Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 816
Chương 816
Hai bên một Nam một Bắc, một bên đại diện cho chính nhất, một bên đại diện toàn chân.
So sánh ra, xung quanh Bạch Vân Quan có vương khí vờn quanh, có cảm giác ẩn trong thành phố. Còn phủ Thiên Sư dựa núi cạnh sông, càng có cảm giác hoang dã quy ẩn.
Đáng tiếc là, tòa nhà của phủ Thiên Sư phần lớn đều là xây mới, rường cột chạm trổ, vô cùng tinh xảo, nhưng không đủ cổ xưa. Về bài trí cũng có cố ý tạo hình dạng bát quái, mấy cung điện bài trí không hợp với phong thủy địa khí ở đây.
Xem ra tuy nơi này sâu trong núi, nhưng lại chịu quá nhiều ảnh hưởng và quấy nhiễu của hồng trần.
Lý Dục Thần đi dạo tùy ý, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, đoán rằng nơi này không phải nơi thiên sư luyện công.
Chỉ tìm được một đạo sĩ gác cổng, nói là đến thăm Trương thiên sư, nhờ anh ta đi thông báo.
Đạo sĩ gác cổng có thái độ rất tốt, giải thích với anh, bình thường thiên sư không gặp khách, còn nói rõ chi tiết một vài quy tắc và quy trình tham quan và vào dâng hương. Là anh ta đã coi anh là du khách rồi.
Lý Dục Thần cũng rất bất lực, đây là đạo sĩ bình thường, nói với người ta mình ta đệ tử Thiên Đô, sợ rằng người ta cũng chưa chắc biết, cũng không thể thi triển thuật pháp cho người ta xem chứ.
Bỗng nhiên nhớ ra mình còn mang theo kiếm Thiên Sư, bèn nói: “Đạo trưởng, anh đi thông báo một tiếng, nói là tôi được sự ủy thác của đạo trưởng Lăng Tiêu, đến trả kiếm Thiên Sư”.
Đạo sĩ đó lập tức kinh ngạc, nhìn Lý Dục Thần mấy cái, hình như không tin lắm, nhưng không có du khách nào lại đùa như vậy, bèn đưa Lý Dục Thần đến phòng khách, rồi cho gặp chấp sự Khách Đường.
Chấp sự Khách Đường nghe cũng không tin lắm, nghi hoặc hỏi: “Vị sư huynh này quen biết sư thúc Lâm Tiêu của tôi ư?”
Lý Dục Thần thấy chấp sự Khách Đường cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, xem ra bối phận của Lăng Tiêu Tử này cũng rất cao.
“Tôi và Lăng Tiêu Tử chỉ có duyên gặp một lần”.
“Lăng Tiêu Tử?”, chấp sự Khách Đường nghe xong, bỗng bật cười: “Sư huynh, cậu bị Lâm sư thúc của tôi lừa rồi, ông ấy tên là Lâm Tiêu, Lâm trong rừng cây, Tiêu trong xào xạc rì rào, Lăng Tiêu Tử là ông ấy tự đặt bừa cái tên cho mình. Có phải cậu gặp hai đạo sĩ, một người là Thanh Huyền, một người là Xích Dã không?”
Lý Dục Thần hơi kinh ngạc gật đầu.
Chấp sự Khách Đường cười nói: “Đó là hai đồ đệ của Lâm sư thúc rồi, cái tên cũng là đặt bừa bãi, không có trên tịch lục Chính Nhất chúng tôi. Trên thực tế, vì họ giả danh lừa gạt, sớm đã bị phủ Thiên Sư đuổi ra khỏi đây, hủy bỏ đạo tịch rồi”.
Về việc đuổi ra khỏi núi, Lý Dục Thần sớm đã liệu được, dù sao ngay cả kiếm Thiên Sư mà cũng ăn trộm, nhưng anh không ngờ tên của ba người này là tự đặt bừa bãi, chẳng trách cùng tên với tiên chân thượng cổ.
Giọng điệu của chấp sự Khách Đường hình như không phải ghét bỏ Lâm Tiêu, chỉ có chút hài hước.
“Kiếm Thiên Sư là tín vật mang theo bên người của thiên sư, đến nay vẫn được treo ở điện Thiên Sư, làm sao lại ở trong tay một đồ đệ bị đuổi chứ? Vị sư huynh này, có lẽ cậu bị họ lừa rồi”.
Đương nhiên chấp sự Khách Đường cũng có ý tốt nhắc nhở, nhưng Lý Dục Thần biết, kiếm Thiên Sư trên người mình chắc chắn là thật.
Kiếm Thiên Sư là pháp khí thiên sư nhiều đời, không thể nào có hai thanh.
Anh cũng không tiện nói chấp sự Khách Đường không hiểu biết, bèn nói: “Được sự ủy thác của người ta, cũng là việc của mình, tôi đồng ý đưa kiếm Thiên Sư trả về phủ Thiên Sư, thì cũng phải làm xong mới được, vẫn xin đạo trưởng thông báo một tiếng. Ngoài ra, tôi cũng có việc khác cần gặp Trương thiên sư”.