Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 162
Chương 162
“Tôi cũng không chắc, chỉ cần có tiền thì không bao giờ thiếu người làm cả”.
“Được, tôi biết rồi”.
Lý Dục Thần cúp máy.
Biểu hiện của Thái Vĩ Dân nằm trong dự liệu của anh, thậm chí còn tốt hơn anh mong đợi một chút.
Sau khi anh nhờ Mã Sơn tiết lộ tin tức cho Thái Vĩ Dân thông qua Hoàng Tam, người bình thường chưa biết rõ tình hình, có lẽ sẽ chọn cách án binh bất động, giả vờ không biết tin tức này.
Như vậy sẽ không đắc tội ai cả, ngồi nhìn nghêu cò tranh nhau, ai thắng thì giúp người đó.
Kiểu người này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực chất là rất ngu xuẩn.
Nếu như Thái Vĩ Dân chọn cách này, thế thì sau này sẽ không còn được Lý Dục Thần coi trọng nữa.
Nếu như gã ta ngu xuẩn hơn, báo với Lâm Thiếu Hằng mà không nói cho Lý Dục Thần, thậm chí còn giúp Lâm Thiếu Hằng đối phó với Lý Dục Thần, như vậy chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tất nhiên Lý Dục Thần cũng sẽ không bỏ qua cho gã ta.
Nhưng bây giờ Thái Vĩ Dân lại mật báo với Lâm Thiếu Hằng trước, sau đó nói với Lý Dục Thần.
Mặt ngoài gã ta vẫn theo Lâm Thiếu Hằng, nhưng thực chất là đang làm việc cho Lý Dục Thần.
Đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.
Thái Vĩ Dân rất thông minh, lựa chọn giải pháp tối ưu.
Lý Dục Thần rất hài lòng với biểu hiện của Thái Vĩ Dân.
Sau khi cúp máy, anh hỏi Lâm Mộng Đình.
“Lâm Thiếu Hằng là anh họ của cô hả?”
Lâm Mộng Đình ngây ra, không biết vì sao tự nhiên anh lại hỏi điều này, bèn đáp: “Đúng thế, anh ta là con trai của bác cả tôi”.
“Bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”
“Quan hệ? Cũng bình thường thôi, dù sao cũng chung một gia tộc, lợi ích bị ràng buộc với nhau. Thật ra bác cả tôi là con trai của anh trai của ông nội tôi, ông ấy cũng là anh em họ với bố tôi. Đáng lẽ là hai nhà, nhưng ông nội tôi khá coi trọng vấn đề này, bảo mọi người sống chung với nhau mới có thể gọi là gia tộc”.
“Nhà họ Lâm còn ai khác nữa không?”
“Tôi còn hai người cô nữa, đều đã lấy chồng hết rồi. Con cháu của anh chị em cùng thế hệ với ông nội tôi cũng có mấy người, họ đều đang quản lý một số sản nghiệp khác, cũng được gọi là một phần tử của gia tộc. Nhưng ngày thường họ ít ghé chơi lắm, chỉ khi nào có hội nghị gia tộc hàng năm mới đến thôi”.
Lý Dục Thần gật đầu.
Nhà họ Lâm có thể trở thành gia tộc đứng đầu mà không phải nhà giàu mới nổi, nhà đông con cháu cũng là điều hiển nhiên.
“Lâm Thiếu Hằng là người như thế nào?”
“Anh ta ư?”, Lâm Mộng Đình bĩu môi: “Phải nói sao nhỉ, có hơi vô học, nói nặng hơn là phá của. Hồi còn đi học thành tích của anh ta không tốt, sau đó được đưa ra nước ngoài mạ vàng, anh ta quen được một nhóm con nhà giàu ở nước ngoài, cả ngày chỉ biết đua xe, đi hộp đêm, sau này gây chuyện, bác cả đón anh ta về nhà, cho anh ta mấy dự án để làm, đa số đều bị lỗ, anh ta còn thường xuyên qua lại với mấy người chẳng ra gì. Mẹ tôi ghét anh ta lắm, nhưng bố tôi không cho bọn tôi nói”.