Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 429: Còn muốn tát mày!
"Á đù, gái xinh kìa!"
"Đẹp ghê, đặc biệt là khí chất, y như mỹ nhân cổ đại vậy!"
Cô gái này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar, có kinh ngạc, có thèm thuồng, thậm chí có mấy tên nóng lòng muốn bước tới xin wechat.
Cô gái ấy chính là Tần Liên.
Sau khi bước vào quán bar, đôi mắt to tròn của cô ấy đảo quanh một vòng, giây lát đã dừng lại trên người Lâm Hàn. Thấy đối phương uống tới mặt mũi đỏ lừ, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt Tần Liên, rồi rảo bước đi đến.
"Mẹ kiếp, không phải người đẹp đó tìm tên nhóc uống rượu kia đó chứ!"
"Lẽ nào là bạn gái cậu ta?"
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Tần Liên, thấy cô ấy ngồi xuống trước mặt thiếu niên kia thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.
"Anh Lâm, có phải anh đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới uống nhiều như vậy".
Tần Liên nhìn Lâm Hàn nói với giọng đầy lo lắng.
"Sao cô lại tới đây?", thấy Tần Liên, Lâm Hàn hơi sửng sốt hỏi.
"Có một người tên Ngô Xuyên đến khách sạn Hilton đưa đồ cho anh, sau đó nói với tôi anh đang ở quán bar Danh Hào. Anh ta bảo tôi đến ngồi với anh, hỏi thử xem có phải anh gặp chuyện gì không, nên tôi tới".
Tần Liên mở miệng đáp.
"Được rồi!"
Lâm Hàn cười bất lực: "Cô đã đến thì uống với tôi vài ly đi".
Anh cầm lấy ly rượu, rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn.
Ly rượu mạnh nóng bỏng rót thẳng xuống bụng, Lâm Hàn cảm thấy cổ họng và lồng ngực như bị lửa đốt, nóng rát cồn cào, dạ dày chợt quặn lên.
Ọe!
Anh lại nôn ra một ngụm, mùi rượu gay mũi tản ra nồng nặc.
"Anh Lâm, anh đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa!"
Tần Liên vội bước tới, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Hàn, trông thấy bộ dáng này của anh, lòng cô vô cùng đau.
"Không sao..."
Lâm Hàn xua tay.
"Người đẹp ơi, em tìm bạn trai kiểu gì mà chỉ biết uống rượu thế, bỏ mặc một cô gái xinh đẹp như em vậy, chậc chậc chậc!"
Một giọng nói đùa cợt truyền đến, một thanh niên nhuộm tóc vàng bước tới, ánh mắt nhìn Tần Liên từ trên xuống dưới mà khó nén nổi sự thèm thuồng:
"Người đẹp này, hay là em làm bạn gái anh đi, chưa nói tới chuyện khác, nhưng anh chắc chắn sẽ không uống rượu một mình mà mặc kệ em đâu".
Thanh niên lại nói, anh ta có gương mặt ngăm đen, hai bên gò má hơi lõm xuống, nhìn thì như có chút lai tây.
"Ặc, anh ấy không phải bạn trai tôi".
Tần Liên giật mình, khuôn mặt ửng đỏ.
Bị người ta tưởng rằng là bạn gái Lâm Hàn, nó khiến nhịp tim cô ấy đập có chút nhanh.
"Không phải? Vậy thì quá tốt rồi, mình có thể kết bạn wechat không?"
Thanh niên lấy điện thoại ra, mở mã QR trên wechat lên.
"Thôi, tôi không thích tùy tiện kết bạn với người khác".
Tần Liên xua tay, lại chuyển ánh mắt lên người Lâm Hàn:
"Anh Lâm, anh cũng uống nhiều rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi!"
"Được..."
Lâm Hàn khẽ gật đầu, tuy anh uống đến nỗi nôn thốc nôn tháo, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Mặc dù tâm trạng mình không tốt, nhưng vẫn biết cách xử sự.
Nếu được thì cố gắng không gây rắc rối cho người khác, Tần Liên bỗng đến trông anh, anh đã rất vui rồi.
"Tôi đỡ anh!"
Thấy Lâm Hàn muốn đứng lên, nhưng bước chân lại loạng choạng, Tần Liên lập tức đỡ lấy cánh tay anh.
"Người đẹp à, đừng đi mà, kết bạn đã rồi hẵng đi!"
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy vậy có hơi sốt ruột, chắn trước mặt hai người nói.
"Tên nhóc này chính là một con ma men, em quan tâm cậu ta làm gì!"
Anh ta nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên nét khinh bỉ:
"Bình thường, cái loại thích rượu chè này đều là mấy tên dân đen dưới đáy xã hội, cuộc sống không như ý nên chỉ đành mượn rượu mua vui".
"Người như thế, không xứng với em!"
Thanh niên nói xong, vẻ khinh bỉ càng hiện rõ trong ánh mắt.
"Không xứng..."
Lâm Hàn nghe thấy câu đó, trong đầu lại hiện lên cảnh Dương Lệ nói câu đó với anh lúc ở nhà.
Anh giơ chân phải lên, đạp mạnh về phía trước.
Bốp!
Thanh niên tóc vàng kia bất ngờ không kịp đề phòng bị Lâm Hàn đá một phát văng ra hơn 2m.
"Á, đau chết mất!"
Anh ta ôm mông hét, đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác như bị nứt xương chậu luôn rồi.
"Nhóc con, mày dám đá tao à!"
Thanh niên nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận.
"Tôi chẳng những muốn đá anh, mà còn muốn tát anh cơ!"
Lâm Hàn bước lên mấy bước, giơ tay phải lên tát một phát!
Chát!
Tiếng tát tai giòn tan lập tức vang lên.
Bản thân Lâm Hàn đang bực bội, lúc này, còn có người ở bên cạnh la ó ầm ĩ, càng khiến cho tâm trạng anh thêm bức bối, khó chịu, cảm giác như có một cục tức đang dồn nén trong bụng.
Vì vậy, một tát đó anh đã dùng hết sức mạnh.
Sau tiếng tát còn có tiếng "rắc" giòn rụm vang lên, thanh niên tóc vàng trực tiếp bị sái cổ.
Phụt!
Một búng máu phun ra từ trong miệng anh ta, bên trong còn kèm theo vài cái răng.
"Đau quá!"
Thanh niên bụm mặt, lúc này, nửa khuôn mặt anh ta đã sưng lên y như đầu heo.
"Chuyện gì vậy?"
Tiếng động lớn như thế lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán bar.
Ở phía Tây Bắc có ba thanh niên đi đến.
Ba người đó đều có gương mặt ngăm đen, mặc jaket đen, hai tay đút trong túi áo.
"Tiểu Lỗ? Ai đánh cậu?"
Thấy thanh niên tóc vàng ngồi dưới đất, tên bên trái bước đến nâng anh ta dậy.
"Chính là thằng nhóc đó!"
Tên tóc vàng chỉ vào Lâm Hàn, ánh mắt tràn ngập oán hận đáp.
"Nhóc con, dám đánh anh em của tao, mày muốn chết hả?"
Tên bên trái nhìn Lâm Hàn, nhướng mày, tay đặt trong túi áo hơi rút ra, một cái cán súng đen thui chợt lộ ra.
Tuy Lâm Hàn uống say, nhưng đôi mắt vẫn híp lại.
"Tiểu Nguyễn, chuyện này chắc hẳn do Tiểu Lỗ gây sự với người ta trước, cậu ta bị đánh hoàn toàn là tự làm tự chịu".
Thanh niên đứng giữa chợt mở miệng, giọng nói trầm khàn, vỗ vỗ bả vai tên bên trái nói.
Anh ta sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn cất súng đi.
"Chúng ta đi thôi, còn có việc phải làm nữa!"
Thanh niên đứng giữa liếc nhìn Lâm Hàn một cái, sau đó quay đầu, sải bước rời đi.
Trông anh ta cũng khoảng 20 tuổi, nhìn rất trẻ, nhưng nói chuyện lại rất chín chắn, khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo.
Mấy thanh niên kia đều vội vàng đi theo anh ta ra quán bar.
"Đại ca, tại sao không cho em ra tay? Tiểu Lỗ còn bị cậu ta đánh gãy răng! Vậy mà coi như bỏ qua ư?"
Ra khỏi quán bar, thanh niên tên Tiểu Nguyễn không nhịn được mở miệng hỏi.