lâm Thuật Ngôn hiểu.
Thế nhưng ngoại trừ an ủi cô bằng lời nói ra, anh không còn cách nào khác.
Lâm Thuật Ngôn mãi mãi không thể quên năm đó, anh gấp gáp trở về từ nước ngoài, cuối hành lang bệnh viện, nhìn thấy cô ngồi xổm ở góc tường, bơ vơ không nơi nương tựa, lặng lẽ rơi lệ.
Anh không phải thần, không có cách làm cho dì sống lại một lần nữa, cũng không thể bắt cô quên hết tất cả bi thương thống khổ.
Thứ khó kiểm soát nhất trong đời người là cảm xúc, mà bọn họ đều chìm sâu trong đó.
———
Lời của tác giả:
Coi như là quà tặng đó ~
Nhắc nhở một chút ở đây, nữ chính của tôi là thật lòng thích nam phụ, bây giờ vẫn thích, lúc trước đúng là đem nhân vật nam chính làm thế thân.
Tưởng tượng như vậy thì đúng là nữ chính có chút cặn bã, ài, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy nữ chính của tôi rất tốt! Không cho mắng cô ấy! (giả vờ hung dữ)
Nếu như để ý mấy điểm này thì hãy vào đây ~ hữu duyên tạm biệt ha ha ha ~