Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 122
Chương 122
Mã Sơn nói: “Không sao, chúng tôi thắng thêm hai ván nữa là có một triệu rồi”.
Hoàng Tam vui vẻ nói: “Anh chắc chắn mình có thể thắng sao? Hơn nữa, mấy ông chủ đang chơi bên trong, đợi hai người thắng xong hai trận nữa thì chắc họ cũng tan sòng rồi”.
Mã Sơn ngây ra, lúc này anh ta mới phát hiện ra mình quên mất thời gian mỗi trận đều rất dài.
Lúc anh ta đang bối rối thì Trần Văn Học đứng bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Chỗ tôi có bốn trăm ngàn, cộng thêm lúc nãy anh giúp tôi thắng hai trăm ngàn nữa, vừa hay có sáu trăm ngàn. Hai người cầm đi”.
Mấy người họ đều ngẩn ngơ.
Bèo nước gặp nhau mà lại đưa cho nhau mượn sáu trăm ngàn tiền mặt?
Hoàng Tam hỏi: “Các người quen biết nhau à?”
Trần Văn Học nói: “Cậu Lý mà tôi còn không tin được sao? Lát nữa hai người ra trả lại cho tôi là được rồi”.
Lý Dục Thần không biết tại sao Trần Văn Học lại làm như thế, nhưng anh không có lý do gì từ chối.
Hơn nữa, anh cũng chẳng sợ hãi có cạm bẫy gì trong đây đâu.
“Được, vậy thì cảm ơn nhé”.
Lý Dục Thần ra hiệu cho Mã Sơn lấy tiền.
Hoàng Tam cứ tưởng cậu Lý gặp người quen nên đã đưa hai người họ ra ngoài mà không nói lời nào.
Khu nhà xưởng này rất rộng, trường đấu chó vừa nãy đã được tu sửa lại từ một trong các phân xưởng.
Bây giờ Hoàng Tam đang đưa họ đến một phân xưởng khác.
Dọc đường phải đi qua nhiều khúc ngoặt, đi qua không ít nhà xưởng cùng kho hàng, nếu không có người dẫn đường thì thật sự rất khó tìm.
Nếu như ở bên ngoài gặp phải chuyện bất ngờ thì bên trong có thể dễ dàng sơ tán ra phía sau nếu như nhận được tin tức.
Trên đường còn có không ít trạm gác ngầm, Hoàng Tam phải xưng thân phận mới được thả đi.
Tòa nhà xưởng này nhỏ hơn nhiều so với bên ngoài, nhưng bên trong trang hoàng rất đẹp.
Ở cửa vào còn có người kiểm tra, cho nên 2 con dao găm của Mã Sơn đã bị tịch thu.
Sau đó là thẩm định vốn, có lẽ là do Hoàng Tam, thẩm định vốn không nghiêm ngặt, chỉ là nhìn sơ qua, không chi tiết.
Bước vào trong còn có thể nhìn thấy một rào chắn vòng tròn.
Bên ngoài rào chắn là hai vòng ghế sofa.
Nhìn thoáng qua thì trông giống một hội nghị bàn tròn hơn.
Ở đây không có nhiều người lắm, ngoại trừ nhân viên thì chỉ có 10 người khác ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, tất cả đều đang chăm chú nhìn vào 2 con chó bên trong rào chắn.
Hai còn chó kìa đang đánh nhau, mặt mũi đầy máu, thậm chí ngay cả da thịt cũng đã rớt ra.
Cảnh tượng rất thê thảm nhưng không ai ngăn lại.
Hoàng Tam nhỏ giọng giới thiệu với Lý Dục Thần, người ngồi ở giữa mặc áo sơ mi hoa là anh Thái, Thái Vĩ Dân.