Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 326: Ghi-ta Punk
Bởi vì Tần Liên quá đẹp, tuy hôm nay cô ấy chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng so với khi mặc váy thì lại nhìn năng động hơn. Đặc biệt là cái nốt ruồi ở giữa trán kia, càng khiến cho cô ấy trông giống như bước ra từ trong tranh.
Giống Tiểu Long Nữ bước ra từ bộ phim cổ trang võ hiệp, làm cho người ta có cảm giác thanh cao thoát tục.
Ánh mắt mọi người đều ngơ ngẩn nhìn Tần Liên, hoàn toàn bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc.
Đợi đến khi bọn họ bình tĩnh lại, liếc sang Lâm Hàn - người đi bên cạnh Tần Liên thì lại hơi hơi lắc đầu.
Ai cũng cảm thấy chàng trai kia không xứng với cô gái ấy.
Đúng là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.
Đương nhiên, Tần Liên cũng cảm nhận được những ánh mắt đó, nhưng cô ấy đã sớm tập mãi thành quen rồi.
Tần Liên biết rõ sức hấp dẫn từ vẻ ngoài của mình, bây giờ, điều cô ấy lo lắng nhất chính là Lâm Hàn đứng bên cạnh.
Bởi vì nhiều ánh mắt đổ dồn lại đây như vậy, cô ấy sợ Lâm Hàn sẽ không thoải mái, cũng có thể... tự ti.
Tần Liên lén liếc Lâm Hàn một cái thì khẽ giật mình.
Chàng trai này, đương nhiên cũng cảm nhận được những ánh mắt thèm thuồng đầy tham lam kia.
Nhưng ánh mắt anh lại vô cùng dửng dưng và bình tĩnh, thậm chí là tự tin mà hoàn toàn làm lơ những ánh nhìn kia.
"Vậy mà lại chẳng có phản ứng gì..."
Ánh mắt Tần Liên lóe lên, chợt cảm thấy chàng trai bên cạnh trở nên hết sức bí ẩn.
Tại tầng bốn của Wanda Plaza.
Nơi này có rất nhiều trung tâm dạy học như đàn violon, ghita, piano, múa cổ điển, khiêu vũ...
Người đến người đi vô cùng tấp nập, đa số là các phụ huynh dẫn theo con mình đến.
"Chính là chỗ đó".
Tần Liên chỉ vào một trung tâm đăng kí học tên là "Cổ Phong Cổ Vận", chính là nó.
"Ừm, cô đi vào nói chuyện với nhân viên trước đi, tôi đi dạo một vòng đã", Lâm Hàn nhìn xung quanh nói.
"Ok!"
Tần Liên bước vào "Cổ Phong Cổ Vân".
Lâm Hàn nhìn quanh, tầng này chủ yếu là mấy trung tâm dạy học.
"Ghi-ta Punk?"
Lâm Hàn chợt thấy một tiệm dạy đàn ghi-ta, anh bèn bước tới.
Trước cửa có treo một tấm bảng ghi tuyển giáo viên và học sinh.
Hồi đó tại thành phố Đông Hải, Lâm Hàn cũng thấy một tiệm dạy đàn ghi-ta ở trung tâm thương mại Kerini. Lúc đấy, anh muốn làm giáo viên nên mới đi vào đàn một bài.
Nhưng sau này bận nhiều việc quá, nên đã từ bỏ ý định đó.
Giờ đến Kim Lăng, thấy tiệm dạy đàn ghi-ta, suy nghĩ ấy lại nảy lên trong đầu anh.
"Xin chào, xin hỏi anh muốn học đàn ghi-ta ạ?"
Nhân viên trước quầy thấy Lâm Hàn thì bước tới mỉm cười hỏi.
"Tôi tới ứng tuyển làm giáo viên", Lâm Hàn nói.
"Ứng tuyển làm giáo viên?"
Nhân viên nhìn Lâm Hàn nói: "Vậy anh đi tới phòng nhân sự, bên kia sẽ có người phụ trách chuyên môn đánh giá năng lực của anh, để xem anh có thể đảm nhiệm chức vụ giáo viên hay không".
"Được!"
Lâm Hàn đi vào phòng nhân sự, trên ghế có một người phụ nữ đeo kính gọng đen, mặc đồ công sở, có mái tóc dài thướt tha. Đó là quản lý nhân sự Khúc Hà.
Sau khi nói rõ mục đích đến đây, Khúc Hà đưa cho Lâm Hàn một cây đàn ghi-ta:
"Đàn một bài tủ của cậu đi".
"Tôi biết rất nhiều bài", Lâm Hàn cầm lấy đàn ghi-ta, thành thật nói.
Khúc Hà khẽ nhíu mày, có chút khó chịu, vừa học đàn ghi-ta đã khó, muốn đàn giỏi để trở thành thầy lại càng khó hơn.
Chàng trai này cũng chảnh ghê.
"Vậy chọn một bài trong số đó đàn đi!", Khúc Hà bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng hơn.
"Được".
Lâm Hàn ôm đàn ghi-ta, bắt đầu gảy.
Tiếng đàn trầm bổng réo rắt chợt quanh quẩn trong căn phòng.
"Hử? Childhood memory?"
Khúc Hà ngẩn người, lần đầu tiên cô ta nghe bài này là do nghệ sĩ piano Richard Clayderman đàn.
Theo từng ngón tay Lâm Hàn, tiếng đàn du dương vô cùng êm dịu chui vào tai Khúc Hà, rồi len lỏi khắp người cô ta.
Nó giống như làn gió mát khẽ vuốt ve trên da cô ta để lại một cảm giác tê dại rùng mình. Tiếng đàn véo von trầm bổng đượm chút đau buồn khiến Khúc Hà bất giác nhắm mắt lại hưởng thụ nó.
Mấy phút sau, tiếng đàn chợt im bặt.
"Xong rồi à?"
Khúc Hà mở mắt, sửng sốt hỏi.
"Không biết tôi đàn thế nào, đủ khả năng làm thầy dạy không?", Lâm Hàn thả ghi-ta xuống, cười hỏi.
"Ặc..."
Khúc Hà lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bởi vì ban nãy cô ta quá đắm chìm trong giai điệu nên đã nhắm mắt yên lặng nghe, vì vậy không có chú ý tới cách đánh đàn của Lâm Hàn.
Thế nhưng mà!
Với trình độ này của anh, hoàn toàn có thể làm giáo viên!
Tiếng đàn vừa cất lên đã khiến cô ta đắm chìm trong đó rồi, người bình thường không thể nào có được cái trình độ ấy!
"Có chứ, đương nhiên là có rồi!"
Khúc Hà nở nụ cười, xem ra chàng trai trước mặt quả thật có tài năng, không thì sẽ chẳng chảnh như vậy.
Đương nhiên, cũng có khả năng là đối phương chỉ thành thạo một khúc này. Nhưng mà, làm giáo viên dạy vỡ lòng cũng dư xài rồi.
"Anh tên là gì?", Khúc Hà hỏi.
"Lâm Hàn".
"Được rồi, Lâm Hàn", Khúc Hà gật đầu: "Tôi giới thiệu sơ về tiền lương và chế độ khi làm giáo viện dạy đàn ghi-ta bên tôi nhé. Lương căn bản là 2000 tệ, mỗi tháng hỗ trợ tiền cơm 150 tệ, tiền đi lại 100 tệ, tiền nhà ở 100 tệ".
"Ngoài ra, tiền công một giờ dạy là 50 tệ, kéo dài 60 phút. Cộng lại hết thì bình quân một tháng lương sẽ dao động từ 4000 đến 6000 tệ. Đương nhiên, nếu anh có thể tuyển được học sinh thì một người sẽ nhận được 1000 tệ tiền hoa hồng".
Lâm Hàn nghiêm túc lắng nghe.
"Chế độ như vậy đã coi như rất tốt trong đất Kim Lăng này rồi. Anh thấy thế nào, có muốn tới chỗ chúng tôi làm giáo viên dạy đàn ghita không?"
"Ok!"
Lâm Hàn gật đầu, dự tính của anh là đến Kim Lăng, tìm một chỗ ở ổn định, tìm việc, sau đó chậm rãi điều tra hai nhà họ Hồng và họ Hoàng.
"Ok! Vậy anh ký tên vào hợp đồng đi, rồi tôi dẫn anh đi gặp các thầy cô giáo khác làm quen một chút", Khúc Hà đẩy gọng kính, lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra.
Sau khi ký xong, Khúc Hà dẫn Lâm Hàn đi đến phòng họp.
Bên trong đặt một chiếc bàn dài, xung quanh ngồi bốn người.
Có một nam ba nữ.
Nữ đều khoảng 20 tuổi, mặc đồ công sở, trên người toát ra khí chất của người làm nghệ thuật.
Nam thì mặc vest để tóc ngắn, hai bên má hơi rỗ, thấy Lâm Hàn tiến vào, khẽ cau mày lại, cứ như lãnh thổ của mình bị người khác xâm phạm vậy.
"Mọi người ơi, đây là thầy dạy đàn ghi-ta mới tới của trung tâm dạy ghi-ta Punk chúng ta, tên anh ấy là Lâm Hàn", Khúc Hà dẫn Lâm Hàn vào, mỉm cười giới thiệu:
"Ban nãy, tôi nghe anh ấy đàn xong bài 'Childhood memory', trình độ khoảng cấp sáu".
"Cấp sáu à!"
"Giỏi vậy!"
Ánh mắt mấy thầy cô giáo kia lóe lên, có chút bất ngờ, lần lượt nói:
"Thầy Hàn còn trẻ như vậy mà đã cấp sáu luôn!"
"Xem ra anh rất có thiên phú âm nhạc đó!"
"Sánh ngang với thầy Trần Thông của chúng ta rồi!"