Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 846
Chương 846
Bây giờ phải mau chóng tìm được họ.
Từ mấy chuyện xảy ra hôm nay có thể thấy, Thiệu Cư Ông là một người cực kỳ độc ác giảo hoạt.
Chắc chắn lão ta sẽ không để lại dấu vết gì, cho nên cách đi kiểm tra camera chỉ lãng phí thời gian.
Thay vì đi tìm khắp nơi không mục đích, thì tốt nhất là đến thẳng Hoàng Long.
Đồ đệ Ngô Khắc Mẫn của ông ta từng nói, họ là người phái Âm Sơn.
Tìm được phái Âm Sơn, đương nhiên sẽ biết Thiệu Cư Ông đang ở đâu.
Lý Dục Thần từng nghe nói, phái Âm Sơn ẩn giấu trong Thập Vạn Đại Sơn Tây Nam.
Anh lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại còn lưu số được chuyển từ Nokia cũ của anh qua.
Lần trước ở thủ đô, điện thoại đã bị hỏng, bảo anh Thái làm lại cái mới, nhưng cũng may những số điện thoại đó vẫn lưu trên đám mây.
Thiên Đô Côn Luân không có tín hiệu, số của đệ tử Thiên Đô chỉ có xuống núi mới sử dụng.
Bây giờ anh chỉ biết sư tỷ Hướng Vãn Tình xuống núi.
Cho nên liền gọi điện cho Hướng Vãn Tình:
“Sư tỷ?”
“Dục Thần à, sao lại nhớ đến gọi điện cho sư tỷ thế?”, Hướng Vãn Tình cười nói.
“Sư tỷ đang ở đâu, mọi chuyện thuận lợi không?”
“Tỷ đang ở tổng bộ Hồng Môn Kim Sơn cũ, cũng khá thuận lợi, vừa phá được một hang ổ của đám Thái Dương bên này. Vạn Vạn Thời Quân của Hồng Môn rất tốt, là người dễ giao thiệp, sau này đệ có cơ hội có thể làm quen”.
Lý Dục Thần đáp lại một tiếng, bỗng nhớ đến đạo sĩ Adam của Trung Phu Quan đến Hoa Hạ, nói: “Sư tỷ, Trung Phu Quan Los Angeles hình như gặp rắc rối, đã phái một đạo sĩ tên Adam đến thủ đô xin cứu trợ, đạo trưởng Kim Tam Mộc của Bạch Vân Quan có lẽ đã đưa người đi. Nếu tỷ thuận tiện, có thể tiện tay giúp họ”.
“Ừm, tỷ biết rồi, vừa hay tỷ muốn đến Los Angeles một chuyến, nghe nói bên đó rất ầm ĩ, còn có thánh kỵ sĩ của Thái Dương Giáo xuất hiện. Tỷ sẽ đi xem sao. Đúng rồi, Dục Thần, đệ thế nào, còn ở thủ đô không? Lần trước gặp đệ, tỷ thấy đệ sắp đột phá, thiếu chút cơ duyên, đệ phải cẩn thận đấy”.
“Tỷ yên tâm đi, sư tỷ, đệ đã đột phá rồi, trải qua một đợt lôi kiếp ở trường thành hoang dã ngoại ô phía Bắc thủ đô”.
“Thật không?”, giọng của Hướng Vãn Tình đầy kinh ngạc vui mừng: “Hì hì, sư đệ, giỏi lắm, hai mươi tuổi lịch kiếp, trở thành người đầu tiên trong năm trăm năm!”
“Sư tỷ, mọi người cứ nói người đầu tiên trong năm trăm năm, năm trăm năm trước thì sao? Có ai lịch kiếp sớm hơn đệ?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Năm năm năm trước à?”, Hướng Vãn Tình cười nói: “Đó là sư phụ chúng ta! Ông ấy ba tuổi nhập đạo, năm tuổi đón thiên lôi đầu tiên, bảy tuổi phân thận nhập vạn tiên trận, được vạn tiên kiếm khí gột rửa…”
Lý Dục Thần nghe mà ngẩn người, bất giác nói: “Vãi, sư phụ lợi hại thế sao?”
So sánh ra, người đầu tiên trong năm trăm năm như mình vẫn yếu quá!
“Đương nhiên rồi, nếu không làm sao làm chủ Thiên Đô, được vạn tiên tôn kính chứ!”, Hướng Vãn Tình nói: “Nhưng sư đệ à, đệ cũng rất lợi hại, đã là người đầu tiên trong năm trăm năm. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Hướng Vãn Tình bỗng than dài.