Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 385: Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa



 "Ông xã, anh... Anh đang nói giỡn đó hả!" 

 Dương Lệ vẫn không tài nào tin nổi nói: "Giá nhà ở Kim Lăng phải vài chục ngàn tệ đó, chỉ một căn bình thường thôi đã hơn cả triệu rồi. Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua chứ!" 

 "Hơn nữa sau này, chúng ta cũng chẳng hay ở đây, hoàn toàn không nhất thiết phải mua nhà". 

 "Bà xã à, ở cùng với anh thì em không cần lo vấn đề tiền bạc đâu". 

 Lâm Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh mềm mại của Dương Lệ, nghiêm túc nói: 

 "Anh không muốn em chịu khổ, anh muốn cho em những gì tốt nhất". 

 Dương Lệ mấp máy môi, cuối cùng bất lực lắc đầu, Lâm Hàn đã nói thế thì cô cũng chẳng biết nói gì hơn. 

 Nhưng một cảm giác hạnh phúc lại tràn ngập trái tim cô. 

 Lâm Hàn kéo Dương Lệ đi ra khỏi khách sạn Hilton. 

 ... 

 Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz E350L cũng đang phóng nhanh trên đường. 

 "Bố, lâu rồi không được ngồi chiếc xe tốt như này, mấy ngày nay con toàn ngồi chiếc mini EV của Tứ Hải mà đau lưng muốn chết", Dương Duyệt ngả ghế ra sau, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ nói. 

 "Chứ sao, dù gì đây cũng là Mercedes-Benz, ghế dựa có hệ thống sưởi, được làm bằng da thật, đương nhiên phải thoải mái rồi. Mini Ev sao có thể so với nó được!" 

 Dương Cảnh Đào vừa lái xe vừa cười nói: "Mấy năm nay Tiểu Lệ rất hỗn, gì cũng bênh thằng Lâm Hàn vô tích sự kia. Bố chỉ thấy nó đưa chiếc Mercedes-Benz này cho mình lái là việc làm hiếu thảo nhất thôi". 

 "Bố, giờ Lâm Hàn kia cũng chẳng còn là thằng vô tích sự đâu!", Dương Duyệt chợt nói. 

 "Sao không? Bố thấy cậu ta ở phòng Tổng thống còn cùng người khác thuê chung! Tên đó chỉ được cái sĩ diện hão, không phải thằng vô tích sự thì là gì!", Dương Cảnh Đào trợn trắng mắt. 

 "Không, Lâm Hàn kia giờ chẳng đơn giản đâu!" 

 Dương Duyệt nghiêm túc nói: "Sau khi cậu ta đến Kim Lăng bèn ôm lấy chân của một đại gia tên là Trần Nam! Anh ta vung tay một cái chính là 9 tỷ! Lâm Hàn ở bên cạnh ăn theo, húp được miếng canh cặn thôi đã đủ để cậu ta ăn xài mấy chục năm rồi!" 

 "Cái gì? Vung tay cái là 9 tỷ á!" 

 Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt: "Nói vậy là thằng vô dụng Lâm Hàn kia trở mình được rồi hả?" 

 "Vâng, cho nên phòng Tổng thống mà Lâm Hàn thuê chung với người khác kia rất có thể là do đại gia đó trả hết!", Dương Duyệt nói. 

 Dương Cảnh Đào xoa cằm, mặt mày trầm tư suy nghĩ: 

 "Bố chưa từng được ở trong phòng Tổng thống nữa... Không biết nó có cảm giác gì nhỉ... Nếu không phải thuê chung, mà do đại gia kia trả tiền hết. Vậy chẳng phải là trước mắt Lâm Hàn chính là chủ căn phòng đó à?" 

 Dương Cảnh Đào nghĩ vậy bèn ngo ngoe rục rịch. 

 "Hơn nữa ban nãy ở phòng Tổng thống uống ly cà phê tự pha kia cũng khá ngon, uống vào đậm đà đầy hương thơm... Đây mới là cuộc sống của giới thượng lưu, ở phòng Tổng thống, ăn uống có người đưa lên tận cửa..." 

 Ánh mắt Dương Cảnh Đào sáng lên. 

 "Bố, không lẽ bố tính đến chỗ của thằng Lâm Hàn kia à". 

 Thấy sự thay đổi trong ánh mắt Dương Cảnh Đào, Dương Duyệt lập tức hiểu được suy nghĩ của ông ấy. 

 Cô ta rất hiểu tính bố mình. 

 Muốn chạy xe xịn, ở nhà to, còn thích tìm cớ. 

 Ví dụ như Triệu Tứ Hải tham gia chương trình "Tôi là triệu phú" mua được chiếc BMW 7-Series, Dương Cảnh Đào dứt khoát đổi xe với chồng mình luôn. 

 Không đổi chính là bất hiếu! 

 Lúc tìm Dương Lệ đòi Mercedes-Benz E350L, trực tiếp nói đây là ước mơ của bố hồi còn trẻ. 

 Biệt thự ở núi Vân Mộng thì... 

 Tóm lại, nhìn thấy thứ tốt là Dương Cảnh Đào đều muốn, mặc kệ các cô các cậu có bằng lòng hay không. 

 "Khụ khụ, Tiểu Duyệt, con cũng biết hồi còn trẻ bố đã chịu khổ rất nhiều, giờ già đương nhiên muốn hưởng phúc", Dương Cảnh Đào khẽ ho một tiếng: 

 "Có điều, con yên tâm, bố cũng sẽ sang chỗ Tứ Hải. Tuy giờ sự nghiệp của nó đang rất bấp bênh, nhưng so với thằng Lâm Hàn vô tích sự kia, bố càng thích anh con rể cả này!" 

 Dương Duyệt nghe vậy gật đầu, rồi nhắc: 

 "Bố, con nói bố nghe, tuy Lâm Hàn kia đã trở mình, nhưng bố phải hiểu rằng dù cá chép có hóa rồng được thì vẫn là cá chép thôi. Chẳng qua cậu ta may mắn nên mới bám víu được Trần Nam. Nhưng bản chất thì vẫn là một thằng ăn no chờ chết". 

 "Sớm hay muộn gì cậu ta cũng sẽ bị đại gia kia phát hiện ra bản tính ấy của mình. Đến lúc đó, anh ta sẽ lấy lại mọi thứ. Những gì mà hiện nay Lâm Hàn có được chỉ là tạm thời thôi!" 

 Dương Cảnh Đào gật đầu: "Tiểu Duyệt, con nói có lý. Dù Lâm Hàn có thể ở trong phòng Tổng thống, thì cũng chỉ là tạm thời! Nên thôi bố sang bên Tứ Hải ở vậy, bố tin với khả năng của nó, sẽ làm nên chuyện!" 

 "Vâng!" 

 Dương Duyệt nghe vậy gật đầu. 

 Khách sạn Như Mộng. 

 Đây là một khách sạn bình thường, nằm trong khu chung cư cũ màu xám, tiền phòng mỗi đêm chỉ hơn 90 tệ. 

 Cảnh vật xung quanh vô cùng đơn sơ, vừa xuống xe, Dương Cảnh Đào đã phảng phất ngửi được mùi hôi thối của cống thoát nước. Điều đó khiến ông ta nhíu mày, đánh giá mọi nơi: 

 "Tứ Hải, Tiểu Duyệt, hai đứa sống ở đây à?" 

 "Vâng! Bố, con thuê cho bố một căn phòng đơn, bố ở tạm trước nhé! Đợi ngân hàng cho vay, chúng ta có thể đổi sang một khách sạn tốt hơn!", Triệu Tứ Hải nói. 

 "Ừ!" 

 Dương Cảnh Đào miễn cưỡng gật đầu, đi vào khách sạn, phòng đã mở sẵn, ông ta xách hành lý vào. 

 Gian phòng không lớn, chỉ có một cái giường, toilet xài chung ở bên ngoài. Mọi thứ so với sự xa hoa của phòng Tổng thống bên Lâm Hàn thì quả thật giống như một cái trên trời, một cái dưới đất vậy. 

 "Khách sạn này có cà phê tự xay không? Là cái loại giống như phòng Tổng thống, chỉ một cú điện thoại đã đưa lên ấy?" 

 Dương Cảnh Đào hỏi. 

 "Ặc... Không có", Triệu Tứ Hải sửng sốt: "Bố ơi, nếu bố muốn uống thì để con gọi điện kêu shipper đưa đến". 

 "Thôi khỏi, cà phê bên ngoài có ngon lành gì đâu!" 

 Dương Cảnh Đào xua tay, trong lòng càng khó chịu, càng nhớ lại mùi vị ly cà phê tự xay mới vừa uống ở phòng Tổng thống. 

 "Sớm biết như thế thì đã chụp hình cái ly cà phê kia trong phòng Tổng thống rồi, ít ra còn có thể khoe khoang với đám họ hàng", Dương Cảnh Đào nghĩ thầm. 

 ... 

 Biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa là biệt thư cao cấp nhất trong khu Tần Hoài, mỗi căn đều có giá hơn 8 triệu tệ. 

 Lâm Hàn và Dương Lệ cùng đi tới đây. 

 "Ông xã, anh dẫn em tới đây không phải là tính mua biệt thự đó chứ!" 

 Dương Lệ nhìn bản đồ khu biệt thự, sững sờ. 

 "Đúng vậy, ở núi Vân Mộng em ở biệt thự, thì đến Kim Lăng sao anh có thể để mức sống của em giảm xuống được", Lâm Hàn mỉm cười. 

 Dù Dương Lệ chỉ ở Kim Lăng vài ngày, nhưng Lâm Hàn vẫn sẽ cho cô những gì tốt nhất. 





Chương trước Chương tiếp
Loading...