Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 530: Thành phố Phụng Thiên



Dương Tiêu im lặng nhìn Lâm Thiên Tiếu, đợi ông ấy trả lời. Ông ta nhượng bộ như vậy là vì sợ ép Lâm Thiên Tiếu nổi nóng. Dù sao, ông ấy chính là một nhân vật truyền kỳ, chỉ bằng sức đôi tay mình mà gây dựng nên nhà họ Lâm khổng lồ như hôm nay. Bảo Lâm Thiên Tiếu nhường sự cố gắng hơn nửa đời mình cho người khác, chắc chắn là điều bất khả thi. Lùi một bước như thế mới cướp được nguồn tài lực của nhà họ Lâm, đợi lấy được 70% kia, về sau lại dần dần cướp nốt 30% còn lại là được.
Lâm Thiên Tiếu chỉ nhìn Dương Tiêu cười mà không nói, cầm hình Lâm Hàn trên bàn lên nhìn.
Dương Tiêu có chút khó hiểu, đáy lòng cũng hơi hoảng, căng thẳng nhìn Lâm Thiên Tiếu, chờ ông ấy trả lời.
Lâm Thiên Tiếu nhìn ảnh của Lâm Hàn, có chút nhớ nhung, nghĩ lại thì hình như đã rất lâu rồi mình chưa gặp thằng nhỏ. Nhưng, tuy đã lâu không gặp, Lâm Thiên Tiếu vẫn hiểu anh là người như thế nào, cũng tin rằng hổ phụ sinh hổ tử, Lâm Hàn đương nhiên sẽ không làm mình thất vọng.
Ông ấy nghĩ vậy bèn bỏ ảnh xuống, vẻ nhung nhớ trên mặt lập tức biến mất, lại trở nên nghiêm nghị nhìn Dương Tiêu, nói: "Tôi tin Lâm Hàn, nếu thằng nhỏ đã nói ra thì nhất định có thể làm được. Nếu không làm được, nó cũng không cần thiết phải làm chủ nhà họ Lâm nữa, nhường lại vị trí người thừa kế là đúng thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ tự tay hủy bỏ thân phận ấy của nó! Trận cá cược này vẫn cứ tiếp tục đi, ông không cần nhượng bộ!"
Lâm Thiên Tiếu nói xong bèn đứng dậy bỏ đi.
Dương Tiêu sửng sốt nhìn Lâm Thiên Tiếu rời khỏi phòng họp, đờ người ra một lúc mới hoàn hồn, rồi phá lên cười.
"Không ngờ một người lợi hại như Lâm Thiên Tiếu lại mắc phải loại sai lầm ấy, vậy mà lại tin tưởng con mình. Giờ Lâm Hàn đã đến bước đường nào rồi chứ? Không cần nhà họ Lâm đứng ra cứu người từ tay họ Khương đã tốt lắm rồi, còn mơ mộng Lâm Hàn lấy lại được 20 tỷ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Tâm trạng Dương Tiêu lập tức hết sức vui vẻ rời khỏi phòng.
Hôm nay, ban đầu ông ta hẹn Lâm Thiên Tiếu là muốn thông qua việc nhượng bộ, để tránh làm cho ông ấy tức giận, thực tế nó là kế sách lấy lùi làm tiến. Ai ngờ Lâm Thiên Tiếu lại ngông cuồng như thế, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn cá cược.
"Cũng tốt, vậy thì tiện cho mình rồi, tóm trọn cả nhà họ Lâm luôn, đỡ phải tốn công tốn sức", Dương Tiêu lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tại vùng xám Bắc Đông.
Trương Thiên Sơn làm đại bàng núi, lúc này đang tập hợp các đàn em quan trọng dưới trướng.
"Đại ca, lần này gọi toàn bộ chúng em tới là có chuyện gì thế?"
"Đúng vậy, bên em còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, gần đây làm ăn cũng khấm khá lắm".

"..."
Trương Thiên Sơn phất phất tay, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
"Đừng lo cái nhỏ mà bỏ cái lớn, Bắc Đông này, chúng ta đã nuốt gần hết rồi, chỉ còn lại một chút nước trong mà thôi. Giờ chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị mở rộng phát triển về phía Nam!", Trương Thiên Sơn chậm rãi nói.
Tức thì, cả đám đàn em bên dưới đều vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn nhau, xì xào bàn tán.
Bọn họ đã sớm có ý định mở rộng về phía Nam rồi, nhưng đấy không phải Bắc Đông, tình hình nơi đó phức tạp hơn ở đây rất nhiều, tùy tiện bước vào có khả năng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Trương Thiên Sơn đương nhiên biết rõ những thắc mắc của mọi người, nói: "Yên tâm đi, tôi đã liên lạc với người bên Hoa Đông, bọn họ đang trên đường tới đây rồi. Nếu có thể đạt được hợp tác, chúng ta sẽ mở rộng phát triển trên nhiều khía cạnh".
"Hoa Đông? Không phải nơi đó do Ngô Xuyên đứng đâu à? Đại ca liên lạc với anh ta ạ?", một tên đàn em tò mò hỏi.
Trương Thiên Sơn lắc đầu, đáp: "Không phải Ngô Xuyên mà là đại ca của anh ta, lần này Ngô Xuyên cũng tới!"
Nhất thời, đám người phía dưới đều khó hiểu, tất nhiên là họ từng nghe về tên tuổi của Ngô Xuyên, chỉ một tuần đã thống nhất được tất cả các thế lực ở vùng xám Hoa Đông, là một người cực kỳ quyết đoán tàn nhẫn. Mà người như vậy, phía trên còn có đại ca? Hơn nữa, lần này còn bằng lòng tới hợp tác với họ?
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc, có mấy chiếc xe đang lao đi vùn vụt.
"Thông báo xuống, ra cao tốc ở cửa khẩu thành phố Phụng Thiên biên giới Bắc Đông", Lâm Hàn ra lệnh.
Nhan Thành đang lái xe thì cảm thấy có chút khó hiểu, mục tiêu của họ không phải là thành phố Thiên Kinh à? Sao lại rời cao tốc ở biên giới Bắc Đông?
Trái lại là Ngô Xuyên ngồi cạnh như nghĩ tới điều gì, hơi hơi kích động liếc Lâm Hàn. Trương Thiên Sơn ở Bắc Đông đã liên lạc với Ngô Xuyên từ trước, nhưng chuyện lớn như vậy, đương nhiên anh ta phải xin ý kiến của Lâm Hàn. Nhưng, anh vẫn chưa trả lời, giờ Lâm Hàn bỗng nhiên đến biên giới Bắc Đông, hiển nhiên là vì chuyện đó.
Còn Lâm Hàn, anh nhìn phong cảnh chạy lùi qua cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch. Tuy nói là đi thành phố Thiên Kinh, nhưng trạm thứ nhất cũng không phải nơi đó, mà là đi đến thành phố Phụng Thiên biên giới Bắc Đông!
Đến khi trời tối hẳn, đoàn người Lâm Hàn mới tới thành phố Phụng Thiên.


Thấy xe sắp rời đường cao tốc, Ngô Xuyên vẫn nín nhịn nãy giờ vội hỏi: "Anh Hàn, giờ chúng ta liên lạc với người nọ ạ?"
Lâm Hàn lắc đầu, nói: "Đợi chút đã, tối nay chúng ta cứ sắp xếp tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi ngày mai hẵng liên lạc, vừa hay có thể đi dạo tại thành phố Phụng Thiên này luôn".
"Vâng", Ngô Xuyên gật đầu.
Rất nhanh, mấy chiếc xe đã rời cao tốc, đi vào thành phố Phụng Thiên.
Tuy đã vào mùa đông, nhưng Đông Hải lại hoàn toàn không có tuyết. Mà thành phố Phụng Thiên này nằm ở phía Bắc nên giờ đang có tuyết rơi.
Bông tuyết rớt xuống trên kính xe, làm tầm mắt dần mơ hồ.
"Anh Hàn, anh đến thành phố Phụng Thiên trước là tính..."
Lúc này, Ngô Xuyên ngồi cạnh đã đoán được ý định của Lâm Hàn, anh ta kích động hỏi.
Lâm Hàn vỗ vỗ Ngô Xuyên, nhưng vẫn không nói câu nào.
Ngô Xuyên thấy thế cũng biết điều không nói thêm gì nữa, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng, cố gắng làm trong âm thầm là được. Đợi đến lúc đến thành phố Thiên Kinh mới cần làm lớn.
Sau khi tiến vào thành phố, đám Lâm Hàn chọn một cái khách sạn đàng hoàng, đặt phòng, gửi xe, rồi cất hành lý đi.
Sau đó, anh dẫn mọi người đi ăn mấy món đặc sản vùng biên giới Bắc Đông.
"Tôi nghe nói ẩm thực vùng biên giới Bắc Đông, tuy nhìn có vẻ không được đẹp mắt, nhưng mùi vị lại rất ngon. Lần này, chúng ta nhất định phải nếm thử mới được", Lâm Hàn cười nói, vẻ mặt tràn đầy thoải mái, dường như chỉ là dẫn mọi người đi du lịch, chứ không có chuyện quan trọng gì cả.
Nhan Thành, Ngô Xuyên và đám người Tôn Hàn Các có hơi bất ngờ nhìn anh.
"Đứng ngây hết ra đó làm gì? Khó được đi ra ngoài một chuyến, tất cả vui vẻ lên chút đi", Lâm Hàn quay đầu lại nói.
Như bị Lâm Hàn dẫn dắt, bầu không khí có hơi căng thẳng chợt nhẹ nhàng hơn, mọi người đều thả lỏng lại, bắt đầu đi dạo với Lâm Hàn.
Gặp chuyện mà không chút hoảng loạn sợ hãi, có lẽ chính là như thế.
Đi dạo một lát, bọn họ vẫn chưa chọn được quán ăn nào, dù sao họ cũng mới đến, không rành nơi này, nên chẳng biết đồ ăn ở đâu ngon.
Đang do dự thì Nhan Thành chợt chỉ vào một chỗ nói: "Anh Hàn, tôi cảm thấy có lẽ quán ăn kia sẽ ngon".
Lâm Hàn nghe vậy nhìn sang, đó là một quán ăn nhỏ nằm bên cạnh cầu, trông có vẻ bình thường, nhưng đồ trang trí bên ngoài lại khá đặc biệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...