Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 446: Muốn so quan hệ với tôi?
Nói xong lời cuối, Triệu Cương ha hả cười to, trong mắt tràn đầy chế giễu:
"Nhãi ranh, đầu óc ngu si thì tứ chi phát triển! Đi đường quyền thì có gì hay ho chứ, không có quan hệ tốt như tôi thì không được đâu!"
"Quan hệ à, ông có chắc là muốn so quan hệ với tôi?", Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Sao hả? Không được sao? Xe cậu lái là biển số Đông Hải. Đông Hải cách tỉnh Cán mấy trăm cây số, dù cho cậu có quen biết ở Đông Hải thì chẳng lẽ còn có thể mời đến tỉnh Cán này được sao?"
Triệu Cương cười nhạt, ông ta không tin, làm gì có loại ông lớn nào lại đủ khả năng gầy dựng đầy rẫy mối quan hệ ở khắp các tỉnh thành như thế.
Nếu như có, đó cũng là một người tai to mặt lớn chân chính, chí ít cũng ngồi ngang hàng với mấy quan chức cấp tỉnh, cấp bộ.
Mà chàng trai trước mặt này lại còn trẻ như vậy, làm sao có những mạng lưới quan hệ như thế được?
Đương nhiên Triệu Cương không tin vào chuyện đó.
"Tôi muốn so quan hệ với cậu đó thì sao", Triệu Cương cười khà khà nói.
"Nếu ông đã muốn thế, vậy để cho ông sáng mắt ra đi".
Lâm Hàn than nhẹ, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
"Cậu Lâm".
Điện thoại vừa bắt máy, giọng nói cung kính trầm đục đang vang lên là của Thẩm Hoài Xuân.
"Ông có quen biết ai ở tỉnh Cán không?", Lâm Hàn nhàn nhạt hỏi.
"Đương nhiên là có, tôi là đồn trưởng đồn Hoa Đông, toàn bộ quan chức Tỉnh ủy cấp cao ở 7 tỉnh thành tôi đều quen biết. Hôm qua, tôi còn vừa thảo luận chuyện đầu tư với người đứng đầu tỉnh Cán đây", Thẩm Hoài Xuân cười ha hả nói.
"Dù sao thì Hoa Đông bây giờ chỉ còn hai thế gia lớn, thế lực nhà họ Thẩm đã tăng mạnh, cũng bắt đầu khuếch trương rộng thêm rồi".
"Vậy thì gọi người đứng đầu thôn họ Nhan, huyện Vinh Hoa, thành phố Thất Giang của tỉnh Cán đến gặp tôi đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Thôn họ Nhan thuộc huyện Vinh Hoa, thành phố Thất Giang.
"Huyện Vinh Hoa?"
Thẩm Hoài Xuân sửng sốt, ông ta cũng không biết đến huyện này, nhưng vẫn lập tức nói:
"Vâng, để tôi nói với bên tỉnh Cán một tiếng".
"Ừ", Lâm Hàn cúp điện thoại.
"Ối trời ơi, diễn như thật vậy, còn bảo gọi người đứng đầu huyện đến gặp cậu á!", Triệu Cương đứng cạnh cười nhạt, vốn dĩ không hề tin:
"Nên biết nhá, huyện Vinh Hoa ở thành phố Thất Giang chúng tôi gần như đứng đầu trong các huyện, phát triển kinh tế thuộc loại tốt, ông Hà - người đứng đầu nơi đây rất được Thành ủy xem trọng".
"Dù cho là người đứng đầu Thành ủy cũng không dám nói chuyện với ông ấy như vậy, cậu là cái thá gì chứ? Còn bảo ông Hà đích thân đến á?"
"Nhãi ranh, sao cậu không tự soi mặt mình vào bãi nước tiểu đi, cậu có tư cách nói ra những lời đó à? Cậu tưởng cậu là người của Tỉnh ủy thật sao!"
"Tôi đã sống bao năm trời, cũng gặp không ít người thích giả vờ ra vẻ, nhưng đúng là lần đầu tiên gặp một người diễn đạt như cậu đó, hahaha!"
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Cương bật cười ha hả, như sắp đứt cả ruột.
"Lâm Hàn này bị ngốc à?"
Trương Quế Như đứng một bên cũng hiện lên nét cười nhạo: "Còn bảo ông Hà đến tận đây, nên biết ông Hà là người đứng đầu huyện Vinh Hoa của chúng ta! Lâm Hàn có tư cách gì mà dám gọi người ta đến gặp cậu ta chứ?"
Vẻ mặt Lâm Hàn không thay đổi, đặt điện thoại xuống yên tĩnh chờ đợi.
"Nhãi ranh, từ huyện Vinh Hoa đến thôn họ Nhan cũng mất 1 tiếng lái xe. Tôi sẽ cho cậu 1 tiếng đồng hồ, xem thử xem ông Hà có đến hay không!"
Triệu Cương cân nhắc nói, dù sao cũng đang rảnh, không thì cứ chờ xem, rồi sau đó vạch mặt tên Lâm Hàn thích giả đò này.
Đến lúc đó, ông Hà không đến, chắc hẳn vẻ mặt của đối phương sẽ rất buồn cười.
Nhưng còn chưa đến nửa tiếng.
Brừm brừm...
Có tiếng động cơ xe lớn dần.
Một chiếc Emgrand đang vọt đến, dù đường xá lấm lem bùn lầy nhưng vẫn không cản trở được tốc độ nhanh như chớp của xe.
Một chiếc xe nội địa mà phóng đi cứ như xe thể thao.
"Đây là... Xe của ông Hà!"
Khi vừa thấy chiếc Emgrand này, nháy mắt, sắc mặt Triệu Cương liền tái đi.
Ông ta bị dọa đến choáng váng.
"Ông Hà... Tại sao lại đến đây? Đừng nói là tới gặp thằng nhãi này thật chứ!"
Sau đó Triệu Cương lại lắc đầu:
"Không thể nào, ông Hà làm gì mà phải lặn lội đến gặp thằng nhãi này chứ, chắc chỉ đi khảo sát miền thôn quê mà thôi".
Triệu Cương thầm nghĩ.
Lát sau, xe dừng hẳn lại, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Người nọ mặc vest, thân hình chỉ cao tầm 1m6 - 1m7, mặt mũi ngăm đen, hai bên gõ má đã có nếp nhăn, tầm 40 tuổi, trong mắt ông ta đôi khi còn lóe sáng.
Người này là người đứng đầu huyện Vinh Hoa, Hà Tiến.
Vừa bước xuống xe, ánh mắt Hà Tiến quét qua một lượt đám đông, sau cùng dừng lại trên người Lâm Hàn, nhưng vẫn có hơi không chắc chắn.
"Ông Hà!"
Triệu Cương nở nụ cười chào đón.
Có lời đồn, ông ta vô cùng thân thiết với người đứng đầu huyện, nhưng đây cũng chỉ là chiêu trò nhằm xây dựng hình ảnh người có quan hệ với Hà Tiến cho người khác thấy mà thôi.
Thật ra, tính cách Hà Tiến này rất bảo thủ nghiêm túc, vô cùng coi trọng lễ nghi.
Triệu Cương dù có tiền nhưng cũng chỉ là một người kinh doanh, trong tay không có quyền hành gì.
Thế nên, khi đứng trước Hà Tiến, ông ta vẫn phải một mực cung kính.
Nhưng, Hà Tiến lại không thèm nhìn tới Triệu Cương, ánh mắt chỉ khóa chặt vào người Lâm Hàn, ông ta mỉm cười dò hỏi:
"Xin hỏi... Có phải cậu Lâm không?"
"Là tôi".
Lâm Hàn gật đầu.
Ầm!
Nghe được màn đối thoại này, Triệu Cương như bị sét đánh ngang tai, cả người run lên, hai mắt trợn to.
Sao có thể chứ!
Ông Hà thật sự đến tìm thằng nhãi này sao!
Vả lại... Còn gọi cậu ta là cậu Lâm nữa!
"Lai lịch của thằng nhãi này là gì chứ!"
Ánh mắt Triệu Cương nhìn chằm chằm Lâm Hàn, trong lòng nổi lên sóng thần cuồn cuộn.
Đám Trần Tiếu, Trần Mộng đứng một bên chứng kiến cảnh tượng này cũng trợn mắt tập thể.
Người đứng đầu huyện - Hà Tiến này, trong mắt bọn họ đã là người ngồi tít ở trên cao, không thể chạm vào.
Với bọn họ thì chẳng khác nào là một trời một vực, không cùng một tầng lớp.
Nhưng bây giờ, người đứng đầu huyện lại một mực cung kính với thằng nhãi này!
Vậy lai lịch thật sự của thằng nhãi này phải kinh khủng đến mức nào?
Trương Quế Như và Nhan Thành cũng đứng ngây ra tại chỗ.
Người đứng đầu huyện là một nhân vật bọn họ chỉ thấy được trên TV, hôm nay lại đích thân đến tận đây, lại còn cư xử hết mực cung kính với Lâm Hàn như thế... Đây là chuyện bọn họ không tài nào tưởng tượng ra được.
"Cậu Lâm, tôi vừa nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, bảo tôi đến đây gặp cậu, tôi liền hỏa tốc chạy đến ngay, tốc độ xe đã chạy tối đa rồi, không để cậu chờ lâu chứ?"
Hà Tiến cười nói.
Ông ta chỉ biết chàng trai này được gọi là cậu Lâm, tên họ đầy đủ, lai lịch bối cảnh thế nào thì đều mù tịt!
Nhưng thế là đủ rồi!
Bởi vì, gọi điện cho ông ta chính là người của Tỉnh ủy.
Dựa theo quy định thông thường, nếu trong tỉnh có thông báo gì, đều thông qua thành phố trước, sau đó mới đến người đứng đầu huyện là Hà Tiến.
Nhưng lần này, Tỉnh ủy bỏ qua luôn Thành ủy mà nói chuyện trực tiếp với ông ta luôn, điều này đã làm cho Hà Tiến được xem trọng mà e sợ.
Mà Tỉnh ủy đã đặc biệt căn dặn về chàng trai trước mặt này:
"Phải cư xử cung kính, nói gì làm nấy!"
Bên trên là nguyên văn của Tỉnh ủy.
Nghe thế, Hà Tiến kích động suýt đã nhảy cỡn lên, ông ta biết cơ hội đã đến rồi, mà còn là cơ hội ngàn năm có một là đằng khác!
Cậu Lâm này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn, chỉ cần săn sóc kỹ càng, nói không chừng sinh thời còn có thể được thăng vài cấp!
"Cậu Lâm, cậu gọi tôi đến có chuyện gì cậu cứ căn dặn, tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!", lúc này Hà Tiến đã mở miệng, nét mặt cung kính đang che giấu kích động trong lòng.
Nếu không có gì ắt hẳn đối phương đã không gọi ông ta đến.