Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 634
Chương 634
Viên Thế Kiệt tự hỏi câu nói này, ánh mắt lộ ra vẻ ngây ngốc.
“Đúng, cứ như vậy, cậu phải tự trải nghiệm loại cảm giác này, kính dâng… Chân thành kính dâng… , cậu phải tin tưởng, tất cả những gì mà cậu nỗ lực đều đem đạt được hồi báo to lớn, tôi sẽ thành người dẫn dắt linh hồn của cậu, dẫn cậu đi về hướng bỉ lý tưởng, thu hoạch được sự bất tử…”
Tiếp theo, cái bóng kia đột nhiên bay lên khỏi trên ghế sô pha, nhào về phía Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt run lên vì lạnh, ánh mắt đờ đẫn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, mỉm cười giảo hoạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và tiếng đập cửa.
“Vào đi”.
Quản gia đẩy cửa đi vào, nói: “Thế Kiệt thiếu gia, mọi người đã đi đến chỗ lão gia rồi, bảo cậu cũng đến đó”.
“Tôi biết rồi”, Viên Thế Kiệt nhìn quản gia một chút, nói, “Ông đi xuống trước đi, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Quản gia khom người lui ra ngoài.
Ông ta luôn cảm thấy hôm nay Thế Kiệt thiếu gia có chút không đúng lắm.
Về phần không giống đúng chỗ nào thì ông ta lại không nói ra được.
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa lớn, nhàn nhã chờ đợi.
Đương nhiên anh có thể trực tiếp xông vào, giống như lúc trước dẫn Lâm Vân đánh vào nhà họ Triệu vậy.
Nhưng hôm nay anh không muốn phí sức, cứ để người nhà họ Viên tự mình ra đi, dù sao cũng nên vả mặt từng bước từng bước, bọn họ mới có thể hết hy vọng.
Các nhân viên an ninh chật vật tụ tập một chỗ, nhìn Lý Dục Thần như hổ rình mồi.
Trong khu biệt thự nhà họ Viên có đầy bóng người qua lại, một đám người đang đi dọc theo con đường lớn về phía cổng chính.
Còn có rất nhiều người phân tán trong những hàng cây xanh, có người trèo qua tường từ đằng sau đến đây, vòng qua từ hai bên xa xa, muốn bao vây Lý Dục Thần.
Tất cả những điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Lý Dục Thần.
Chỉ chốc lát sau, khi một đám người đi từ chính diện tới chỗ cửa chính, đám người vòng từ đằng sau tới cũng đã đứng đúng chỗ, trên cây sau lưng Lý Dục Thần, trong rừng hai bên cũng không thiếu những tay bắn tỉa đang mai phục.
Họng súng đen ngòm giấu ở chỗ tối, chỉ cần nhận được một tiếng ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự nổ súng.
Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, không hổ là gia tộc lớn Tiền Đường, so sánh với nhà họ Triệu thành phố Hòa cũng không hề thua kém gì.
Một đám người đi ra từ cửa chính, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, đôi mắt ti hí như ưng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Người này chính là tân khác mà nhà họ Viên nuôi lâu dài, nhân vật truyền kỳ của Ưng Trảo Môn, Vũ Tu Nhất.
“Cậu chính là tên ngông cuồng lớn tiếng nói muốn san bằng nhà họ Viên?”
Lý Dục Thần lười biếng nói: “Đúng là hơi ngông cuồng một chút, nơi này nhiều nhà như vậy, san bằng thì hơi mệt, tôi chỉ dẫm chết mấy người thôi”.