Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 556: Tiêu Nhã đau đầu



Tiêu Nhã khẽ cau mày, thấy hơi đau đầu.
Tiêu Hoa Bân luôn không ưa cô ấy, ngày thường trước mặt bố Tiêu Nhã thì còn tạm hòa hoãn, nhưng hiện tại thì không có ông ấy ở đây.
Bây giờ lại xảy ra chuyện hệ trọng như này, Tiêu Nhã không thể nào bỏ mặc không quan tâm được, nếu cứ để sự tình này diễn ra thì ít nhất nhà họ Tiêu cũng sẽ phải tổn thất nghiêm trọng, có khi trực tiếp diệt vong.
"Chú hai, hiện tại không phải là lúc nên hành động theo cảm tính, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, dù chú không ưa cháu thì cũng nên tạm gác lại đi chứ, nếu cứ không làm gì thì thật sự không còn kịp đâu", Tiêu Nhã khuyên bảo.
Bác Phúc đứng một bên cũng sốt ruột, bác ấy trông Tiêu Nhã từ nhỏ đến lớn, mọi khía cạnh năng lực đương nhiên nắm rõ, nhất là khi cô ấy bắt đầu tiếp nhận công việc của nhà họ Tiêu thì con người càng trở nên chín chắn bình tĩnh hơn. Đây là lần đầu tiên bác Phúc thấy Tiêu Nhã cuống cuồng như vậy, ắt hẳn cục diện trước mắt đang rất bất lợi cho nhà họ Tiêu.
Nhưng mà Tiêu Hoa Bân vẫn không tin, lắc đầu cười nói: "Tiểu Nhã, thật sự cháu quá sốt sắng rồi, cháu xem lại bộ dạng cháu bây giờ đi, chú làm sao yên tâm giao nhà họ Tiêu lại cho cháu đây? Vốn dĩ là con gái thì đã làm người khác chê cười rồi, hiện tại còn không điềm tĩnh được nữa, ở đâu lại có một bà chủ gia tộc với dáng vẻ này hả?"
"Chú hai, lúc này không thích hợp để nói mấy chuyện này, chú có bất mãn gì với cháu thì sau này ngồi lại nói sau được không, chuyện quan trọng trước mắt là phải bảo vệ gia tộc chu toàn chứ?", Tiêu Nhã dằn lại tính tình nói.
Bác Phúc đứng cạnh nhìn không nổi nữa, cũng vội khuyên: "Đúng vậy thưa ông hai, lo cho chuyện chính trước đã, cô chủ cũng chỉ vì nghĩ cho nhà họ Tiêu thôi".

Tiêu Hoa Bân xua tay, mất kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, mấy người đừng nói nữa, thật sự nghĩ ông hai nhà họ Tiêu này chỉ biết đánh đấm thôi sao? Không quan tâm gì tới công việc của nhà họ Tiêu à? Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã ngầm sắp đặt tai mắt trong nhà họ Khương từ lâu rồi, đến bây giờ cũng không có phát hiện điểm gì kỳ lạ cả, người do tôi đào tạo mấy người cũng biết, đương nhiên vô cùng đắc lực rồi. Tiểu Nhã, cháu vẫn còn non quá, chú không biết cháu nghe từ đâu cái tin vịt kia, nhưng chú khuyên cháu vẫn nên cẩn thận đừng quá tin người!"
Dứt lời, Tiêu Hoa Bân không muốn dây dưa với hai người họ nữa nên đã đi thẳng ra khỏi phòng khách, định về phòng ngủ bù một giấc.
Tiêu Nhã thấy vậy, định bước lên kéo Tiêu Hoa Bân lại khuyên thêm.
Nhưng bác Phúc đứng cạnh liền khoát tay, bày tỏ Tiêu Nhã đừng nói gì thêm nữa, tính tình Tiêu Hoa Bân hai người họ cũng không lạ gì.
"Haiz..."
Tiêu Nhã thở dài chỉ đành phải từ bỏ, tính cách Tiêu Hoa Bân cô ấy rất rõ, ông ta là người cố chấp nhất mà Tiêu Nhã từng gặp, một khi ông ta đã quyết thì dù có là bố của Tiêu Nhã cũng không khuyên được huống chi là cô ấy.
"Cô chủ, nếu ông hai không chịu nghe vậy cô chỉ có thể một mình làm vài bước đề phòng thôi, mặc dù bây giờ người làm chủ là ông hai nhưng nhà họ Tiêu vẫn có vài người nghe lời cô", Bác Phúc khuyên nhủ.
Tiêu Nhã xoa trán, có chút đau đầu, nói: "Tin tôi mang về rất chính xác, không thể bị lừa được, bên ông hai không có tin gì thì chắc chắn đã bị che giấu, dù sao cuộc hợp tác giữa hai nhà họ Chu và Khương cũng vô cùng bí mật, nhất định là không muốn bên chúng ta nhận được chút tin gì rồi".
"Còn về chuyện bây giờ chúng ta tiến hành đề phòng", Tiêu Nhã suy ngẫm rồi nói: "Tôi cũng chỉ biết được hai nhà quý tộc và các thế gia lệ thuộc hợp tác ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta, nhưng còn kế hoạch cụ thể là như thế nào thì lại không biết gì cả, vốn dĩ không biết nên đề phòng từ đâu".
Bác Phúc nghe vậy cũng có chút khó xử, không biết nên giúp Tiêu Nhã thế nào đây.
Một nhà họ Tiêu lớn như này, dưới trướng có biết bao nhiêu nhân lực và sản nghiệp cơ chứ, bây giờ làm sao biết nên bắt đầu phòng bị từ đâu đây.

"Thôi được rồi", Tiêu Nhã suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta cũng không còn cách gì hay, bác Phúc, bác cứ nhanh đánh tiếng cho tất cả sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Tiêu chúng ta, bảo họ gần đây nên cẩn thận một chút, vài ba lợi ích nhỏ thì cứ bỏ qua!"
Bác Phúc nghe vậy gật đầu, mặc dù hiện tại bác ấy cũng không nắm chắc được gì, nhưng nếu cô chủ đã nhất quyết bảo hai nhà quý tộc kia đang có âm mưu thì đương nhiên bác Phúc sẽ sẵn lòng hỗ trợ cô chủ.
Dù sao những thứ này cũng chỉ là mối làm ăn nhỏ, so với sự tồn vong của gia tộc họ Tiêu thì chẳng đáng là gì.

"Đúng rồi cô chủ", bác Phúc sắp đi thì chợt nhớ ra gì đó, khựng lại hỏi: "Mỏ than chính của nhà họ Tiêu chúng ta có cần phải đề phòng không? Cơ mà cũng rất khó để phòng bị, dù sao cũng là thi công ở dưới lòng đất, vốn đã có độ khó nhất định rồi, nhân lực lại không đủ, giờ thêm đề phòng thì năng suất mang lại rất thấp".
Tiêu Nhã nghe vậy, biểu cảm có hơi khó xử.
Những sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu khác thì có thể, nhưng còn về mỏ than, đó là sản nghiệp chính của nhà họ Tiêu, hơn nữa cũng vì tính đặc thù của ngành khai thác than rất khó để tiến hành đề phòng.
Nếu cưỡng ép mỏ than phải cảnh giác, hiệu suất tất nhiên sẽ giảm mạnh, lợi ích đương nhiên cũng sẽ vơi đi hơn một nửa.
Nó không giống những sản nghiệp kia, những cái kia nhà họ Tiêu vẫn có thể thỏa hiệp buông tha, thế nhưng lợi nhuận của hết thảy sản nghiệp kia gộp lại vẫn thua xa mỏ than.
"Không đúng, hai nhà quý tộc hợp tác chắc chắn sẽ ra tay từ sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Tiêu. Vì mỏ than rất khó đề phòng, một khi tiến hành phòng bị hiệu suất sẽ rất thấp, lợi nhuận cũng sẽ tổn thất nhiều, vậy đành dứt khoát để mỏ than tạm ngưng, sau đó cố gắng hết sức liên lạc với gia chủ, đợi bố về rồi tính tiếp!", Tiêu Nhã nói.
"Để mỏ than ngừng khai thác sao? Cô chủ, mỏ than này là nguồn thu nhập chính của nhà họ Tiêu chúng ta đấy, lợi nhuận khổng lồ, ngừng một ngày cũng đã tổn thất rất lớn rồi", Bác Phúc lo lắng nói.

"Haiz!", Tiêu Nhã khoát tay nói: "Chuyện này đương nhiên cháu hiểu chứ, nhưng lúc này không phải thời điểm nhạy cảm sao?
Bác Phúc, bác thử nghĩ lại xem, khi hai nhà quý tộc kia ra tay với mỏ than đá của chúng ta, đến lúc đó tổn thất của nhà ta lớn hay lợi nhuận vài ngày từ mỏ than lớn hơn? Đừng tham cái nhỏ mà để mất cái lớn, bác nhanh đi thông báo đi!"
Bác Phúc do dự một lúc, sau cùng cân nhắc đến năng lực của Tiêu Nhã trước đây, vẫn chọn tin theo lời Tiêu Nhã, bác ấy thở dài nói: "Cô chủ, tôi biết rồi, vậy tôi đi thông báo đây, để mỏ than của nhà ta tạm ngừng khai thác, những sản nghiệp khác cũng sẽ hạn chế, bỏ qua mấy lợi nhuận nhỏ".
"Nhanh đi đi", Tiêu Nhã nói, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy tính lại cho kỹ càng, hai nhà quý tộc kia ngoại trừ có thể ra tay với mỏ than nhà họ Tiêu thì còn có khả năng động vào đâu nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhã phải đối mặt với thế tấn công của hai nhà quý tộc lớn, quả thực còn rất thiếu kinh nghiệm. Vả lại cô ấy còn không biết gì về kế hoạch của bọn họ, độ khó đề phòng quả thật quá lớn.
Bác Phúc gật đầu đang định rời đi, nhưng Tiêu Hoa Bân đứng sau đã trộm nghe được hết, lúc này không nhìn nổi nữa trực tiếp bước ra.
"Đứng lại cho tôi!", Tiêu Hoa Bân quát: "Đúng là xằng bậy mà!
Những sản nghiệp khác hạn chế còn được đi, để Tiểu Nhã cháu nghịch ngợm cho vui, mỏ than mà cháu cũng dám cho ngừng à?
Ngày hôm nay tôi cũng muốn xem xem, tôi không cho phép thì ai dám để mỏ than ngừng khai thác!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...