Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 564
Chương 564
Linh mục Peter không trả lời, mà nhìn sang Dương Hàm Nguyệt: “Tôi biết cô, Thomson đã nói với tôi, muốn giới thiệu cô gia nhập chỗ chúng tôi. Nhưng cô đã phản bội cậu ta!”
“Không!”, Dương Hàm Nguyệt lớn tiếng nói: “Là anh ta muốn giết tôi! Anh ta không tin tôi!”
“Cậu ta không tin cô là đúng”, linh mục Peter thản nhiên nói: “Trong lòng cô tràn đầy bóng tối, mặt trời không thể chiếu sáng vào linh hồn của cô!”
“Đừng nhiều lời nữa, giao người ra đây, nếu không, tôi sẽ giết ông”, Lý Dục Thần nói.
Linh mục Peter lại nhìn sang anh: “Tôi biết, cậu chính là vu sư phương Đông mà Thomson nói. Bùa hộ thân trên người cô gái đó là do cậu làm, đúng không? Không thể không thừa nhận, pháp khí của các người rất tinh tế, cũng rất có hiệu quả. Nhưng, đồ của các người quá nhiều quá tạp, thần sẽ không thích các người. Duy chỉ có thành kính và tín ngưỡng trung thành với thần, mới có thể có được thần lực thực sự. Còn các người, giao dịch với ma quỷ, có được sức mạnh của ma quỷ. Đây là lý do chúng tôi muốn đến phương Đông truyền đạo. Mặt trời mọc từ phương Đông, chúng tôi không thể để mảnh đất và con dân của phương Đông sống trong cái bóng của ác ma”.
Lý Dục Thần nghe mà cau mày. Anh không thể phản bác những lời này, một khi phản khác, thì rơi vào cái bẫy của người ta, tranh luận sẽ mãi không dứt.
Ở Hoa Hạ cũng từng xảy ra tranh đoạt giữa giáo phái. Nhưng cuối cùng, chúng tôi chọn bao dung, mới khiến văn minh Hoa Hạ kéo dài đến nay.
Huyền Môn Hoa Hạ, vẫn trăm hoa đua nở, trăm nhà đua nhau.
“Hừ, nói nhảm ít thôi, muốn chết hả!”
Lý Dục Thần vung tay, một đường lưu quang bắn về phía Peter.
Mặt trời trên thập tự giá trước ngực Peter đột nhiên sáng lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ánh sáng rơi vào trong ánh sáng trắng, biến mất.
Peter vô cùng đắc ý cười: “Thuật pháp của vu ma, làm sao có thể thắng được thần lực chân chính!”
Nói xong, giang rộng hai cánh tay, làm tư tế muốn ôm.
Ánh sáng trên thập tự giá càng mạnh, dường như che lấp Peter trong đó.
Nhìn từ góc nhìn của Dương Hàm Nguyệt, đã không nhìn rõ hình dáng của Peter, chỉ có một bóng người trong ánh sáng trắng, giống như thượng đế đi ra từ ánh sáng.
Peter đặt hai tay vào giữa, một cột sáng chói rực bắn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, tay phải vẽ một vòng tròn phía trước người.
Trong không trung lóe hiện lên một hình ảnh thái cực.
Cột sáng đánh vào hình thái cực đó, ầm ầm tiêu tan.
Trong viện sáng lên một luồng rực rỡ đủ màu sắc, giống như pháo hoa.
Gần như cùng lúc, ngón tay của Lý Dục Thần ngoắc lại.
Trong ánh sáng bao trùm cả người Peter, xuất hiện một điểm tạp quang màu vàng.
Sau đó điểm sáng vàng mãnh liệt hẳn lên, vù một cái bay ra từ trong ánh sáng trắng, lượn một vòng trong không trung, lơ lửng dừng bên trên bức tượng chính giữa sân.
Kim quang nhỏ dài, vừa hay như một thanh phi kiếm không chuôi.
Peter bất giác ôm lồng ngực, cơn đau dữ dội khiến cơ thể ông ta lảo đảo.
Ánh sáng trắng cũng lấp lóe mấy cái, dường như ảm đạm đi mấy phần so với lúc nãy.