Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 742
Chương 742
Ông lão lưng còng xoay người lại.
Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.
Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.
Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.
Cô gái nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác”.
Một anh chàng đáp: “Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi”.
Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: “Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!”
Ông lão “a a” đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.
Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.
Có người nói: “Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi”.
Một người khác trả lời: “Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?”
“Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn”.
“Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực”.
..
Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.
Bờ sông có người hô lên: “Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!”
Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.
Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.
Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.
Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.
Một người trẻ tuổi nói: “Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!”
Một người khác đáp: “Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?”
“Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!”
“Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem”.
“Thế sao chúng ta lại đến đây?”
“Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?”
…
Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: “Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!”