Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 315
Chương 315
Khi sắp bay ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hòn đá trên thềm cửa sổ động đậy, cũng lộ ra một lá bùa.
Lá bùa này phát ra ánh sáng vàng, dệt thành một tấm lưới màu vàng trên cửa sổ.
Ánh sáng đỏ đập lên lưới vàng, liền bị bắn ngược trở lại.
Cô gái áo đỏ lại bay về hướng khác, nhưng bất luận cô ta bay về hướng nào, thì ở đó cũng xuất hiện một lá bùa, hoặc dệt thành lưới ánh sáng, hoặc hóa thành một thanh kiếm, chặn đường đi của cô ta.
Đến cuối cùng, ánh sáng vàng như dệt vải chằng chịt chi chít phủ khắp trong phòng.
Cô gái áo đỏ bị nhốt trong thế trận ánh sáng vàng.
Đúng lúc này, một bóng người bay từ cửa sổ vào, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa sổ.
Trong tay cầm một sợi dây thừng màu đen, vung nhẹ lên, dây thừng bay ra, xuyên trong trong thế trận ánh sáng vàng như linh xà, quấn chặt cô gái áo đỏ.
Ánh sáng vàng biến mất.
Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Toàn thân Mã Sơn giật mình, cuối cùng thần trí tỉnh táo trở lại.
Anh ta hét vào trong bóng tối: “Dục Thần?”
Đèn được bật lên, căn phòng lập tức sáng rõ.
Lý Dục Thần đứng trước cửa sổ, bên ngoài là sắc đêm tối đen.
Mọi thứ trong phòng như lúc đầu, chỉ là dưới đất có thêm một con nhím, bị trói chặt lại bằng sợi dây thừng nhỏ kết từ dây leo.
Mã Sơn như tỉnh lại từ trong mơ, nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra vừa nãy, sợ hãi nói:
“Bạch tiên?”
Trong truyền thuyết dân gian có ngũ tiên là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.
Hồ ly thành tinh gọi là Hồ tiên, chồn vàng thành tinh gọi là Hoàng đại tiên, rắn là Liễu tiên, chuột là Khôi tiên.
Còn Bạch tiên, chính là con nhím gai.
Mã Sơn không phải người tu hành, nhưng cũng nghe nói đến đại danh của Bạch tiên.
Khác với nhím bình thường, gai trên người con nhím dưới đất này là màu trắng thuần, khi cuộn tròn lại, trông giống một đống tuyết.
Bây giờ đống tuyết này bị một sợi dây leo màu đen nhỏ quấn chặt, giống như vẽ mấy đường mực trên đống tuyết.
Lý Dục Thần vung tay, thu lại dây leo.
Con nhím được giải thoát, lập tức lăn dưới đất, hóa thành một đường ánh sáng trắng bay ra ngoài cửa sổ.
“Nghiệp chướng! Còn dám chạy!”
Lý Dục Thần giơ tay, trong hư không vút lên tia chớp, lóe sáng ở ngay cửa sổ, chiếu lên con nhím trắng lóe sáng tuyết trắng.
Con nhím lộn nhào liên tục trong không trung, nhanh chóng xoay ngược, rơi xuống mặt đất, run lẩy bẩy.
“Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!”, con nhím nói tiếng người.
Mã Sơn cảm thấy kinh ngac: “Biết nói thật này?”
Lý Dục Thần trầm giọng nói: “Mày vốn là con thú nhỏ trên núi, hiếm có mở được linh tri, tao thấy cả người mày gai xám biến thành trắng, chắc tu hành cũng không dưới trăm năm phải không. Ông trời có đức hiếu sinh, tại sao mày muốn giết người, hôm nay tao chỉ đành thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt như mày!”