Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 608
Chương 608
Lần này lúng túng rồi.
Cứ quỳ tiếp ư?
Người đã đi rồi, quỳ cho ai xem đây.
Đứng lên ư?
Tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, những lời vừa nói, cũng không thể không làm.
Hoa hòa thượng khó chịu trong lòng, bực mình thở một hơi, trong bụng sôi sục, dần đào thải ra khỏi cơ thể, phát ra một tiếng phụt.
Khẽ đứng lên, đuổi theo về hướng Lý Dục Thần biến mất trong sắc đêm.
…
Mã Sơn ngồi quán trong bar Hương Thảo nói chuyện với Trương Diễm Diễm.
Nhiều năm không gặp, cảm giác năm đó đã phai nhạt, Mã Sơn cũng chỉ coi cô ta là bạn bè, không có suy nghĩ khác.
Nói chuyện như vậy, ngược lại rất thoải mái.
Ban đầu Trương Diễm Diễm không muốn nói về chuyện sau khi mình rời khỏi thành phố Hoà, sau đó nói mãi nói mãi, cũng nói toàn bộ ra như đổ hạt đậu qua ống tre.
Năm đó cậu ấm họ Na mà vợt Trương Diễm Diễm ra khỏi quán bar, nghe nói là hậu duệ hoàng tộc triều trước, gia thế bối cảnh rất thâm sâu.
Trương Diễm Diễm theo anh ta đến thủ đô, vốn tưởng rằng từ đây chim sẻ biến thành phượng hoàng, được sống cuộc sống sung sướng. Không ngờ, ngay cả cửa nhà cô ta cũng không được vào.
Cậu ấm họ Na đó mua một căn nhà ở ngoại thành cho cô ta, ban đầu mỗi tuần đều đến thăm cô ta, sau đó biến thành một tháng, rồi sau đó không đến nữa.
“Em cũng không biết em là vợ mấy, tóm lại chắc chắn không phải bà hai, có lẽ cũng không được tính là bà ba”, Trương Diễm Diễm tự chế nhạo: “Cũng may anh ta còn có chút lương tâm, căn nhà đó đăng ký tên em. Em bán căn nhà đi. Nhà ở thủ đô rất giá trị, tiết kiệm một chút, đủ cho em sống nửa đời còn lại. Em bèn đến Tiền Đường, mở một quán bar nhỏ ở đây, coi như làm lại công việc cũ”.
“Tại sao em không về thành phố Hoà?”, Mã Sơn hỏi.
“Về đó làm gì?”, Trương Diễm Diễm cười khổ: “Để những người quen biết em cười em ư? Thành phố Hoà không có gia đình của em”.
Mã Sơn không biết phải nói gì, uống ngụm rượu, hỏi: “Em không liên lạc với cậu ấm đó nữa ư? Không về đó tìm ư? Có lẽ người ta cũng gặp phải chuyện gì thì sao”.
Trương Diễm Diễm cười lạnh lùng một tiếng: “Em cũng từng an ủi mình như vậy, cũng đi tìm. Em tìm theo địa chỉ mà anh ta từng nói với em, một tòa tứ hợp viện rất lớn, nhưng vốn không có ai sống ở đó. Người già gần đó nói, khu nhà đó vốn có nhà họ Lý sống, nhưng hai mươi năm trước, người nhà họ Lý chết hết trong một đêm. Sau này khu nhà đó thuộc về nhà họ Na. Nhưng có lẽ người nhà họ Lý chết quá oan khuất, âm hồn bất tán, thường xuyên có ma, người họ Na sống ở đó không bao lâu, đã chuyển đi, giờ mười mấy năm không có ai sống ở đó”.
“Em nói cái gì?”, Mã Sơn giật lông mày, hình như nghĩ đến điều gì: “Trước đây tứ hợp viện đó là của nhà họ Lý ư?”
Về thân thế của Lý Dục Thần, Mã Sơn thấp thoáng nghe Lý Dục Thần nhắc đến, cũng biết Lý Dục Thần đang thực hiện một kế hoạch vĩ đại chấn hưng nhà họ Lý.