Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 527: Khương Thư Nhai của nhà họ Khương
“Tôi biết rồi, lần này có người nhắm đến tôi, không liên quan đến mọi người, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, ông ổn định lòng nhân viên trước đi đã”, Lâm Hàn vô cảm nói.
Thấy Lâm Hàn không trách tội, Phùng Thạch thở phào nhẹ nhõm:
“Ổn định nhân viên không khó, kẻ nào dám gây chuyện trong thời kỳ mấu chốt này, tôi sẽ khiến kẻ đó không sống được!”
“Giai đoạn này khá đặc biệt, đừng sử dụng những chiêu trò trước đây, chú ý nhiều hơn chút”.
Lâm Hàn dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy, nhưng không lâu sau điện thoại anh lại đổ chuông, là Triệu Nhã ở bên phía siêu thị Hoa Nhuận.
Sau khi kết nối, Lâm Hàn tìm hiểu tình hình, đúng như dự đoán siêu thị Hoa Nhuận và livestream Sa Ngư cùng với bất động sản đều có tình hình tương tự.
Siêu thị Hoa Nhuận cũng bất ngờ bị hạn chế nghiêm ngặt vào sáng sớm nay, bị đóng cửa vô thời hạn để chấn chỉnh.
Dưới sự điều động chung của Sở Phòng cháy chữa cháy và Sở Công thương, siêu thị Hoa Nhuận đã bị đóng cửa, tất cả khách hàng đều bị đuổi ra ngoài.
Đột nhiên kiểm tra và niêm phong đối với nhân viên siêu thị Hoa Nhuận mà nói là một cú sốc lớn, rất nhiều nhân viên hoảng sợ muốn nghỉ việc.
Lâm Hàn cũng nói với Triệu Nhã ổn định tâm lý nhân viên trước, anh sẽ ra mặt giải quyết.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn thở dài.
Lần này, tất cả các ngành nghề trong tay anh đều bị chấn chỉnh vô thời hạn, không biết bao nhiêu nhân viên lo lắng bỏ việc.
Nếu lần này không xử lý thoả đáng, cả ba ngành công nghiệp đều sẽ sụp đổ, có thể nói tâm huyết hơn nửa năm của Lâm Hàn sẽ mất trắng.
“Có vẻ như có một thế lực lớn đang nhắm đến mình”.
Lâm Hàn lẩm bẩm, sắc mặt hơi khó coi.
“Ông xã, sao thế?”
Dương Lệ ở bên cạnh cũng đã tỉnh, cô nhìn Lâm Hàn với đôi mắt ngái ngủ đầy nghi ngờ.
“Không sao, xảy ra chút chuyện thôi, anh đi giải quyết đã, em ngủ tiếp đi”, Lâm Hàn dịu dàng sờ trán Dương Lệ.
“Ồ”, Dương Lệ gật đầu, cô lại hỏi: “Vấn đề có nghiêm trọng không? Em giúp được gì không?”
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, chỉ là hơi phiền phức một chút, em ngủ tiếp đi”.
Lâm Hàn nói xong thì đứng dậy mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Hàn đi ra ban công.
Lúc này mặt trời bắt đầu lên, ánh nắng dịu nhẹ hắt vào hồ bơi trong biệt thự phản chiếu những tia sáng đủ màu sắc, khung cảnh thật yên tĩnh và thanh bình.
Nhưng trong lòng Lâm Hàn lại có chút hoảng loạn.
Lần này Lâm Hàn đã mạo hiểm đặt cược lớn, cược cả người thừa kế nhà họ Lâm là mình.
Mà trong giai đoạn quan trọng này, nhất là khi Lâm Hàn đang không thuận lợi, hết đường xoay sở thì gặp phải tình huống này, không thể nghi ngờ tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
Lâm Hàn biết sự thoải mái hiện tại chỉ là giả tưởng, nếu không thể giải quyết ổn thoả những chuyện này, rất có thể anh sẽ mất hết những gì đang có hiện giờ.
Giống như được sinh ra trong một thế gia lớn như nhà họ Lâm, nhìn như cái gì cũng có, thế gia cực kỳ giàu có muốn gì được nấy, nhưng thật ra chỉ cần sơ hở một chút là sẽ mất hết tất cả.
Lâm Hàn thở dài, biết rằng đây đều là những chuyện anh phải đối mặt, nếu muốn trở nên lớn mạnh hơn đương nhiên sẽ phải gặp hàng loạt trở ngại.
Mặc dù vẫn chưa rõ ai đang nhắm vào mình, nhưng nếu đã nhắm vào anh, Lâm Hàn đoán chắc người đó sẽ sớm liên lạc với mình thôi.
Nhằm vào các ngành công nghiệp dưới trướng anh chỉ là khởi đầu thôi, vở kịch này vẫn chưa đến hồi kết.
Quả nhiên không lâu sau Lâm Hàn nhận được cuộc gọi của một dãy số lạ đến từ thành phố Thiên Kinh.
“Cuối cùng cũng đến rồi, tôi phải xem xem là thần thánh phương nào mà lần này lại chơi lớn như vậy”, sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh nhấn nút trả lời cuộc gọi.
“Lâm Hàn phải không?”
Giọng nói rất trẻ, rất bình tĩnh truyền đến, mang theo sự thờ ơ, hờ hững như thể đang hỏi một chuyện nhỏ.
“Là tôi”, Lâm Hàn bình tĩnh đáp.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Khương Thư Nhai của nhà họ Khương”, người kia nói.
Mắt Lâm Hàn loé lên, tối qua Đường Quế Hùng nói Khương Long Đằng và Khương Thư Nhai của nhà họ Khương sống ở Kim Lăng, chắc sẽ biết chuyện Khương Niên bị bắt, đồng thời sẽ ra tay.
Nhưng hiệu quả và tốc độ này khiến Lâm Hàn thật sự không ngờ tới, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Đã đến lúc này rồi đương nhiên Lâm Hàn cũng không cần che giấu nữa, anh nói thẳng: “Đúng, là tôi bắt”.
“Khương Niên chỉ là một con tôm tép của nhà họ Khương thôi, hơn nữa còn là một kẻ chỉ biết phung phí tiền bạc của gia tộc, nhưng dù là kẻ vô dụng thì cũng là người của nhà họ Khương chúng tôi”, giọng Khương Thư Nhai vẫn lạnh như băng:
“Lá gan anh cũng lớn lắm, dám bắt cóc người nhà họ Khương chúng tôi. Bây giờ các sản nghiệp dưới tay anh về cơ bản đều đã bị đóng băng rồi đúng không? Đây là kết cục cho kẻ đắc tội với nhà họ Khương chúng tôi, cho dù Khương Niên chỉ là một tên bình thường trong gia tộc, là một kẻ vô dụng nhưng cũng không phải người các anh có thể động đến!”
Sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh không nói gì, bình tĩnh cân nhắc xem có biện pháp nào đối phó không, có thể tự mình giải quyết mà không cần dựa vào nhà họ Lâm.
Khương Thư Nhai thấy Lâm Hàn không nói thì tưởng Lâm Hàn sợ mình, giọng điệu hoà hoãn hơn chút:
“Yên tâm, nhà họ Khương vẫn sẽ cho anh cơ hội, bây giờ lập tức thả Khương Niên ra, sau đó lăn đến Thiên Kinh xin lỗi, chuyện này sẽ được cho qua, nếu không…”
Giọng Khương Thư Nhai bỗng trở nên rét lạnh:
“Tôi sẽ phá huỷ tất cả sản nghiệp dưới tay anh trong vòng ba ngày!”
Trong giọng nói còn mang theo sự tự tin và khinh miệt.
Cậu ta cảm thấy với thực lực của quý tộc nhà họ Khương, huỷ hoại sản nghiệp của Lâm Hàn chỉ là chuyện trong một câu nói.
Sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, anh cầm chặt điện thoại trong tay.
Lời từ chối gần như đã thốt ra.
Nhưng cuối cùng Lâm Hàn vẫn nhịn được.
Lâm Hàn biết rõ hậu quả từ chối lúc này, ba sản nghiệp dưới tay anh chắc chắn sẽ bị phá huỷ.
Vì quý tộc, rất đáng sợ!
Nếu không có sự giúp đỡ của thế lực nhà họ Lâm, sản nghiệp của Lâm Hàn bây giờ trước mặt quý tộc cũng chỉ là con kiến nhỏ.
Mặc dù ba công ty này không là gì so với nhà họ Lâm tương đối khổng lồ, nhưng chúng là tâm huyết trong thời gian qua của Lâm Hàn, cũng là thành quả của sự cố gắng của những cấp dưới như Lý Minh, Lâm Hàn không cho phép tâm huyết của mình bị phá huỷ.
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.
Mặc dù bây giờ Lâm Hàn được rất nhiều người tôn trọng, nhưng đứng trước đối thủ chân chính anh vẫn bất lực như vậy.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lâm Hàn cũng lên tiếng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thả Khương Niên, cũng sẽ đến Thiên Kinh tìm nhà họ Khương”.
Nói xong Lâm Hàn cúp máy, vẻ mặt u ám.
Anh sẽ đến nhà họ Khương, nhưng không phải để xin lỗi.
Khương Thư Nhai bên kia có nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Hàn không thì anh không biết.
Lâm Hàn cúp máy rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này Dương Lệ vừa mới tỉnh dậy, cô đánh răng rửa mặt xong đang ăn bữa sáng do dì Hà chuẩn bị, thấy Lâm Hàn định ra ngoài thì hơi bất ngờ, cô hỏi:
“Ông xã, có chuyện gấp à? Sao anh không ăn sáng?”