Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 960
Chương 960
“Nói không muốn là giả”, Trần Văn Học nói: “Tuy bà ấy thường nói, cả đời này bà ấy không muốn gặp lại bố tôi nữa, nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn yêu ông ấy. Giả như bố tôi thực sự chịu đón bà ấy vào nhà họ Trần, chắc chắn bà ấy rất vui”.
“Vây thì bảo bố anh đón bà ấy về”, Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học ngẩn người, nói: “Đó là việc không thể nào! Thực ra bố tôi rất muốn làm vậy, nhưng người trong gia tộc không đồng ý. Gia chủ của nhà họ Trần, có con riêng cùng lắm chỉ là câu chuyện nói lúc rảnh rỗi, nhưng nếu đặt cả hai bà vợ lên bàn, thì đó là tin xấu rồi, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia tộc. Quan trọng nhất là, mẹ của Trần Chí Hổ, cũng là vợ cả hiện tại của bố tôi, tên là Phan Phượng Anh, bà ta chẳng tốt bụng gì. Nếu bố tôi dám đón mẹ tôi về, bà ta chắc chắn sẽ làm ầm nhà họ Trần đến mức gà bay chó chạy”.
“Tôi thấy bố anh cũng là người mạnh mẽ, còn vợ sợ sao?”
“Cũng không phải sợ vợ, mà là thế lực nhà mẹ của Phan Phượng Anh rất lớn. Hơn nữa, lúc trước bố tôi có thể làm vị trí gia chủ, nhà họ Phan cũng có công. Phan Phượng Anh luôn coi mẹ tôi là tình địch, coi tôi là cái đinh trong mắt, làm sao có thể đồng ý cho mẹ tôi vào của nhà họ Trần?”
Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, lần này, Phan Phượng Anh sẽ cầu xin mẹ anh vào cửa nhà họ Trần”.
“Làm sao có thể?”, Trần Văn Học không hiểu nói.
Lý Dục Thần cười lớn ha ha: “Anh cứ đợi mà xem đi. Bây giờ, tôi và anh cùng đi thăm mẹ anh, mấy hôm nay, tôi sẽ ở nhà anh, chắc là được chứ?”
“Đương nhiên không vấn đề”.
Trần Văn Học cũng không hỏi nhiều. Liền đưa Lý Dục Thần đến nhà của mẹ anh ta.
Mẹ Trần tên là La Bội Dao, sống trong tiểu khu kiểu cũ gần ngoại ô, vẫn chưa đến tuổi về hưu, có công việc của mình, mặc dù không có nhà họ Trần chăm sóc, cuộc sống cũng vẫn sung túc, ngoại trừ sống một mình rất cô đơn lạnh lẽo.
Nghe nói Lý Dục Thần là bạn của Trần Văn Học, đặc biệt đến thăm bà ta, nên đi siêu thị mua vài món ăn, đích thân xuống bếp tiếp đãi họ.
La Bội Dao có khuôn mặt thanh tú, có thể nhìn ra hồi còn trẻ chăc chắn là một đại mỹ nhân, hơn nữa lời nói nho nhã, cử chỉ dịu dàng, là phụ nữ vô cùng có giáo dưỡng và hiền thục, chẳng trách có thể khiến Trần Định Bang động lòng.
Lý Dục Thần rất ngưỡng mộ Trần Văn Học, có thể thường xuyên ở bên mẹ.
Anh nhớ đến mẹ của mình, rốt cuộc bà ấy là người như thế nào?
Bà ấy chắc chắn khuynh nước khuynh thành, nếu không cũng không thể làm đổ cậu ấm đệ nhất thủ đô, khiến nhà họ Lý mời đến ba mươi sáu đầu bếp khách sạn lớn ở thủ đô, chỉ để làm bà ấy cười.
Chắc chắn bà ấy có tuyệt kỹ, ma công xuất thần nhập quỷ, có lẽ trên tay dính đầy máu tươi, nếu không làm sao có thể làm thánh nữ của ma giáo?
Nhưng bà ấy chắc chắn vô cùng tốt bụng, yêu thương vạn vật thế gian, nếu không tại sao ngay cả một con chồn cũng muốn cứu, còn điểm hóa cho nó tu hành, cho nó ở trong Hoàng Đại tiên miếu tích công tích đức, hành thiện giúp dân.
La Bội Dao hình như nhìn ra tâm sự của Lý Dục Thần, hỏi: “Tiểu Lý à, nghĩ gì thế?”
Lý Dục Thần nói: “Nhìn thấy hai mẹ con dì tình sâu, cháu cùng nhớ mẹ cháu”.
“Thanh niên nên ra ngoài xông pha, nhưng có thời gian rảnh cũng phải về thăm nhà. Mẹ cháu chắc chắn rất nhớ cậu”, La Bội Dao cười nói.
Sắc mặt Lý Dục Thần tối lại: “Mẹ cháu đã không còn rồi”.
La Bội Dao sững sờ, đôi mắt lóe lên chút đau xót, liên tục gắp thức ăn vào trong bát Lý Dục Thần, nói: “Lại đây, ăn đi! Đây đều là món Văn Học thích ăn nhất, không biết cháu có thích ăn không. Cháu với Văn Học là bạn tốt, anh em tốt, sau này thường xuyên đến đi. Cháu cứ coi dì là mẹ cháu, hai đứa đều là con ngoan của dì!”