Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 336: Tôi bắn chết cậu!



 

 "Dù sao có tiền là có thể sai khiến cả quỷ thần, chẳng qua, trước khi mua lại những công ty ấy, tốt nhất cậu nên điều tra kỹ càng về sản nghiệp nhà họ Hồng. Song cũng phải khống chế một số truyền thông như đài truyền hình Kim Lăng, nhật báo Kim Lăng... Vậy thì mới được". 

 "Tránh cho đến lúc đó, nắm được điểm yếu rồi, nhưng những nhà truyền thông ấy lại chẳng thèm để ý đến cậu". 

 Đường Quế Hùng cười khà khà nói. 

 "Cụ Đường nói có lý", Lâm Hàn gật đầu: "Còn việc điều tra sản nghiệp của nhà họ Hồng thì giao cho cụ Đường nhé?" 

 "Cậu Lâm yên tâm, chút chuyện nhỏ, tôi hoàn toàn có thể làm được". 

 "Vậy còn phía nhà họ Hoàng, nên làm thế nào?", Lâm Hàn lại hỏi. 

 "Nhà họ Hoàng là thế lực ngầm xã hội đen, nên không cần rắc rối như vậy, dứt khoát dùng sức mạnh luôn", trong mắt Đường Quế Hùng lóe lên vẻ sắc lạnh: 

 "Kế của tôi là cậu Lâm tìm vài người trung thành đưa vào giới xã hội đen, giành được sự tín nhiệm, tranh thủ tiếp xúc với ban lãnh đạo của nhà họ Hoàng. Đến lúc đó, trực tiếp dùng biện pháp mạnh giải quyết họ luôn". 

 "Có lý". 

 Lâm Hàn gật đầu, hai kế của Đường Quế Hùng có thể nói là vừa cứng rắn vừa mềm dẻo. 

 Còn chuyện chọn người trung thành đưa vào thế lực nhà họ Hoàng, Lâm Hàn đã nghĩ kỹ rồi, một là Trần Nam, hai thì là người của Tôn Hàn Các. 

 Lý do anh dẫn Trần Nam đến Kim Lăng cũng là vì có chung suy nghĩ với Đường Quế Hùng. 

 Hồi trước, đại ca của Trần Nam là Lý Vọng Sơn, mà đại ca của Lý Vọng Sơn là Hoàng Báo, Hoàng Báo lại có bà con với nhà họ Hoàng. 

 Có mối quan hệ đó thì việc đưa Trần Nam vào thế lực nhà bọn họ chắc hẳn sẽ khá dễ dàng. 

 "Cụ Đường, chuyện điều tra sản nghiệp nhà họ Hồng nhờ cụ nhé", Lâm Hàn cười nói. 

 "Cậu Lâm yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành thật tốt việc đó", Đường Quế Hùng gật đầu đáp. 

 Nói chuyện thêm một lát rồi Lâm Hàn nhắn wechat cho Ngô Xuyên, bảo anh ta điều bốn người đáng tin nhất Tôn Hàn Các đến Kim Lăng. Sau đó, anh đi thang máy xuống lầu một, tính rời khỏi đây. 

 "Hử? Tên Lâm Hàn nghèo kiết xác kia đi ra rồi kìa!" 

 Ánh mắt Trần Thông sáng lên, lập tức nhìn thấy Lâm Hàn. 

 "Ơ, sao cả người anh ta lại sạch sẽ, chẳng chút sứt mẻ gì vậy?", Khúc Hà chớp chớp mắt, bất ngờ nói: "Ăn quỵt mà ông chủ không đánh anh ta à?" 

 "Đúng thế, kỳ lạ ghê, ăn quỵt tận 60 ngàn tệ đó, ông chủ Eiffel sảng khoái, hào phóng như vậy hả?" 

 Các cô giáo đều vô cùng bất ngờ. 

 "Ha ha, ai biết cậu ta nói cái gì với ông chủ Eiffel ở trong đó!", Trần Thông cười khẩy: 

 "Chưa biết chừng, Lâm Hàn đã dứt khoát quỳ xuống dập đầu xin lỗi người ta ấy chứ!" 

 "Hai người đàn ông ở trong phòng thì chắc là làm giao dịch mờ ám gì rồi! Chứ không sao Lâm Hàn kia có thể dễ dàng mà đi ra như vậy được?", Khúc Hà khinh khỉnh cười nói. 

 "Giao dịch mờ ám á? Cô Hà, cô nghĩ đi đâu thế, không thấy ông chủ kia cũng bảy tám chục tuổi rồi à, đào đâu ra năng lực kia?" 

 "Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi à!" 

 "Được rồi, chúng ta về thôi, đừng quan tâm tới tên nghèo kiết xác đó nữa", Trần Thông nói. 

 Lâm Hàn không bị đánh, nó khiến Trần Thông rất thất vọng. 

 Anh ta đoán ban nãy Lâm Hàn ở riêng với ông chủ Eiffel chắc chắn đã phải trả cái gì, hoặc là quỳ xuống xin tha, không thì ông cụ kia chẳng thể để cậu ta rời khỏi dễ dàng như vậy được. 

 Trần Thông và đám Khúc Hà không thèm nhìn Lâm Hàn lấy một cái, rời khỏi Eiffel luôn. 

 Lâm Hàn đương nhiên cũng chẳng quan tâm tới bọn họ, anh lái xe về khách sạn Hilton. 

 Ngô Xuyên cũng rep tin nhắn của Lâm Hàn, ok, đang chọn người đáng tin trong Tôn Hàn Các. 

 Sau khi chọn xong sẽ đến Kim Lăng ngay, 8 9h tối gì đó sẽ đến cửa vào đường cao tốc Tần Hoài. 

 ... 

 Nửa tiếng sau, Lâm Hàn lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn Hilton. 

 Ngọn đèn trong bãi có chút lờ mờ, đỗ xong, Lâm Hàn bước xuống xe. 

 Lách cách! 

 Ngay sau đó, một vật thể cứng rắn lạnh lẽo kề lên gáy Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn thì thấy đằng sau có một gã to con đeo kính đen, tay cầm một cây súng lục 77. 

 Họng súng kề sát vào gáy anh! 

 "Nhóc con, đứng im, nhúc nhích một chút thử coi, tao bắn chết mày đó!", gã to con đeo kính đen lạnh lùng mở miệng nói. 

 Gương mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, nhưng trong mắt lại lập lòe vẻ lạnh lẽo. 

 Cộp cộp cộp! 

 Có tiếng bước chân truyền đến. 

 Ở phía trước, một thanh niên bước ra từ bên cạnh một chiếc xe. 

 Cậu ta mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, đeo cà vạt, tóc vuốt ngược ra sau, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Roger Dubuis sáng lấp lánh. 

 Đó đúng là Thẩm Xuân Phong! 

 Sau lưng cậu ta còn có mấy gã to con đeo kính đen đi theo, trông như vệ sĩ. 

 "Lâm Hàn, đợi được cậu về cũng khó khăn ghê!" 

 Thẩm Xuân Phong đi tới trước mặt Lâm Hàn, nhếch mép cười gằn: "Cậu đừng có mà lộn xộn nha, chỉ cần cậu nhúc nhích một xíu thôi là đầu cậu sẽ bị bắn nát bươm như trái dưa đó". 

 "Cậu có biết cái hành động bảo vệ sĩ cầm súng chỉ vào đầu tôi có nghĩa là gì không?" 

 Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Phong nói. 

 Anh cũng không bất ngờ trước việc Thẩm Xuân Phong điều tra ra được chỗ ở của mình. 

 Với khả năng của cậu ta thì chuyện đó dễ như ăn cháo thôi. 

 "Có nghĩa là gì?", Thẩm Xuân Phong tò mò hỏi. 

 "Có nghĩa là cậu đang tự tìm đường chết", giọng điệu Lâm Hàn lạnh lẽo tràn ngập sát khí. 

 "Tự tìm đường chết?" 

 Thẩm Xuân Phong sửng sốt, không kiềm nổi bật cười ha hả: 

 "Lâm Hàn, cậu đang đùa tôi đó hả? Tôi tự tìm đường chết á? Ha ha ha, tôi là người nhà họ Thẩm đấy, mà nhà họ Thẩm lại là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông!" 

 "Tôi bảo vệ sĩ cầm súng chỉa vào cậu là đang tìm đường chết? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!" 

 Thẩm Xuân Phong ôm bụng cười muốn sốc hông. 

 Ngay cả đám vệ sĩ sau lưng cậu ta cũng không nhịn được bật cười ha ha. 

 "Lâm Hàn, cậu cũng không về mà tự soi gương xem mình là cái thá gì! Tự cho rằng vung ra 100 triệu là có thể chẳng coi nhà họ Thẩm ra gì à?" 

 Thẩm Xuân Phong chợt im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn: 

 "Tôi điều tra rồi, cả cái Hoa Hạ này chẳng có thế gia nào họ Lâm hết, cũng không có nhà quý tộc nào họ Lâm. Suy cho cùng thì Lâm Hàn cậu chỉ là con cháu của một dòng họ nhỏ thôi!" 

 "Cậu có biết loại con cháu của một dòng họ nhỏ như cậu, nhà họ Thẩm tôi giơ tay cái là bóp chết tươi không?" 

 "Thế mà cậu cả gan so tiền với nhà họ Thẩm - Hoa Đông trên thuyền hoa, còn không coi tôi ra gì trước mặt mọi người, quả thật là chán sống mà!" 

 Thẩm Xuân Phong nói xong, giơ chân lên đá một cái. 

 Bốp! 

 Một cước đó đá mạnh vào bụng Lâm Hàn, khiến anh đau quặn lại. 

 Lâm Hàn nhướng mày, trong mắt tràn ngập sát khí, chuẩn bị ra tay. 

 "Đứng im!" 

 "Nhúc nhích thử coi, ông đây bắn chết mày!" 





Chương trước Chương tiếp
Loading...