Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 897
Chương 897
Ở trước mặt Lam Điền tuổi con nhỏ và chưa từng tiếp xúc với tu hành, Nghiêm Cẩn tự có cảm giác mình là lão tiền bối trong tu hành, nhưng Lam Điền lại nhìn ra, còn trong mắt ‘tiền bối’ như cậu ta, ngoại trừ sương mờ, vẫn là sương mờ, đâu có ‘hồn ma’ tuần tra hộ sơn gì?
Mộc Niên Phong ở bên khác càng kinh ngạc hơn.
Ông ta từng là đường chủ ngoại đường của phái Âm Sơn, thường xuyên ra vào Âm Sơn, lại không biết Âm Sơn còn có đại trận hộ sơn.
Ông ta bỗng nghe thấy Lý Dục Thần hỏi: “Cháu có sợ không?”
Lời này có lẽ là hỏi Lam Điền.
Nhưng không biết tại sao, Mộc Niên Phong bỗng ớn lạnh, toàn thân nổi da gà.
Ông ta phát hiện, mình đúng là rất sợ hãi.
Thực ra lúc này, ông ta có rất nhiều lựa chọn.
Ví dụ ông ta có thể giúp Lý Dục Thần gõ cửa Âm Sơn, ông ta không biết đại trận hộ sơn có tác dụng gì, nhưng làm như vậy, khả năng lớn có thể tránh đại trận hộ sơn phát huy tác dụng.
Ông ta có thể dùng cách mà chỉ có đệ tử Âm Sơn biết, truyền tin tức có địch đến xâm phạm lên núi. Tuy có rủi ro lớn, nhưng một khi thành công, sau khi ông ta trở về Âm Sơn, chắc chắn sẽ được chưởng môn khen ngợi. Đại trưởng lão và đại hộ pháp đều đã chết, có nghĩa là sẽ khuyết hai vị trí rất quan trọng.
Đương nhiên, ông ta cũng có thể không làm gì hết, lặng lẽ quan sát diễn biến.
Trong lòng Mộc Niên Phong vụt lên nỗi do dự, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn hạ quyết tâm.
Một phần là vì cái chết của Thiệu Cư Ông và Miêu Nhữ Thần khiến ông ta chấn hãi, quan trọng hơn là, khi Lý Dục Thần ép ông ta viết ra tội trạng của phái Âm Sơn, trong lòng ông ta thực sự nổi lên cảm giác tội ác, và vô cùng ghê tởm bản thân mình trước đây.
Mỗi một người làm việc ác, mỗi một lần làm việc ác, đều sẽ có gánh nặng, chỉ có điều con người sẽ chôn sâu cảm giác gánh nặng đó vào trong lòng, người càng ác, giấu càng sâu.
Mộc Niên Phong từng nghĩ rằng mình là người lòng dạ sắt đá, nhưng không ngờ chỉ mới đào nhẹ lên trong lòng, thì đã hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta không kiên cường và vững vàng như mình tưởng tượng.
“Cậu Lý, đệ tử phái Âm Sơn lên núi có khẩu lệnh đặc biệt, để tôi đi gõ cổng núi”, Mộc Niên Phong nói.
Lý Dục Thần nhìn ông ta một cái: “Ông không sợ sao? Nếu tôi không đánh lại được chưởng môn của các ông, chắc ông biết kết cục của ông rồi”.
Mộc Niên Phong ưỡn ngực, cảm khái nói: “Nếu có thể làm người lại từ đầu, tại sao lại không chứ? Cùng lắm là chết, chết rồi cũng chỉ biến thành ma thôi, cũng tốt hơn là sống người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Tốt, cũng coi như tôi không nhìn nhầm ông”.
Lúc này, phía sau vang lên giọng nói: “Cậu Lý, đợi một chút!”
Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc chạy đến.
“Cậu Lý, Bách Hoa Cốc và phái Âm Sơn đã đấu mấy trăm năm, hôm nay cậu muốn diệt Âm Sơn, làm sao có thể thiếu chúng tôi? Tôi sẽ hiến cái mạng già này, tình nguyện chiến đấu cùng cậu Lý!”
Các nữ đệ tử Tạ Hồng Yên, Tạ Hồng Lăng, Tạ Huyền Nguyệt, Tạ Bích La phía sau bà ta cũng đồng thanh nói:
“Đệ tử Bách Hoa Cốc, nguyện cùng cậu Lý lên núi!
Lý Dục Thần cũng không cảm ơn, nói: “Đã đến rồi thì xem đi vậy”.