Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 392: Bà chủ Lâm
"Bố Lâm Hàn... Đừng đánh nữa..."
Hồng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Hàn, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
"Chịu nhận sớm chút không phải là đỡ chịu đau đớn xác thịt rồi sao?", Lâm Hàn lườm Hồng Phong:
"Cút xéo, đừng để tao gặp lại mày nữa".
"Vâng vâng vâng! Con sẽ cút ngay, cút ngay đây!"
Hồng Phong vội vã gật đầu, giùng giằng bò dậy từ dưới đất, chịu đau ngồi lên xe.
Brừm brừm...
A8 nhanh chóng vọt đi.
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh tanh nhìn theo bóng xe của Hồng Phong đang dần khuất xa.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn còn chút kiêng kỵ với nhà họ Hồng, dù sao nói gì thì cũng là một thế gia, nếu như hôm nay thật sự đánh chết Hồng Phong tại đây, sẽ ảnh hưởng rất lớn, kế hoạch của Lâm Hàn cũng sẽ nảy sinh biến hóa.
"Cậu Lâm", Vương Vũ đi tới trước Lâm Hàn với vẻ mặt cung kính.
"Bây giờ, anh là người nắm khu Tê Hà à?"
Lâm Hàn liếc nhìn Vương Vũ.
"Thưa vâng", Vương Vũ gật đầu.
"Anh biết Hoàng Liệt chứ?", Lâm Hàn sờ cằm một cái, bỗng nhiên hỏi.
"Ông Hoàng sao!"
Sắc mặt Vương Vũ trở nên nghiêm trọng: "Tôi biết, người này là ban lãnh đạo nhà họ Hoàng, đồng thời gã ta cũng là người của chấp pháp đường cho vùng xám nhà họ Hoàng. Gã ta chuyên thi hành gia pháp với đám anh em dưới trướng khi vi phạm, có thể nói quyền lực cực lớn".
Lâm Hàn lộ ra vẻ mặt suy tư, đám người bịt mặt hôm ở Trần Công Quán ắt hẳn là người của chấp pháp đường.
"Với cấp bậc đại ca khu Tê Hà của anh bây giờ có tiếp cận Hoàng Liệt được không?", Lâm Hàn hỏi tiếp.
"Việc này...rất khó".
Vương Vũ ngẫm nghĩ rồi nói.
"Thế lực nhà họ Hoàng ở khắp vùng xám Hoa Đông rất lớn, mà những người có vị trí cấp bậc như tôi có hơn vài chục người, tôi chỉ được xem như cấp dưới. Muốn tiếp cận được với ông Hoàng thì ắt phải xảy ra chuyện lớn nào đó".
"Tôi hiểu rồi", Lâm Hàn nói:
"Giao cho anh hai nhiệm vụ".
"Xin cậu Lâm cứ việc sai bảo!"
Vương Vũ nghiêm mặt nói, mạng sống cả nhà đều đang nằm trong tay Lâm Hàn, anh ta không thể không nghe theo lệnh Lâm Hàn.
"Thứ nhất, nghĩ cách tiếp cận Hoàng Liệt".
"Thứ hai, cử thuộc hạ ngầm điều tra ban lãnh đạo nhà họ Hồng, như là Hồng Chính, tìm hiểu xem cuộc sống đời tư thế nào, sau đó báo cho tôi biết".
Lâm Hàn trầm giọng nói.
"Vâng!"
Vương Vũ gật đầu, mặc dù tò mò nhưng vẫn không dám hỏi nhiều.
"Tốt lắm, anh về được rồi".
Lâm Hàn khoát tay.
"Vâng!"
Vương Vũ vẫy tay, dẫn hơn hai mươi tên đàn em nhanh chóng rời đi.
Kế tiếp, Lâm Hàn sắp xếp ổn thỏa nơi nghỉ ngơi cho đám người Tôn Hàn Các, sau đó mới trở về biệt thự nhà mình.
Khi nhìn thấy Dương Lệ yên ổn ngủ trên giường, lúc này Lâm Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi đồ ra, ôm chặt người mình yêu thương, khẽ ngửi mùi thơm cơ thể trên người Dương Lệ rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Cùng lúc đó, tại New York - nước Mỹ.
Bây giờ đang là 8 giờ sáng ở nước Mỹ, ánh nắng vàng chiếu rọi trên đầu dòng người vội vã tấp nập trên đường phố Wall - New York.
Nơi đây là trung tâm tài chính của thế giới, có thể tìm được việc làm ở đây đều là tinh anh trong xã hội, hoặc thuộc giai cấp rất cao.
Tại tầng cao nhất của một tòa nhà cao ốc trên đường Wall, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế văn phòng cạnh cửa sổ, im lặng rũ mắt ngắm nhìn phong cảnh đường Wall bên dưới.
Bà ấy mặc một bộ trang phục công sở màu cà phê, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng mịn tinh xảo, nhưng có thể lờ mờ thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Cả người toát lên vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, đó là loại hơi thở của một người ngồi trên đỉnh thế giới, trong tay nắm đầy quyền lực!
Khi một người bình thường cảm nhận được hơi thở này khó tránh trong lòng sẽ nảy sinh quy phục, muốn quỳ xuống trước bà ấy nhận làm bề tôi.
Rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ mà lại có loại khí chất này.
Bịch bịch bịch!
Sau lưng người phụ nữ vang lên tiếng bước chân.
Có một ông cụ bước vào.
Ông cụ này tóc đã bạc trắng, chống một cái quải trượng đầu rồng, ánh mắt thâm thúy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gian, lại còn chất chứa đầy trí tuệ.
"Bà chủ Lâm!"
Ông cụ bước đến sau lưng người phụ nữ, cúi đầu cung kính nói.
"Ông Vân đến rồi à", người phụ nữ vẫn nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
"Chuyện của Tiểu Hàn phía gia tộc nói sao".
"Ban lãnh đạo gia tộc nói, đồng ý để bà chủ Lâm bay về Hoa Hạ gặp cậu Lâm", ông cụ nói:
"Dù sao cậu Lâm đã ký kết được với nhà họ Vương hiệp thương mảng logistics, với năng lực đó, đã nhận được sự thừa nhận của gia tộc".
"Vậy là được rồi, nếu mấy ông già kia không đồng ý, tôi định sẽ làm cho ra trò đấy. Tôi muốn gặp thằng con trai mà tôi mang nặng đẻ đau còn phải đợi bọn họ phê chuẩn sao, mấy ông già đó tưởng bọn họ là chủ cái nhà họ Lâm này à!"
Cách nói của người phụ nữ này tuy dưng dửng, nhưng giọng điệu lại chứa đầy rét lạnh.
Nghe thế, ông cụ rùng mình: "Thưa bà chủ Lâm, những vị bô lão trong ban lãnh đạo kia cũng chỉ vì cân nhắc lợi ích của gia tộc, dù sao có bà ở đây đường Wall mới không nảy sinh chuyện ngoài ý muốn".
"Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích của gia tộc, còn với tôi thì tình thân là trên hết".
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên: "Dù sao cũng đã hơn 10 năm tôi không được gặp Tiểu Hàn rồi, là tôi mắc nợ nó. Tôi đã dành 10 năm để dâng hiến cho sự nghiệp của gia tộc, bây giờ đã đến lúc tôi nên bù đắp cho Tiểu Hàn".
"À, bây giờ Tiểu Hàn sống thế nào?"
"Hẳn cũng không tệ lắm, có tin báo về, cậu Lâm đã mở được công ty livestream, còn có siêu thị, phát triển vô cùng nhanh chóng. Dạo gần đây cậu ấy đã đến Kim Lăng, chắc đang bận rộn chuyện mở rộng siêu thị", ông Vân cười nói.
"Thằng nhỏ này cũng có đầu óc kinh doanh đấy".
Đáy mắt người phụ nữ hiện lên vẻ dịu dàng.
Nếu để đám cấp dưới của bà ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật cả mình ngay.
Bởi vì trong lòng bọn họ, thường ngày tổng giám đốc là người xa rời quần chúng, cách làm việc như sấm rền gió cuốn, không nói đến tình người.
Loại ánh mắt này không thể nào xuất hiện được.
"Phải rồi, bá tước bố của công chúa hoàng gia Anh muốn cùng chúng ta kết thông gia. Thằng nhỏ Tiểu Hàn cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!"
Bỗng nhiên, người phụ nữ nghĩ đến điều gì đó, bà ấy nói: "Đến khi đó để Tiểu Hàn cưới cô ấy đi! Tôi cũng đã từng gặp cô công chúa ấy rồi, ngoại hình xinh đẹp, vả lại được giáo dục trong hoàng gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết cách đối nhân xử thế".
"Ách... Thưa bà chủ, cậu Lâm hình như đã lập gia đình ở thành phố Đông Hải rồi", sắc mặt ông cụ khẽ thay đổi.
"Kết hôn rồi?"