Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ
Chương 8: Đưa đẩy
Kỷ Vũ nói xong câu này, tai nóng lên, muốn nhanh tìm một bậc thang cho mình:”Giặt sạch khăn sẽ liên hệ với chị.”
Cũng không biết một cái khăn lông đối với cậu còn có thể quý giá như vậy, yêu cầu phải quý trọng với nó. Lương Sam thuận tay đánh nhịp gõ gõ vào sườn tay lái, móng tay chạm vào bề mặt da, vang lên âm thanh cộp cộp.
Cô không nói gì, Kỷ Vũ nhìn chằm chằm vào cô.
Qua vài giây, môi đỏ khẽ mở: “Được.”
Vừa nói lời này, cô lấy di động từ trong túi ra, click mở Wechat, mở đến giao diện QR, đưa đến trước mặt Kỷ Vũ, tầm mắt lập tức đặt trên mặt cậu.
“Đinh” âm thanh quét mã vang lên, giao diện xoay chuyển.
Thông báo thêm bạn không xuất hiện như Kỷ Vũ mong muốn, hiện trước mắt cậu chính là thông báo người này đã được thêm bạn, tên ghi chú là “23”.
Đại não của cậu như có một sợi dây đàn được kéo căng, bị người khác dùng tay nhẹ gảy một cái, phát ra âm thanh Ong Ong thật lớn.
Phản ứng của cậu Lương Sam đều thu hết vào trong mắt, nhìn vẻ mặt của cậu, từ lúc nghi ngờ khó hiểu đến lúc bừng tỉnh ngộ ra, sau đó đến bây giờ là thẹn thùng xấu hổ.
“Thêm được chưa?”
“…”
“Còn về ký túc xá nữa không?”
Lương Sam đưa tay qua, mu bàn tay dán lên má chàng trai đang cúi đầu, đúng như cô đoán, chạm vào một mảnh lửa nóng.
Kỷ Vũ ngẩng đầu, vành tai vẫn còn hồng, trong ánh mắt tối tăm không rõ nói: “Vậy đi đâu?”
“À…” Ngón tay thon dài của Lương Sam vuốt ve sườn mặt cậu rồi đưa lên xoa cằm mình, móng tay óng ánh gõ gõ vào cằm:”Khách sạn, hoặc là nhà tôi, cậu chọn?.”
Sự tình đã phát triển theo hướng cậu không hề biết trước.
“… Nhà chị.”
Vẻ mặt lạnh lùng lúc vừa lên xe của Kỷ Vũ dường như đã không còn tồn tại, tim cậu đập như đánh trống, sau khi dừng một lúc cơ thể lại bắt đầu nóng lên. Trong lúc này nội tâm cậu đang bị dày xéo, cảm giác như mình bị cười nhạo.
Đối với Lương Sam, là nhất kiến chung tình(*). Cậu chưa từng hoài nghi mình thật sự thích cô, phản ứng cơ thể đã chứng minh hết thảy.
*ý của chú em là thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Lương Sam lưu manh quá, tôi thích, aaaa.
Đối với người tên “23” ở trên mạng, chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, đầu óc nóng lên, kết quả của việc t*ng trùng lên não.
Hơn nữa”23″ ở trên mạng mỗi thời khắc nhắn tin qua lại, đều cảm thấy hành vi này rất ti tiện và hổ thẹn. Thậm chí lúc nhìn thấy Lương Sam, cảm thấy sinh ra cảm giác chột dạ, áy náy không thể hiểu. Có những thứ biết đã biết rõ không thể làm, nhưng vẫn muốn thỏa mãn nửa người dưới, mà cô tựa như độc dược, cậu đâm đầu, vui vẻ chịu đựng.
Cánh tay Lương Sam đặt trên tay lái, nghiêng đầu đáp trên cánh tay, cặp mắt quyến rũ như ẩn như hiện đưa tình nhìn Kỷ Vũ. Cậu như bị mũi nhọn chĩa vào, thấy từ trong đáy mắt cô vẻ trêu chọc, độ ấm trong xe thổi tới như núi lửa phun trào hơi nóng.
“… Làm sao vậy?” Kỷ Vũ nhìn không thấy cô nói gì, mở miệng dò hỏi, không nghĩ đến vừa nói đã bị âm thanh của mình dọa sợ, vừa thấp lại vừa ách, mang theo áp lực nào đó, cảm xúc như sắp phá kén chui từ dưới lòng đất lên trên.
Cậu thấy được khóe môi ngày càng cong cong của Lương Sam, mất tự nhiên đưa nắm tay lên khóe miệng, ho nhẹ một tiếng.
Lương Sam cảm thấy lúc này nên dừng lại rồi, hất cằm lên nhìn cậu nói:
“Dây an toàn, em trai.”
“… À, được.”
Cài xong dây an toàn, xe vững vàng lăn bánh, Kỷ Vũ vẫn không rút ra được tâm trạng ảo não ngu xuẩn của mình. Nhân lúc Lương Sam đang chuyên chú nhìn về phía trước, cậu không kiêng dè gì nghiêng đầu quan sát cô.
Hôm nay cô mặc chiếc váy nâu đen xen kẽ như bàn cờ vây lấy cặp mông, tất chân màu đen bao bọc lấy đôi chân dài, bên trên là áo cao cổ ôm sát. Cả người từng đường cong phập phồng quyến rũ, eo nhỏ chỉ một tay có thể ôm hết.
Vị khách quen gây cho cậu những giấc mộng xuân, lúc này gần gũi ngồi bên cạnh mình, cảm giác thật mơ hồ. Kỷ Vũ đùa nghịch chiếc khăn lông đặt trên đùi mình, lúc thì gấp nó lại vuông vắn, lúc lại làm nó xõa tung, thi thoảng ngẩng lên nhìn phong cảnh nhanh chóng lùi lại phía sau bên ngoài cửa xe, muốn làm cho mình bình tĩnh một chút, ít nhất làm cho mình không có vẻ mất giá như vậy.
Sau đó tiếng động cơ xe biến mất, họ đã đến một bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Trái tim Kỷ Vũ một lần nữa đập loạn trong lồng ngực, tảng đá vô hình bị treo lên cao.
Lương Sam không trêu cậu nữa, dáng vẻ tự nhiên quay người lấy áo khoác, đẩy cửa ra chuẩn bị xuống xe.
“Xuống xe đi.”
Ba chữ nhẹ nhàng phiêu diêu tản ra theo động tác của cô tiến vào trong tai Kỷ Vũ, tay cậu cầm tấm khăn lông xuống xe, hai người một trước một sau đi vào thang máy, cậu nhìn đầu ngón tay như búp măng của cô ấn tầng 12.
Lúc cô ấn mật mã mở cửa cũng không tránh cậu, sáu chữ cái ngắn ngủi dễ dàng bị cậu lưu vào trong đầu.
Vào cửa bật đèn thay giày, cô quay đầu chỉ vào cái giá nói:
“Áo khoác ướt để ở đây đi.” Sau đó xoay người cúi xuống mở ngăn trên của tủ giày, cố sức kéo ra một đôi dép màu đen. Kỷ Vũ đi đến trước một bước, nhẹ nhàng đưa bàn tay qua dùng sức cầm đôi dép lê xuống. Nhận lấy dép lê đặt ở bên chân cậu, Lương Sam đứng dậy nói: “Cái này của ba tôi, ông chỉ dùng một lần, nếu cậu ngại không đeo thì đi chân trần cũng được.”
Kỷ Vũ không nói một lời cong lưng đổi giày, vừa đứng lên vẫn chưa vững đã bị một hương thơm lấp đầy cõi lòng.
Cơ thể cô hoàn toàn dựa vào trước ngực cậu, trọng tâm không vững làm Kỷ Vũ dựa mạnh vào cánh cửa phía sau lưng, từ trong miệng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Lương Sam thuận tay cầm khăn lông trên tay cậu ném xuống đất, ngón chân nhẹ kiễng, đôi tay vòng qua cổ cậu, đầu ngón tay nhẹ như có như không gãi gãi làn da, khoảng cách môi hai người chưa đến một centimet, cậu nhìn môi cô hé mở, nói ra lời dí dỏm:
“Tôi nặng lắm à?”
Hơi thở Kỷ Vũ như ngừng lại, không dám thở ra hơi phun lên gương mặt láng mịn như ngọc này, hai tay thong thả đưa lên đặt ở hai bên hông cô.
“Phải ôm mới biết được.”
Giọng của cậu thuộc dạng trầm thấp, hiện tại còn cố tình đè thấp yết hầu, âm cuối âm điệu nhẹ nhàng cao lên, tản mạn mang theo cảm giác cà lơ phất phơ, tiếng nói trầm khàn quẩn quanh, trêu chọc đến màng nhĩ tê dại, thân thể bỗng chốc nóng lên.
Khoảng cách hai người cực gần, mỗi khi nói chuyện hai cánh môi tiếp xúc ngắn ngủi, không khí xung quanh đều trở nên đặc quánh, tầm mắt hai người giằng co trong đó.
Không biết ai là người chủ động trước, bốn cánh môi lạnh lẽo như nam châm hút chặt lấy nhau. Không hề có chuyện như mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, vừa lên đến chính là mưa rền gió dữ, người đến tôi đi.
Kỷ Vũ vụng về mút vào qua lại môi dưới của cô, làm cho đối phương rên lên tiếng ngâm khe khẽ. Môi xinh hé mở chu lưỡi dẫn dắt lưỡi cậu đi vào, mút vào dây dưa lưỡi nhau, câu lấy bão tố trong miệng.
Hai bàn tay đặt bên eo thon không còn thỏa mãn được chỉ với động tác ôm nhẹ nhàng, hai cánh tay cậu buộc chặt, đem cơ thể cô gắt gao khảm vào trong ngực, hai luồng no đủ tròn trịa bị cậu ép đến thay đổi hình dáng. Mũi chân của Lương Sam bị cậu nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ còn đôi tay khoanh lại trên cổ, hai miệng hôn tới mức càng thêm đẩy sắc đưa tình.
///
Cũng không biết một cái khăn lông đối với cậu còn có thể quý giá như vậy, yêu cầu phải quý trọng với nó. Lương Sam thuận tay đánh nhịp gõ gõ vào sườn tay lái, móng tay chạm vào bề mặt da, vang lên âm thanh cộp cộp.
Cô không nói gì, Kỷ Vũ nhìn chằm chằm vào cô.
Qua vài giây, môi đỏ khẽ mở: “Được.”
Vừa nói lời này, cô lấy di động từ trong túi ra, click mở Wechat, mở đến giao diện QR, đưa đến trước mặt Kỷ Vũ, tầm mắt lập tức đặt trên mặt cậu.
“Đinh” âm thanh quét mã vang lên, giao diện xoay chuyển.
Thông báo thêm bạn không xuất hiện như Kỷ Vũ mong muốn, hiện trước mắt cậu chính là thông báo người này đã được thêm bạn, tên ghi chú là “23”.
Đại não của cậu như có một sợi dây đàn được kéo căng, bị người khác dùng tay nhẹ gảy một cái, phát ra âm thanh Ong Ong thật lớn.
Phản ứng của cậu Lương Sam đều thu hết vào trong mắt, nhìn vẻ mặt của cậu, từ lúc nghi ngờ khó hiểu đến lúc bừng tỉnh ngộ ra, sau đó đến bây giờ là thẹn thùng xấu hổ.
“Thêm được chưa?”
“…”
“Còn về ký túc xá nữa không?”
Lương Sam đưa tay qua, mu bàn tay dán lên má chàng trai đang cúi đầu, đúng như cô đoán, chạm vào một mảnh lửa nóng.
Kỷ Vũ ngẩng đầu, vành tai vẫn còn hồng, trong ánh mắt tối tăm không rõ nói: “Vậy đi đâu?”
“À…” Ngón tay thon dài của Lương Sam vuốt ve sườn mặt cậu rồi đưa lên xoa cằm mình, móng tay óng ánh gõ gõ vào cằm:”Khách sạn, hoặc là nhà tôi, cậu chọn?.”
Sự tình đã phát triển theo hướng cậu không hề biết trước.
“… Nhà chị.”
Vẻ mặt lạnh lùng lúc vừa lên xe của Kỷ Vũ dường như đã không còn tồn tại, tim cậu đập như đánh trống, sau khi dừng một lúc cơ thể lại bắt đầu nóng lên. Trong lúc này nội tâm cậu đang bị dày xéo, cảm giác như mình bị cười nhạo.
Đối với Lương Sam, là nhất kiến chung tình(*). Cậu chưa từng hoài nghi mình thật sự thích cô, phản ứng cơ thể đã chứng minh hết thảy.
*ý của chú em là thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Lương Sam lưu manh quá, tôi thích, aaaa.
Đối với người tên “23” ở trên mạng, chỉ là thấy sắc nổi lòng tham, đầu óc nóng lên, kết quả của việc t*ng trùng lên não.
Hơn nữa”23″ ở trên mạng mỗi thời khắc nhắn tin qua lại, đều cảm thấy hành vi này rất ti tiện và hổ thẹn. Thậm chí lúc nhìn thấy Lương Sam, cảm thấy sinh ra cảm giác chột dạ, áy náy không thể hiểu. Có những thứ biết đã biết rõ không thể làm, nhưng vẫn muốn thỏa mãn nửa người dưới, mà cô tựa như độc dược, cậu đâm đầu, vui vẻ chịu đựng.
Cánh tay Lương Sam đặt trên tay lái, nghiêng đầu đáp trên cánh tay, cặp mắt quyến rũ như ẩn như hiện đưa tình nhìn Kỷ Vũ. Cậu như bị mũi nhọn chĩa vào, thấy từ trong đáy mắt cô vẻ trêu chọc, độ ấm trong xe thổi tới như núi lửa phun trào hơi nóng.
“… Làm sao vậy?” Kỷ Vũ nhìn không thấy cô nói gì, mở miệng dò hỏi, không nghĩ đến vừa nói đã bị âm thanh của mình dọa sợ, vừa thấp lại vừa ách, mang theo áp lực nào đó, cảm xúc như sắp phá kén chui từ dưới lòng đất lên trên.
Cậu thấy được khóe môi ngày càng cong cong của Lương Sam, mất tự nhiên đưa nắm tay lên khóe miệng, ho nhẹ một tiếng.
Lương Sam cảm thấy lúc này nên dừng lại rồi, hất cằm lên nhìn cậu nói:
“Dây an toàn, em trai.”
“… À, được.”
Cài xong dây an toàn, xe vững vàng lăn bánh, Kỷ Vũ vẫn không rút ra được tâm trạng ảo não ngu xuẩn của mình. Nhân lúc Lương Sam đang chuyên chú nhìn về phía trước, cậu không kiêng dè gì nghiêng đầu quan sát cô.
Hôm nay cô mặc chiếc váy nâu đen xen kẽ như bàn cờ vây lấy cặp mông, tất chân màu đen bao bọc lấy đôi chân dài, bên trên là áo cao cổ ôm sát. Cả người từng đường cong phập phồng quyến rũ, eo nhỏ chỉ một tay có thể ôm hết.
Vị khách quen gây cho cậu những giấc mộng xuân, lúc này gần gũi ngồi bên cạnh mình, cảm giác thật mơ hồ. Kỷ Vũ đùa nghịch chiếc khăn lông đặt trên đùi mình, lúc thì gấp nó lại vuông vắn, lúc lại làm nó xõa tung, thi thoảng ngẩng lên nhìn phong cảnh nhanh chóng lùi lại phía sau bên ngoài cửa xe, muốn làm cho mình bình tĩnh một chút, ít nhất làm cho mình không có vẻ mất giá như vậy.
Sau đó tiếng động cơ xe biến mất, họ đã đến một bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Trái tim Kỷ Vũ một lần nữa đập loạn trong lồng ngực, tảng đá vô hình bị treo lên cao.
Lương Sam không trêu cậu nữa, dáng vẻ tự nhiên quay người lấy áo khoác, đẩy cửa ra chuẩn bị xuống xe.
“Xuống xe đi.”
Ba chữ nhẹ nhàng phiêu diêu tản ra theo động tác của cô tiến vào trong tai Kỷ Vũ, tay cậu cầm tấm khăn lông xuống xe, hai người một trước một sau đi vào thang máy, cậu nhìn đầu ngón tay như búp măng của cô ấn tầng 12.
Lúc cô ấn mật mã mở cửa cũng không tránh cậu, sáu chữ cái ngắn ngủi dễ dàng bị cậu lưu vào trong đầu.
Vào cửa bật đèn thay giày, cô quay đầu chỉ vào cái giá nói:
“Áo khoác ướt để ở đây đi.” Sau đó xoay người cúi xuống mở ngăn trên của tủ giày, cố sức kéo ra một đôi dép màu đen. Kỷ Vũ đi đến trước một bước, nhẹ nhàng đưa bàn tay qua dùng sức cầm đôi dép lê xuống. Nhận lấy dép lê đặt ở bên chân cậu, Lương Sam đứng dậy nói: “Cái này của ba tôi, ông chỉ dùng một lần, nếu cậu ngại không đeo thì đi chân trần cũng được.”
Kỷ Vũ không nói một lời cong lưng đổi giày, vừa đứng lên vẫn chưa vững đã bị một hương thơm lấp đầy cõi lòng.
Cơ thể cô hoàn toàn dựa vào trước ngực cậu, trọng tâm không vững làm Kỷ Vũ dựa mạnh vào cánh cửa phía sau lưng, từ trong miệng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Lương Sam thuận tay cầm khăn lông trên tay cậu ném xuống đất, ngón chân nhẹ kiễng, đôi tay vòng qua cổ cậu, đầu ngón tay nhẹ như có như không gãi gãi làn da, khoảng cách môi hai người chưa đến một centimet, cậu nhìn môi cô hé mở, nói ra lời dí dỏm:
“Tôi nặng lắm à?”
Hơi thở Kỷ Vũ như ngừng lại, không dám thở ra hơi phun lên gương mặt láng mịn như ngọc này, hai tay thong thả đưa lên đặt ở hai bên hông cô.
“Phải ôm mới biết được.”
Giọng của cậu thuộc dạng trầm thấp, hiện tại còn cố tình đè thấp yết hầu, âm cuối âm điệu nhẹ nhàng cao lên, tản mạn mang theo cảm giác cà lơ phất phơ, tiếng nói trầm khàn quẩn quanh, trêu chọc đến màng nhĩ tê dại, thân thể bỗng chốc nóng lên.
Khoảng cách hai người cực gần, mỗi khi nói chuyện hai cánh môi tiếp xúc ngắn ngủi, không khí xung quanh đều trở nên đặc quánh, tầm mắt hai người giằng co trong đó.
Không biết ai là người chủ động trước, bốn cánh môi lạnh lẽo như nam châm hút chặt lấy nhau. Không hề có chuyện như mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, vừa lên đến chính là mưa rền gió dữ, người đến tôi đi.
Kỷ Vũ vụng về mút vào qua lại môi dưới của cô, làm cho đối phương rên lên tiếng ngâm khe khẽ. Môi xinh hé mở chu lưỡi dẫn dắt lưỡi cậu đi vào, mút vào dây dưa lưỡi nhau, câu lấy bão tố trong miệng.
Hai bàn tay đặt bên eo thon không còn thỏa mãn được chỉ với động tác ôm nhẹ nhàng, hai cánh tay cậu buộc chặt, đem cơ thể cô gắt gao khảm vào trong ngực, hai luồng no đủ tròn trịa bị cậu ép đến thay đổi hình dáng. Mũi chân của Lương Sam bị cậu nhấc lên khỏi mặt đất, chỉ còn đôi tay khoanh lại trên cổ, hai miệng hôn tới mức càng thêm đẩy sắc đưa tình.
///