Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 297
Chương 297
Sau đó, thành viên đoàn đội kinh doanh của nhà họ Trần nối đuôi nhau đi ra.
“Anh Trần…”
Trương Nhất Bình la lên, không rõ tại sao Trần Văn Học vội vã như thế, bèn chạy theo sau.
Trần Văn Học lao ra khỏi cổng.
Các nhân viên an ninh đều biết đây là khách quý, nên mấy ngày nay mọi người trong khách sạn Hải Châu đều căng dây thần kinh lên để hầu hạ vị khách quý này.
Không ai dám hỏi, lại càng không có ai dám cản.
Trần Văn Học đứng trước cổng, nhìn đông rồi lại nhìn tây, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Dục Thần đang ngồi bên cạnh bồn hoa.
Anh ta vừa mừng vừa thở phào một hơi, đi đến bên cạnh bồn hoa cười nói: “Cuối cùng cũng chờ được anh! Anh Lý, muốn gặp anh cũng khó ghê”.
Lý Dục Thần cười nói: “Nào có khoa trương như anh Trần, tôi muốn gặp anh mà người ta còn không cho vào, chỉ có thể ngồi đây chờ này”.
Trần Văn Học sửng sốt, sau đó cả giận nói: “Sao họ dám như vậy cơ chứ! Chúng ta vào đi, để tôi xem ai dám cản”.
Lý Dục Thần lại ngăn anh ta lại bảo: “Bỏ đi, tôi thấy nơi này cũng khá tốt, không khí trong lành, nếu anh không chê thì chúng ta cứ ngồi đây nói đi”.
Trần Văn Học bỗng hiểu được gì đó, cười ha ha nói: “Được, vậy ngồi đây nói”.
Sau đó, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.
Cố Ngôn Châu cúi người với Lý Dục Thần, kính cẩn hô một tiếng: “Cậu Lý!”
Lý Dục Thần nhìn Cố Ngôn Châu, cau mày hỏi: “Ông Cố, mấy hôm trước thấy ông khỏe lắm mà, sao nay lại như là bị thương vậy?”
Cố Ngôn Châu bội phục đáp: “Quả thật chẳng có gì giấu được cậu Lý, tôi đúng là bị thương, nhưng cũng không sao”.
Lý Dục Thần gật đầu bảo: “Không sao là được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ luyện mấy viên đan dược cho ông ăn”.
Cố Ngôn Châu mừng rỡ.
Ông ta từng thấy Lý Dục Thần ra tay, kia chính là thủ đoạn của thần tiên nên đan dược anh đưa sao có thể là thứ tầm thường.
Ông ta bèn vội vàng nói: “Cảm ơn cậu Lý, cậu cứ chậm rãi nói chuyện, tôi sẽ trông chừng cho hai người”.
Cố Ngôn Châu nói xong bèn đứng sang bên, ánh mắt sắc bén, tràn ngập khí thế liếc nhìn xung quanh.
Cảnh tượng ấy khiến Trương Nhất Bình vừa chạy tới cửa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Chu Húc đứng cạnh anh ta há to miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới hỏi: “Anh Trương, chuyện này là sao?”
Trương Nhất Bình cũng buồn bực, sao anh Trần kia lại biết Lý Dục Thần, trông còn có vẻ rất thân thiết nữa.
Lúc này, những người khác trong nhà họ Trần cũng chạy tới khách sạn.
Trần Văn Học vẫy tay, bọn họ bèn bước tới.
Vì thế, trước cửa khách sạn Hải Châu đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thú vị.
Hai thanh niên ngồi bên bồn hoa, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc sang trọng vây quanh họ, người thì ngồi hai bên, người thì đứng, có người lại trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.